Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Lãnh cung

Tiểu thuyết gốc · 1661 chữ

Tiểu Quế Tử ngồi đó, nhìn đám thái giám mới này không có kẻ nào lên tiếng. Thì hắn lúc này hiểu rằng bọn chúng không có người đỡ đầu.

Vậy là hắn chỉ cười nhạt, sau đó tùy ý gọi tên phân công nhiệm vụ cho chúng.

- Mạnh Đạt, Tiêu Vũ.

- Có.

- Phụ trách nhà tắm.

- Vâng.

- Trường lăng, Mạnh Kiệt.

- Có.

- Các ngươi phụ trách quét dọn Hòa Nhạc cung.

....

Các tân tiểu thái giám lần lượt bị phân công, đợi đến cuối cùng cũng đến tên của Trần Văn Cảnh.

- Trần Văn Cảnh.

- Có.

Tiểu Quế Tử nhìn về phía Trần Văn Cảnh một chút, sau đó hắn ta lại nở một nụ cười nghiền ngẫm lắc đầu nói rằng:

- Ngươi phụ trách toàn bộ công việc tại lãnh cung.

- Hiện giờ lãnh cung không có ai bị phạt. Cho nên có thể nói một mình ngươi một cung điện. Nhiệm vụ của ngươi hàng ngày chính là quét dọn nơi này. Sau này nếu có phi tần bị phạm lỗi được đưa vào đây thì ngươi sẽ là người đưa cơm nước cho họ.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì lúc này trong lòng hắn đang chửi ầm lên. Lãnh cung tới nơi khỉ ho cò gáy này, hắn bao giờ mới có thể gặp hoàng đế. Bao giờ mới có thể thể hiện ra tài năng của mình để khiến hoàng đế trọng dụng.

Có điều lúc này đã muộn. Hắn biết rằng cho dù có nói tên của tên thái giám áo tím kia ra. Thì giờ này e rằng sẽ chỉ khiến hắn thêm rắc rối mà thôi.

Dù sao lúc nãy Tiểu Quế Tử đã hỏi mà hắn không trả lời. Bây giờ khi bị phân công đến lãnh cung, hắn lại lôi quan hệ ra. Đây chẳng khác nào vỗ mặt trên thái giám ngồi trước mặt này. Nghĩ đến những điều này, hắn chỉ biết nhận mệnh. Cúi đầu chắp tay với Tiểu Quế Tử nói rằng:

- Vâng thưa đại nhân.

Tiểu Quế Tử nghe vậy thì nhìn về phía tên này một chút, sau đó lên tiếng nói rằng:

- Mặc dù lãnh cung là nơi mà không có bất kỳ thái giám nào muốn đến. Nhưng nơi đó cũng thật sự rất nhàn hạ. Bình thường sẽ không có ai đến đó. Vậy nên ngươi muốn làm gì cũng được chả ai quan.

- Thậm chí trong hoàng cung này, đã có rất nhiều lần xuất hiện cảnh thái giám cử đến lãnh cung. Sống cả đời tại đó đến khi già qua đời thì được mang đi chôn cất.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì miệng hắn giật giật một chút, có điều rất nhanh hắn lấy lại sự bình tĩnh không đáp lời Tiểu Quế Tử. Thấy cảnh này Tiểu Quế Tử cũng chỉ lắc đầu. Sau đó ra lệnh cho người mang đám thái giám mới đến các cung điện nhận nhiệm vụ.

Một lúc sau tại lãnh cung, Trần Văn Cảnh nhìn về phía nơi này mà trong lòng hắn buồn rầu không thôi.

Nơi này có một cung điện lớn, xung quanh có tường cao bao bọc. Cả một cung điện lại chỉ có một mình hắn ở. Hơn nữa quy định hoàng cung nghiêm ngặt. Hắn nếu dám tùy ý rời khỏi khu vực này. Vậy thì sẽ bị các đội tuần tra giết chết.

Nghĩ đến đây trong lòng hắn chỉ biết thầm cầu nguyện. Cho một vị phi tử nào đó bị đưa đến đây, để bầu bạn với hắn trong thời gian tới.

Nhìn về phía nơi này một chút. Hắn bắt đầu đi về phía cung điện khám phá nơi này. Bên trong cung điện được phân làm ba khu vực vô cùng rõ ràng.

Một nơi có một chiếc giường, một chiếc bàn trang điểm, cùng một tủ quần áo. Có lẽ đây là phòng ngủ. Một nơi khác là một cái sảnh lớn, có một chiếc bàn ở chính giữa sảnh. Còn một phòng nhỏ hơn, được các bức rèm che kín. Đây là phòng tắm.

Nhìn về phía nơi này một chút. Bố cục của nó cũng rất bình thường, nhưng nơi này mạng nhện khắp nơi. Phía đất toàn bụi bẩn có lẽ lâu không có người ở.

Trần Văn Cảnh đi thêm mấy bước chân thì lúc này hắn tí thì ngất tại chỗ. Bởi vì hắn nhìn thấy tại trong góc phòng, có một xác thái giám đang phân hủy.

Hắn đưa tay bịt miệng, sau đó nôn ọe một lúc. Phải qua một lúc lâu, hắn mới lấy lại được sự bình tĩnh. Nhìn về phía xác chết mà chỉ biết thở dài. Hắn lúc này chắp tay với xác chết sau đó nói rằng:

- Đại ca ra đi thanh thản. Ta sẽ mang ngươi chôn cất tại phía ngoài cung điện. Sau này ngươi bầu bạn với ta cũng được. Nhưng nửa đêm đừng gọi ta dậy đấy, ta rất mệt.

Trần Văn Cảnh nói song thì hắn lúc này kiếm lấy một tấm chăn lớn. Sau đó gói thi thể lại lôi ra khỏi ngoài cung điện. Đợi khi lôi xác chết đến một khu đất trống. Lúc này hắn mới dừng lại thở ra một hơi.

Thân thể của hắn lúc này thật sự quá yếu rồi. Năm nay 14 tuổi, gầy như que củi. Lôi một xác chết mấy chục cân, thật sự hao hết sức khỏe của hắn.

Nhìn về phía cái xác, hắn lúc này lại chạy vào trong cung điện. Tìm kiếm xem có thứ gì để đào đất hay không. Qua một lúc lâu sau hắn rốt cuộc tìm được một cái quốc ra ngoài.

Bắt đầu đào mộ, trải qua một phen hì hục suốt cả buổi chiều vất vả. Hắn đã đào được một cái hố sâu. Đợi khi cúng bái tạm biệt người chết một chút, hắn đặt thi thể xuống rồi chôn cất.

Đợi khi ngôi mộ được hình thành. Hắn lúc này thở dài đặt chiếc cuốc xuống. Nhìn về phía ngôi mộ sau đó nói rằng:

- Thành ca ngươi ra đi cho thanh thản. Ta sẽ báo cáo về cái chết của ngươi cho người phụ trách.

Trần Văn Cảnh nói song thì hắn lúc này lấy một tấm gỗ. Khắc tên Đặng Văn Thành lên ván gỗ sau đó đặt trước mộ địa.

Đợi khi hắn làm xong tất cả, đang tính tắm rửa nghỉ ngơi. Lúc này ngoài cửa cung điện vang lên tiếng bước chân. Nhìn về phía cửa cung lúc này một tên thái giám đang cầm một giỏ thức ăn đi vào.

Khi tên kia nhìn thấy Trần Văn Cảnh thì lúc này hắn đi đến nói rằng:

- Ngươi là thái giám mới được phân đến đây hay sao.

- Đúng vậy, ta là Trần Văn Cảnh. Người sẽ phụ trách công việc tại lãnh cung này.

Tên thái giám đưa cơm nghe vậy thì gật đầu, sau đó đưa giỏ thức ăn cho hắn nói rằng:

- Đây là thức ăn của ngươi trong 3 ngày tới. Bởi vì ngươi phụ trách một mình một cung điện. Cho nên sẽ không được đưa cơm thường xuyên. Chính vì vậy nhà bếp cứ sau 3 ngày, sẽ đưa cho ngươi một lần thức ăn.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì gật đầu. Sau đó hắn lấy trong người ra một thẻ bài của thái giám nói rằng:

- Thái giám phụ trách lãnh cung đời trước Đặng Văn Thành đã chết rồi. Ta vừa chôn cất hắn, đây là thẻ bài. Ngươi giao cho người phụ trách đi.

Thái giám đưa cơm nghe vậy thì gật đầu, nhận lấy lệnh bài sau đó lạnh nhạt rời đi. Thấy cảnh này Trần Văn Cảnh chỉ biết lắc đầu, hắn quay trở lại nhìn về phía lãnh cung mà thở dài ngao ngán.

Rồi đi đến trước mộ địa. Mở giỏ thức ăn ra, thấy bên trong ngoài một ít rau củ và gạo thì không có bất kỳ thịt thà gì hết.

Hắn lúc này chỉ biết thở dài. Lấy ra một ít gạo, sau đó đặt vào một cái bát. Để trước mộ địa nói rằng:

- Thành ca ngươi mời cơm đi. Xuống âm ti cũng không thể nào làm con ma đói được.

Trần Văn Cảnh làm xong những thứ này, hắn bắt đầu đi về một căn phòng ốc tại phía ngoài cung điện. Nơi này mới chính là nơi hắn ở.

Tại bên trong khi mở cửa đi vào. Trần Văn Cảnh thấy nơi này khá sạch sẽ. Tuy có một chút bụi nhưng đây chắc là do thái giám cũ ở đây đã dọn dẹp. Bây giờ hắn chết mới có bụi xuất hiện.

Nhìn về phía nơi này, Trần Văn cảnh bắt đầu bố trí đồ đạc của mình. Nói là bố trí thực chất hắn cũng chỉ có hai bộ quần áo của thái giám, hai đôi giày vải. Một chiếc gối và một chiếc chăn bông.

Nhìn về phía trong phòng còn khá nhiều đồ đạc của thái giám đã chết. Trần Văn Cảnh lúc này gom hết chúng lại. Sau khi kiểm tra một lượt xem có sót thứ gì không. Thì hắn mang những đồ đạc này đi đến chỗ mộ địa. Sau đó làm một cái bếp Hoàng Cầm. Đốt tất cả đồ đạc của người đã chết.

Nhìn về phía đống lửa, khói đang thông qua các khe hở của bếp Hoàng Cầm tản mát trên mặt đất. Không loan ra ngoài khiến hắn gật đầu ưng ý.

Đây là hoàng cung, hắn biết điều này. Cho nên cho dù có đốt lửa, hắn cũng không dám để khói xuất hiện. Bởi vì ai biết được đây có thể là cấm kỵ trong hoàng cung. Mà hắn bị chặt đầu vì việc này thì quá oan uổng.

Bạn đang đọc Hoạn Quan sáng tác bởi thanhphong1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphong1234
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.