Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 2700 chữ

Giữa tháng năm, tiết trời mùa hècàng oi nồng. An đã được nghỉ học để ôn thi cuối kì. Với cô, đây là khoảng thờigian không lấy gì làm khổ sở cho lắm. Trái lại, rất là nhàn nhã. Không phải đếntrường, không phải lo làm tiểu luận, thi cử các môn chuyên nghành cũng không mấykhó khăn. Chỉ cần vài ba buổi đọc sách là cô đã nắm được nội dung thi. Thi thoảnglên học nhóm cùng tụi bạn. Thời gian còn lại, cô chuyên tâm cày truyện và phim.

“An, ượn cái bút đi”. Thủy nóivọng xuống. Trong phòng thời gian này hầu như chỉ có 6 đứa là cô, Thủy, Bích,Thúy, Lan, Hạnh, mấy đứa khác thì từ sáng đã xông pha lên giảng đường hoặc thưviện.

An đang chăm chú vào màn hình đọctruyện, tiện tay đưa cho bạn vật trước mặt.

“Trời ạ, bút mà mày đưa tao cốc nướclàm gì” Thủy càu nhàu cũng chỉ làm An quay ra “Ớ” một tiếng rồi lại chúi mũivào đọc tiếp.

“Haha” Lan ngồi giường kế bên nherăng cười: “Mày có lấy dao cạo tóc nó cũng không biết đâu”

Cô ở với An trong kí túc bốn năm,quá hiểu tính bạn:“An đại tiểu thư đã mê mẩn cái gì đố mà rời ra được ”. Côbình thường có vẻ thờ ơ, dửng dưng thật đấy nhưng một khi đã bị thu hút thìquên ăn quên ngủ. Đó cũng là một tật xấu của An. Giả dụ mà cô đang đọc truyệnhoặc xem phim thì tốt nhất là để cô yên. Một là, cô sẽ quên luôn bạn. Hai là,cô sẽ trở nên cáu kỉnh bất thường. Ba là, sẽ làm sai lệch ý kiến của bạn.

“Tin hot này, kì tới sẽ tăng tiềnkí túc đấy”. Tiếng mấy cô bạn phòng bênlao xao bên ngoài. Lan mở cửa sổ, ló đầu ra hỏi, đính chính lại thông tin. Đáplại cô là những cái gật đầu thiểu não.

Cả phòng nhất loạt kêu trời. Giáxăng tăng, rồi tiền điện tăng, nước tăng, tiền cơm do đó cũng tăng, giờ lại tiềnnhà.

- Sốcquá! Hết cơn bão nọ lại đến cơn bão kia. Bích lắc đầu

An rời mắt khỏi máy tính: “Hồi mớivào trường, ăn một suất cơm chỉ 4k, đến năm thứ 2 thì 7k, năm thứ 3 là 8k, bâygiờ là 10k, không biết năm sau sẽ ra sao. ”

Không khí bắt đầu trùng xuống. Mỗiđứa đều theo đuồi một ý nghĩ.

Một lát sau, An lên tiếng: “Thôikhông nghĩ nữa. Cái này gọi là không sốc vì quá sốc”

“Hay! Sao người ta có thể nghĩ ratên bài hát “không đau vì quá đau được nhỉ” Hạnh chuyển đề tài.

“Xì! Nó cũng giống như “Lấy độc trịđộc” thôi” Thúy hùng hổ phát biểu. Hạnh gật đầu hưởng ứng.

“Hụ hụ” Lan đang uống nước suýt bịsặc. Cô nhìn Thúy, chớp chớp mắt vài cái rồi cười tủm tỉm: “Thế à! Giờ tao mớibiết đấy. Vậy chúng ta có phương trình Không đau vì quá đau = Lấy độc trị độc,OK?”.

Hạnh phụng phịu: “Chẳng phải khi bọnmày đói quá, nhịn một lúc sẽ hết đói sao”.

- Àhá, không đói vì quá đói = Lấy độc trị độc = Hết đói. Hahaha. An, treo ngaystatus cho tao.

An gõ gõ. Status vừa hiện, lập tứcmàn hình giật “Buzz”, “buzz” không ngớt. Lan và An nhấm nháy: “Thấy chưa”. Hạnhsượng sùng đứng dậy: “Thôi, tao đi mua cơm. Không nói chuyện với bọn mày nữa”.

Hai cô nàng nhất loạt nhe răng:“Ngoan ngoãn thế là tốt”.

Mắt nhìn theo Hạnh, Lan ghé taiAn thì thầm: “Rỗi rồi”. Chợt ngó thấyavatar của người đang chat với An, cô há hốc mồm: “Hơ! Tú Anh bạn mày đây á?”

Trong trí nhớ của cô, Tú Anh là mộtcô nàng mang phong cách tomboy, tóc tém nghịch ngợm. An cười, mắt vẫn không rờimàn hình: “Bọn nó sắp ra trường rồi mà”

Chính cô cũng rất bất ngờ khi gặp mấyđứa bạn gần đây. Chả biết tự lúc nào, giày cao gót, váy… đã nằm trong bộ sưu tậpthời trang của bọn nó. Tóc cũng nuôi dài làm xoăn và nhuộm.

- Vậychẳng phải bọn nó đi với mày như đàn tiên cá và con bạch tuộc ư?

An suýt rơi răng với câu nói củaLan: “Làm gì đến mức đó”

- Sữarửa mặt không, son môi không, váy không, giày không? Đi thì nhanh như gió chảcó tí nữ tính nào. Tao tự hỏi mày có phải là con gái không nữa?

Thực ra, cũng như đa số các cô gáikhác, An rất thích shopping và có thể bỏ cả ngày để kiếm được một chiếc áo ưngý. Cô cũng mê mẩn các chương trình thời trang, update liên tục phong cách củacác ngôi sao yêu thích hay buôn dưa lê hàng giờ liền với các bạn chỉ về giàydép, quần áo. Tiếc là, mặc dù thích yên tĩnh một mình, cô lại không chịu nổi việcở một chỗ quá lâu. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã thích mặc quần hơn mặc váy, thíchvắt vẻo trên cây bẻ quả hơn là ăn đồ có sẵn, thích chạy nhày chán chê cùng tụibạn trên bờ đê, thích đọc sách ngoài ban công hơn là ngồi trong phòng học. Học ởmột trường toàn nam, cô lại càng không muốn gây chú ý. Do đó, với cô tiêu chíthoải mái và tiện dụng được đặt lên hàng đầu. Lan thì khác, cô không quá diêmdúa nhưng trong việc ăn mặc, mọi thứ phải hoàn hảo. Có lần, cô giấu dép của Anchỉ để ép bạn đi đôi giày nữ cô mua cho. Kết quả, sau một tuần, chân An sưng vùlên và đôi giày được xếp vào bộ sưu tập “Hàng cấm sử dụng”. Nói nhiều quá, Ancũng chỉ mua một đôi giày đế thấp.

“ Hồi nămthứ nhất” Lan tiếp tục giảng giải “trông mày mi nhon và nữ tính lắm. Giờ nhìnxem, có khác nào…”

“Chiếc xelu” Bích đằng sau đế vào.

Lan gật gật đầu: “Đúng đúng. Thay mặtcả phòng, tao quyết tâm giúp mày “Tìm lại vẻ đẹp”.

Thủy lầm nhẩm: “Mỗi bữa 1 bát cơm,ngày chạy công viên 2 vòng, đảm bảo sau một tháng đẹp không cần chỉnh”.

“Tao sẽ lo phần dinh dưỡng và tìnhnguyện chạy bộ cùng mày” Hạnh tiếp lời

“Còn tao”, Lan đưa tay lên ngực, giọngđầy quả quyết: “Sẽ tu sửa sắc đẹp ày”.

An tiểu thư chỉ còn biết giơ khănmùi xoa lên quệt nước mắt, cơ hồ xúc động không nói nên lời.

Kế hoạch được tiến hành. Cả phòngcòn quyết tâm hơn cả cô. Ăn quá một bát là bị bọn bạn chặn đũa, nhe răng: “Khèkhè”. Sáng sáng vừa mở mắt là mấy cô nàng kéo cô đi chạy. Còn Lan, hễ đishopping là không quên gọi An.

- Trờiơi, con gái gì mà suốt ngày áo phông quần bò. Đề nghị mày nữ tính một chút coi.

Lan kêu ầm lên khi An vừa giơ taychỉ chiếc áo trước mặt. Nói đoạn, cô kéo An đi qua gian hàng khác. Vừa đi vừakhông ngớt lời giảng giải: “Mày tuy có mập một tí nhưng trông rất cân đối, đángyêu. Chỉ cần chịu khó chăm chút thì đảm bảo trai nhìn cứ lác hết cả mắt. Hômnay cô nương đây phải tu sửa dung nhan ày”. Lan cứ thao thao bất tuyệt khiếnAn có cảm tưởng mình như mình là gà con đang nghe gà mẹ cục ta cục tác.

- Sax,mày định tu sửa cho tao với cái mốt này sao.

An suýtrơi hai con mắt khi Lan giơ giơ trước mặt chiếc váy ngắn và áo cổ rộng.

- Thửxem.

Lan vừa dứt lời đã kiên quyết kéo An vào phòngthử. An chưa bao giờ mặc những bộ đồ thế này. Cô ngượng nghịu ló ló mặt ở cửa bảoLan: “Tao thấy mình như bị bóc trần ra từng mảng. hic!”.

Lan há hốc mồm, suýt xoa: “Oa oa, đẹpđẹp, siêu gợi cảm. Giờ tao mới khám phá ra vẻ đẹp tiềm ẩn của mày đấy”

- Màylàm ơn cất ánh mắt hau háu ấy được không. Tao cháy hết cả lông trên người rồi.An rùng mình.

- Đẹpmà, đẹp mà. Mùa hè mặc thế này át. Nghe tao đi cưng.

Thực ra, An cũng chẳng có một gu thờitrang nào nhất định. Cô cũng biết cách kết hợp trang phục nên dù có đơn giảnnhưng trông vẫn rất cá tính.

Kết thúc một hồi lòng vòng, An cũngchọn được vài bộ đồ ít mát mẻ hơn một tẹo dưới con mắt tinh tường của Lan. “Cólẽ, cũng nên thay đổi một tí”. An nghĩ.

- Taonghĩ mày cũng nên đi cắt tóc đi, tóc mày dày quá. Lan nhìn An ái ngại. Cũng cólý, An theo chân bạn đến một hiệu cắt tóc gần nhất.

An vốn dễ tính, khi được hỏi emthích cắt kiểu đầu thế nào, cô chỉ đáp: Tùy anh ạ, ngắn một chút là được. Rồiphó mặc cho đôi bàn tay tài hoa của anh thợ. Và kết quả là…….

“Hahaha”, cả phòng được một phen cườisặc sụa: “Lan, mày tu sửa cho An thế này đây hả?”

Nhìn bộ quần áo, cũng đẹp đấy,nhưng chưa dám tưởng tượng An mặc sẽ như thế nào. Nhìn cái đầu ôi thôi hết sảy.Thế nào là quả bưởi gắn thêm chiếc lá trên núm, thì mặt An lúc này y như vậy.Mái tóc quá ngắn so với khuôn mặt tròn trĩnh của An. Cô soi gương một hồi rồikhẽ “hic” một tiếng quay sang Lan: “Anh ta nỡ xuống tay với mái tóc của tao thếnày sao. Trông tao…giống quả dừa”.

…………………….

Gập quyển sách lại, bật máy tính,An muốn thư giãn một chút. Cô đã chuẩn bị tốt cho bài thi ngày mai.

“Có người muốn kết bạn với bạn”. Côliếc nhanh thông tin và ấn nút “chấp nhận”. Dựa theo tên hiển thị, An đoán chủnhân của nó là: “Kim Anh”. Một cái tên con gái khá hay, nhưng lạ hoắc. Cô lụctung trong trí nhớ rồi kết luận: “Làm quen?”.

Không phải chờ lâu, An đã có câu trảlời.

- Emchào chị ạ. Tin nhắn từ Kimanh.

- Chàoem.

- Emlà Kim Anh. Anh Hưng cho em nick của chị nhưng em chưa biết tên chị là gì ạ?.

Mặc dù thấy rất lạ, An vẫn trả lời:Chị tên là An. Rất vui được biết em, Kim Anh.

- Ôi,hóa ra chị là An ạ. Em đã nghe các anh lớp chị kể rất nhiều về chị. Em rất ngưỡngmộ chị.

"Một thủ thuật làm quen, mìnhđâu có nổi tiếng thế”. An nghĩ.

- Hihi.Các anh lớp chị giỏi chém lắm. Em học lớp nào?

- Emhọc SHk53.

- Ồ,dưới chị một khóa. Em quen anh Hưng?

- Vâng,em và anh ấy cùng làm bên đoàn. Có thể chị rất ngạc nhiên, em có nick chị màkhông biết tên. Hihi. Em hay hỏi bài anh Hưng, anh ấy liền cho em một số nick,bảo có gì không hiểu cứ liên lạc với các anh chị này. Kim Anh dài dòng giảithích.

- Ồ,chị hiểu rồi. Thực ra, có người tỏ ý ngưỡng mộ, cảm giác cũng rất tuyệt vời. Ancười thầm.

Câu chuyện cứ thế tiếp tục. Kim Anhhỏi rất nhiều về việc thi cử, kinh nghiệm ra sao, giáo viên hay cho đề thế nào.An thấy cô bé này nói chuyện rất lễ phép, niềm nở và có vẻ ham học hỏi. Mặc dùchưa gặp vẫn có cảm giác quý mến.

Mùa thi, khắp các phòng của thư việncho đến giảng đường của đại học Bách Khoa đều chật cứng sinh viên. Thư viện trườngmới xây dựng, to đẹp là thế cũng không đáp ứng đủ. Họ tận dụng mọi nơi, từ hồTiền, ghế đá, bãi cỏ...đều có thể làm chỗ học. Cái cảnh sinh viên ngày thi cũngchẳng kém bộ đội ngày xưa ra chiến trường là mấy. Một chai nước, một túi lươngthực, một ba lô đầy sách trên vai, sớm sớm xông pha cố để chiếm một chỗ học ưngý. Có chăng, hơn mấy anh bộ đội phải ngủ bờ ngủ bụi là sinh viên có thể gục ngaytại ...bàn. Tỉnh dậy thì học tiếp.

Nhóm của An cũng vậy. Hồi năm nhất,An theo chân mấy đứa cùng phòng lên thư viện được vài bận. Dậy sớm, lên đến nơithì phải đặt sách canh chỗ. Mà học cũng đâu có thoải mái, ngồi im như tượng, điệnthoại luôn đặt chế độ rung, nếu buồn chán vươn vai, lẩm nhẩm hát vài câu cũng sợbị chú ý và thủ thư nhắc nhở. An thích học ở các giảng đường hơn. Đi lại thoảimái, không có người kiểm soát và nguyên do chính là vì các thành viên có thể đặtvolume ở chế độ maximum, đặc biệt mỗi khi họ tranh luận về một vấn đề nào đó.

Dịp thi cử luôn là thời gian vui nhất,đoàn kết nhất của cả nhóm. Kẻ biết nhiều giúp kẻ biết ít và mỗi cuộc tranh luậnkhông những giúp họ hiểu bài hơn mà còn rất vui vẻ, không ngớt tiếng cười. Mấynhóm khác trong lớp cũng lăng xăng lên học cùng.

Thường khi kết thúc một môn thi, cảnhóm sẽ kéo nhau đi chơi, có thể đơn giản chỉ là trà đá, hướng dương ở kí túc,lên bờ Hồ ăn kem, hay xa xỉ hơn một tẹo là đi hát, xem phim. Thích nhất vẫn làvề nhà một tên nào đó liên hoan, con gái nấu ăn, con trai rửa bát.

Nhoắng cái đã đến môn thi cuối cùngcũng là môn khó nhất “kĩ thuật gen”. Nộp bài xong, bước ra khỏi phòng thi, cả bọnthở phào nhẹ nhõm. An thích môn học này, và cô hài lòng về bài thi của mình.

Hưng vỗ vỗ tay, nói to: “Sống rồi.Có ai đi xem phim không?”.

- Hayđó, tao cũng sắp bị mấy môn thi vắt kiệt sức rồi. Thuấn tất nhiên luôn là kẻ hưởngứng đầu tiên.

Khi 5 cánh tay cùng nhất loạt giơlên, An ghé tai Hưng thì thầm: “Còn thiếu một người”

Hưng ngạc nhiên: “Ai thế”

An cười cười: ‘Hôm qua em nói chuyệnvới Kim Anh, con bé rất ngưỡng mộ tinh thần học tập và đoàn kết của anh em ta.À, em chỉ dám nhận từ thứ hai thôi nhé. Con bé rất muốn gặp giao lưu với cácanh chị . Có ai muốn làm quen không?”

Dĩ nhiên, đó cũng là một ý kiếnhay, không ai từ chối. An tiếp tục: “Kim Anh cũng thi cùng kíp với bọn mình.Anh Hưng gọi cho em ý đi”

Kim Anh nhanh chóng đến chỗ hẹn. Từxa, theo hướng chỉ của Hưng, An thấy một cô bé dong dỏng cao, bước đi rất nhanhvà tự tin. Vừa thấy Hưng, cô bé đã toét miệng cười: “Em chào các anh, các chị”.Không xinh nhưng tươi tắn, lễ phép và hồn nhiên, An thực sự thích cô bé.

- Ồ,chị An. Hóa ra chị là chị An. Cô bé nhấn mạnh, tay nắm lấy tay An khi nghe Hưngchỉ.

- Ansướng nhé, có người hâm mộ thế kia. Thuấntỏ bộ ghen tị.

- Hihi,anh là Thuấn ạ. Em còn biết cả biệt danh “Đít vịt” của anh cơ.

Cả bọn cườiha hả.

- Tiếngtăm của mày sắp bay xa nghìn dặm rồi đấy. Chị là Chi.

- Cònđây là Linh, Vũ. Hưng giới thiệu nốt.

Cả bọnnhanh chóng làm quen. Tuy mới gặp, An và Kim Anh đã nói chuyện vô cùng thân thiết.An không giỏi ngoại giao, với người mới quen, cô luôn mỉm cười nhưng không mấykhi trải lòng. Kim Anh thì khác, ở cô bé có gì đó vừa lém lỉnh, vừa ngoanngoãn, biết trước biết sau làm An cảm thấy không khác gì một đứa em gái. Con bécũng rất quý và tin tưởng An, đợt ôn thi, chỗ nào không hiểu là chạy lên họcnhóm cùng. Tình cảm chị em cứ thế ngày càng trở nên thân thiết.

Bạn đang đọc Hoài Bão Và Tình Yêu của Matrix
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.