Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Tiện dân

Tiểu thuyết gốc · 1905 chữ

Trần Văn Cảnh nghe Tiểu Khương khuyên bảo, hắn lúc này không trả lời, chỉ ngồi nơi đó trầm tư. Trong lòng hắn lúc này đang loạn thành một bầy. Tại nơi này hắn chẳng là cái thả gì. Lấy tư cách gì mà đòi có quyền sống sót.

Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi qua, đoàn xe ngựa đi đến khi chiều tối thì bắt đầu dừng lại cắm trại nghỉ ngơi. Lúc này âm thanh từ phía bên ngoài xe ngựa vang lên.

- Tất cả xuống xe, xếp hàng kiểm tra quân số.

Sau một tiếng gào thét của binh lính, các thiếu niên trong hơn chục chiếc xe ngựa lần lượt đi xuống.

Trải qua một phen kiểm đếm, lúc này một tên hoạn quan mặc một bộ áo thái giám màu tím. Hắn có một ngoại hình khá là béo. Khuôn mặt toàn làm mỡ, lại để một bộ râu cá trê thật sự khiến hắn trở nên vô cùng khốn nạn, trong mắt Trần Văn Cảnh.

Hắn nhìn về phía các thiếu niên một chút, sau đó nói với tên binh sĩ đứng cạnh mình.

- Còn bao nhiêu tên thiếu niên vẫn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.

- Bẩm đại nhân có 13 thiếu niên vẫn chưa tỉnh lại. Có lẽ sức khỏe của bọn chúng sau thời gian dài không được ăn uống, bị suy kiệt nên mới vậy.

Nghe tên binh lính này nói vậy, tên thái giám áo tím này cười nhạt sau đó nói rằng:

- Đến giờ này đã qua 3 ngày, chúng không tỉnh lại. Vậy thì cũng chỉ là phế vật, nuôi không có tác dụng gì. Kéo xuống giết hết đi.

- Tuân lệnh.

Sau mệnh lệnh của tên thái giám áo tím, những binh lính nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ. Họ lôi các thiếu niên còn đang bất tỉnh xuống xe ngựa. Sau đó tàn nhẫn đâm chết bọn họ ngay trước mặt những thiếu niên, còn đang đứng ngơ ngác lúc này.

Trần Văn Cảnh thấy cảnh này, hắn lấy tay bịt miệng nôn thốc nôn tháo. Thấy cảnh này tên thái giám áo tím cười nhạt, đi đến chỗ hắn nói rằng:

- Ngươi rất lạ mặt, hôm nay vừa mới tỉnh lại hay sao.

Trần Văn Cảnh nghe vậy, hắn lúc này biết rằng kẻ đứng trước mặt hắn lúc này cực kỳ tàn nhẫn. Trả lời sai một câu, hắn có thể mất mạng ngay lập tức.

Nghĩ đến cảnh một kẻ xuyên không, mang trong mình tri thức của một thế giới hiện đại. Lại bị một tên hoạn quan giết chết thật sự là ô nhục. Vậy là hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, lau đi đám giãi rớt hắn vừa mới nôn ra khỏi miệng.

Hai chân lập tức quỳ xuống, đầu dập sát xuống đất. Không dám ngẩng đầu lên nhìn tên thái giám kia, miệng không ngừng nói rằng:

- Bái kiến đại nhân. Tiểu nhân tên là Trần Văn Cảnh. Hôm nay vừa mới tỉnh dậy, cảm ơn đại nhân mấy ngày qua đã cứu giúp.

Nhìn thấy Trần Văn Cảnh thái độ như vậy. Tên

Thái giám áo tím này cười nhạt. Nhìn về phía hắn, rồi lại nhìn về phía đám thiếu niên sau đó nói rằng:

- Thế đạo này mạng sống của tiện dân chính là không đáng giá một đồng. Có thể trong mắt các người thái giám thật sự là những kẻ phế vật. Đời này không có hi vọng ngẩng cao đầu khi nói chuyện với người khác.

- Nhưng ta nói cho các ngươi biết. Các ngươi sống sót đến bây giờ, là bởi vì các ngươi được tuyển chọn làm thái giám.

- Vậy nên hãy cảm ơn vì điều đó, hãy dùng bộ mặt tươi cười mà đón nhận việc này. Đợi khi các ngươi vào cung. Lúc đó hoặc sẽ trở thành một nắm cát vàng bị cho chó ăn. Hoặc sẽ giống như ta lúc này oai phong đứng ở đây.

Nghe thái giám áo tím nói vậy, mấy chục thiếu niên đứng ở đây đều trầm mặc. Thấy cảnh này Trần Văn Cảnh trong lòng chỉ chửi thầm đám thiếu niên này ngu ngốc. Lúc này vậy mà còn buồn phiền cái gì nữa.

Tên thái giám này nhìn là biết là một kẻ thích nịnh hót. Hắn nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn thấy sự sợ hãi của bọn họ mà thôi. Bởi vì Trần Văn Cảnh hiểu rằng những kẻ biến thái thường có thói quen này. Nghĩ đến đây hắn lúc này vẫn trong tư thái quỳ, đầu cắm xuống đất nói rằng:

- Đại nhân dạy bảo rất đúng. Chúng ta tuyệt đối sẽ nhớ ơn huệ này của ngày, đến chết không quên.

Nghe Trần Văn Cảnh nói vậy, lúc này tên thái giám nở một nụ cười thâm trầm. Cúi đầu nhìn về phía tên thiếu niên vẫn đang quỳ rạp dưới chân hắn bình tĩnh nói rằng:

- Đứng lên đi. Ngươi tên là Cảnh đúng không. Ta sẽ nhớ cái tên này. Khi vào cung ngươi có thể báo tên của ta. Lúc đó đám người kia sẽ tự biết sắp xếp ngươi vào đâu.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì tỏ ra một điệu bộ vui mừng. Hắn ta không ngừng dập đầu nói rằng:

- Cảm ơn đại nhân đã giúp đỡ. Tiểu nhân sau này sẽ là nô tài, tuyệt đối trung thành với ngài.

Trần Văn Cảnh vừa nói vậy, hắn nghĩ rằng tên này chắc chắn sẽ vui vẻ khi nghe có người muốn làm chó của hắn. Nhưng không, thứ Trần Văn Cảnh nhận được là một cái đạp và một cái tát đau đớn.

Tên thái giám áo tím lúc này, dùng một thái độ khinh miệt nhìn về phía hắn. Sau đó nói rằng:

- Nhớ kỹ các ngươi là chó của hoàng thất. Là nô tài của hoàng đế mà không phải của ta. Dám nói bậy bạ vậy thì chết.

Nghe tên này nói vậy, Trần Văn Cảnh lúc này ngậm miệng. Đầu lại tiếp tục dập sâu xuống đất, từng âm thanh bang bang lên. Đến khi máu chảy xuống, lúc này hắn mới dám mở lời nói rằng:

- Tiểu nhân biết tội. Mong đại nhân tha mạng.

Nhìn thấy hắn như vậy, thái giám áo tím lúc này cười nhạt. Kéo hắn đứng lên, nhìn về phía người thiếu niên với tướng mạo bình thường. Thân hình có chút nhỏ con. Hắn ta cười lạnh nói rằng:

- Ngươi rất thông minh và khôn ngoan. Nhưng thế giới này tràn đầy các luật lệ. Ngươi nếu không thể nào nắm rõ được các luật lệ này thì cũng chẳng sống được bao lâu.

- Đúng rồi ta tên Phạm Văn Hiếu, ngươi hãy nhớ kỹ cái tên này.

Bùi Văn Cảnh nghe vậy, lúc này hắn lau máu trên trán, sau đó chắp tay nói rằng:

- Cảm ơn đại nhân chỉ bảo. Ta đời này kiếp này sẽ không bao giờ quên tên của ngài.

Nghe Bùi Văn Cảnh nói vậy, Phạm Văn Hiếu gật đầu. Sau đó quay người rời đi, trở về một chiếc xe ngựa sạch sẽ nghỉ ngơi.

Thấy cảnh này lúc này một tên binh sĩ nhìn về phía các thiếu niên, vẫn còn đang đứng ngơ ngác tại đó nói rằng:

- Xếp hàng nhận lấy cơm của các ngươi đi. Đừng có tên nào chen lấn xô đẩy, nếu không chết.

Binh sĩ này vừa nói xong thì lúc này có một binh sĩ, sách theo một xô cháo. Sau đó múc cho mỗi một thiếu niên một bát cháo. Đây chính là bữa tối của họ, một bát cháo trắng không có bất kỳ gia vị gì hết. Nhưng nó có thể giúp họ sống sót trong thời kỳ mà một hạt lương thực cũng chẳng có lúc này.

Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi. Đoàn người của Bùi Văn Cảnh đi thêm 10 ngày nữa. Bọn họ đã đặt chân đến thành Thiên Long kinh đô của Đại Việt Quốc.

Tại nơi này Trần Văn Cảnh có thể nhìn thấy rất rõ người dân sống tại đây, không hề có cảnh đói khổ như vùng đất của hắn. Hai bên đường đi nhà cửa san sát, các tiệm hàng bán đồ đâu đâu cũng có.

Âm thanh huyền náo của kinh thành phá tan đi mọi sự u ám của các vùng đất khác, đang bị thiên tai dày vò lúc này.

Đoàn người ngựa vẫn tiếp tục tiến lên, đợi khi bọn họ đi đến một bức tường cao, lúc này mới dừng lại. Phạm Văn Hiếu lúc này xuống xe ngựa, nhìn về phía đám quân lính chặn đường. Ông ta đi đến nói rằng:

- Đào thiên hộ hôm nay ngươi trưởng quản cấm quân hay sao.

- Ồ thì ra là Phạm công công lâu ngày không gặp. Ta nghe nói lần này ngài đi tuyển mộ các thái giám mới. Sao mới qua mấy hôm mà ngài đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

- Việc này nói ra thật sự rất dài dòng. Nhưng mà bởi vì Đại Việt Quốc đang có thiên tai. Rất nhiều gia đình vì muốn lấy được gạo. Đã bán con em của họ cho ta, để đưa vào cung làm thái giám.

Nghe Phạm Văn Hiếu nói vậy, lúc này tên thiên hộ canh cổng hoàng cung thở dài sau đó nói rằng:

- Một đám người khổ hạnh mà thôi. Không biết bao giờ thiên tai mới kết thúc đây.

Nghe tên thiên hộ này nói vậy, Phạm Văn Hiếu chỉ lắc đầu sau đó lên tiếng nói rằng:

- Đào thiên hộ có thể nhường đường cho chúng ta đi qua được chưa.

- À tất nhiên rồi. Phạm công công mời.

Phạm Văn Hiếu nghe vậy thì gật đầu. Sau đó chỉ huy quân lính đưa các thiếu niên vào trong cung. Trần Văn Cảnh thông qua cửa sổ của xe ngựa. Nhìn thấy bức tường cao hùng vĩ lần lượt đi qua mình.

Trong lòng hắn lúc này tâm lý đã nặng trĩu. Thời gian hơn chục ngày qua, hắn liên tục dựa vào sự khôn lỏi của mình để thăm dò binh lính. Thậm chí chính là tên thái giám áo tím kia.

Đáng tiếc là hắn đánh giá thấp khả năng của mình. Đó chính là bất kể hắn nói cái gì, đám binh lính này đều không thèm tiếp chuyện hắn. Còn hắn bắt chuyện với tên thái giám áo tím thì đón chờ hắn, chính là một loạt cái tát mà thôi.

Đến lúc này hắn thật sự đã tuyệt vọng. Bởi vì hắn biết mình chuẩn bị đối mặt với cái gì. Lúc này lại nhìn thấy những thiếu niên ngồi cạnh ánh mắt đều trở nên vô hồn. Mà trong lòng hắn càng trở nên nặng trĩu.

Trong đầu hắn có nhiều tri thức nhưng Vậy thì đã sao. Vậy thế giới cổ đại mạng sống tiện dân không đáng một đồng này hắn biết càng nhiều chết càng nhanh.

Bây giờ khi sắp phải đối mặt với việc bị tước bỏ thân phận nam nhi. Hắn ta chỉ biết gào thét trong lòng và dùng một bộ mặt tuyệt vọng nhìn ngắm thế giới này mà thôi.

Bạn đang đọc Hoạn Quan sáng tác bởi thanhphong1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphong1234
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.