Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2826 chữ

Hoàng tử Quỷ giật mình:

- Sách Thần nguyên? Sách Thần nguyên đang được đặt trong nhà của ta.

- Đúng vậy. Nếu giờ này mày vẫn còn chưa hiểu thì mày hóa ra còn ngu hơn tao tưởng.

- Nhưng, nhưng mà chẳng lẽ David Jones lại bỏ qua không thu hồi nó?

- Đúng là như vậy đấy.

- Hắn sẽ phái người đến tìm quyển sách và có lẽ sẽ giết luôn chủ nhà để bịt đầu mối.

- Khá khen cho sự nhanh nhạy của chú mày.

- Mẹ của Tuyết Lan. Ôi!

Hoàng tử Quỷ xòe tay, lực hấp dẫn lập tức kéo cả Martha và Tuấn về phía hắn, hắn nói với Obadia:

- Chúng ta phải đi ngay bây giờ.

- Lấy sách Thần nguyên, đúng lắm, cần phải lấy nó không thì phiền to.

- Chúng ta đi cứu mẹ vợ của ta.

Hoàng tử Quỷ cưỡng ép nhấn linh hồn của Obadia vào đầu Tuấn, rồi sau đó hắn mang theo Tuấn và Martha bay vọt lên không trung, hàng nghìn tấn đất đá tan vỡ ngay trước mặt hắn, mở cho hắn một lối đi, lên đến trời cao, hắn nhìn thấy gần đó có hai chiếc trực thăng AH-64 Apache đang quần thảo, ý chí vừa động, cả hai chiếc đã biến thành bột trắng. Thế rồi hắn xoay người, mở tốc độ cao nhất bay về căn nhà nơi mẹ Tuyết Lan đang ở. Tốc độ của hắn quá nhanh, bức tường âm thanh liên tục bị phá vỡ tạo ra các tiếng nổ dữ dội và hình thành đám mây bụi quanh người. Lúc này hắn đã chạm đến Mach 10, trong một tiếng đồng hồ bay được mười hai phẩy ba nghìn cây số, bay chưa được bao lâu đã vượt Thái Bình Dương về đến nhà.

Nói đến mẹ của Tuyết Lan lúc này đang ngồi buồn trong nhà. Bà đã kết thúc cuộc chạy buổi sáng, không còn việc gì làm, con cái cả hai đứa đều đã đi hết. Bà vốn đã lo cho bọn chúng, bao lâu nay chẳng nhận được tin tức gì, cho dù chỉ là một cái tin nhắn hoặc một bức ảnh nên càng suy nghĩ nhiều hơn. Một ngày của bà diễn ra đơn giản và buồn tẻ, chủ yếu là lau dọn nhà cửa, nấu nướng và xem tivi nhằm nắm bắt được diễn biến của cuộc chiến tranh tàn khốc cho đến nay đã khiến hơn một tỷ người thiệt mạng. Tầng lớp thanh niên trai tráng đã được động viên nhập ngũ hết, chỉ có những người phụ nữ đứng tuổi như bà vẫn có thể tạm thời yên ổn phần nào, mặc dù bà cảm thấy nếu mình nhập ngũ thì cũng đóng góp được kha khá cho đất nước chứ chẳng đùa. Sức khỏe của bà hiện rất tốt, phản ứng nhanh nhẹn, thậm chí còn mang vác được cả vật nặng mà nhiều đứa thanh niên ở độ tuổi hai mươi nhìn thấy cũng phải lè lưỡi lắc đầu.

Từ ngày các thành viên trong gia đình bà Mai đi mất, ông Thành thường xuyên ngủ lại trong căn nhà này. Ông bà sống như cặp vợ chồng chưa kết hôn. Họ rất hợp nhau. Bản thân ông tuy càng lúc càng bận rộn vì phải thực hiện các hợp đồng với quân đội và các bản hợp đồng này yêu cầu chất lượng cao cũng như đặt ra thời hạn rất gấp, nhưng ông vẫn cố dành nhiều thời gian cho bà. Một ngày làm việc của ông bắt đầu lúc bảy giờ và kết thúc lúc chín giờ tối, thời gian còn lại họ ăn cơm, trò chuyện và thỉnh thoảng cùng nhau nghe một bản nhạc trữ tình nào đó. Cuộc sống như vậy là tạm ổn.

Lúc này đang là sáu giờ chiều. Bầu trời đang tối dần, gió mạnh lên, nghe rõ cả tiếng rít gào bên ngoài. Bà Mai vừa kết thúc việc lau dọn cho ngày hôm nay, đang tính xem nên nấu món gì đợi ông Thành về thì nghe có tiếng động trên tầng hai. Bà tò mò bước lên xem thử thế nào. Khi bà vừa bước lên cầu thang, đã bị một cánh tay to lớn, khỏe mạnh siết chặt lấy cổ từ phía sau, cơ bắp gồng lên, định bẻ gãy cổ bà. Bà không hoảng sợ mà phản ứng rất nhanh. Tay phải chụm lại, chọc ngược lên theo hình vòng cung, đâm thẳng vào mắt kẻ đánh lén, cú đòn bất ngờ và quyết liệt ấy làm hắn ta kêu rú lên một tiếng thật thảm hại. Hắn buông bà ra, hai tay ôm mặt. Tên này mặc áp da, đội mũ đen trùm kín đầu, vừa nhìn đã biết là dân chuyên nghiệp chứ chẳng phải dạng trộm cướp thông thường. Bà Mai nhảy qua lan can xuống tầng một, định chạy ra ngoài hô hoán thì lại bị một kẻ lạ mặt nữa quật ngã xuống sàn nhà. Hắn rút ra con dao, cứ nhìn thái độ dứt khoát thì rõ ràng có âm mưu giết người chứ chẳng phải đe dọa suông.

Nhát dao đâm xuống, chưa đến cổ họng đã bị một luồng khí cực mạnh đẩy ra. Tên sát thủ thứ hai bật ngửa người ra đằng sau, mãi mới bò dậy được. Cảnh tượng tiếp theo đó làm hắn choáng váng. Ngôi nhà hai tầng kiên cố, chắc chắn đã bị thổi tung, ở vị trí từng là ngôi nhà hiện lên một quầng sáng rực rỡ giống như cầu vồng, ở chính giữa cầu vồng ấy xuất hiện bốn kỵ sĩ cưỡi ngựa. Trước mặt họ, sách Thần nguyên đang lơ lửng trên không, những trang giấy tỏa ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Bốn kỵ sĩ có bốn màu sắc khác nhau. Kỵ sĩ ở vị trí ngoài cùng bên trái mặc giáp trắng, cưỡi ngựa trắng, tay cầm cung tên cũng màu trắng, đẹp đẽ không cách nào tả xiết. Hắn tựa như thiên thần từ trên trời giáng xuống, ánh mắt của hắn mang theo sự uy nghiêm và trang trọng vượt trên mọi quyền uy thế tục của con người. Lưng của hắn thẳng tắp, mũ giáp lấp lánh phản chiếu ánh sáng mặt trời, chiếc áo choàng trắng muốt như lông chim thiên nga tung bay theo chiều gió, dường như theo sự xuất hiện của hắn gió cũng thổi mạnh hơn để làm nổi bật vẻ kiêu hãnh và làm cho hắn trở nên oai phong lẫm liệt hơn nữa.

Kỵ sĩ ngoài cùng bên phải mặc giáp đỏ, cưỡi ngựa đỏ, tay cầm kiếm đỏ, hung dữ như một lời nguyền cổ xưa. Hắn mang theo cái chết và gieo rắc sự khiếp sợ. Từ cặp mắt của hắn ánh lên sự hung bạo và tàn ác. Cả người lẫn ngựa đều đỏ rực lên như một ngọn lửa đến từ Địa Ngục. Hơi thở của hắn khiến các sinh linh gần đó phải cúi đầu, chiếc áo choàng màu đỏ của hắn giống như biển máu đang vẫy gọi những linh hồn tội nghiệp. Không ai có thể đối diện với Kỵ Sĩ Đỏ mà không cảm thấy hơi thở tử vong đang lởn vởn quanh người. Thanh gươm của hắn một khi đã giơ cao thì thiên địa cũng phải biến sắc.

Sau đó đến hai kỵ sĩ bên trong. Kỵ sĩ đứng bên cạnh Kỵ Sĩ Trắng cưỡi ngựa đen, mặc giáp đen, trên tay cầm một cái búa màu đen, bộ dạng oai nghiêm tựa như một phán quan. Bất cứ ai ở gần Kỵ Sĩ Đen đều cảm thấy mình trở nên hèn mọn, tựa như họ đang bị hắn phán xử, ánh mắt của hắn nhìn thấu suy nghĩ và tội ác của họ, họ chẳng thể làm gì để lừa dối hắn, thêm vào đó bất cứ kẻ nào mang mưu đồ trước mặt Kỵ Sĩ Đen đều sẽ bị trừng phạt thảm khốc. Cây búa trong tay hắn tựa như cây búa của thẩm phán, mang theo sức mạnh tuyên cáo số phận của con người, ý muốn của hắn là tối cao, trên thế giới này không người nào kháng cự nổi.

Cuối cùng là Kị Sĩ Xanh. Kỵ Sĩ Xanh mặc áo giáp màu xanh, cưỡi con ngựa xanh, trên tay cầm một cây trường thương màu xanh, ở đầu mũi thương lập lòe các tia lửa điện giống như vũ khí của thần sấm sét trong các truyền thuyết mang tính tôn giáo. Kỵ Sĩ Xanh đứng ở vị trí trang trọng nhất trong số bốn kỵ sĩ, hẳn nhiên là người tôn quý nhất và có lẽ cũng là người mạnh nhất. Đôi mắt của Kỵ Sĩ Xanh có màu xanh lơ, đẹp như da trời mà cũng thản nhiên và xa cách như bầu trời. Kỵ Sĩ Xanh nhìn mà như không nhìn, nghe mà như không nghe, ở hắn có vẻ gì đó của người đứng tách biệt với mọi chuyện và chỉ ra tay khi những người bạn đồng hành của hắn trở nên bất lực. Kị Sĩ Xanh đại diện cho Trời, ý muốn của hắn là ý muốn của Trời, hắn không cần phải đấu tranh với bất kỳ ai vì chẳng ai xứng đáng để hắn quan tâm đến.

Các kỵ sĩ cưỡi thần mã có cánh. Những cái cánh ngựa cũng hết sức đặc biệt, bình thường thì mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện tựa như cánh bướm trong suốt, chỉ khi nào cần tăng tốc hoặc bay lên trời chúng mới hiện ra sắc nét và rõ ràng, những đôi cánh có màu sắc đồng nhất với cơ thể tạo thành một chỉnh thể hòa hợp. Những con thần mã mang theo ánh mắt chủ nhân của chúng, mắt kỵ sĩ thế nào mắt ngựa thế ấy, không sai khác dù chỉ một li. Đó thực sự là một quang cảnh siêu thực, giống như nhân mã hợp nhất, người còn ngựa còn mà người chết ngựa mất, nhưng trên đời này ai có thể đánh bại được bốn kỵ sĩ Khải Huyền? Những kỵ sĩ ấy đến từ thế giới khác, cao cấp hơn rất nhiều thế giới đáng buồn này.

Kỵ Sĩ Trắng không lắp tên mà đã thấy tên trắng hiện trên giây cung. Hắn bắn một phát thật nhẹ nhàng, chẳng cần ra sức cũng chẳng cần mất công ngắm, tựa như bắn chơi chơi một phát vậy thôi, ấy thế mà cả hai tên sát thủ cùng bốc cháy dữ dội. Chúng gục xuống, chết ngay tại chỗ, trong khi bốn kỵ sĩ thản nhiên dời ánh mắt sang bà Mai lúc đó đã sợ muốn ngất xỉu.

- Giết.

Kỵ Sĩ Xanh ra lệnh.

Kỵ Sĩ Trắng lại giương cung lên. Chẳng thấy bó tên nào trên người hắn, nhưng bằng một cách nào đó tên đã xuất hiện trên cánh cung, mang theo những làn khí trắng lượn lờ như đôi cánh thiên thần. Họ giết bà Mai không phải vì họ ghét bà. Họ giết bà vì bà không xứng đáng để bước sang thế giới trung gian. Hành động của họ khách quan và vô cảm tựa như người nghệ sĩ tẩy đi một nét vẽ hỏng, không thể vì anh ta xóa nét vẽ đó mà nói rằng anh ta tàn ác và vô nhân tính. Họ thậm chí còn không phải là con người. Họ thuộc về một chủng tộc khác, tuy không phải là thánh thần ở tầm cỡ như Thập Thần nhưng cũng không còn là con người theo nghĩa của một sinh vật thấp kém đang tiến hóa nửa chừng. Họ chỉ mang hình dạng của con người mà thôi, hay nói chính xác hơn, cả con người và họ đều được tạo ra dựa trên hình dạng của Thập Thần. Các vị thần đã tạo ra con người và các vị thần cũng đã tạo ra bốn kỵ sĩ Khải Huyền để canh giữ cánh cổng bước vào thế giới thứ hai. Chính vì thế mà họ không xem những người như bà Mai là cùng dòng giống hay chủng tộc với mình. Hai bên là những tồn tại hoàn toàn khác biệt và xa lạ, mà nếu nói rằng họ có chung nguồn gốc thì cũng nực cười khẳng khác gì bảo rằng người và vi khuẩn cũng có chung nguồn gốc. Cái nguồn gốc ấy quá xa xôi để mang bất kỳ ý nghĩa thực tế nào.

Mũi tên trắng lẽ ra đã giết chết bà Mai giống như cái cách nó giết chết hai tên sát thủ kia, nhưng đúng vào thời điểm ấy một tiếng gầm đã vọng đến, văng vẳng vang ra từ đường chân trời. Tứ đại kỵ sĩ cùng ngẩng đầu lên. Họ nhìn thấy ở khoảng cách rất xa, dễ thường cả trăm cây số, một người đàn ông mặc áo trắng mang theo hai người khác đang lao đến với tốc độ khủng khiếp, do tốc độ quá nhanh mà tạo thành một tầng hơi nước trông giống như đuôi lông công bám dính đằng sau. Nhưng tiếng gầm ấy không cản được mũi tên rời khỏi cánh cung. Những làn khí trắng quấn quýt bên mũi tên, nâng đỡ nó lao đi với tốc độ không tưởng. Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh. Vầng hào quang trên đầu Hoàng tử Quỷ chợt lóe, Ánh Sáng Hủy Diệt được phát huy đến tận cùng, tạo thành một tia sáng màu xanh ngoằn nghèo như rắn bò, trong nháy mắt đã xóa bỏ mũi tên màu trắng.

Con ngựa trắng hí lên một tiếng căm phẫn. Đôi mắt của con ngựa và đôi mắt của Kỵ Sĩ Trắng cùng trừng lên nhìn Hoàng tử Quỷ lúc ấy đã hạ cánh xuống mặt đất, chắn giữa bọn họ với bà Mai.

- Giết.

Cả bốn kỵ sĩ cùng cất tiếng. Lòng danh dự của bọn họ đã bị tổn thương. Họ không cảm thấy tổn thương vì Hoàng tử Quỷ đã chặn được mũi tên kia, họ tổn thương vì ý định giết bà Mai chưa thực hiện được. Họ không chấp nhận thực tế này. Ý của họ là ý trời. Ý trời không thể thua ý người. Họ đến đây để làm một nhiệm vụ lớn lao nhưng cuộc chạm trán đầu tiên đã kết thúc trong thất bại, đó là một điềm gở. Để xóa bỏ điềm gở này họ cần phải thực hiện nó lại lần nữa và để thành công họ cần phải thực hiện nó một cách dứt khoát hơn.

Kỵ Sĩ Trắng lại giương cung. Lần này hắn đặt vào trong cánh cung thêm một phần ý chí, nhờ vậy xuất hiện tới hai mũi tên chứ không phải một. Hai mũi tên cùng lao đi như chớp giật, khí thế không thể đương cự. Hoàng tử Quỷ rút phắt Quỷ Kiếm, hắn dồn hết sức chém ra một đường tựa như chẻ đôi bầu trời, nhưng kỳ lạ làm sao khí thế của Quỷ Kiếm đứng trước hai mũi tên lại tan biến, mũi tên cắm thẳng vào người Hoàng tử Quỷ. Cơ thể của Hoàng tử Quỷ vừa kịp chuyển sang trạng thái băng hóa, lúc va chạm với mũi tên, cơ thể bằng băng rạn vỡ, hắn văng xa mười mét, Quỷ huyết trong người nhộn nhạo, vài giọt máu đã văng ra khỏi mồm, trôi nổi trong không gian như những viên ngọc lục bảo cực kỳ đẹp mắt.

Kỵ Sĩ Trắng nhíu mày. Cung lại giơ lên, lần này có tới ba mũi tên. Gương mặt Hoàng tử Quỷ chuyển màu xanh lét. Hắn nuốt lại Quỷ huyết, trên Quỷ Kiếm xuất hiện tầng kiếm khí thứ ba, đây là tầng được Quỷ huyết gia cố mà sinh ra, cũng là giới hạn sức mạnh của hắn bây giờ. Sự kết hợp giữa băng hàn, Ánh Sáng Hủy Diệt và Quỷ huyết mang lại hiệu quả kỳ diệu. Hàn quang của Quỷ Kiếm bùng lên, không nhu hòa như Mặt Trăng mà chói sáng như Mặt Trời, các đường vân khí chồng chất, vừa nhìn đã thấy bất phàm. Martha đứng bên cạnh Hoàng tử Quỷ, lúc ấy hô lớn:

- Để em giúp anh.

Cô cầm Tử Hỏa Kiếm trên tay, lửa đen tỏa ra ngùn ngụt. Hai người gật đầu, cùng nhau chém một kiếm, ba tầng kiếm khí hòa cùng ngọn lửa đen phóng đi, bầu trời theo nhát kiếm kinh khủng ấy như tối sầm lại, sự sống tiêu biến, nhưng cả bốn kỵ sĩ vẫn đứng bất động. Nhát chém tưởng chừng đủ sức hủy diệt cả một thành phố ấy chạm vào ba mũi tên liền cùng nhau biến mất.

Bạn đang đọc Hoàng tử Quỷ sáng tác bởi vukhucisme
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vukhucisme
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.