Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6: Kỳ nhân

Tiểu thuyết gốc · 2169 chữ

Trần Văn Cảnh nghĩ đến người thanh niên vừa rồi, trong lòng hắn lúc này tràn đầy hoảng sợ và may mắn. May mắn vì hắn đã cược đúng, người thanh niên kia không giết hắn.

Còn hoảng sợ, bởi vì hắn sợ mình cược sai. Hắn sợ mình ngu ngốc, sẽ khiến hắn bị giết chết ngay lập tức. Dù sao hành động của hắn vừa rồi, chẳng khác nào khinh thường quyền uy của hoàng đế.

Có điều hắn vẫn sống và hắn đã cược thắng. Trong lòng hắn biết rằng, hoàng đế là những kẻ cô độc nhất thế gian. Tuy rằng nắm giữ quyền lực sinh tử của cả đất nước. Nhưng người nhà của họ đều nhìn về phía họ bằng ánh mắt sợ hãi. Con cái không dám gần cha mình, chúng luôn trong tình trạng sợ sệt khi giao tiếp.

Anh em thì càng không bao giờ có tình cảm. Bởi vì không biết lúc nào chúng sẽ đâm sau lưng mình. Có thể nói hoàng đế quyền uy là vậy, nhưng lại là những kẻ đáng thương nhất trên thế giới này.

Mấy tháng qua Trần Văn Cảnh thông qua thái giám đưa cơm tên là Thạch kìa. Hắn đã điều tra sơ qua về tình hình Đại Việt Quốc. Cũng như hoàng đế của Đại Việt Quốc lúc này.

Hoàng đế của Đại Việt tên là Vũ Trường Minh. Hắn ta là hoàng tử thứ ba của tiên đế. Lúc tiên đế băng hà, không hề truyền ngôi vị cho hắn. Mà hắn dẫn quân mưu phản, giết đại hoàng tử cùng một loạt các hoàng tử khác. Để giành lấy ngôi báu.

Hiện giờ là năm Cảnh Tân thứ ba, cũng là năm hắn trị vì năm thứ ba. Trải qua ba năm hắn trị vì Đại Việt Quốc chẳng những không phát triển hơn so với thời kỳ trước, mà càng trở nên hỗn loạn.

Vũ Trường Minh hoang dâm vô độ, lại cực kỳ tàn ác. Chỉ cần ai dám nói xấu hắn thì đều sẽ bị xử chém cả nhà. Trên triều đường nếu ai dám phản đối các quyết sách của hắn. Kết cục cũng tương tự chết mà thôi.

Nhưng một kẻ càng như vậy thì đối với Trần Văn Cảnh hắn càng vui vẻ. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, bởi vì Trần Văn Cảnh thù hận thế giới này. Hắn thù ghét tất cả người tại thế giới này, một hoàng đế hôn quân. Thì lại càng dễ dàng để hắn lợi dụng, thực hiện mục đích của mình.

Hắn muốn xóa bỏ vương triều này, hắn để cho cảnh chiến loạn nảy ra khắp nơi. Đợi đến khi tân đế xuất hiện, bình ổn mọi việc. Lúc này hắn mới chịu dừng tay và coi như kế hoạch trả thù của mình thành công.

Nghĩ đến những điều này, trong lòng hắn thầm cầu mong tên hoàng đế ngu ngốc kia. Sẽ lại một lần nữa tìm đến hắn. Đến lúc đó hắn sẽ đưa ra một số thứ thú vị. Để khiến tên kia nghĩ rằng hắn chính là nhân tài, trọng dụng hắn trong thời gian tới.

Cùng lúc này tại ngoài lãnh cung, Vũ Trường Minh đang ung dung đi dạo. Qua một lúc hắn nhìn về phía một tên thái giám áo đen nói rằng:

- Quách Cường tên thái giám tại lãnh cung kia tên là gì.

Được gọi tên, thái giám áo đen này vội vàng trả lời.

- Bẩm bệ hạ theo như lão nô điều tra, thì tên đó là Trần Văn Cảnh. Năm nay 14 tuổi, mới vào cung đầu tháng 6.

Vũ Trường Minh nghe vậy thì gật đầu, sau đó nói rằng:

- Tên đó rất thú vị. Hắn ta vậy mà không sợ trẫm.

Nghe Vũ Trường Minh nói vậy. Quách Cường lúc này hoảng sợ nói rằng:

- Tên khốn đó thật to gan. Để lão nô cho người băm hắn cho chó ăn.

Nghe Quách Cường nói vậy, Vũ Trường Minh lúc này lắc đầu nói rằng:

- Hắn ta không sợ chết. Giết hắn thì quá dễ dàng cho hắn rồi. Trẫm để cho hắn sống, sau đó cùng hắn chơi đùa một chút. Những ngày tới ngươi cử người trông chừng hắn cẩn thận. Đừng để hắn chết trước khi mà Trẫm chưa cảm thấy vui vẻ.

Quách Cường nghe vậy thì vội vàng chắp tay nói rằng:

- Bệ hạ xin yên tâm, lão nô sẽ trông chừng hắn cẩn thận. Tuyệt đối không để cho hắn bị các thế lực trong hoàng cung giết chết.

Vũ Trường Minh nghe vậy thì gật đầu. Sau đó cùng với Quách Cường bắt đầu tiếp tục đi dạo trong hoàng cung.

Thời gian cứ vậy lại trôi qua, chả mấy chốc đã đến buổi chiều hội cuối năm. Lúc này Vũ Trường Minh mặc long bào, ngồi trên ngai vàng. Phía dưới là các đại thần của Đại Việt quốc.

Nhìn về phía các loại thần một lúc, Vũ Trường Minh lúc này lên tiếng nói rằng:

- Một năm nay Đại Việt Quốc ta vừa có chiến tranh, lại bị thiên tai tàn phá. Thật sự khiến cho con dân của chúng ta lao vào cảnh lầm than đói khổ.

- Đối với việc này, không biết các vị ái khanh có ý nghĩ gì hay không.

Vũ Trường Minh vừa nói vậy, lúc này tể tướng của Đại Việt Quốc. Đào Thế Khải đứng ra nói rằng:

- Bẩm bệ hạ trong một năm qua, cuộc chiến với nước Hạ Quốc. Khiến chúng ta chết trận ba vạn quân. Bị thương lên đến hai vạn. Hiện giờ hai nước đã bình ổn, biên giới phía bắc được bảo toàn.

- Có điều trận chiến này hao tiền tốn của, lại bởi vì phía nam có thiên tai. Khiến chúng ta thật sự bị ảnh hưởng rất lớn.

- Bây giờ chiến tranh kết thúc tại phía Bắc. Phía nam dân chúng cũng đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Đợi đến đầu năm khi mùa xuân vừa đến, bắt đầu tiến hành vụ gieo trồng.

- Có điều tổn thất do thiên tại lần này mang lại cũng rất lớn. Bây giờ rất nhiều thành trấn dân chúng không có cái ăn chết đói khắp nơi. Vì vậy thần có ý kiến, đó chính là chúng ta mở kho thóc cứu tế.

Nghe Đào Thế Khải nói vậy, lúc này hộ bộ thượng thư Bùi Minh Tuấn đứng ra nói rằng:

- Bẩm bệ hạ việc này không được. Sau cuộc chiến với Hạ Quốc, số vật tư chúng ta tiêu hao đã quá nửa. Bây giờ mở kho thóc tại địa phương cứu đói. Chẳng khác nào đẩy quốc khố của chúng ta vào tình trạng trống rỗng.

- Ngoài ra dân chúng cũng chuẩn bị bước vào vụ mùa đầu tiên của năm mới. Chả mấy chốc họ sẽ lại có lương thực. Chính vì vậy thần cho rằng không nên mở kho lương cứu tế dân chúng vào lúc này. Thay vào đó thì nên yêu cầu địa phương đẩy mạnh quá trình cải tạo đất. Để tốt cho công việc gieo trồng trong năm mới thì tốt hơn.

Nghe Bùi Minh Tuấn nói vậy, lúc này Đào Thế Khải tức giận nói rằng:

- Bùi đại nhân ngài rốt cuộc là có ý gì. Phía nam lương thực dồi dào, nhưng cuộc hạn hán và dịch châu chấu vừa rồi. Cũng khiến dân chúng tại đó lao đao.

- Bây giờ không phát lương thực cho họ. Vậy thì các hộ gia đình bị thiên tai ảnh hưởng, không còn lương thực nữa. Lấy đâu ra giống cây để gieo trồng trong vụ xuân mới.

Nghe Đào Thế Khải chất vấn, lúc này Bùi Minh Tuấn lên tiếng đáp trả:

- Không phải là ta không muốn giúp đỡ dân chúng. Mà là chúng ta giúp đỡ dân chúng, vậy thì quốc khố cạn kiệt. Lúc đó các nước xung quanh xâm lấn thì phải làm sao đây. Ngoài ra binh lính cũng cần ăn cơm.

- Bây giờ phát hết lương thực cho thường dân. Vậy quân đội chúng ta lại thế nào đây. Nếu không có quân đội. Vậy ai sẽ là người bảo vệ biên cương cho đất nước.

Bùi Minh Tuấn nói vậy, hắn lúc này nhìn về phía Vũ Trường Minh nói rằng:

- Bẩm bế hạ chúng ta tuy không phát lương thực cho dân chúng. Nhưng dân chúng thông qua việc lao dịch cho đất nước hoặc tham gia quân đội. Cũng có thể nhận được bổng lộc.

- Việc này vừa giúp chúng ta có thêm dân phu lao động, cải tạo địa phương. Dân chúng lại cũng có quân hưởng việc này chả phải tốt hơn sao.

Vũ Trường Minh nghe vậy thì đắn đo. Thấy hắn như vậy Đào Thế Khải lúc này đứng ra phản đối nói rằng:

- Bẩm bệ hạ vậy không được đâu. Đại Việt ta có 4 triệu nhân khẩu, mà trong vụ hạn hán vừa rồi. Có ít nhất 1 triệu người bị ảnh hưởng.

- Bây giờ không phát lương thực giúp cho dân chúng, chống đỡ đến lúc vụ thu hoạch. Vậy thì liệu sẽ có bao nhiêu người chết đói.

- Ngoài ra không phải gia đình nào cũng có nam nhân tham gia quân đội. Nói cách khác nếu sử dụng quân hưởng là thước đo giúp họ sống sót đến lúc có lương thực từ vụ mùa. Vậy thì lại không thể nào đong đếm được.

Ngồi trên ngai vàng, Vũ Trường Minh nghe các quan viên không ngừng bàn cãi khiến hắn đau đầu không thôi. Lúc này hắn đập bàn hét lên.

- Biên cương đất nước quan trọng. Dân chúng trong nội địa cũng quan trọng. Nhưng chúng ta không có lương thực các ngươi bảo phải làm gì đây.

Vũ Trường Minh nói đến đây, hắn nhìn đám quan viên một chút. Thấy bọn chúng đều ngậm mồm thì lúc này hắn chỉ biết tức giận. Sau đó quay người rời đi.

Nhìn thấy tình cảnh này, quan viên Đại Việt Quốc đều một mặt lúng túng. Họ biết hoàng đế của họ là một kẻ bất tài vô dụng. Việc hắn lên được ngôi vị hoàng đế, chính là do hắn tạo phản. Nhưng lúc này Đại Việt Quốc nội địa phe phái cắt cứ, bên ngoài lại có giặc nội xâm nhìn chằm chằm.

Nhưng Vũ Trường Minh lại bởi vì các quan viên cãi lộn mà tức giận bỏ đi. Thật sự khiến trong lòng họ không hiểu được tên này đang nghĩ gì.

Có điều uy quyền của hoàng đế không phải là thứ họ có thể thách thức. Vậy là đám này nhìn nhau một chút, sau đó chỉ biết thở dài trong lòng. Rồi rời khỏi đại điện.

Mấy ngày sau là tết đã đến. Nhưng tám châu phủ tại phía nam, dân chúng ở đây không hề có sự vui tươi đón tết một chút nào.

Họ như những xác sống vật vờ trên đường phố. Nhằm tìm kiếm người dân đi đường để cầu xin lấy miếng cơm. Đứng trước cái lạnh giá của mùa đông, không ai dám chui vào trong nhà ẩn trốn. Bởi vì thà chết cóng còn hơn chết đói.

Nhưng cho dù dân chúng khổ sở như vậy. Vũ Trường Minh lúc này lại lưỡng lự giữa việc mở kho cứu đói và giữ lại vật tư cho quân đội. Điều này càng khiến cho dân chúng bị tổn thất nặng nề do thiên tai gây ra.

Có được Đại Việt Quốc như thế nào thì Trần Văn Cảnh lúc này vẫn không hề hay biết. Ở trong hoàng cung có người nuôi ăn. Tuy rằng lúc này đang lạnh một chút. Nhưng nói chung hắn vẫn sống rất tốt.

Hôm nay là ngày tết hắn cũng cố gắng tự nấu cho mình một bữa cơm thịnh soạn. Nào là gạo thêm một ít, không húp cháo trắng như mọi khi nữa. Mà có thêm chút rau dại.

Đặc biệt lần này tên thái giám đưa cơm tên là Thạch kia. Mang đến cho hắn một hũ rượu. Đây chính là cái giá một lượng bạc mà hắn bỏ ra để mua được.

Có điều vì đón tết cũng phải sung túc. Hắn cắn răng uống từng ngụm vào trong người cho nó ấm. Xua đi sự lạnh giá của băng tuyết.

Thời gian cứ vậy lại trôi đi, mùa đông kết thúc mùa xuân xuất hiện. Cỏ cây bắt đầu đâm chồi nảy lộc, nhưng tình hình thiên tai tại tám châu phủ của Đại Việt, lại không hề thuyên giảm đi một chút nào.

Không có lương thực cứu trợ, dân chúng làm gì lấy đâu ra hạt giống để gieo trồng. Việc này lại khiến cho triều đình Đại Việt Quốc cãi lộn không ngừng.

Bạn đang đọc Hoạn Quan sáng tác bởi thanhphong1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphong1234
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.