Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo Huấn

Phiên bản Dịch · 701 chữ

Ngọc Bình lại quỳ cảm tạ một hồi, bò lên lau khô nước mắt, lấy lòng nói: “Nô tỳ đi nhà bếp nhìn còn có đồ ăn sáng gì, mang đến cho tiểu thư một ít.” Dứt lời liền vội vã mà đi.

Nàng dừng lại bàn tay đang cầm lược, ngước mắt nhìn nữ tử trong gương đồng, thở dài thật sâu.

Hình dáng của dung nhan mỹ lệ này là thiếu nữ mười lăm tuổi, là một đôi thủy mâu nhưng tràn đầy tang thương và vẻ u sầu.

Nàng đã từng hỏi hắn, vì sao cứ khăng khăng nhìn trúng mình, lúc đó hắn dịu dàng trả lời “Nàng biết không, ta yêu thích nhất ánh mắt của nàng, tựa như là thạch anh long lanh nhất khắp thiên hạ, Niếp Niếp, ta nguyện dốc hết tất cả để nàng duy trì vẻ hồn nhiên.”

“Hừ.” Nàng lạnh lùng câu lên khóe môi.

Tất cả mọi người đều đem sự không tranh không cướp của nàng coi như ngu xuẩn, đời này, nàng không cần phải vì ai nữa bảo lưu chân tâm.

Ngọc Bình rất nhanh liền bưng tới đồ ăn sáng, mặc dù chỉ là cháo loãng đơn giản, nhưng Tô Nghênh Xuân biết đây không phải là lỗi của nàng, liền không nói thêm gì.

Ăn xong, nàng để Ngọc Bình ở lại trong phòng dọn dẹp, tự mình một người hướng về Thêu Uyển đi tới.

Tiểu thư Tô phủ, có thể không đi nghe giảng bài, nhưng là nhất định phải học thêu thùa và học “nữ giới”, và sẽ có ma ma chuyên môn kiểm tra, liền Tam tiểu thư như nàng có cũng được mà không có cũng được cũng không ngoại lệ.

Nếu như làm không tốt, thì sẽ xử phạt đánh tay, đặc biệt ma ma kiểm tra thêu thùa, phi thường nghiêm khắc cứng nhắc.

Kỹ thuật thêu của nàng tuy rằng không thể nói là tinh xảo, nhưng lúc bình thường vẫn có thể qua ải, chỉ là cơ hồ mỗi lần đều sẽ gặp phải tình trạng đặc thù.

Trong lúc tiến vào phòng, Phương ma ma đã ở rồi, cặp mắt ác liệt của bà ta quét tới: “Tam tiểu thư, người đến muộn.”

Tô Nghênh Xuân hai tay khoát lên bên hông cúi chào, thành khẩn nói: “Ma ma thứ lỗi, lần sau chắc chắn chú ý.”

Phương ma ma hơi kinh ngạc, thiếu nữ này ngày xưa chỉ có thể cúi đầu lúng túng nói không ra lời, hôm nay lại cực kỳ nền nã xin lỗi.

Bà tuy rằng nghiêm khắc, ngược lại cũng không phải hoàn toàn không phân rõ phải trái, thấy thế liền phất phất tay, ra hiệu cho Tô Nghênh Xuân mau mau đến vị trí của chính mình.

Sau khi Tô Nghênh Xuân ngoan ngoãn cảm ơn, đi tới vị trí cạnh cửa sổ còn sót lại kia ngồi xuống, nơi này gió thổi, cho nên vào mùa đông không có ai nguyện ý ngồi chỗ này.

Kỳ thực nàng cũng không quan tâm, phong cảnh bên cửa sổ rất đẹp.

Phương ma ma giảng giải thêu pháp mới, sau đó phân phát mẫu thêu, lệnh các nàng nhất định phải thêu xong hoàn chỉnh mới cho về, bố trí xong bài tập liền rời đi trước.

Nàng trước tiên nhìn xuống mẫu thêu, nhớ lại một lần vừa nãy sở học, trong hộp nhỏ từ trên bàn trà lấy ra khung thêu và châm tuyến, nhưng khi chuẩn bị gấp lên gấm trắng mới phát hiện khung thêu bị gãy, bị người dùng công cụ sắc bén giống như cây kéo miễn cưỡng xoắn đứt.

Đây chính là tình trạng bất thình lình nàng mỗi lần đều bị mắng, nhiều vô kể.

Nàng bình tĩnh nhìn khung thêu trong tay, suy nghĩ biện pháp bù đắp.

Chờ ngày mai lại hướng về Phương ma ma nói rõ tình huống là vô dụng, bà chỉ có thể cho rằng là chính mình lười biếng.

Hiện tại đi tìm khung thêu thứ hai, sẽ không có ai hỗ trợ cho mượn, lại càng không có người cho mượn.

Bạn đang đọc Hoàng Thượng Trọng Sinh, Nàng Được Nghỉ Hưu! của Vân Hạ Tưởng Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi moka1205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.