Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẹo ngọt có thể trị thương

Tiểu thuyết gốc · 1848 chữ

Giang Vĩ Kỳ hoang mang nhìn cái poster thần tượng dán trên trần nhà, cậu ngồi bật dậy dụi dụi mắt rồi tàn nhẫn véo một cái thật mạnh vào đùi. Cơn đau đớn khiến cậu nhận ra đây là hiện thực, nhưng rõ ràng cậu đã bị đôi cẩu nam nữ đó dùng xe cưới của chúng nó cán chết rồi mà, nếu cậu còn được người ta cứu kịp thời thì lúc này hẳn nên nằm trong bệnh viện, còn nếu chết rồi thì cậu cũng nên đi ám đôi cẩu nam nữ kia mới đúng.

Ánh mắt cậu đầy hoài niệm nhìn quanh căn phòng, rồi dừng ở cái bàn học. Cậu xuống giường rồi chầm chậm đến bàn học, trên bàn vẫn là cuốn nhật ký cũ kỹ của cậu nhưng bên trong chỉ mới viết một nữa.

“Theo nhật ký thì hôm nay là ngày 3 tháng 5 năm 2008, kỷ niệm ba năm quen nhau với tên đàn ông cặn bã kia. Vậy đây là trọng sinh thật sao?” Ánh mắt cậu thoáng hiện lên chút vui mừng rồi lại bi thương.

Lần này cậu sẽ không để mình bị lúng sâu vào vũng bùn lầy dơ bẩn đó nữa. Cậu sẽ cắt đứt một lần và mãi mãi.

Cậu vội chạy xuống nhà, đi đến địa điểm hẹn hò để chia tay tên chó kia.

Trong vườn hoa một chàng trai tuấn lãng đang nhíu mày khó chịu ngồi trên băng đá, mắt cứ nhìn chằm chằm đồng hồ.

Lại không biết phía sau lưng có người đang thẫn thờ nhìn anh ta, bảy năm tình cảm đâu phải nói quên là quên. Giang Vĩ Kỳ nhìn bóng lưng quen thuộc ấy, bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa ập đến như một thước phim cũ kỹ.

Mở đầu với ngọt ngào và kết thúc với đẫm máu, và chỉ đẫm máu với cậu thôi. Vì Lâm Dương vừa cưới được vợ đẹp vừa có được gia sản của cậu, có mỹ nhân lại có giang sơn. Nhân sinh viên mãn như thế còn gì.

Giang Vĩ Kỳ cười giễu một cái rồi hít một hơi thật sâu cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, cậu ra vẻ tự nhiên bước đến gần Lâm Dương.

Lâm Dương thấy cậu thì hơi nhíu mày khó chịu giơ tay chỉ đồng hồ nói: “Muộn mười phút đấy.”

Nhìn gương mặt non nớt và quen thuộc trước mặt, Giang Vĩ Kỳ như nhìn thấy khung cảnh những năm tháng đó. Tình yêu của họ thật ngọt ngào và…

“Hôm nay anh đặt nhà hàng mà em thích nhất rồi đấy, nhưng mẹ anh bị ốm nên không thể… Em hiểu cho anh chứ? Anh biết mình thật tệ nhưng anh sẽ cố gắng để tương lai khi đi ăn em chỉ cần quẹt thẻ của anh.” Vẻ mặt Lâm Dương đầy tự trách nói.

Tình yêu của chúng họ đấy ngọt ngào và đầy mùi tiền. Đối với một thiếu gia nhà giàu như Giang Vĩ Kỳ thì tiền cậu không thiếu, cậu chỉ cần tình yêu.

Cứ nghĩ trong tình yêu thì tiền bạc không quan trọng, cho nên cậu đã nuôi bạn trai mình ăn học thành tài, còn cho anh ta luôn cả chức vị tổng giám đốc. Để rồi anh ta nuôi nhân tình ở bên ngoài.

Thấy Giang Vĩ Kỳ lâu như vậy không trả lời cứ đứng đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh ta thì Lâm Dương có chút lo lắng nói: “Em làm sao vậy? Thật sự em phải hiểu cho anh, mẹ anh ốm, anh cũng không thể khống chế được…”

“Chia tay đi.” Giọng nói bình tĩnh lạnh lùng của Giang Vĩ Kỳ vang lên cắt ngang lời biện minh của Lâm Dương.

Lâm Dương hơi tức giận nói: “Chỉ vì mẹ anh bệnh không thể tổ chức lễ kỷ niệm cho em mà em làm mình làm mẩy đòi chia tay sao? Giang Vĩ Kỳ anh không ngờ em lại là dạng người vật chất như vậy, em nghĩ có mấy đồng tiền dơ bẩn đó là hơn người lắm sao?”

Giang Vĩ Kỳ càng nghe càng tức, vành mắt cũng đỏ lên, cậu cảm thấy từng chữ một trong lời của Lâm Dương như nện thẳng vào trái tim của cậu khiến cậu đau đến không thở nổi.

Cậu cắn môi tức giận đến vừa khóc vừa chất vấn: “Lâm Dương, trong mắt anh, tôi là người như thế à? Ba năm nay, có khi nào anh bỏ tiền mua cho tôi thứ gì chưa, chỉ duy nhất một lần vào ngày gặp mặt đầu tiên anh trả giúp tôi vé xe bus nhưng tôi đã từng phàn nàn gì chưa. Khi anh bệnh tôi đều túc trực bên cạnh chăm sóc anh, còn anh thì sao ‘Xin lỗi vài hôm nữa anh có buổi thuyết trình không thể bị ốm được, nên anh sẽ không đến thăm em được. Hiểu cho anh nha’. Hiểu cho anh, hiểu cho anh rồi anh có hiểu cho tôi không? Yêu đương không thể công khai tôi cũng hiểu cho anh! Gia cảnh không cho phép anh chi trả những buổi hẹn tôi cũng hiểu cho anh! Vì sức khỏe mà tôi sốt anh cũng không dám đến gần tôi cũng hiểu cho anh! Nhưng chỉ vì tôi đến trễ buổi xem phim mà anh lên giường với cô bạn thân của tôi thì tôi không thể hiểu nổi!!!”

Lâm Dương ngây người, anh ta vội vàng đến đổ mồ hôi lạnh giải thích: “Em hiểu lầm rồi, đó… đó chỉ là tai nạn mà thôi! Em phải tin anh chứ, em hiểu con người của anh mà đúng không?”

“Không, tôi không hề hiểu con người của anh. Mãi cho đến mới đây thôi tôi mới nhận thấy rõ ràng con người mình yêu ba năm là ai? Ích kỷ, tự đại, gian dối và không chung thủy.” Giang Vĩ Kỳ gằn từng chữ một, như mắng anh ta mà cũng như đang tự nhủ với lòng mình.

Sau đó cậu đỏ mắt nhìn Lâm Dương quát lớn: “Tạm biệt Lâm Dương, đừng để tôi thấy anh nữa. Tôi không muốn kể cho mọi người biết cuộc tình của chúng ta đâu, mà tôi nghĩ anh cũng vậy!”

Dứt lời Giang Vĩ Kỳ quay người định rời đi nhưng lại bị Lâm Dương kéo lại ôm vào lòng, nhưng giờ đây Giang Vĩ Kỳ chỉ cảm thấy ghê tởm. Đến lúc này rồi mà anh ta vẫn không thể mở miệng nói một câu xin lỗi, vẫn đổ trách nhiệm cho người khác.

Nhưng Giang Vĩ Kỳ không vùng vẫy thoát ra được. Lâm Dương ôm chặt cậu rồi không ngừng nói: “Anh yêu em, thật sự yêu em. Anh sẽ chứng minh cho em thấy!”

Nói rồi, Lâm Dương đẩy Giang Vĩ Kỳ ngã xuống đất, cả người cậu đập mạnh xuống nền đất cứng rắn khiến cậu đau đến rơi nước mắt. Nhưng Lâm Dương lại thô bạo định cởi quần áo cậu ra, anh ta định dùng cách này để níu kéo cậu.

Giang Vĩ Kỳ bắt đầu tức giận khóc lóc vừa mắng chửi vừa đẩy anh ta ra. Nhưng anh ta đã như kẻ điên chẳng chịu nghe cậu nói.

Cậu nước mắt giàn giụa nằm bất động nhìn người đàn ông kia, có lẽ quá đuối lý, cũng có lẽ đã thấy sự quyết tuyệt trong mắt của cậu khiến anh ta nhận ra cậu nói là thật, cho nên hoảng loạn và dùng cách đê hèn nhất để hy vọng có thể giữ cậu lại.

Kiếp trước cũng vậy, mỗi khi nhìn thấy anh ta vô tình say rượu ngủ với người khác, anh ta đều sẽ dùng cách lên giường để níu kéo cậu. Cậu còn ngây thơ cho rằng chỉ có yêu mới lên giường, nhưng đã quên mất anh ta thì ai cũng lên giường được.

Cả người cậu đều như chìm trong hố băng lạnh lẽo, nằm bất động mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm, cái áo vừa được cởi khỏi người thì ‘Cốp’ một tiếng vang lên.

Giang Vĩ Kỹ nghe âm thanh cũng giật mình nhìn lại, cậu mở đôi mắt giàn giụa nước mắt của mình ra, khịt khịt mũi vài cái nhìn người trước mặt.

Chỉ thấy đó là một cô gái có mái tóc đen dài trong bộ đồng phục học sinh, trong tay cô ấy còn cầm một cái cặp, chắc khi nãy cô ấy đã dùng cặp đánh ngất Lâm Dương.

Cô gái bước đến cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Giang Vĩ Kỳ rồi tiện chân đá Lâm Dương đã ngất sang một bên, sau đó dìu Giang Vĩ Kỳ đứng dậy.

Giang Vĩ Kỳ được cô gái đó đưa đến tiệm thuốc tây gần đó để mua thuốc và xử lý vết thương.

Trong khi cô dược sĩ đang xử lý vết thương cho Giang Vĩ Kỳ thì cô gái đó lại lấy ra hai que kẹo mút một sữa bò một socola chìa ra trước mặt Giang Vĩ Kỳ, cậu cầm lấy que kẹo sữa bò gượng cười nói: “Cảm ơn vì que kẹo và chuyện vừa rồi!”

Cô gái đang bóc vỏ kẹo nghe vậy thì ngước mắt lên “Ừ” một tiếng rồi cho kẹo vào miệng ngậm. Giang Vĩ Kỳ cũng ngậm kẹo, hương sữa bò ngọt ngào khiến tâm trạng tồi tệ của cậu tốt hơn nhiều.

Sau đó, Giang Vĩ Kỳ lại được cô gái dìu ra ngoài băng đá ngồi đợi tài xế đến đón. Giang Vĩ Kỳ cao một mét bảy mươi lăm còn cô gái đó ước chừng cao hơn một mét tám, nên cô ấy không tốn chút sức nào cũng đỡ được Giang Vĩ Kỳ.

Hai người cứ im lặng ngồi đó ngậm kẹo mút khiến Giang Vĩ Kỳ cảm thấy hơi khó xử, nên cậu mở lời nói trước nhưng do khóc quá nhiều nên giọng còn hơi nghẹn ngào: “Tôi là Giang Vĩ Kỳ còn cô tên gì?”

Cô gái không nhìn mà vẫn ngước mặt nhìn trời đáp: “Vu Tuệ.”

Giang Vĩ Kỳ khẽ cười cô gái này khó nói chuyện thật đấy, còn đang định nói tiếp thì tài xế đã đến nơi. Vu Tuệ lại lấy trong túi ra một que kẹo mút vị sữa bò đặt vào tay Giang Vĩ Kỳ rồi nói: “Kẹo ngọt có thể trị thương.”

Vừa nói xong cũng không đợi Giang Vĩ Kỳ nói gì thì cô ấy đã tiêu sái rời đi.

Giang Vĩ Kỳ ngồi trong xe, ngoảnh đầu nhìn bóng lưng đang đi ngược hướng với mình thầm lẩm bẩm: “Kẹo ngọt có thể trị thương.”

Cậu chống cằm dựa vào cửa sổ xe thầm nghĩ làm sao để báo đáp cô gái tốt bụng này. Hoàn toàn quên mất tên khốn bạn trai ngủ còn đang say giấc nồng trong vườn hoa.

Bạn đang đọc Kẹo Ngọt Trị Thương sáng tác bởi Haclongduhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclongduhi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.