Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn chung bàn

Tiểu thuyết gốc · 1588 chữ

Vào tới chỗ ngồi Băng Băng ngồi phịch xuống bàn. Lớp học được thiết kế vô cùng tinh xảo và hiện đại, chỉ riêng những chiếc ghế được chế tạo vô cùng đặc biệt, êm ái mà vẫn giữ được độ cứng cáp. Tất cả tường, sàn nhà hay tới cả bàn học đều được chế tác từ những loại đá quý khác nhau tỏa ra vẻ mát lạnh khiến tinh thần như được ôn nhuận bồi dưỡng vậy.

“Thùng thùng thùng”

Ba tiếng trống hữu lực, uy nghiêm vang lên, bấy giờ mọi người mới bắt đầu lục tục vào lớp. Hoạt động tiệc tùng vừa rồi chỉ là bữa tiệc sáng hàng ngày của những con nhà quyền quý kia, sau khi những học sinh trở vào phòng thay đồ thì đội ngũ dọn dẹp mới đổ ra, chỉ một thoáng đã trả lại sân trường thoáng đãng, bể bơi cũng đã được đóng lại bởi hai mặt đá tự động, trở thành một sân bóng rộng lớn…

Băng Băng ngồi im thin thít một chỗ, mặt nàng trắng bệch suy tư về chuyện vừa rồi. Lý Bân học ở lớp kế bên nên đã chia tay Băng Băng rồi, bỏ lại nàng một mình sợ hãi giữa một thế giới xa lạ. Còn 5p nữa tiết học đầu tiên mới bắt đầu, những thiếu nam thiếu nữ quý tộc kia cũng bắt đầu vào chỗ ngồi, khi mọi người nhìn thấy Băng Băng cũng chỉ nhỏ giọng nghị luận với nhau, đặc biệt là những người dưới trướng Hàn Tuyết Mai cũng không dám tới khi dễ nàng như mọi khi nữa, Long Tú Hải đã công khai bảo vệ nàng a, đụng vào thì có khi muốn đi diện bích cũng không có cơ hội.

Lớp của Băng Băng hầu hết đều là con em B cấp gia tộc trở xuống, Long Tú Hải với mấy người khác đều học lớp trên, tới hôm nay Băng Băng mới nhận ra hoàn cảnh không ổn chút nào của bản thân và sự đáng sợ của họ. Với họ sinh mạng của những người bình thường như nàng chẳng khác nào con kiến cả, muốn giết lúc nào thì giết. Băng Băng cũng ẩn ẩn đoán ra bản thân mình nhất định có điều gì đó mà những người như Long Tú Hải cảm thấy có hứng thú, chứ tuyệt đối nhan sắc của bản thân không thể nào đả động tới những con người đáng sợ vậy cả, những mĩ nhân trong thiên hạ sếp hàng dài ra đợi bọn hắn chơi, đếm cũng không hết.

Suy tư thật nhiều thật nhiều càng khiến Băng Băng rối rắm hơn, nàng thở dài ra một hơi rồi quyết định không nghĩ gì nữa, tiết học đầu tiên đã bắt đầu thầy giáo có lẽ cũng chuẩn bị vào lớp rồi. Bỗng đâu một bàn tay trắng trẻo thon thả còn đẹp hơn tay nữ nhân chạm vào bụng dưới Băng Băng, ngay chỗ đan điền nàng, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng nàng vẫn nhận ra đó là bàn tay nam nhân. Băng Băng vừa giật mình quát lên “vô sỉ!” vừa xấu hổ, sợ hãi đan xen nhau, nàng giơ tay ra, tát mạnh một cái vào mặt thủ phạm kế bên vang lên tiếng “tạch” thanh thúy.

Tiếng động to rõ thu hút sự chú ý của cả lớp, mọi người ngạc nhiên nhìn xuống chỗ Băng Băng ngồi, chỉ thấy tay Băng Băng vẫn đang đặt trên mặt một gã đàn ông khá trẻ, tuổi độ 24-25 trông vô cùng phong độ, nét mặt góc cạnh điển trai cùng làn da trắng sáng. Hắn ta đưa tay vuốt vuốt cằm ra vẻ suy tư, hoàn toàn không để ý tới Băng Băng đang trợn mắt há hốc miệng lên nhìn mình. Hắn lẩm bẩm nói thầm:

-Quái sự, nhất định có quái sự… Vậy mà ta không nhìn ra, rốt cục có điều gì đặc biệt khiến thất gia tranh đấu nhỉ?

Vừa lẩm bẩm hắn vừa đưa mắt quét lên quét xuống thân hình của Băng Băng, hai mắt toát ra tia sáng nhè nhẹ rồi biến mất. Rồi đó hắn lắc lắc đầu bước lên phía bục giảng bỏ qua Băng Băng vẫn đang tức giận đứng đó nói:

-Không có chuyện gì, chỉ là kiểm tra sức khỏe một chút học sinh trong lớp thôi, hôm nay chúng ta bắt đầu bài học mới không kiểm tra bài cũ nữa…

Thầy giáo bộ môn lịch sử làm như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu bài giảng của mình. Băng Băng cắn chặc răng tức giận đứng đó nhưng cũng không biết phải làm gì, tát thì cũng đã tát rồi nhưng cái thái độ coi bản thân mình như một món hàng hóa tùy thời có thể sờ nắn kia khiến nàng tức phát khóc, nàng ngồi xuống với vành mắt đỏ hoe. Bỗng đâu một bàn tay hơi lộ chút vẻ yếu đuối đưa cho nàng một chiếc khăn giấy. Băng Băng không cần quay lại cũng biết đó là ai, nàng uể oải nói hai tiếng “cám ơn” rồi nhận lấy cái khăn đưa lên mặt gạt đi nước mắt.

Người đưa khăn giấy cho Băng Băng họ Vương tên Liễu, là bạn cùng bàn với Băng Băng, thường ngày Băng Băng vẫn chưa thấy hắn nói qua bất cứ câu nào như thể người câm vậy, nhưng mỗi lần nàng bị khi dễ ấm ức khóc một mình hắn đều đưa nàng một tờ khăn giấy, điều đó khiến Băng Băng rất cảm kích coi hắn như người bạn thứ hai ngoài Lý Bân vậy, mặc dù tên lập dị kia ngoài câm ra tựa hồ còn bị các tiểu thư công tử kia coi như là phế vật.

Trong suốt tiết học Băng Băng không tài nào tập trung nghe giọng nói đáng ghét kia được, lâu lâu nàng lại đưa ánh mắt bốc hỏa của mình lên lườm tên thầy giáo vô đạo một lườm rồi đó lấy sách môn khác ra học. Đáp lại ánh mắt của Băng Băng là cái nhìn nhàn nhạt của lão thầy giáo, trong mắt gã ánh lên tia sáng khó thể nhìn thấu.

-Cậu gặp nguy hiểm!

Bỗng đâu có tiếng nói vang lên bên cạnh Băng Băng, nàng quay đi quay lại để tìm kiếm người nói nhưng cũng chỉ thấy tên “câm” là đáng nghi nhất. Nàng ngạc nhiên hỏi:

-Huynh nói ta?

Vương Liễu khẽ nhúc nhích môi, khiến Băng Băng giật nảy mình, không phải hắn không thể nói sao. Hắn đáp:

-Đúng! Cậu bị hắn ta nhìn trúng…

Nhìn ta? Ai nhìn trúng ta? Nếu nói vậy thì có cả tá người đều đang lăm le có ý đồ với ta đó, với bọn chúng ta khác chi một món hàng đâu. Nàng lắc lắc đầu từ chối cho ý kiến, nhưng rồi ngạc nhiên nhìn nhìn Vương Liễu. Nàng biết tên Vương Liễu qua tập vở của hắn, đây vẫn là lần đầu tiên sau 3 tháng ngồi chung hắn mở miệng. Băng Băng tò mò hỏi:

-Không phải huynh không thể nói sao? Chẳng lẽ huynh chữa được bệnh rồi?

Vương Liễu ngạc nhiên nhìn nàng đáp:

-Tôi đã nói qua mình bị “câm” sao?

Nghe vậy Băng Băng hơi đỏ mặt chống chế:

-Hứ, huynh mà bị câm còn có thể nói ta biết sao? Nửa năm không hé răng được một tiếng, ai chẳng nghĩ rằng huynh có bệnh…

Nói xong Băng Băng chợt nghĩ, nàng tới đây học cũng một thời gian rồi, mà chỉ giao tiếp với mỗi mình Lý Bân thôi. Mọi thứ vẫn còn quá lạ lẫm, Lý Bân như nàng cũng mù tịt giống nhau vậy, đây có thể là cơ hội tốt để nàng hiểu hơn về tình cảnh hiện nay của bản thân, vì ngoài hai người này ra nàng cũng không biết một ai khác có thể coi như bằng hữu được cả. Nghĩ thông Băng Băng bèn nói tiếp:

-Huynh cũng là người dòng dõi thế gia a, ta tới đây một thời gian nhưng mọi thứ vẫn còn quá lạ lẫm, huynh có thể giúp ta hiểu hơn về nơi đây không?

Vương Liễu nhàn nhạt liếc Băng Băng, thấy đôi mắt trong veo ngây thơ của Băng Băng đang nóng lòng nhìn mình khiến hơi thở hắn rối loạn mất nhịp, Vương Liễu vội rùng mình quay đi chỗ khác nói:

-Có thể.

Vương Liễu cũng không biết tại sao và làm cách nào một thường nhân như Lý Băng Băng bỗng dưng xuất hiện ở nơi thị phi này, nhưng hắn có thể khẳng định rằng nàng hoàn toàn không biết chút gì về thế giới mà hắn đang sống, điều đó có thể khiến nàng ta gặp rất nhiều bất lợi. Hắn bèn sắp sếp một chút những điều căn bản nhất nói:

-Như nàng đã biết, Tiêu Sư học viện này là nơi cho con em những quý tộc vào học…

Băng Băng nghe vừa gật gật đầu tỏ vẻ chăm chú, thấy thế Vương Liễu hài lòng nói tiếp:

-Mặc dù mang danh trường học, nhưng bản chất của nó lại không đơn thuần là nơi để ngày ngày nghe giảng vậy… Nếu ta nói nơi đây chính là bộ mặt chính trị của Trung Hoa Dân Quốc cô có tin không?...

Bạn đang đọc Tiểu Thư Bị Bỏ Rơi sáng tác bởi LyBangBang

Truyện Tiểu Thư Bị Bỏ Rơi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyBangBang
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.