Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Thân Danh Môn

Phiên bản Dịch · 2426 chữ

Nhìn mẫu thân tiến lên chào đón mặt đầy ý cười, trong lòng tôi lén lút tự nhủ, nhị ca? Dáng dấp như vậy không giống nhị ca, càng không giống chồng chút nào. Tuy rằng tôi biết cổ nhân rất chú trọng dòng dõi trong hôn nhân, vì lẽ đó thân thích thông hôn cũng không hiếm, cha mẹ trước mặt của tôi không phải chính là vậy chứ? Hẳn là không phải đâu, thân thích thông hôn sao có thể sinh ra tôi nhanh trí đến vậy?

Trong khoảng thời gian ngắn tôi giống như quên mất ngôn ngữ, chỉ kinh ngạc theo dõi ông ấy. Chỉ thấy mẫu thân tôi mặt mày đều là ý cười, nháy mắt như biến thành thiếu nữ tuổi thanh xuân, trong mắt tràn đầy yêu thương, hai tay nàng tự nhiên khoác lên cánh tay “nhị ca”, mà người còn lại thì vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng, ôn nhu nói: “Ta xem dư chút thời gian trước khi bọn họ tới, bèn đến thăm Hề một chút.”

Ông ấy đến gần tôi, cúi nửa người xuống, cười hỏi: “Còn nhớ cha hay không hả?”

Tôi không tự chủ lắc đầu một cái, vẫn theo dõi ông không ngừng, nghĩ thầm, cha tôi lớn lên thật đẹp trai a. Cổ nhân hình dung mỹ nam tử đều nói là “Mặt như ngọc, mắt như sao sáng”, hoặc là “Anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng”, tôi thấy cha tôi mỗi dạng đều phù hợp.

Tuy rằng tôi chưa quen lắm với chiều cao của thân thể này, nhưng cũng nhìn ra được người gọi là cha tôi cao chừng một thước tám, khi ông đứng thẳng người lên toát ra vẻ tuấn dật mà anh khí, hai bên khoé mắt thấp thoáng vài nếp nhăn của năm tháng, nhưng càng toát lên vẻ kinh thế trầm ổn của ông, tuy rằng khắp thân đều lộ ra phong độ của người trí thức, nhưng ánh mắt giấu vẻ sắc nhọn khiến người khác không dám ngạo mạn.

Hơn nữa trên người ông mang khí chất siêu quần, mặc dù tôi làm phóng viên đã từng tiếp xúc không ít người, nhưng ông chỉ cần tuỳ tuỳ tiện tiện đứng đó liền khiến người khác cảm thấy có một loại phong thái thanh dật của tiên nhân.

Chỉ là… trang phục của ông khiến tôi cảm thấy có chút khôi hài, tại sao lại trên đội khăn chít đầu dưới mặc áo choàng, tôi không khỏi nhớ đến quán chủ ở đạo quán kia, chả lẽ ở niên đại này cũng thịnh hành cosplay sao…

Chờ… Chờ một chút. Trong chớp mắt một tia xẹt qua đầu óc tôi, Chương Vũ Năm đầu, Chương Vũ năm đầu, tôi nhớ tới Chương Vũ là niên hiệu Lưu Bị dùng sau khi xưng đế, nói vậy nơi này là đất Thục, cao môn đại viện, quan lại nhân gia, khăn chít đầu và áo choàng… Lẽ nào…

Chuẩn rồi, khi tôi tỉnh lại bên người bày Thất tinh trận, thanh niên kia gọi là “Kiều”, còn mẫu thân của tôi, da đen tóc vàng, vóc người thấp bé,…

Tôi lập tức trợn to hai mắt, kinh ngạc tột đỉnh, hướng về phía cha “Chư… Chư… Chư…” lặp lại nửa ngày cũng không nói được chữ tiếp theo.

Ông ấy cười ha ha: “Lợn?[1] Lợn cái gì? Hề muốn ăn thịt lợn sao?” Ông đứng dậy, quay đầu nói với mẫu thân tôi: “Nhìn qua tinh thần rất tốt, hẳn là không có gì đáng lo. Còn nàng nói…” Trên mặt ông hiện lên thần sắc an ủi, “Đừng quá để ý, tất cả tuỳ duyên đi.”

[1] Chư đồng âm với Trư (Lợn) nên Gia Cát Lượng nhầm

Mẫu thân tôi gật đầu, khoé miệng vẫn mỉm cười như trước.

Mãi cho đến khi cha tôi đi rồi, tinh thần tôi vẫn chưa phục hồi lại được. Không thể tin được cha tôi là… Gia Cát Lượng! Ông trời ơi, ông đối xử với tôi quá tốt rồi! Để tôi làm con gái của Gia Cát Lượng, sau này dù ông trời ông có đuổi tôi cũng không chịu đi đâu! Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng hey! Gia Cát Lượng sống!

Một hồi lâu tôi mới phục hồi tinh thần lại, xúc thêm mấy bát cháo, quay đầu nhìn mẫu thân, tôi nín nửa ngày mới phun ra được một chữ: “Nương…” Không biết tại sao, tuy rằng tôi biết thê tử của Gia Cát Lượng – Hoàng Nguyệt Anh cũng là là tài nữ phi thường, nhưng gọi nàng là nương khó khăn hơn gọi Gia Cát Lượng là cha rất nhiều, tôi vậy mà cảm thấy gọi một tiếng cha vô cùng thuận miệng. “Nương, cha đang đi đâu vậy?”

Nàng khẽ vuốt đầu tôi: “Chờ một lát Triệu tướng quân sẽ đến tìm cha con nghị sự.”

“Triệu tướng quân?” Ánh mắt tôi sáng lên, “Triệu Tử Long Triệu tướng quân?”

“Ha ha, con còn nhớ người này sao?” Mẫu thân hiền lành cười nói.

Tôi cực lực ẩn giấu hưng phấn trên mặt, ăn điểm tâm qua loa, bảo là muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, mẫu thân không hề nghi ngờ gì. Tôi trở về phòng, chân trước người hầu vừa đi chân sau tôi liền lộn từ cửa sổ ra ngoài. Nói thật ăn mặc như thế này hành động thực sự rất bất tiện, tôi đang nghĩ có phải nên tìm người làm cho tôi một bộ quần áo dễ dàng hành động một chút hay không. Tôi đã hiểu rõ tại sao nhiều nữ tử yêu thích nữ giả nam trang như vậy.

Bởi vì không thể kéo người khác tới hỏi, tôi phải loanh quanh trong phủ thừa tướng một lúc, dựa vào trực giác của phóng viên, cuối cùng cũng tìm được tiền sảnh. Lúc này tôi đã cảm nhận được được đầy đủ chỗ tốt của việc biến thành trẻ em rồi, không những chỉ cần một không gian nhỏ để ẩn thân, mà một khi bị tóm được, cũng có thể lưu manh chơi xấu, người khác sẽ không cùng đứa bé tính toán cái gì.

Thân thể này của tôi là mười hai tuổi, giả mạo hài tử cũng không được mấy năm, tôi muốn lợi dụng hết mức thời gian của mình.

Cũng may phủ thừa tướng hạ nhân không nhiều, tôi thuận lợi dọc theo phòng nghị sự, trốn tại một cái cửa hông của phòng riêng dùng để chuẩn bị nước trà, hô hấp nhẹ nhàng, cẩn thận thò đầu ra nhìn vào trong.

Chỉ thấy “cha tôi” Khổng Minh ngồi ở chính giữa phòng lớn, bên cạnh là người tối hôm qua tôi nhìn thấy Gia Cát Kiều, mà bên trong nữa là ba người, một người trông còn lớn tuổi hơn so với Khổng Minh, hai người trẻ tuổi còn lại đều chưa tới hai mươi, tướng mạo ba người đều giống nhau đến mấy phần, hẳn là cha con.

Nói như vậy, người lớn tuổi kia chính là Triệu Vân tiếng tăm lừng lẫy? Ông mặc một bộ đồ dài màu trắng với tay áo thẫm màu bó lại, đường viền nhiều màu đẹp đẽ trải trên gấm vóc thuần trắng, tóc được chia ra làm hai, một nửa được búi lên bằng một cái trâm cài tóc bằng ngà voi, trang phục kia hoàn toàn không nhìn ra chút dáng dấp phong vân trên chiến trường, mà có vẻ hào hoa phong nhã hơn. Tuy nhiên đường nét gương mặt ông ấy cương nghị rõ ràng, sống mũi anh tuấn, hai hàng lông mày dày rậm, ánh mắt lấp lánh, lộ ra mấy phần khí tức sung mãn.

So sánh với ông, hai người trẻ tuổi bên cạnh không có loại khí chất tinh luyện và quả cảm kia, tuy rằng hai người đều hiên ngang xuất sắc, nhưng từ thần thái có thể nhìn ra mấy phần non nớt. Người lớn hơn tuy rằng trầm ổn hơn một chút, nhưng dáng vẻ lại thư sinh nhất, ba người ở đó chỉ có anh ta mặc trang phục thẫm màu tay áo rộng, trên mặt khẽ cười, tôi cảm thấy nếu như anh ta cầm quạt giấy liền có thể giả làm phiên bản trẻ tuổi của Sở Lưu Hương.

“Thừa tướng, lần này bệ hạ thảo phạt Đông Ngô chỉ vì tư nghĩa[2], làm trái đại nghĩa lập nghiệp, tuyệt đối không thể.” Triệu Vân dáng vẻ vô cùng nóng nảy.

[2] Tư nghĩa: tình riêng

Khổng Minh khẽ thở một hơi, “Ta làm sao không biết điều này.” Sắc mặt của ông mấy phần âm u, “Nhưng… Quan tướng quân và Trương tướng quân đều đi theo bệ hạ nhiều năm, bây giờ hai người trước sau đều ra đi, trong lòng bệ hạ giận dữ, không thể giải sầu, mới có hành động này.”

Hoá ra họ đang thảo luận việc Lưu Bị phạt Ngô, không sai, tháng bảy Chương Vũ năm đầu, Lưu Bị cử 20 vạn binh, theo truyện viết là 70 vạn đại quân phạt Ngô, vừa bắt đầu thế như chẻ tre, sau đó bị Lục Tốn đánh bại ở Di Lăng, đốt lửa thiêu doanh trại suốt 700 dặm, sau đó không lâu Lưu Bị cũng tạ thế tại thành Bạch Đế.

Nói như vậy, đại quân của Lưu Bị chuẩn bị xuất quân? Vậy tôi cần phải nghĩ biện pháp đi xem, nếu không liền mất cơ hội được nhìn thấy Lưu Bị, lần này ông ta đi liền không thể trở lại. Phải biết, danh nhân Thục quốc này hầu như đã qua đời rồi, Hoàng Trung tôi nhớ tới cũng mất, Mã Siêu hình như mất cùng năm với Lưu Bị, hiện tại khả năng là đang bị bệnh, vì vậy Triệu Vân, Lưu Bị tôi nhất định không thể bỏ qua.

Nhất thời tôi có cảm giác như đang ngao du vườn thú, ý, không đúng, phải nói là ngao du viện bảo tàng.

Tôi bị chính ý nghĩ của mình chọc cười, không cẩn thận “phụt” một tiếng. Sợ bị bại lộ, tôi lập tức rút đầu về, một lát sau mới chậm rãi thò ra lại. Cha tôi cùng Triệu Vân đang thảo luận việc kia, hẳn là không chú ý đến tôi, nhưng tôi lập tức nhìn thấy Gia Cát Kiều liếc về bên này, vẻ mặt “Ca nhìn thấy muội đấy”.

Tôi nháy mắt với anh ta, quyết định giữ vững trận địa, anh ta là con nuôi, từ cử chỉ hành động của anh ta đối với mẹ tôi ngày hôm qua có thể thấy, thời gian anh ta làm con nuôi cho cha tôi không lâu, nói vậy sẽ không dám lỗ mãng ở nơi này. Quả nhiên, anh ta thấy tôi không hề có ý lui, cũng không có biện pháp bắt tôi, quay đầu tiếp tục nghe hai người trung niên nói chuyện.

Tôi lại nghe một lúc, Triệu Vân quả nhiên rất có ý kiến với lần khởi binh này của Lưu Bị, cha tôi cũng không thể làm gì, chỉ đành dặn Triệu Vân, nếu như lần này Lưu Bị cho triệu ông, nên làm sao thì làm, nhưng cha cũng đoán, lần này phạt Ngô có thể sẽ không dùng đến Triệu Vân.

Tôi đương nhiên biết lần này Lưu Bị tuyệt đối sẽ không dùng Triệu Vân, hơn nữa đại bại mà về, nói thật, tôi không hiểu rõ lắm về chiến sự, đến nhìn Triệu Vân chỉ để thoả mãn lòng hiếu kỳ về danh nhân mà thôi. Không bao lâu tôi liền cảm thấy tẻ nhạt, thêm vào không khí bên trong phòng riêng không được tốt cho lắm, khiến ngực tôi có chút khó chịu, bèn rón rén chạy ra ngoài, đến hậu hoa viên hóng gió một chút.

Khá xa trong vườn hoa vừa gieo một loại cây lê, cành um tùm, chỉ là mùa này cành cây toàn là lá cây, có vẻ hơi tiêu điều. Tôi đi tới bên cây lê, đi tới chút nữa là tường viện, bèn bắt đầu tản bộ dưới tán cây.

Tôi muốn sắp xếp lại kế hoạch của mình một chút.

Hiện tại là năm 221 sau Công Nguyên, ngay lập tức Lưu Bị sẽ xuất chinh, sau đó thất bại chạy trốn tới Vĩnh An, sang năm cha tôi bị gọi vào thành Bạch Đế, đây chính là sự kiện nổi danh được gọi là Bạch Đế thành uỷ thác. Sau đó Lưu A Đẩu kế vị, cha tôi nắm đại quyền tổng lĩnh quân chính, nam chinh bắc phạt, cuối cùng chết ở gò Ngũ Trượng.

Đúng, chính là khoảng thời gian này, tôi vô cùng cảm tạ việc đọc trước bối cảnh lịch sử cho lần phỏng vấn này của mình. Lúc ấy tôi không hề nghĩ tới, những tin tức này sẽ trở nên hữu dụng.

Nhưng lại xuất hiện vấn đề, con người của tôi làm sao hoà vào lịch sử được? Chính sử ghi chép Gia Cát Lượng không có con gái, dã sử ghi lại ông có con gái là Gia Cát Quả, cũng xác thực là có một con trai lớn là Gia Cát Chiêm. Nhưng tôi không được gọi là Gia Cát Quả, hạ nhân đều gọi tôi là Linh Hề tiểu thư, vậy tôi phải tên Gia Cát Linh Hề, danh tự này trong lịch sử đều không được nhắc đến dù chỉ một chút, lẽ nào tôi là người không hề tồn tại, vậy…

“Vừa nãy là cô trốn ở một bên đúng không?” Âm thanh từ sau lưng truyền đến, làm tôi sợ hết hồn, xoay người nhìn lại, phát hiện chính là người vừa nãy ngồi cạnh Triệu Vân, anh ta chắp tay đứng ở nơi đó, vẻ mặt như cười như không.

Lúc trước nhìn ở khoảng cách xa, ngược lại bây giờ có thể quan sát rất rõ ràng. Anh ta hơi híp mắt, dáng người kiên cường, ánh mặt trời sáng rỡ đầu mùa xuân đều tập trung trên người anh ta, phác hoạ rõ ràng đường viền mặt, anh khí ngất trời lại không mất đi chất văn nhã. Trên mặt anh ta mang ý cười nhẹ nhàng, không biết tại sao, loại thần thái kia khiến tôi có cảm giác quen thuộc.

Bạn đang đọc Hồi Mộng Tây Thục của Linh Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rangsunco
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.