Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2636 chữ

Lòng hiếu thắng của Martha bị kích thích cao độ, cô quên phắt rằng Hoàng tử Quỷ là người cô yêu nhất đời. Cô hét một tiếng thật lớn, trên tay phải đã xuất hiện một thanh kiếm làm bằng lửa đen, uy lực siêu phàm.

- Tử Hỏa Kiếm.

Tử Hỏa Kiếm được làm bằng ngọn lửa đen, hình thức là kiếm nhưng bản chất là lửa, nó không giống với Quỷ Kiếm ở chỗ nó không thể dùng để chặt đứt, uy lực của nó đến từ khả năng thiêu đốt. Dưới Tử Hỏa Kiếm, mọi vật đều tan chảy. Nhưng chỉ cần thế thôi, nó đã xứng đáng là thần kiếm có một không hai; kiếm đi đến đâu, hơi thở tử vong lan theo đến đấy.

Martha lao về phía Hoàng tử Quỷ, kiếm lửa trên tay, những lưỡi lửa vờn quanh mũi kiếm, tùy thời có thể hóa thành muôn vạn kiếm nhỏ. Cú chém của thanh kiếm khiến vạn vật trong cự li hai mươi mét đều bốc cháy, sinh linh tiêu tán. Ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt đến mức nhất thời không ai có thể hít thở gì được. Hoàng tử Quỷ đợi kiếm đến gần mới chém trả lại một đường. Hai thanh thần kiếm chạm nhau. Tử Hỏa Kiếm tan vỡ, trong không gian, những cành cây lá tím ùa ra, cố gắng tiêu hóa những ngọn lửa màu đen. Đây là hắn muốn thử xem lực tiêu hóa bên nào mạnh hơn.

Sau một lúc, tất cả các lá cây màu tím đều biến mất, lửa đen bùng cháy càng lúc càng dữ dội hơn, tựa như con sói vừa được ăn no đã trở nên phấn khích. Đôi mắt của Hoàng tử Quỷ co quắp, hắn biết đây là thiên địch của mình, theo lẽ thường cần một kiếm chẻ đôi người Martha, chấm dứt nguồn cơn của ngọn lửa. Đây chẳng phải việc khó. Cuộc chiến vừa rồi giúp hắn hiểu ra rằng lực lượng của Martha vẫn còn yếu, thứ duy nhất khiến cô trở nên độc đáo và đáng sợ là ngọn lửa đen, nếu muốn hắn có thể giết chết cô một cách dễ dàng, nhưng hắn không đành lòng.

Trong trái tim của hắn, đã có một góc dành cho cô.

Hắn nhìn cô, thở dài một tiếng não nề.

- Anh để cho em sống. Nhưng lửa của em, người của em, tất cả đều phải chết.

Quỷ Kiếm lại động, Ánh Sáng Hủy Diệt quét ngang không trung, tất cả lửa đen trên trời dưới đất đều biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào tựa như chúng chưa bao giờ tồn tại. Những người lính bộ binh cũng chịu chung số phận. Cơ thể của họ bị chém đứt đôi, trên vết thương mọc ra đầy cành xanh lá tím, chẳng mấy chốc đã bị tiêu hóa sạch sẽ. Họ biến mất trước khi kịp thốt lên lời nói cuối cùng, trước cả khi trí óc họ hiểu được điều gì đã xảy ra, trước cả khi Hoàng tử Quỷ cắm thanh Quỷ Kiếm vào trong ngực mình.

Hắn xoay lưng, sau một cú lắc người đã biến mất ở đường chân trời, để lại Martha đứng chôn chân tại chỗ.

Cảm xúc của cô lúc này thật phức tạp, có kính nể, có thất vọng, nhưng trên hết là kinh ngạc trước uy lực của thanh kiếm màu trắng có hai tầng kiếm khí. Cô hiểu rằng thanh kiếm ấy không phải là thứ mà cô có thể kháng cự lại được. Sau vài giây mơ hồ, cô nhún người, nhờ chiếc giày đã được Obadia “hiền” tạo ra mà bay lên trời. Cô không theo được tốc độ của Hoàng tử Quỷ, nhưng cô biết hắn muốn đi đâu.

Hắn đi tìm Tuấn. Hắn không hỏi Martha Tuấn đang ở đâu, bởi tự hắn đã biết. Nhờ vào sự gắn kết giữa hai linh hồn mà hắn có thể xác định chính xác vị trí của Tuấn bất kỳ lúc nào hắn muốn. Tuấn vẫn đang ở trong căn cứ quân sự mà vài tháng trước nó đã bị người ta bắt giữ đến đó. Điều này có chút lạ thường, nếu không phải Tuấn vẫn còn sống và khỏe mạnh thì hắn đã vặn hỏi Martha.

Khoảng cách từ khu bờ Tây đến căn cứ quân sự chỉ là vài cái vặn người. Tốc độ của hắn tuy còn xa mới bằng ánh sáng, nhưng bởi nó quá nhanh, nên trong mắt người phàm cũng chẳng khác ánh sáng là bao. Hắn hạ cánh xuống khu căn cứ quân sự, bên ngoài không thấy lính gác đâu cả, dường như vì một lý do bí hiểm nào đó mà tất cả quân nhân đều đã được lệnh rút khỏi khu vực này. Theo dấu linh hồn Tuấn, hắn tiến sâu hơn vào khu căn cứ, dần dần đi xuống một đường hầm rất dài và tối tăm, tuyệt nhiên không có ánh đèn. Hắn cũng không cần đèn. Cơ thể của hắn tỏa ra ánh sáng nhu hòa giống như một vầng trăng đang di chuyển, trong phạm vi mười mét quanh người hắn, bất kể sinh vật nào, dù là chuột bọ hay nhện hễ đụng đến là chết. Hắn ưa thích sự sạch sẽ, bởi thế mà quần áo của hắn thường không bao giờ dính bụi. Cứ như thế, hắn bay là là theo cầu thang xuống khoảng cách sâu hàng trăm mét dưới lòng đất, từ đầu đến cuối ngón chân đều không hề động đậy.

Hắn đi đến căn phòng nằm sau một cách cửa rất dày làm bằng bê tông, dễ thường độ dày cánh cửa phải lớn hơn một mét, muốn mở ra phải có mật khẩu. Dĩ nhiên hắn không có mật khẩu, nhưng hắn có vùng tự nhiên, trong phạm vi vùng tự nhiên của hắn, tất cả vật chất đều bị hắn sai khiến, cánh cửa này cũng vậy. Theo sự điều khiển của hắn, các vật chất của cánh cửa phân rã, mở ra một khoảng trống lớn hình tròn cho hắn chầm chậm bay qua.

Tuấn đang ở đó, một mình, lọt thỏm giữa một hệ thống máy móc cực kỳ phức tạp mà nhìn qua đã biết rằng không thể ngày một ngày hai mà có được, phần lớn đều được làm bằng thép và có kích thước rất lớn. Hoàng tử Quỷ nhìn chúng với ánh mắt cảnh giác. Hắn có cảm giác không thoải mái ở chốn này. Văng vẳng vào tai hắn là những tiếng rít nghe như oan hồn vọng từ đâu về, những tiếng rít nghe thật thảm thương và đau đớn. Tuấn dường như không nghe thấy những âm thanh ấy, nó chỉ đang dán mắt vào một cái nồi hơi to như một cái nhà nhỏ được đặt ở chính giữa căn phòng, bên trong cái nồi hơi ấy là hơi nước đang bốc lên cuồn cuộn.

- Đang nhìn cái gì vậy?

Nghe Hoàng tử Quỷ hỏi, Tuấn giật mình quay lại:

- Anh Hoàng.

Nó nhào đến ôm chặt lấy Hoàng tử Quỷ như một đứa trẻ xa mẹ lâu ngày, nước mắt nước mũi trào ra, cảm xúc của nó lúc nào cũng dữ dội như vậy, chẳng bao giờ biết đến việc tự kiềm chế là gì, thêm nữa việc phải sống cô độc một mình trong căn cứ quân sự này suốt một tháng trời đã bào mòn sức chịu đựng của nó. Tâm lý của nó lúc này yếu ớt lắm rồi, sự có mặt bất ngờ của Hoàng tử Quỷ giống như đã mang đến sự cứu rỗi mà nó đã cầu nguyện trong suốt bao nhiêu ngày qua.

- Em khổ quá anh rể ơi.

Hoàng vỗ vai thằng bé, hắn định nói với nó rằng Tuyết Lan đã chết, nhưng môi dù đã mấp máy mấy lần, lời vẫn không thể thốt ra được khỏi miệng.

Cuối cùng hắn hỏi:

- Mày sao lại ở đây?

- Là Obadia dẫn em xuống đây. Ông ấy bảo rằng … ối!

Một con sóng não quét ngang qua đầu Tuấn khiến nó ôm đầu nhăn nhó. Hoàng tử Quỷ gằn giọng:

- Sao lại đánh nó, Obadia?

Obadia “ác” không trả lời. Tuấn nhìn hắn với vẻ lấm lét:

- Cụ ấy không phải là Obadia mà chúng ta đã biết đâu anh ạ.

- Ồ?

Hoàng tử Quỷ ngạc nhiên. Hắn tuy biết đại khái tình hình của Tuấn, nhưng chi tiết cụ thể không nắm rõ được.

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Bây giờ trong đầu em là Obadia “ác”, hu hu. Cụ Obadia “hiền” đã đi đời mất rồi, anh ơi.

Obadia “ác” lại gây ra một cơn sóng não mạnh khiến Tuấn ngã ngửa người ra sàn nhà, miệng sùi bọt mép, cứ vài lần thế này hẳn não bộ của nó sẽ bị tổn thương.

Hoàng tử Quỷ trừng mắt lên. Trong đôi mắt đã mang theo màu xanh chết chóc từng khiến bao đội quân hùng mạnh điên đảo.

- Trục xuất linh hồn.

Trục xuất linh hồn là một thủ thuật được những nhân vật đẳng cấp cao áp dụng thường xuyên, mục tiêu của hành vi này thường là để trừng phạt hoặc là để làm suy yếu sự sống nhưng chưa đến mức giết chết. Các linh hồn bị trục xuất giống như người vô gia cư, họ không có cơ thể nào để nương tựa và nếu bị trục xuất trong thời gian quá dài, cuối cùng linh hồn ấy sẽ bị tiêu biến trong không khí.

Linh hồn của Obadia không vô hình như Tuyết Lan mà đậm đặc và xám xịt đến mức ngay cả Tuấn cũng nhìn thấy được. Hiển nhiên có điều này là bởi linh hồn Obadia “ác” cực kỳ hùng mạnh, mạnh hơn nhiều so với Obadia “hiền”, đến mức nó có thể tồn tại trong không khí dưới dạng vật chất chứ không phải dạng khí. Tuấn trợn mắt nhìn linh hồn của Obadia “ác”, hai tay run lẩy bẩy. Hóa ra thứ vẫn ký sinh trong đầu nó bấy lâu này lại xấu xí và gớm ghiếc như một con sâu róm, nó vẫn còn chưa chết đúng là một kỳ tích của nhân gian.

Linh hồn của Obadia “ác” gầm lên:

- Trả ta lại thằng bé.

- Thằng bé ấy không thuộc về ngươi. Ngươi là ai?

- Ta là Obadia.

Một sợi hấp dẫn phóng ra, không nhằm vào linh hồn Obadia đang trôi nổi vất vưởng mà nhằm vào đầu của Tuấn, trong giây lát Hoàng tử Quỷ đã hiểu căn nguyên mọi chuyện.

- Thì ra là như vậy. Obadia, chúng ta trên danh nghĩa là người quen, nhưng thực tế lại không quen biết. Số phận đã chọn ông thay vì Obadia nguyên bản. Ta không thích ông. Bây giờ ông có hai sự lựa chọn, hoặc phục vụ Tuấn như chủ nhân hoặc chết. Ta có thể giết ông một cách hết sức đơn giản. Nào, hãy nói xem, ông muốn cách nào?

- Lấy thằng bé này làm chủ nhân, mày đùa à?

Ánh mắt của Hoàng tử Quỷ vừa lóe, phân nửa linh hồn của Obadia “ác” đã tiêu biến. Mất nửa linh hồn, lão trở nên kiệt sức. Ngay cả tiếng kêu đau đớn cũng chỉ nghe như tiếng gió thoảng.

- Đừng làm thế nữa.

- Đồng ý hay không?

- Ta đồng ý.

- Vậy thì tiến hành kết nối hai linh hồn. Ta là chứng nhân.

- Không. – Obadia “ác” thều thào đáp.

- Ngươi không có sự lựa chọn.

Kết nối linh hồn là một thủ thuật nhằm buộc một linh hồn chấp nhận linh hồn khác làm chủ, giống như Tuyết Lan với Hoàng tử Quỷ, hay giữa chính hắn với Kai, trên đời này không sức mạnh nào phá bỏ được. Linh hồn nô lệ không thể kháng cự chủ nhân, nếu đạt được đẳng cấp như Hoàng tử Quỷ hiện nay thì cũng chỉ đủ sức tự vệ chứ vô phương gây tổn hại tới Kai. Đây là một lời thề độc địa và tàn bạo, hiện thời chưa có phép giải, trừ khi linh hồn chủ nhân chết đi, nếu không thì linh hồn nô lệ sẽ bị trói buộc vào ý chí của đối phương mãi mãi.

Tuy nhiên kết nối linh hồn cũng có giới hạn của nó. Những người phàm trần như Tuấn không thể nhận một linh hồn quá mạnh làm nô lệ, nó cần có một ai đó đứng ra làm trung gian để thực hiện nghi lễ trói buộc, chính vì thế mà Hoàng tử Quỷ phải đóng vai trò chứng nhân. Miễn chứng nhân còn sống thì sự trói buộc vẫn còn phát huy hiệu lực.

- Thề đi, trước mặt ta.

Oabadia “ác” tuy không cam lòng, nhưng như Hoàng tử Quỷ đã nói, lão không có sự lựa chọn nào khác, cuối cùng đành cay đắng thốt lên.

- Ta là Obadia, từ nay cam chịu nhận Hoàng Văn Tuấn làm chủ nhân, cả đời này không dám mưu phản, nếu có dạ xấu xa, xin hứng chịu mọi hình phạt.

Lời thề đã thành, Hoàng tử Quỷ cảm nhận được sự trói buộc giữa hai linh hồn trong tâm của hắn, hắn không thể tác động đến sự trói buộc này, nhưng sự tồn tại của hắn sẽ đảm bảo uy quyền tuyệt đối của Tuấn với Obadia “ác”.

Hắn không chọn cách hủy diệt linh hồn của Obadia “ác” tại chỗ không phải vì hắn tiếc nuối những kỷ niệm về Obadia “hiền” ngày xưa, cũng không phải vì lòng nhân từ, hắn giữ lão lại đơn giản chỉ vì muốn tìm hiểu điều gì đang xảy ra trong căn cứ quân sự này. Hẳn nhiên Tuấn bị ép buộc tới đây, cứ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nó thì biết, vậy nên có hỏi nó cũng chẳng biết.

- Obadia, chỗ này là thế nào?

Obadia đáp:

- Nhìn thế này còn chưa hiểu sao? Đúng là một thằng quỷ con ngu ngốc.

Hoàng tử Quỷ nghe những lời nói xấc xược ấy vẫn chỉ im lặng. Nhưng đó là sự im lặng nhuốm màu chết chóc. Nếu câu tiếp theo của Obadia vẫn là lời khinh miệt thì hắn sẽ chẳng ngại ngần gì mà không xóa bỏ sự tồn tại của lão trên cuộc đời này.

Obadia “ác” cũng không phải là thằng ngu. Lão sớm đánh hơi được mùi của cái chết đang đến gần, liền giải thích:

- Đây là Nồi Hầm Linh Hồn. Nếu ta không nhầm, có hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn nồi hầm như thế này được bố trí ở các căn cứ quân sự của Mỹ, không chỉ trong nước, mà còn trên khắp thế giới. Bất cứ chỗ nào có sự hiện diện đông đảo của quân lực Mỹ đều sẽ có một cái nồi hầm như thế này.

- Nồi Hầm Linh Hồn dùng để làm gì?

- Chính cái tên nó đã là lời giải thích rồi. Nó ninh nhừ linh hồn của người chết để tạo nên một thứ nước súp siêu đậm đặc, một loại hợp chất kỳ lạ có khả năng phục vụ cho một mục đích lớn hơn: tạo ra một Siêu Linh Hồn. Siêu Linh Hồn ấy sẽ là một linh hồn cực kỳ khổng lồ và mạnh mẽ, vượt xa tất cả những gì chúng ta đã từng chứng kiến trước đây. Linh hồn của ta so với nó chỉ như hạt cát so với Trái Đất mà thôi, khoảng cách xa tới nỗi khiến người ta phải cảm thấy hổ thẹn.

Bạn đang đọc Hoàng tử Quỷ sáng tác bởi vukhucisme
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vukhucisme
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.