Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết tử

Phiên bản Dịch · 869 chữ

Chương 1.

Tháng 8, năm 2010.

Vân Kinh, trời hanh khô, ngay cả một cơn gió cũng không thấy lượn qua.

Chân Minh Châu kéo va ly hành lý ra khỏi đại sảnh sân bay, nhìn trái nhìn phải, một bàn tay để trong túi quần, đi về khu hút thuốc bên ngoài.

Trời quá nóng nên trong khu hút thuốc không có quá nhiều người.

Cô tùy ý đẩy va ly qua cạnh vách tường, cúi đầu lấy ra một điếu thuốc, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cả người lập tức lên tinh thần. Đường dài mệt mỏi cộng thêm ngủ không đủ giấc, trên máy bay cô vẫn luôn ngủ gật, mệt mỏi thật sự.

Lúc này di động đột nhiên vang lên.

Cô lấy ra nhìn rồi bắt máy, vừa ngáp vừa gọi: “Tần Lộ.”

“Sao rồi?” Bên đầu kia truyền đến một giọng nữ thoải mái.

“Cửa số 3.” Chân Minh Châu đáp một tiếng, ánh mắt nhìn về cửa kính sát đất cách cô hai bước, cả người đột nhiên trở nên thất thần, quay đầu nói với người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh: “Đại ca, cho tôi mượn bật lửa dùng một cái đi.”

Người đàn ông nhìn cô một cái, ánh mắt hơi phức tạp nhưng cũng không từ chối.

Nữ sinh trước mắt này tuổi không lớn, áo thun đen cổ chữ V phối cùng quần jean nhạt màu, mái tóc hơi mất trật tự, thần sắc con người mặc dù thanh lãnh nhưng cũng không làm người khác chán ghét. Cô có một đôi mắt mèo to tròn, con ngươi đen nhánh, rất xinh đẹp.

Chân Minh Châu trả lại bật lửa, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, ánh mắt lại lần nữa nhìn về cánh cửa thủy tinh, trong chớp mắt vừa rồi cô tưởng như mình đã gặp ảo giác.

Tiếng thắng xe ken két nhanh như chớp truyền đến.

Hai bóng người đi ra.

Một nam một nữ.

Thanh niên đi bên trái cách cô không xa, áo sơ mi trắng tinh và quần dài màu sẫm, thân hình thon dài đĩnh bạt, sườn mặt trắng nõn tuấn tú, cảnh đẹp ý vui.

Nữ sinh sóng vai đi cùng cậu ta, nghiêng đầu nói chuyện, tươi cười dịu dàng.

Chân Minh Châu hai ngón tay kẹp điếu thuốc, kéo hành lý đi.

Có lẽ ánh mắt cô quá mức trực tiếp, cũng có lẽ động tác của cô tạo ra tiếng động quá lớn, nên hai người đang nói chuyện theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua cô.

Lần này Chân Minh Châu đã thấy rõ mặt thanh niên đó, mặt mày như họa, trong sáng lại sâu sắc.

Trình Nghiên Ninh bước chân bỗng nhiên dừng lại, Triệu Yên Nhiên đứng bên cạnh nên cũng phát hiện ra, nhìn theo tầm mắt của anh, do dự cười hỏi: “Người quen hả?”

Tiếng nói rất nhẹ làm không khí một lần nữa lưu động.

Trình Nghiên Ninh thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Không phải, đi thôi.”

“Ừ.” Triệu Yên Nhiên vội vàng đuổi theo bước chân của anh, cũng lại theo bản năng mà quay đầu nhìn lại thì bắt gặp nữ sinh ấy đang ấn đầu thuốc là vào nắp thùng rác.

Cô ta thở phào, cười nói: “Đáng tiếc lớn lên xinh đẹp như vậy.”

Hút thuốc thì không gọi là nữ sinh tốt được.

Cô ta ma xui quỷ khiến mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa nâng mắt lại phát hiện Trình Nghiên Ninh dường như không hề nghe cô ta nói, cũng không có ý tiếp lời.

Chính mình lại giống như người nhàm chán, Triệu Yên Nhiên thu hồi suy nghĩ.

Chân Minh Châu dập tàn thuốc, đợi thêm hai phút.

Tần Lộ đến đón cô, đi về nội thành.

Xe chạy trên đường cao tốc, Tần Lộ nhìn kính chiếu hậu, bất đắc dĩ cười nói: “Sao ra ngoài chơi một vòng lại giống như mất nửa cái mạng, héo úa thành như vậy thế?”

“Quá nóng.” Chân Minh Châu nâng mắt lên, ngẩn ngơ.

Tần Lộ bĩu môi, phụ họa nói: “Đúng rồi, vừa ra ngoài là như muốn lột da, còn phải chịu nóng một khoảng thời gian nữa.”

“Đau đớn hơn là lại đến đợt huấn luyện quân sự.” Chân Minh Châu cười khẽ.

“Hu hu.” Tần Lộ kêu rên một tiếng.

Hai người nhận thức nhau lúc ngồi cùng bàn thời đi học, quan hệ không tệ. Tần Lộ bây giờ đậu vào đại học điện ảnh Hoa Hạ, Chân Minh Châu thì trúng tuyển vào đại học ngoại ngữ Vân Kinh.

Hai người đều đã cầm được thư thông báo trúng tuyển rồi, thời gian khai giảng cũng sắp đến.

Tần Lộ mở điều hòa trên xe.

Gió lạnh truyền đến……

Chân Minh Châu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, màu trời xanh lam nhạt pha với mây trắng, ánh mặt trời bị ngăn cách bên ngoài, là điều bình thường giữa mùa hè của Vân Kinh.

Cô mơ màng ngủ, mơ thấy lại hồi năm 2006.

Tại phổ thông An Thành.


Hết chương 1

Bạn đang đọc Học bá dưỡng thành cô vợ nhỏ ngọt ngào (Dịch) của Phù Quang Cẩm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tramie216
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 536

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.