Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1066 chữ

Em xoa xoa túi váy của mình rồi chợt nhận ra, đến vài tờ tiền lẻ em cũng chẳng mang theo được bên mình. Thục Ly đứng trước cổng lớn, vai mang cặp sách, tay cầm túi bánh kẹo to. Em mơ hồ nhìn dòng người không ngừng rời đi ở ngay trước mắt.

“Từ đây mà đi bộ về nhà thì chắc vẫn ổn nhỉ”.

Thục Ly lê từng bước chậm chạp men theo con đường cũ quen thuộc. Vừa đi lại vừa ngẩng mặt lên trời mà nhìn xem. Từ khi đến Hà Nội cho đến bây giờ, số lần Thục Ly thực sự nhìn ngắm bầu trời ngày càng tăng cao, có lẽ em thấy bình yên khi nhìn thấy nó.

Đoạn đường này thật sự không ổn rồi, Thục Ly đứng ở trước cổng ngồi khụy xuống, tay không ngừng vỗ vỗ vào chân cho đỡ mỏi. Em vốn còn nghĩ, chỉ cần đi nhanh một chút thì sẽ có thể tiết kiệm được thời gian, như vậy may ra có thể được về nhà sớm. Bầu trời còn sót lại ít nắng chiều ban nãy cũng đã chuyển sang màu đen thăm thẳm, cảm giác cơ căng lên thật sự rất khó chịu. Thục Ly khổ sở đứng dậy, chật vật mãi mới vào được đến nhà. Anh chị vẫn chưa đi làm về, đèn không được bật nên tối om.

Thục Ly lấy túi hạt giống mang ra ngoài sân vườn, bắt đầu tìm cách trồng hoa hướng dương, hy vọng chúng có thể nhanh lớn một chút. Thục Ly hết đào rồi lại xới, đến bộ váy áo đồng phục trên người vẫn chưa kịp thay ra. Em dụi dụi mắt:

- Anh tốt với em như vậy nhưng tại vì sao mà em cứ luôn bức bối như thế?

Càng nói tốc độ xới đất của Thục Ly ngày càng nhanh, cho đến khi em bỏ hạt giống đầu tiên xuống và lấp lại mới phát hiện ra ngón tay của mình đã bị chảy máu từ lúc nào, một đường cắt không sâu nhưng khá dài. Mùi máu và mùi đất trộn lẫn cả vào nhau cả. Trước mắt Thục Ly tựa như một mớ hỗn độn. Em nằm xuống bãi cỏ, chán chường mệt mỏi đến mức em cứ muốn ngủ thiếp đi.

Tiếng xe ô tô ngày càng gần hơn rồi đậu trước cửa nhà, đèn pha ô tô rọi sáng cả một góc sân vườn. Thục Ly mắt nhắm mắt mở bò dậy sau một giấc ngủ ngắn, em xòe bàn tay của mình ra nhìn xem máu có còn chạy hay không, đúng là càng ngày việc điên rồ gì em cũng có thể làm được cả.

Anh Thiên bước xuống xe nheo mắt:

- Em làm gì ở đó thế? Muỗi cắn thì biết làm sao? Mau ra ngoài này đi – Anh Thiên lớn giọng.

Thục Ly đứng dậy, phủi phủi sơ bộ đồng phục đã lắm lem đất cát. Em chạy lại chỗ của anh Thiên rồi cúi đầu chào, anh dùng tay quệt quệt vài cái lên má của Thục Ly, chùi bớt đi vết dơ. Em nhắm nghiền mắt vì cơn buồn ngủ vẫn đang còn tồn lại ban nãy:

- Tay em làm sao thế? – Anh Dương mở cửa xe bước xuống.

Nghe người bạn của mình hỏi thăm, Thiên lúc này mới để ý đến bên tay vừa đỏ đỏ đen đen của Thục Ly. Em đưa bàn tay lên cho mọi người xem rồi tóm tắt ngắn gọn lại những gì vừa xảy ra. Anh Dương lắc đầu trông có vẻ không hài lòng lắm, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Thục Ly rồi kéo em đi vào trong nhà:

- Mau đi tắm đi, anh ở ngoài này đợi em.

Thục Ly không nói gì cả, cũng chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe theo lời của anh Dương. Anh đừng ở bên ngoài, xác nhận tiếng vời nước đã mở thì mới rời đi tìm hộp thuốc. Anh Dương ngồi đợi sẵn ở chiếc ghế sofa. Thục Ly vừa mở cửa, anh liền lập tức trầm giọng bảo:

- Lại đây.

Anh Thiên nhìn hai con người ở trước mắt của mình cũng chỉ biết lắc đầu, cái cậu bạn này trông còn giống anh trai hơn là người anh họ như Thiên. Anh tạm thời không can thiệp vào, lẳng lặng đi xuống bếp nấu một vài món. Thục Ly rụt rè ngồi xuống, anh Dương nhìn vết thương ở trên tay em một hồi, quan sát thật kỹ rồi mới mở hộp thuốc. Anh Dương giúp Thục Ly bôi thuốc xong lại cẩn thận dán một chiếc băng keo cá nhân vào:

- Vốn dĩ nên để cho vết thương thoáng một chút nhưng anh sợ em bất tiện, đợi đến lúc đi ngủ rồi hẵng tháo ra nhé - Anh Dương dịu dàng xoa đầu em.

- Anh ơi - Thục Ly lên tiếng gọi – hay là em... thử đi hẹn hò nhé? - Thục Ly ngước lên nhìn anh Dương.

Trên tay anh đang bê hộp thuốc, đôi mắt anh ngẩn ra:

- À thì, nếu như em thích thì cứ thử xem.

Anh Dương mỉm cười, đứng dậy xoay người đi. Thục Ly ngồi im lìm lại bắt đầu thơ thẩn. Em đứng dậy rồi nhanh chóng đi về phòng ngủ của mình. Anh Dương đứng trước tủ lạnh cũng trầm ngâm không kém, thở dài một tiếng to:

- Sao thế? - anh Thiên đảo đều thức ăn trong cái nồi ở trước mặt mình - mệt à?

- Ừ, một chút. Về đây – anh Dương bỏ hộp thuốc lên đầu tủ lạnh, vỗ vỗ vai Thiên.

- Không ở lại ăn hả? Nấu sắp xong rồi.

- Để lần khác đi. Vậy nhé, mai lại gặp.

Anh Dương về rồi, tiếng xe ngày càng xa hơn. Thục Ly cuốn chặt mình trong chiếc chăn ấm, như thế muốn bấu víu siết chặt vào trong người. Càng bấm vào em lại càng bất lực hơn, chiếc chăn ấy không thể lấp đầy sự bất lực trong tâm trí của Thục Ly. Bóng tối trong căn phòng không một ánh đèn, tiếng tích tắt tích tắt của chiếc đồng hồ treo treo tường không ngừng vang lên đến nghẹt thở.

“ Anh Dương sẽ hẹn hò nhưng mà không phải là với em".

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.