Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhạc mẫu là cao thủ

Tiểu thuyết gốc · 1808 chữ

Lam Yến làm sao cũng không ngờ được, vậy mà Liễu Lạc lại liếm nuốt nước miếng của mình.

Trong đầu nàng vốn đã dự tính rằng chí ít Liễu Lạc sẽ nổi nóng tức giận, làm loạn lên. Đến lúc đó nàng sẽ có cớ giày vò hắn một hồi.

Người suy không bằng trời tính, vậy mà Liễu Lạc lại làm ra hành động nàng vạn vạn không ngờ tới.

Liễu Lạc nhìn vị nhạc mẫu này tức giận không nói thành lời mà có chút buồn cười, hắn đứng dậy, nhìn thẳng vào hai mắt của Lam Yến:

"Sao ta không thể? Nhạc mẫu ngươi lại là một đại mỹ nhân, dịch thủy của ngươi cũng tuyệt vời như ngươi vậy, thật ngọt ngào khiến người điên cuồng!"

Lần này Lam Yến triệt để há hốc mồm?

Thậm chí nàng hoài nghi bản thân nghe nhầm. Tên con rể phế vật ngày thường gan thỏ, luôn luôn khúm núm cúi đầu, vậy mà hôm nay dám vô lễ với nàng như vậy?

Hắn khen nàng xinh đẹp? Quả nhiên là một tên sắc đảm. Lúc trước Tố Thanh mắt bị mù hay sao mà chọn tên cẩu vật này làm phu quân?

Lam Yên cau mày lại tức giận, ngữ khí lạnh lẽo nói:

"Liễu Lạc, ngươi nên biết bản thân là ai, ngươi có suy nghĩ về hậu quả của lời ngươi nói hay không?"

Liễu Lạc bị sỉ nhục cũng có phần tức giận, mặc dù hắn từng là một tu sĩ với tâm chí kiên định mạnh mẽ, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn đầu gỗ không có chút cảm xúc nào.

"Cùng lắm là ta không ở nơi này nữa. Phải phát tiết một phen!" Liễu Lạc nghĩ thầm.

Hắn chú ý tới cánh cửa đang khép hở, liền đi tới đóng hẳn lại. Lam Yến nhìn thấy một màn này, nội tâm ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng lòng kiêu hãnh và tức giận làm mờ đi nhận thức của nàng. Lam Yến quát lên:

"Ngươi đang làm gì?"

Tên rể phế vật này dám phớt lờ lời nói của nàng? Hỏng, hỏng hết rồi.

Liễu Lạc cười nhẹ: "Nhạc mẫu, nếu ta là ngươi, ta sẽ không nói lời nào, quan trọng nhất là không tạo ra động tĩnh lớn, nếu không người khác tiến đến sẽ khó bảo toàn danh tiết."

Lam Yến nghe vậy nghi hoặc, không đợi nàng kịp phản ứng, Liễu Lạc đã nhanh như thiểm điện, nắm lấy hai cổ tay trắng nhỏ như tuyết của nàng, đè xuống giường.

"Nhạc mẫu, ta vừa nhìn thấy ngươi đã yêu rồi."

Liễu Lạc cúi xuống hít hà cổ hạc trắng ngần thơm ngát của Lam Yến, vẻ mặt soái ca ngày thường lộ ra vẻ vô sỉ.

Đầu Lam Yến ong một tiếng.

Đợi nàng kịp định thần lại, bàn tay ma quỷ của Liễu Lạc đã chạm đến thắt lưng của nàng, sắp sửa tháo ra.

Lúc trước hắn là cường giả hàng đầu trong nhân tộc tại Linh Giới, số lượng nữ tử phàm nhân muốn được hắn thị tẩm có thể xếp hàng dài khắp lãnh thổ nhân tộc a. Lúc này vui vẻ một chút với vị mẫu thân tiện nghi này có vẻ cũng không quá đáng.

Um, thậm chí nàng còn nên cảm tạ ta...

Đột nhiên, Liễu Lạc cảm thấy phía dưới đan điền đau nhói, cả người tung bay đập mình vào bức tường phía sau rồi ngã sấp xuống.

Lam Yến sau khi định thần lại, vô cùng xấu hổ, liền tung cước đá bay Liễu Lạc. Tư thế tung cước giương cao chân phải nói là vô cùng đẹp mắt.

"Hừ, ngươi còn không biết, bổn phu nhân đây chính là một cao thủ, muốn phi lễ ta? Nằm mộng đi!"

Lam Yến kiêu ngạo nói, nàng cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong giang hồ, xuất thân từ môn phái Hoa Miên tiếng tăm lừng lẫy.

"A, con mắt ngươi đang nhìn đi đâu..."

Chợt Lam Yến nhận ra có gì đó không đúng, hai con mắt đê tiện của Liễu Lạc đang nhìn chăm chăm vào...

Lúc này Lam Yến vẫn còn đang duy trì tư thế tung cước, chân giơ cao, do ở nhà, nên y phục nàng mặc không cẩn mật như khi hành tẩu bên ngoài, có phần thoải mái hơn. Bởi vậy váy ngắn giơ cao, lộ ra quần lót màu trắng bên trong. Thậm chí, còn ẩn ẩn nhìn thấy lớp âm mao đen tuyền.

"Thật hấp dẫn." Liễu Lạc nghĩ thầm, nuốt nước bọt.

"Tên dâm tặc!"

Lam Yến vô cùng tức giận, hôm nay nàng nhất định phải dạy dỗ thứ con hoang này, nàng hạ chân xuống, quét ngang tách trà trên bàn, chén trà liền như mọc cánh, bay thẳng đến mặt Liễu Lạc.

Liễu Lạc mặc dù phía dưới đau ê ẩm, nhưng thần hồn của một đại tu sĩ không bình thường, phản xạ vô cùng nhanh, lăn lộn trên mặt đất một vòng, tránh được chén trà bay đến. Chén trà đáp xuống đất, "choang" một tiếng, vỡ tan thành vô số mảnh.

"A?"

Lam Yến ngạc nhiên vô cùng, vậy mà tránh được?

Với công phu của mình, Lam Yến muốn biết một người nào đó có võ công hay không thì vô cùng dễ dàng. Rõ ràng tên con rể phế vật này bước chân phù phiếm, hơi thở nặng nề, không có chút nội công gì, chính là một người bình thường, mà tốc độ chén trà bị nàng đá bay đi vô cùng nhanh, cao thủ tam lưu muốn né tránh cũng phải chật vật một phen, vậy mà Liễu Lạc lại né tránh được? Hơn nữa lại với góc độ xảo diệu, tốc độ cũng rất kịp thời khéo léo?

Chẳng lẽ hắn là cao thủ tuyệt thế, võ công cao đến mức độ nàng không thể nhìn thấu?

Lam Yến không biết rằng, vừa rồi Liễu Lạc phải cố hết sức mới né tránh được chén trà. Nội tâm không ngừng chửi mẹ. Vậy mà vừa chuyển kiếp đã gặp phải một cao thủ võ lâm. Trước đây hắn tu tiên, không biết chút võ kỹ phàm nhân gì a.

Tại thế giới này không có chút linh khí. Có thể nói rằng, bây giờ hắn chính là một phế vật. Lời này không sai chút nào.

Lúc này Lam Yến khẽ nhếch mày liễu, lẩm bẩm: "Để ta xem, ngươi có thể né tránh đến bao lâu."

Lập tức sau đó, toàn bộ chén trà trên bàn được nàng gia trì nội công lần lượt ném đến Liễu Lạc.

Liễu Lạc tránh được lần thứ nhất, lần thứ ba... nhưng cũng không tránh được mãi. Bị một chén trà đập vào đầu gối, ngã quỳ xuống đất, một chén đánh vào cánh tay, cánh tay lập tức tê dại.

Hắn đã thúc thủ vô sách, nằm im chịu trận, tiếp theo đó vô số chén trà thoải mái bay đến đập lên người.

"Con mẹ nó tiện nhân, ngươi đừng quá đáng."

Liễu Lạc nhịn không được quát lên, đúng là hổ xuống núi bị chó khinh a, một đại tiên tôn uy danh lừng lẫy ngày nào lúc này đây đang bị một mỹ phụ đánh cho quỳ gối không thể phản kháng.

Lam Yến: Ân, ngươi đứng im, xem kỹ năng phóng chén của ta. Ai u, thật có lỗi, trúng chỗ ấy của ngươi rồi.

Lam Yến nhận thấy Liễu Lạc bị đánh tới bất động, nàng cũng đã phóng một chén trà đánh lên huyệt vị trên chân khiến hai chân hắn tê cứng không thể cử động, phải duy trì tư thế quỳ buồn cười.

Tu sĩ linh giới nếu biết chuyện: Liễu huynh, không ngờ cũng có ngày ngươi thảm như vậy, chết cười ta rồi. Thật... nhục a! Phải quỳ gối trước một nữ tử phàm nhân như vậy.

Lam Yến đi tới gần Liễu Lạc, từ trên nhìn xuống, bộ dáng nữ vương khống chế sinh mạng người khác, cười lạnh nói:

"Thế nào, ngươi còn nghĩ muốn khinh bạc ta không, tên phế vật?"

Nàng ngồi xuống, chợt nghĩ tới điều gì đó, lấy tay điều chỉnh váy che vùng hạ thân lại, sau đó nắm tóc Liễu Lạc kéo đầu hắn lên, nhổ một ngụm nước miếng lên mặt hắn:

"Cho ngươi thích liếm nước miếng ta? Cảm thấy nhục nhã không?"

"Nhạc mẫu ngươi thật thô bạo a, nhưng ta thích."

Liễu Lạc mỉm cười, nội tâm cảm thấy ẩn ẩn có một chút kích thích.

"A?" Chợt Lam Yến nhận ra có điều gì đó không đúng.

Liễu Lạc vung tay điểm chỉ, ngón tay chọc vào bộ phận sát ngay dưới bầu ngực trái to lớn cao vút của Lam Yến, thân thể nàng liền cứng ngắc bất động.

Sau đó hắn lại giải huyệt trên hai đầu gối của bản thân bị Lam Yến điểm, lập tức có thể đứng dậy đi lại như thường.

Mặc dù hắn không biết chút võ công phàm nhân, nhưng là một đại tiên tôn, hắn hiểu rõ mọi phương kết cấu trên cơ thể nhân loại, mọi huyệt vị đều bị hắn nắm rõ chi tiết.

Kết hợp thêm chút kiến thức vụn vặt, đối với cái trò phong bế, kích thích... mỗi huyệt vị đưa đến các tác dụng khác nhau, hắn làm dễ như trở bàn tay.

Vừa rồi vì Lam Yến giữ khoảng cách xa, võ công nàng thâm hậu, hắn không thể làm gì, Liễu Lạc mới cố tình để nàng tiếp cận, nhân lúc nàng chủ quan, liền điểm huyệt nàng.

Lam Yến kinh ngạc trợn tròn mắt: "Ngươi... có thể giải huyệt vị ta điểm?"

Kỹ thuật điểm huyệt của phái Hoa Miên vô cùng độc đáo, kết hợp nội công phái Hoa Miên đặc biệt, một khi đã điểm huyệt thì cao thủ bình thường cũng rất khó giải a. Chí ít là tốn không ít công phu.

Vậy mà tên rể phế vật này lại giải được, bộ dáng có vẻ như vô cùng dễ dàng.

Liễu Lạc: Nữ nhân nông cạn, thủ đoạn của tiên tôn không phải thứ mà ngươi có thể tưởng tượng.

Đến đây, Lam Yến càng tin tưởng suy nghĩ lúc trước của nàng, người này rõ ràng là giả heo ăn thịt hổ, võ công của hắn cao vô cùng.

Liễu Lạc nhìn mỹ nhân vô lực nằm dưới đất, mặt lộ vẻ vô sỉ, xoa xoa tay, liếm môi đi đến:

"Mỹ nhân của ta, hồi phong ngược hướng, ngươi nghĩ ta nên trừng trị ngươi thế nào đây, hắc hắc..."

Bạn đang đọc Hồi Tiên Ký sáng tác bởi LacTien

Truyện Hồi Tiên Ký tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.