Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2064 chữ

Jacob vội nói:

- Lúc nãy vội quá tôi quên mất, thực tế là tôi còn có mười giọt chứ không phải hai, ha ha, đúng là càng nhiều tuổi càng lẫn cẫn.

Câu đấy thì lừa nổi ai? Ngay đến người ngu lắm cũng hiểu được gã béo này lòng tham không đáy, định tích trữ Thần huyết sau này bán lại lấy tiền. Trước đây lúc Tiên Quốc còn thịnh, cuộc sống dễ dàng, ít người muốn liều mạng uống Thần huyết, nhưng thời thế đảo điên, Vòm Mát mà bị hủy thì Thần huyết sẽ trở thành món hàng quan trọng nhất, được săn đón nhiều nhất, giá chắc chắn đội lên đến trời. Nhiều người đã khó chịu ra mặt, nhưng Thánh Sư Mùa Xuân không để bụng, cậu đã nhìn thấu lòng người, biết rằng trước mắt Tiên Quốc cần có những kẻ khôn ngoan như Jacob, nên vẫn tỏ ra bình thản.

- Thế thì càng tốt chứ sao? Máu đâu?

Jacob chần chừ:

- Tôi không mang theo người.

- Tôi nghĩ là có đấy. Quanh đây bị tàn phá hết cả rồi, giấu chỗ nào được? Ông Jacob, với tư cách là người đứng đầu Tiên Quốc, tôi phong ông là Tiên Quốc Đệ Nhất Thương Gia, cho phép ông hưởng quyền miễn thuế kinh doanh, thuế thu nhập và tất cả các loại thuế khác trên toàn bộ đất nước này trong vòng năm năm. Từng đó đã đủ cho ông chưa?

Hai mắt Jacob sáng lên:

- Đủ rồi, thế là đủ rồi.

Gã béo vội vã móc từ trong người ra mười cái lọ, bên trong là mười giọt Thần Huyết Tối Cao, những giọt Thần huyết màu trắng giản dị mà lung linh, mang theo sức mạnh có thể làm thay đổi cả thế giới. Hắn cung kính dùng hai tay dâng Thần huyết lên cho Thánh Sư Mùa Xuân.

Thánh Sư Mùa Xuân tiếp nhận các lọ chứa Thần huyết:

- Thần Huyết Tối Cao là bảo vật quan trọng nhất của Tiên Quốc, có Thần huyết chúng ta mới vá được Vòm Mát, mới trở nên đủ mạnh để bảo vệ Tiên Quốc và xây dựng cuộc sống hạnh phúc cho người dân. Ta đại diện Tiên Quốc tiếp nhận và giữ gìn mười giọt máu này, có ai ý kiến gì không?

Mọi người không ai có ý kiến gì. Lời nói của Thánh Sư chính là mệnh lệnh, không thể cãi lại.

Thánh Sư Đại Trí đưa một lọ Thần huyết và một vốc thuốc màu đỏ cho Martha, cười nói:

- Chị Martha, em đưa cho chị một giọt Thần huyết. Những viên thuốc màu đỏ này chắc chị biết rồi, chúng do em làm ra, về lý thuyết có tác dụng làm giảm sự bài xích giữa máu thường và máu thần. Thuốc đỏ không có tác dụng phụ, uống bao nhiêu cũng được. Hy vọng chị sẽ phục dụng nó thành công và trở thành chiến thần vô địch. Tương lai Tiên Quốc trông cả vào chị.

Martha lắc đầu:

- Trông cả vào em mới đúng.

Đầu tiên Martha uống hết vốc thuốc đỏ, sau đó cô cầm lọ chứa Thần huyết, mở ra, trong đầu hiện lên hình ảnh của Hoàng tử Quỷ và đứa con trong bụng, nhưng rất nhanh gạt phắt ý nghĩ yếu lòng đi, ngửa cổ lên uống cạn.

Cô lập tức biến mất khỏi Quảng trường.

Thánh Sư Mùa Xuân kêu gọi mọi người chữa trị cho những người bị thương. Những người đàn ông khỏe mạnh được phân công dọn dẹp đống đổ nát, xây dựng lại nhà cửa, khôi phục sản xuất nông nghiệp. Những người phụ nữ nấu nướng và chăm sóc người bệnh. Mọi người đều có việc làm. Bầu không khí trở nên hồ hởi và phấn khích. Không ai lười biếng. Họ chỉ lười biếng khi họ tuyệt vọng, còn khi có dù chỉ một tia hy vọng nhỏ nhoi họ sẽ trở nên mạnh mẽ và đoàn kết.

Thánh Sư Mùa Xuân cảm nhận được sức sống đang trở lại trên đất nước này. Nhưng cậu cũng biết rằng sức sống ấy không bền. Tiên Quốc cần một nhà lãnh đạo có sức mạnh chứ không phải là một đứa trẻ. Cậu đặt tay vào túi áo, nơi để các lọ Thần huyết. Cậu sẽ phải uống nó, không còn cách nào khác, cậu cần trở nên mạnh mẽ, ngay cả nếu không được như Thánh Sư Đại Trí thì cũng phải là người mạnh nhất Tiên Quốc, và đủ mạnh để duy trì Vòm Mát, đủ mạnh để đánh bại Tứ Đại Thánh Thú vào ngày chúng quay trở lại. Cậu không thể quản lý đất nước này chỉ bằng trí thông minh, lòng dũng cảm và tầm nhìn, bản thân cậu với tư cách là người đứng đầu cần sở hữu các quyền năng lớn lao để dẫn dắt cả nước đi theo tầm nhìn mà cậu đã vạch ra. Thế giới này đã được thiết kế để vận hành dựa trên sức mạnh. Nó không nói lý lẽ. Những người như Amelia, số Một và Xandras có thể quay lại bất cứ lúc nào và chẳng lẽ khi ấy cậu sẽ thuyết phục chúng bằng lòng tốt và miệng lưỡi ư? Không thể nào. Cần phải thực tế. Có lẽ mạng sống của cậu sẽ ngắn ngủi nhưng đó là hành động mà cậu không thể không thực hiện. Trước đây cậu đã khước từ thử thách Thần huyết, cậu đã tin rằng mình có thể phục vụ cộng đồng bằng khoa học, nhưng hóa ra khoa học không vẫn chưa đủ, bây giờ, cậu sẽ phải tiếp nhận thử thách mà cậu đã chủ động trốn tránh trong suốt thời thơ ấu, không phải một, mà nhiều lần.

Thiên Đường.

Tầng cuối cùng trong thế giới này, không còn tầng nào cao hơn.

Thiên Đường.

Ba triệu năm qua, tiếng gọi của nó đã thôi thúc biết bao anh hùng hào kiệt từ bỏ gia đình, tàn sát lẫn nhau, hủy diệt các cộng đồng vô tội chỉ để nuôi dưỡng ước mơ một ngày nào đó sẽ đặt chân lên đây – nấc thang cuối cùng của loài người.

Hoàng tử Quỷ là mảnh ghép thứ một trăm, mảnh ghép còn thiếu để hồi sinh Thiên Đường. Hắn đã có mặt tại đây rồi, và hắn đang trở nên u mê.

Đây là Thiên Đường ư?

Lẽ nào tất cả đều là giả dối?

Trước mặt hắn là một vùng đất toen hoẻn rộng chừng vài trăm mét vuông, chính giữa là một tế đàn, trên tế đàn có chín mươi chín cây thập tự, trên chín mươi chín cây thập tự ấy đóng đinh chín mươi chín người đàn ông, tất cả đều trần truồng. Họ vẫn còn sống và tỉnh táo, chính vì thế mà họ cảm nhận sâu sắc nỗi đau đớn thể xác. Họ quằn quại trên cây thập tự, máu túa ra các phần bị đóng đinh ở hai tay, trán và hai chân. Chỉ nhìn thôi đã thấy nỗi đau thể xác của họ thật sự khủng khiếp. Đôi mắt của họ như muốn lồi ra khỏi tròng, giác mạc nổi lên đầy những sợi tơ màu đỏ chằng chịt tựa như những con giun đrỏ đang bò lổm ngổm trên cái nền là tròng mắt đục ngầu. Miệng họ liên tục phát ra những tiếng gào rú chắc chắn muôn phần thảm thiết, nhưng vì một lý do nào đó mà Hoàng tử Quỷ không thể nghe thấy những tiếng gào rú ấy, hẳn là bởi ai đó đã dùng quyền năng siêu việt tước đi sự tồn tại của âm thanh, ít nhất là âm thanh của những người này, khiến cho tế đàn đẫm máu chìm trong sự yên ắng và tĩnh mịch giả tạo.

Ở chính giữa tế đàn để trống cây thập tự thứ một trăm. Hoàng tử Quỷ biết cây thập tự ấy dành cho ai. Nếu lúc này mà hắn vẫn không đoán ra được thì hắn ngu quá rồi. Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua cây thập tự rồi nhìn vào người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế ngay cạnh cây thập tự đó.

Người đàn ông ấy sao mà giống hắn. Ông ta trông thật đẹp lão, gương mặt phong sương đậm chất thần tiên, mái tóc của ông ta dài mà không rối, trước kia hẳn đen nhánh, nhưng giờ đã bạc hết cả rồi, trên người khoác chiếc áo choàng màu trắng, thỉnh thoảng lại bay phất phới, phong thái của ông thanh khiết và tao nhã, cử chỉ của ông bình thản và cao quý, đôi mắt của ông ẩn hiện thần quang của người sở hữu quyền năng phi phàm.

Mọi thứ từ người đàn ông này đều thoát tục, nhưng không hiểu sao Hoàng tử Quỷ vẫn cảm nhận được hơi thở tử vong quẩn quanh trên người ông ta, tựa như hồn ma bám riết không tiêu tán.

- Thần Tối Cao.

Người đàn ông mỉm cười, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.

- Ta đã chờ ngươi ba triệu năm. Ngồi xuống đi.

Hoàng tử Quỷ bước lên tế đàn, vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh.

Người đàn ông khẽ xua tay:

- Không phải lo. Ta chỉ muốn nói chuyện. Ta có rất nhiều chuyện để nói.

Hắn ngồi xuống ghế. Trên cái bàn ở giữa hai người là một bàn cờ, trên bàn cờ có một quân cờ duy nhất.

- Bàn cờ nào đây?

- Chơi một mình giết thời gian thôi.

Thần Tối Cao mỉm cười:

- Ngươi đã đi cả một chặng đường dài để đến đây.

- Một chặng đường dài, và đầy đau khổ.

- Ta biết. Ta đã sắp xếp tất cả điều đó.

- Tôi biết.

- Ngươi biết? Ngươi trông bình tĩnh quá đỗi.

- Và ông thì chẳng tỏ ra hối lỗi chút nào.

- Thực ra có một chút, nhưng không theo cái cách ngươi nghĩ đâu. Ngươi đã hiểu được lời mà ta để lại năm xưa chưa?

- Câu ẩn ý trên bức tượng ở nhà số Mười. Ngươi không biết mình là ai. – Hoàng tử Quỷ nhìn xuống bàn cờ. – Ta đại khái đoán ra được mình là một quân cờ, nhưng vẫn chưa hiểu ngọn ngành.

- Ta sẽ giải thích cho ngươi nghe. Đây là một câu chuyện rất dài.

Thần Tối Cao ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

- Ta tự hỏi nên bắt đầu từ đâu. Hay bắt đầu bằng mối quan hệ giữa chúng ta đi. Ta là ông nội ngươi, là cha của Vua Quỷ.

Hoàng tử Quỷ nhìn lão không chớp mắt, nhưng không tỏ ra ngạc nhiên.

Đến lượt Thần Tối Cao tỏ ra ngạc nhiên:

- Ngươi đã biết chuyện này rồi?

- Lúc bước ra khỏi Thần Ngục, ta đã biết. Khoảng cách giữa ta và Martha rất xa, tuy ta không cố ý nhưng vẫn đọc được ý nghĩ của cô ấy. Có lẽ vì thầy ta là Thánh Sư Đại Trí đã truyền cho ta bộ kỹ năng thấu hiểu tâm trí người khác. Đó là một món quà, cũng là một lời nguyền.

- Ồ.

Ván cờ này xem ra không giống như lão trù tính. Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp, nhưng cũng vì thế mà càng thú vị.

- Ngươi rất bản lĩnh khi ngủ với chị gái mình, không những thế hai người còn có với nhau một đứa con.

- Tiếp tục đi. Đừng dừng lại vì những tình tiết không liên quan.

Thần Tối Cao hơi ngả người ra đằng sau ghế.

- Ngươi làm ta.. bối rối. Nhưng thôi được, cháu ta, ta sẽ kể cho ngươi đầu đuôi mọi việc. Năm xưa, lúc vũ trụ còn là một vùng không gian trống rỗng, không có bất cứ thứ gì tồn tại bên trong, ta đã bước ra từ hư vô. Ta là sinh linh đầu tiên của vũ trụ mà thế giới này đã biết; ta là ngọn nguồn, là thủy tổ, là Đấng Sáng Tạo cho tất cả mọi thứ sau ta, nhưng ta không biết ai là người tạo ra ta. Đó là một câu hỏi đã theo đuổi ta trong một thời gian rất dài.

Bạn đang đọc Hoàng tử Quỷ sáng tác bởi vukhucisme
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vukhucisme
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.