Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 740 chữ

- Ô, em về rồi à? Đã ăn chiều chưa?

Chị Nguyệt đang dò đài ti vi, vừa nhìn thấy em liền hỏi han. Thục Ly gật gật đầu, em mang đặt lên bàn hai ba cốc chè mua sẵn:

- Nhành hoa hướng dương xinh thế. Bạn em tặng cho à?

Thục Ly lại gật gật đầu, tiện hỏi chị Nguyệt xem trong nhà có còn dư một lọ cắm hoa nhỏ nào không. Em muốn mang đóa hoa này, để trước khung cửa sổ trong phòng, hằng ngày đều có thể cùng em thức dậy mà đón ánh nắng ban mai.

Em nằm dài trên chiếc bàn học, tay không ngừng gõ cộc cộc vào chiếc hộp nhỏ đựng đầy thứ kẹo ngọt. Thục Ly nheo mắt:

- Hay là... cứ dứt khoác ăn hết đi vậy.

Nói rồi Thục Ly mở chiếc hộp, em vừa định bụng sẽ xé hết trong một lượt rồi ăn ngay. Không thì lại hối hận, luyến tiếc mà không muốn ăn nữa. Em mân mê chiếc kẹo ngọt trên tay, đôi mắt nhẹ nhàng lướt qua dòng chữ được ghi nắn nót cẩn thận. Thục Ly khẽ thở dài, lại đặt chiếc kẹo vào trong hộp nhỏ.

Ăn mất rồi thì cũng tốt thôi, nhưng em sợ... sợ mình sẽ hối tiếc. Kẹo ngọt nơi nào cũng có, muốn ăn thì cứ việc bỏ tiền ra liền mua được. Những chiếc kẹo được đặt trên kệ bán ngày hôm ấy, may mắn được anh Dương mua cho vào chuyến đi công tác thì mãi mãi cũng chẳng thể lấy lại được. Rõ ràng trong các gói kẹo kia vẫn còn nhiều như thế, vậy mà viên đầu tiên được em lấy ra lại không nỡ ăn như thế này:

- Em điên rồi. Phải làm sao đây?

Cả một đêm hôm ấy, em cứ nằm dài trên chiếc bàn học vươn vãi đầy kẹo, đôi bàn tay ấy không ngừng mân mê rồi lại ngắm nghía chúng. Hồi còn nhỏ, mẹ em nhiều nhất cũng chỉ mua cho em vài hai ba viên kẹo giống nhau, mẹ nói ăn nhiều không tốt sẽ lại có hại cho răng miệng. So với những viên kẹo này, mẹ em lại hay mua nhiều trái cây về hơn, để đầy cả tủ lạnh.

Trăng đã lên cao, Thục Ly dường như cũng đã sớm chìm vào giấc ngủ.

Chị Nguyệt vài ngày trước đã từng nói nhất định phải đưa Thục Ly đi chơi cho thỏa thích vào một ngày trước khi em chính thức nhập học. Vì cứ mưa mãi mưa mãi nên mọi người cũng không thể đi đâu để thư giãn được. Mãi đến khi chị Nguyệt thức dậy, bật điện thoại lên để xem dự báo thời tiết. Hôm nay là một ngày có nắng đẹp, tỉ lệ có mưa dường như rất thấp. Chị gõ cửa gọi Thục Ly dậy sớm, còn giúp em soạn ra hai ba bộ váy áo thoải mái. Điểm đến hôm nay là công viên Thủ Lệ, chị Nguyệt trông có vẻ háo hức đến mức chẳng kịp ăn sáng nữa. Anh Thiên vừa lấy một ít nước và khăn giấy bỏ vào trong túi của mình liền ngán ngẩm thở dài:

- Một lát ghé mua bánh mì nhé? Chúng ta cùng nhau ăn bánh mì đi - chị Nguyệt huých tay anh trai của mình, anh Thiên nhún vai.

- Vậy thì phải hỏi người lái xe rồi.

Thục Ly đang xếp đồ ở bên trong, nghe thấy anh Thiên nói vài câu liền khựng lại. Theo như những gì Thục Ly biết, nếu như anh Thiên không lái xe thì chỉ còn một người thôi, là anh Dương. Anh chị thân thiết với nhau như vậy, có khi còn thân thiết hơn cả gia đình, nên có lẽ anh Dương cũng sẽ đến đây sớm thôi. Em lắc đầu thôi không suy nghĩ nữa, kéo khóa chiếc ba lô nhỏ của mình lại rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Anh Thiên mang chiếc mũ sợi cói đội lên đầu Thục Ly, trông em nhỏ nhỏ xinh xinh lại đáng yêu biết bao. Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, chị Nguyệt quay người nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ đã trông thấy xe của anh Dương đỗ bên ngoài, cửa kính hạ xuống liền thấy Thanh ló đầu ra vẫy vẫy tay:

- Chị Nguyệt, đi thôi!

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.