Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ÂN NHÂN CỨU MẠNG

Phiên bản Dịch · 1736 chữ

Từ xa, có tiếng ồn ào người trong xe hỏi: "Có chuyện gì vậy, Trạch Anh?"

"Đứa bé đã giết một quan binh và đang chạy về phía chúng ta" Cậu thiếu niên tên Trạch Anh không vội nhưng giọng hơi khẽ.

"Vậy thì chúng ta thử xem vận khí của nó xem sao và xem liệu nó có chạy kịp đến với chúng ta hay không. Nếu đứa bé không có vận khí, đi theo chúng ta sau này chỉ có đường chết." giọng nói trong xe vẫn bình tĩnh.

Trạch Anh không lên tiếng nữa, bầu trời dần dần tối đen, chỉ nghe thấy tiếng bước chân xào xạt trên cỏ băng qua ngọn đồi. Chưa đến thời gian nửa ấm trà, tiếng người cách đó chỉ vài bước chân, một tên sĩ quan gần như sắp bắt được đứa bé, Hải Thị liều mạng cắn mạnh vào tay tên quan binh. Roẹt một tiếng, quan binh đã bị chém một dao, bước chân chạy không ngừng.

Trạch Anh siết chặt tay cầm con dao vàng ở thắt lưng, lòng bàn tay chàng dần trở nên gầy gò vì mồ hôi.

Người trong xe thì thầm, "Không sai biệt lắm, đi thôi."

"Tuân lệnh!" Trạch Anh chưa dứt lời , người trong xe đã lướt qua hai trượng, lắng nghe vị trí của giọng nói, đem hài tử ném qua xe ngựa, tuốt đao ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo mờ nhạt trong đêm, chém giết từng tên quan binh một.

Hài tử ngã trên mặt đất, tay nải trước ngực rơi xuống,thứ trong tay nải rơi đầy ra đất, trong bóng đêm phát ra thứ ánh sáng chói mắt. Châu quang kia lăn dưới bánh xe, vang lên một âm thanh thanh thúy. Màn xe vén lên, một nam tử bước xuống , đưa tay nhặt giao châu lên, xem xét tỉ mỉ. Giao châu lấp lánh chiếu sáng gương mặt của nam tử, đôi mắt phượng xinh đẹp, khóe miệng cong lên, trên mặt hé ra một nét ôn hòa, tạo thành một bức tranh hư hư ảo ảo.

Hài tử bò trên mặt đất, cơ thể bất động nhưng tay không nhàn rỗi nhẹ nhàng nhặt những viên giao châu trước mặt ôm về ngực. Ánh mắt của hài tử giống như dã thú, tuy thần sắc vẫn mang chút kinh hãi nhưng vẫn tỏ ra nhạy bén. Không phải không trốn mà đang xem xét thời cơ, tình hình. Chỉ cần hắn không để ý, hài tử liền theo bản năng bỏ chạy.

Nam tử ngồi xổm xuống, chậm chạp duỗi một ngón tay, nắm chắc bàn tay nhỏ bé sợ hãi của hài tử. Tay chạm vào đâu hài tử run rẩy đến đấy. Nam nhân đem hài tử ôm vào ngực, nhưng Hải Thị lại chống cự, đôi mắt sắt bén xen lẫn sợ hãi nhìn chằm chằm vào người nam tử kia muốn tóe lửa. Nam nhân kia không né tránh ánh mắt mà chỉ đưa tay ra và vuốt ve khuôn mặt trẻ con của nàng. Hải Thị vùng vẫy một lúc đột nhiên vùi đầu vào hốc vai của nam tử, ôm lấy cổ hắn. Có một nụ cười yếu ớt hé trên môi của nam tử kia, hắn ôm chặt hài tử và dịu dàng đứng lên để những viên giao châu vương vãi ra đất

"Tên của ngươi là gì?" Nam tử lặng lẽ hỏi.

Giọng nói khàn khàn nghẹn lại "Hải Thị".

"Ngươi muốn theo chúng ta về phương Bắc chứ?"

Hải Thị không rời tay khỏi cổ người kia, suy nghĩ một lúc, rồi nói "Về phương Bắc ta có thể kiếm tiền để nuôi mẫu thân không?"

Nam tử im lặng một lúc. "Là con gái ta ngươi sẽ có tất cả mọi thứ trừ sự thoải mái. Trở thành con trai ta ngươi không có gì ngoài sự thoải mái."

"Được, vậy ta sẽ trở thành con trai người" Ngực của nam tử kia thật mềm mại với một mùi thơm nhẹ. Hải Thị vùi đầu sâu hơn, cảm thấy cơ bắp mình đang lỏng ra một chút, giọng nói dần dần mờ đi và nàng ngủ thiếp đi.

Trạch Anh gom các hạt giao châu nằm rải rác, thắp một chiếc đèn lồng lụa trắng và mở rèm. Nam tử ôm lấy Hải Thị lên xe, Trạch Anh nhảy xuống xe ngồi lên lưng ngựa, con ngựa lặng lẽ tiến về phía trước. Chiếc đèn lồng đung đưa, mái tóc xoăn và đôi mắt của Trạch Anh phản chiếu ánh vàng sẫm từ màu đen thuần khiết.

"Trạch Anh, khi ta ở Hồng Dược Nguyên, lúc nhặt được ngươi giữa hàng trăm vạn quân, đôi mắt của ngươi cũng giống như thế này, giống như một con dã thú."

Trạch Anh chỉ trả lời ngắn gọn: "Vâng"

"Đã bốn năm rồi."

"Vâng."

Họ không còn nói nữa, màn đêm che giấu mọi thứ.

(Trạch Anh 14 tuổi, Phương Chư 26 tuổi, Đế Húc 28 tuổi và Hải Thị 6 tuổi.)

.....

"Ta đã không già đi nữa? Trong mười năm này, ta có thể cảm thấy rằng mình đang sống nhanh hơn so với hai mươi năm trước." Đôi bàn tay mảnh khảnh của hắn giơ tấm bảng đồng lên, quay chiếc đèn lồng. Ngọn lửa khẽ dập tắt, tỏa ra mùi hăng hắc.

Người ở phía đối diện không trả lời mà chỉ ngồi thành một bóng đen. Căn phòng im lặng một lúc lâu, đột nhiên có một âm thanh chói tai. Hóa ra, cái bóng đen trong tay cuối cùng rơi khỏi bàn cờ và nhận lấy thua cuộc. Nam nhân trong chiếc áo trắng chỉ mới mười sáu hoặc bảy tuổi, da sáng, lông mày dài vừa giống một nam nhân tuấn tú vừa giống như một cô gái rất gai góc,mạnh mẽ, thực sự bối rối.

"Con quá hấp tấp. Chơi cờ phải thật kiên nhẫn, không thể gấp rút, ban đầu phải có tính toán kĩ." Người cầm đèn lồng đặt xuống và nói.

Nam nhân mặc đồ trắng mím môi và mỉm cười. "Thay vì từ bỏ mục tiêu, con đừng để mất đi mục tiêu của mình. Đây không phải là điều mà phụ thân chính trực của con luôn dạy con sao? Bây giờ người phụ thân chính trực ấy không đủ tự tin, và không thể chịu đựng con nữa, con phải làm sao đây chứ?"

Nam nhân ngoài tam tuần suy nghĩ một lúc rồi kéo tay hắn ta.

Ngón tay của nam nhân tam tuần gõ nhẹ vào bàn cờ.

Vị thiếu niên nhìn vào vị trí ông ta chỉ vào, chàng không thể không thay đổi khuôn mặt một chút, nhưng chàng vẫn mạnh mẽ nói: "Vẫn chưa kết thúc. Nếu con giữ vững mục tiêu, con sẽ không để mất ưu thế."

Nam nhân tam tuần ngước mắt lên khi nghe những lời đó. Một vết sẹo nhỏ trên khóe miệng phải nhẹ nhàng nhấc lên. Trên khuôn mặt hiền lành và dịu dàng, hắn ta nở một nụ cười đặc biệt. "Vì vậy, Hải Thị, ta sợ rằng con vẫn còn quá tức giận. Con Tướng này, nếu con không thoải mái, con cũng có thể quay lại, ta sẽ sắp xếp một lối thoát cho con."

Hải Thị vặn vẹo quân cờ.

Một tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, Trạch Anh nói vọng vào: "Hải Thị, quần áo đệ đặt đã được làm xong, xưởng dệt đang chờ đệ hồi âm."

Hải Thị gác quân cờ sang một bên và nói: "Phụ thân, nếu người không thể thành thân với người mà con muốn, thì con thà ở ngoài hải quan suốt đời, và không bao giờ quay lại Kinh Thành."

Phương Chư hạ mắt xuống, dùng một quân cờ gõ trên bàn cờ, giả vờ không nghe thấy.

Hải Thị đẩy ghế, đứng dậy mở cửa và rời khỏi phòng học. Trạch Anh ở ngoài cửa, hai người họ đi về phía sân trước cùng nhau.

Một người nào đó từ cung điện ở nơi khác đã đến để tặng quà. Trên đường đi, họ có thể nghe thấy từ xa.

"Đây là hai hài nhi của thái giám Phương Chư? Haha, thực sự là viên mãn, một thiếu niên có khuôn mặt trong sáng, nếu là hoạn quan, chắc cũng không ai nghi ngờ ..."

Trạch Anh lên tiếng:

"Nhìn kìa móng vuốt của đệ phải chăng đang rất tham vọng! Phụ thân hiện đang ở trong đội binh Vũ Lâm Quân. Một ngày nào đó, thật tuyệt khi cho chúng ta được rời khỏi cung."

Hải Thị nhìn chằm chằm vào Trạch Anh một cách vui tươi, và thấy rằng khuôn mặt trắng trẻo của Trạch Anh hơi đỏ, Nàng lớn nhanh đến nỗi dường như có thể thoát khỏi tin đồn. Nhưng vẫn nghe thấy một thanh âm yếu ớt "Thật tiếc khi Hải Thị còn trẻ đã đến Bắc Tân Cương và ta hiếm khi được nhìn thấy đệ kể từ đó. Chúng ta phải cùng ăn một bữa no say"

Lần này, hai má Hải Thị hơi đỏ, Trạch Anh quên đi sự bối rối của mình, và mỉm cười lặng lẽ.

Trạch Anh mỉm cười, hai người tăng tốc bước nhanh vào điện.

Thấy họ đến, trưởng chánh sự của phường thêu vội vàng đặt bát trà xuống, đứng dậy và không nói gì. Ông lấy một bộ quần áo ra khỏi gói giấy lụa và lắc lư chúng. Hoàn thành.

"Lâm thúc thật bất công."Trạch Anh buột miệng.

Mặt trước nó là một chiếc áo choàng ngắn tay có kích thước tương đương với Hải Thị. Mặt sau làm tất cả các sợi tơ màu xanh tím được thêu hình một con chim ưng.

Trước khi ông ta hai mươi bốn tuổi, ông ta đã được trao sáu vị trí chính thức trong cung, từng được gửi đến Bắc Tân Cương để phục vụ như là tướng. Xưởng thêu của họ luôn có chủ ý, và việc thêu thùa luôn luôn được đảm bảo.

Hải Thị bối rối nói: "Y phục thật đẹp nhưng lại giống y phục mặc đi dạo hơn. Khi đến Hoàng Tuyền Quan, ta chắc trở thành trò đùa mất, làm sao ta có thể chỉ huy quân lính?"

Bạn đang đọc Hộc Châu Phu Nhân của Tiêu Như Sắt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sky.truyen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.