Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Phiên bản Dịch · 3686 chữ

Hơn 9h, xecó mặt tại thị trấn Tam Đảo. Không khí nơi đây yên bình, êm ả. Con người cũngdung dị, hiền hòa.

- Tiếcquá, mình không đến đây vào mùa hè. Tiệntay ném hết đống đồ cho Quân và Dũng, Kim Anh nắm tay An đi về khách sạn.

- Ừ,nếu thế có thể cảm nhận được 4 mùa trong 1 ngày.

Nhanhchóng di chuyển về khách sạn, thuê 2 phòng, nghỉ ngơi 1 lúc, bốn người kéo nhauđi ăn trưa. Tam Đảo nổi tiếng với xu xu, gà đồi, lợn rừng, … được nuôi trồngtrong các làng trại. Trên đường lên đây, An có nhìn thấy một đàn lợn rừng đanglũn cũn chạy theo mẹ, nhìn con nào con nấy rất đáng yêu.

Buổichiều, 2 nhà đi thăm quan Thác Bạc. Con đường xuống thác cheo leo với nhữngvách đã dựng đứng, chỉ làm tăng thêm cảm giác muốn chinh phục của bốn người. Gần đến nơi, đã nghe tiếng nước đổ ào ạt. Dòng nước trắngbạc từ trên cao đổ xuống, dường như cuốn trôi tất cả những ưu phiền, sầu não,những toan tính hàng ngày của du khách. Kim Anh và Dũng nhìn thấy dòng suối trongveo thì 2 mắt tỏa sáng, nhanh tay nhanh chân chạy xuống nghịch nước.

An lấylàm lạ. Lần đi chơi này, An không muốn đi. Những tưởng có thể tách ra với KimAnh để khỏi phải đi chung với kẻ đáng ghét bên cạnh. Không ngờ, 2 đứa nhỏ tựdưng dở chứng cứ bám lấy nhau, An tách ra đi một mình không được, phải đồnghành cùng Quân, lòng vô cùng buồn bực. Nghĩ một lúc rồi cũng chẳng buồn giảithích nữa. Con bé này vốn có tính bốc đồng, hôm nay cô bị thất sủng cũng chẳngcó gì là lạ.

An vô cùngthích thú khung cảnh ở đây, tâm trạng phấn khích hệt như hổ thả về rừng. Nếu cứru rú ở nhà thì sẽ bỏ phí 1 cơ hội thưởng ngoạn tuyệt vời này, quả thật phải cảmơn cái tính cố chấp của Kim Anh. Lại liếc mắt sang cái người bên cạnh: “Suýtchút nữa vì anh ta mà bỏ lỡ”. Mà không hiểu anh ta mắc chứng gì, cứ như cáiđuôi bám theo cô, cô đi hướng nào, anh đi hướng nấy.

Quân thấyAn nhìn thì quay sang cười ôn hòa, chỉ thấy môi cô đang cong lên, ánh mắt mangmột vẻ khinh khỉnh, khuôn mặt hiền hòa vênh vênh khiêu khích. Hình tượng này củaAn quá mới mẻ đi. Quân lớn tiếng cười vang.

- Anhcười thế là có ý gì?

An bựcmình, hai tay chống bên hông, giương mắt nhìn anh, biểu cảm khuôn mặt vô cùngsinh động. Dáng điệu mới lạ bất ngờ của cô đã đập vỡ cái mặt nạ tỉnh bơ củaQuân, anh càng cười lớn. Hết đứng thẳng rồi lại nghiêng người, hết nghiêng ngườirồi lại ngồi thụp xuống, Quân cười như thể chưa bao giờ được cười. An nhìn Quâncười như nắc nẻ, chỉ ước ao có thể xông vào dính miệng anh lại. Vài vị kháchxung quanh bị hành động của 2 người thu hút. Cô gái khuôn mặt hiền lành đang đứnggiương oai không khác gì một con sư tử cái. Chàng trai phong độ, tuấn lãng thìlại ôm bụng cười ngặt nghẽo còn hơn được mùa. Ánh mắt của bàn dân thiên hạ cũngphần nào làm giảm bớt uy lực phát tiết của An. Ngay sau đó, Quân cũng giảm cườngđiệu cười, bờ vai vẫn không ngừng rung rung.

- Anhcười thế là có ý gì? An sầm mặt, lặp lại câu hỏi.

- Anhthấy mình trẻ lại đến chục tuổi khi đối diện với em. Quân vẫn chưa dứt cười.

- Anhcoi em là con nít à? An gầm gừ.

- Emđừng có sáng dạ như thế chứ. Quân cợt nhả.

Đấu khẩu vớinhau, không ai nhịn ai câu nào, chẳng phải họ giống như hai đứa trẻ con sao.Hóa ra, mình cũng có lúc háo thắng như vậy. Hơi vênh mặt lên một chút, cô phìcười nói với Quân: “Anh đúng là đồ..đồ...con heo”.

- Đừnggán anh làm đồng loại của em như thế. Quân đã đứng dậy, không cười nữa.

- Phảirồi, con khỉ hợp với anh hơn đấy.

- Dùsao vẫn dễ thương hơn một con gà gật gù.

“Gà gật gùtrong nồi canh, sao anh không nói luôn cái cụm từ ấy đi”. An lầm bầm trong miệng.Ngước mắt nhìn lên, lại thấy cái vẻ cười cợt trong đôi mắt anh, cô vờ tỏ ra tứcgiận bước nhanh lên trước.

- Thôikhông nói chuyện với anh nữa, em thấy anh nhìn em mà lá chanh, xả ớt dính đầytrên mặt kìa.

- Emtừng đoạt giải nhất môn văn quốc gia à? Quân bật cười, nói với đằng sau.

An hơiquay lại, nhún vai một cái: “Không dám, em chỉ may mắn là học trò cưng của thầydạy Văn thôi”.

- Thảonào trí tưởng tượng của em phong phú thế. Anh mới nói em là con gà, em đã liêntưởng đến lá chanh, xả ớt. Thế nói em là con cừu...

- Thìem sẽ nghĩ anh đang cầm dao để xén lông đấy, hợp ý anh rồi chứ ạ?.

An đi ra xa chỗ Quân chọn một tảng đá thích hợp ngồi xuống, tham lamthu hết cảnh sắc vào trong mắt.

Nghịch nước một hồi, Kim Anh mới ngẩng đầu lên tìm 2 người Quân, An. Vừanhìn thấy An, đang định giơ tay gọi, hình ành đập vào mắt khiến miệng cô cứngngắc. Kia chẳng phải là…

- Bàlàm sao thế? Dũng đứng đối diện, thấy Kim Anh đang nói vui vẻ tự nhiên im bặt.

- Khôngcó gì! Chỉ là tôi vừa nhìn thấy một cảnh rất thú vị.

- Cáigì thế?

- Baogiờ rõ ràng tôi sẽ nói với ông.

- Thôitôi chẳng quan tâm mấy chuyện của bà.

Bình thườngKim Anh sẽ bốp lại. Lúc này, cô bị một hình ảnh khác thu hút. An đang ngồi trênmỏm đá, trông qua nét mặt nghiêng nghiêng thì hình như cô đang nhắm mắt, miệngmím lại nhưng có lẽ đang cười. Cách đó không xa, Quân đang nhìn về phía An.Nàng vì cảnh sắc hữu tình mà không biết chàng đang nhìn mình tình sâu ý đậm, thếgian vạn vật lúc này dường như chỉ thu về 1 điểm. Kim Anh cảm khái không thôi, chợtnhớ đến một bài thơ Trung Quốc:

“ Em đứngtrên cầu ngắm cảnh, Người ngắm cảnh đứng trên lầu nhìn em. Ánh trăng sang tô điểmcửa sổ em. Em tô điểm giấc mộng của người khác”.

“Hắc hắc”,Kim Anh cười không khép được miệng “Ông trời quả nhiên không phụ lòng tâm ý củangười tốt, vui quá ha…ha…ha”. Bởi thế mới có cảnh, giữa dòng suối, một cô gái haitay chống hông, cười đến mức trời long đất lở.

Rời Thác Bạc, bốn người hăm hở đi khám phá hệ động thực vật ở chân núivà đỉnh núi Rùng Rình. Cây lá xanh mướt, hoa thơm đua nở, cảnh sắc tươi tắn làmsay đắm lòng người. Kim Anh nhiệt tình kéo An chụp hình. Phó nháy là Quân, Andĩ nhiên không thoải mái. Trước cảnh sắc và bầu không khí chung của 4 người, không thể treo mộtcái mặt cau có được, đành ép phiền muộn đến cực hạn.

Lúc trở vềcũng đã muộn, mấy người kéo nhau đi ăn tối, ở một nhà hàng gần khách sạn.

- HàAn.

Tiếng gọicó chút thân thuộc. An quay lại, phát hiện mấy gương mặt đang cười nhăn nhở kiatoàn là người quen. Một tên con trai nhanh nhẹn còn chạy lại bá vai bá cổ An :“Ồ, hay quá, hay quá, không ngờ đến đây còn gặp được tình yêu của mình”.

An phì cười:“Tên này vẫn khó đỡ như vậy”.

- Hộilại tổ chức “xuất quan” à Vinh?.

Vinh gật gật:“Qua đây”, đoạn kéo An về hướng kia. “Lâu không gặp, trông cậu xinh hơn trướcnhiều rồi”. Đi kèm đó là biểu hiện tiếc hận như lỡ để mất bảo vật. Cũng may làcậu ta không kịp để ý đến một cái nhìn tóe lửa phía sau. Dũng và Kim Anh nhìnnhau tủm tỉm: “Nhà hàng này có bán giấm à, sao có mùi chua vậy?”.

Nhóm bênnày toàn là sinh viên, khoảng 15 người, phần đông là An biết vì đã cùng cô đitình nguyện mấy lần.

- Cónhập bọn với tụi này không? Vinh hỏi, đã lâu không gặp, cậu rất muốn đồng hànhcùng với cô bạn mà mình từng có tình cảm này.

An lắc đầu,giơ tay về hướng 3 người bọn Quân: “Tôi có đồng bọn rồi”.

- Ồ,hóa ra là có cặp rồi.

Cô gái tócđuôi gà lên tiếng, cô gái tóc tém xen vào:

- An,anh chàng kia là thế nào? Còn không mau giới thiệu.

- À,hai đứa nhỏ là… em tao. Anh còn lại là… anh họ.

- Đừngcó đùa, tao thấy anh ta nhìn Vinh cầm tay mày không thiện ý chút nào.

- Ônganh tao hơi cổ hủ, mà vừa nãy tên này có hành động hơi “khiếm nhã”.

- Uầy,thế có người yêu chưa. Tuy tính cách có phần bảo thủ nhưng vẻ bề ngoài cũng đủđể tao có thể “chiếu cố” a. Tóc tém vỗ vỗ ngực.

- Thếthì còn gì bằng. An làm ra vẻ cảm kích. Đứa nào làm ơn rước đi hộ tao phát.

Một lời vừabuông ra, cả nhóm con gái lao xao.

Quả nhiên,một anh chàng đẹp trai luôn phát ra thứ “ánh sáng” có sức hút mãnh liệt vớiphái đẹp. Thống kê cho thấy họ có khả năng kiếm nhiều tiền hơn, một phần vìtrên thế giới này, những cô nàng ưa vẻ ngoài hào nhoáng cũng chiếm số lượngkhông ít!. An chỉ có thể thầm oán thán thay cho những cậu bạn trong nhóm.

Tán gẫu mộtlúc, An quay lại chỗ bọn Kim Anh. Vinh nói với theo: “Tối nay bên khách sạn bọntớ có đốt lửa trại, cậu muốn đến thì gọi tớ qua đón nhé”.

- Ôiôi, người ta thật đáng ngưỡng mộ nha.

- Đấycó phải cái anh ngày xưa, cứ 1 tuần vác hoa đến tặng chị không? Dũng đã nhận đượchiệu lệnh của Kim Anh, tranh thủ thêm dầu vào lửa.

- Vậymà chị không đổ thì cũng sắt đá quá đi. Kim Anh cong cong vành môi.

- Cũngcó 1 chút, nhưng làm bạn thích hợp hơn. Tối nay bọn họ có đốt lửa trại, chúngta qua đấy tham gia đi.

- Tìnhcũ không rủ cũng tới, em không muốn làm bóng đèn đâu.

Câu nàyKim Anh cố nói to một chút, cho cái kẻ đang chăm chăm vào menu kia phải chú ý.

An gõ đầuKim Anh: “Bớt khoa trương đi”.

Được mộtlúc, nhóm bạn của An rời đi.

Ăn tốixong, Kim Anh và Dũng cũng bỏ đi mất. An hồ nghi hai tên này có chủ ý gán ghépmình với Quân. Cô rất muốn đi dạo lúc này, nhưng nếu đi một mình thì không hứngthú, còn đi với Quân, câu trước câu sau không cãi nhau mới lạ. Về phòng lúc nàythì thật phí hoài.

Đúng lúcđó thì Vinh gọi tới.

- Ừ,mình đến ngay đây. Không phải đến đón.

Đi đượcvài bước, nhớ ra Quân, cô nói:

- Emđi với bạn em đây, có gì mai gặp lại anh.

Đi được mộtlúc, cảm thấy có cái đuôi phía sau, cô quay lại.

- Saoanh lại đi theo em thế?

- Đườnglà của chung, anh đi theo em bao giờ, ai bảo em đi cùng hướng với anh.

An hết muốnnói, lờ anh ta đi thôi. Dù sao để anh ấy một mình cũng thấy tội.

“Quỷ quáigì thế này, sao mình cứ phải quan tâm đến cơ chứ”. Đúng là bỏ thì thương, vươngthì tội.

Thôi khôngsao. Lát nữa đến kia mình vào nhóm cũng chẳng còn liên quan gì đến anh ta nữa. Hơnnữa, hehe, ở đó có rất nhiều cô nàng nhiệt tình nha. Bách Khoa con trai khôngthiếu, chỉ thiếu mỹ nam thôi. Mà xét về góc độ háo sắc thì con gái trường nàocũng vậy. Nhớ lại ánh mắt tỏa sáng của các nàng khi nhìn thấy Quân lúc chiều,An không nhịn được cười to một tiếng, dọa Quân đi phía sau hết hồn.

Đến điểm hẹn,ở phía trước một khách sạn, giữa bãi đất trống, đống lửa trại đang bập bùng,xung quanh có rất nhiều người.

- Anđến rồi, qua đây. Vinh gọi.

- Cònanh trai An thì qua đây ạ.

Quân cònchưa hiểu mình được thăng cấp lên làm anh trai của An từ lúc nào, cô nàng tóctém đã kéo anh nhập hội. Ngoái lại nhìn An, chỉ thấy cô đáp lại anh bằng một nụcười trào phúng.

Lửa cháy bậpbùng, tiếng hát, tiếng cười rộn ràng.

Ban đầu,Quân còn ngồi khá gần An. Về sau, người đến, người đi, họ đã cách nhau một khoảngkhá xa, gần như là đối mặt. An ngồi cạnh Vinh. Anh chàng rất thích thú khi cóngười song ca hợp cạ đến vậy. Vui vẻ đập tay với An. Cô thì bị sự gần gũi của mọingười cuốn hút, cười nói rất vui, thoải mái.

Quân nghĩ:“Trông cái mặt hớn hở thế kia, thế mà đi với mình lúc nào cũng hằm hằm”. Dườngnhư, nụ cười trong veo, giòn tan của cô có thể thoải mái tặng ọi người,còn đối với anh nó là một thứ xa xỉ. Quân thấy buồn bực không thôi.

Không ítcô gái trẻ từ các đoàn du lịch nhìn thấy Quân thì hai mắt phát quang, bắn vềphía anh những cái nhìn đầy hàm ý. Các bạn của An cũng quá mức nhiệt tình, da mặtvốn dày, nói năng mạnh miệng, oanh oanh yến yến bên tai. Sớm quen với sự ái mộcủa các cô gái, lạc giữa vòng vây thế này Quân cũng có chút bất lực, chẳng khácnào “cừu lạc bầy sói”, thật là khổ sở. An nhịn cười đến mức nội thương.

- Anhlà anh họ của An à? Tóc tém hỏi.

- Annói với em như thế hả?

Tóc tém gậtgật. Quân nhếch mép cười, lý giải được nụ cười trào phúng của An lúc nãy.

- Emthông cảm, bà xã anh mỗi khi giận dỗi lại gọi anh như vậy.

- Hà,bà xã? Là An?

- Ừ.

“Hừ…” Mấycô nàng nghiến răng trèo trẹo: “Mình là bia đỡ đạn cho vợ chồng nhà người ta”.

“Ha ha, bổn cô nương phán đoán như thần nha”.Tóc tém vô cùng khoái chí. Từ lúc nhìn thấy Quân và An ở nhà hàng, trong đầu đãđặt một dấu hỏi lớn rồi. Có ông anh họ nào mà nhìn em gái lại tha thiết và dịudàng thế chứ. Hà An nhà mình cũng tốt số quá đi, kiếm được một anh chàng đẹptrai lồng lộng, tư cách cũng không tệ, ngồi giữa bao nhiêu cô nàng có tình ý vớimình vẫn thủy chung nhìn về phía “em gái” nha. Chỉ e là “hoa rơi hữu ý mà nướcchảy vô tình”, một người thì “tình trong như đã”, một người vẫn “ngoảnh mặt làmngơ”. Xem ra, sắp có kịch hay xem rồi!

Càng vềkhuya, số người tham gia càng ít đi. Tuy vậy, nhiệt tình của những người còn lạicũng không vì thế mà giảm bớt.

- Anhhát một bài nhé.

Một cô béđưa đàn ghita đến trước mặt Quân. Mọi người đổ xô ánh mắt về phía anh, mong đợi.

An cũng rấttò mò, quen Quân khá lâu, chưa bao giờ thấy anh hát. Không chừng vì giọng caquá tệ nên phải giấu chăng?

- Được.

Quân gật đầu,đỡ lấy cây đàn. Tham gia lâu như vậy, mọi người hào hứng như vậy, anh cũng nêngóp vui một chút chứ.

Nhìn quabên kia, cô nàng từ nãy đến giờ không thèm liếc anh lấy một cái cũng đang chămchú nhìn về phía này.

“ Em đẹpkhông cần son phấn, xinh thật xinh rất hiền…”.

“Ồ”, Quânvừa cất giọng, tiếng trầm trồ khen ngợi cũng vang lên.

Người đẹptrai ra tay, quả nhiên không tệ. Hình ảnh mộtchàng trai ôm đàn guitar và hát vốn đã dễ làm “rụng rời” trái tim bao cô gái.Còn Quân, ngoại hình có ngoại hình, giọng hát có giọng hát, phong thái có phongthái, giữa đất trời bao la, ánh lửa bập bùng, thật khiến người ta nhìn đến ngâydại. Nếu không phải An biết Quân từ trước, sợ rằng cũng khó qua cửa ải “mỹ nam”này.

- Này,anh ấy là anh họ của cậu thật đấy hả?

Vinh huýchhuých tay An.

- Ừừ…

Từ nãy đếngiờ chỉ chăm chăm nhìn xuống chân, An lúc này mới ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng bởi vôsố ánh mắt phức tạp đồng loạt hướng về phía mình. Ngưỡng mộ có, ganh tị có, ngưỡngmộ và ganh tị cũng có. Vinh thì nhìn cô bằng đôi mắt hoài nghi.

“Giống như hoa kia bên thềm, ngát hươngkhông khoe sắc màu, ngàn đóa hoa đang rực rỡ không sánh bằng…”.

Lời hát cấtlên da diết, thổn thức như lời một chàng trai đang tỏ tình, khiến trái tim baocô gái trẻ “siêu vẹo”. Mà thủ phạm gây ra nó ánh mắt lại nồng nàn hướng về mộtphía. Phía đó, chỉ có một cô gái duy nhất, không nghi ngờ, chính là An.

“Anh ta cốý ư? Định hại chết mình hay sao”. Ngồi gần đống lửa đã đủ nóng rồi, lại thêm nhữngcái nhìn đủ sức giết người kia nữa, An thấy như phát hỏa. Nhưng dù quay ngangquay ngửa đi chỗ khác, ánh mắt da diết kia vẫn bám chặt lấy cô, Một vài giâynào đó, An đã nghĩ rằng nó thật sự dành ình, trái tim không tự chủ đập lộnnhịp, giơ tay lên thấy 2 má nóng giãy. Một phút nào đó, dường như mọi thứ xungquanh cô như nhòa đi, chỉ còn lại hình ảnh người con trai, ôm cây đàn ghitar, hátmột khúc tình ca…

Bài hát kếtthúc. Quân từ từ đứng dậy. Mọi con mắt lại đổ dồn theo bước chân của anh. Khôngít dự đoán được đưa ra.

An khônghiểu Quân đang định chơi trò gì, bước chân của anh càng lúc càng tiến gần vềphía cô. Tư thế với người khác là tao nhã, còn với An, thật chẳng khác một consư tử đang vờn con mồi. “Thình thịch, thình thịch…” Tim muốn rớt ra khỏi lồngngực.

Quân đã đếnphía sau cô. An tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu lên, 2 tay bó gối, ngoan như mộtchú cún.

Anh cúi đầuxuống.

“A…” Baocô nàng hét lên khe khẽ.

- Chúngta về thôi em! Giọng nói dịu dàng, đôi mắt nồng cháy, một bàn tay đưa ra trướcmặt An.

Giọng nóiđó, đôi mắt đó, là của một ông anh họ ư? Ai có thể tin.

Tức chếtmà. Hiểu lầm mà.

Nhưng lúcnày, nếu không mau rời khỏi hiện trường thì cô dù có sống cũng không được vui vẻ.

- Hì,đúng rồi, khuya rồi, chúng ta về thôi, chào mọi người.

An vận hếtcông suất làm ra bộ mặt tươi tắn, nắm tay Quân, dùng móng tay ấn một cái thậtsâu, lúc đứng dậy đá về sau một cái thật mạnh.

Vinh khôngvui không buồn chào An, phía bên kia tóc tém miệng đã ngoác đến tận mang tai, mấycô bạn còn lại nhìn cô ngưỡng mộ.

Bóng haingười khuất dần vào trong màn đêm.

Đêm Tam Đảo,lạnh, sương giăng ngập lối, ánh đèn lung linh, một nam, một nữ rảo bước, bối cảnhrất giống một thước phim tình cảm lãng mạn. Chỉ có điều là, tốc độ di chuyển củahọ thật khiến người ta hồ nghi đâu là đi, đâu là chạy.

Đến cổngkhách sạn, thấy Kim Anh và Dũng đang đứng chờ, An phanh kít lại, khiến Quân đâmsầm vào lưng cô.

An tức giậnquay lại. Quân nở nụ cười mật ngọt chết ruồi đáp lại.

- Anhcó 1 phút để giải thích về hành động của mình?

“A”. KimAnh và Dũng đồng loạt há mồm. Thấy An hùng hùng hổ hổ chạy về, bây giờ lại đặtmột câu hỏi như vậy, người ta dù trong sáng cũng khó mà nghĩ trong sáng đượcnha.

- Xinhỏi anh đã làm gì khiến em nổi giận vậy?

Quân làm bộngơ ngác thật thà.

- Làmgì thì trong lòng anh hiểu rõ nhất, còn muốn phải nói ra sao.

- Ýem là anh…

An thấyQuân ngập ngừng, nghĩ là anh ta đang áy náy biết lỗi, liền nhìn chằm chằm mặtanh. Chỉ thấy Quân nhìn cô dịu dàng, tha thiết. Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn đường,khuôn mặt mang một nét quyến rũ chết người. Hình ảnh lúc nãy tái hiện. “Thịch”một tiếng, trái tim lại lệch nhịp, mặt lại nóng ran, An quay đầu trốn tránh. “Anhta uống nhầm thuốc hay sao mà cứ nhìn mình như vậy”.

- Thôibỏ đi, Kim Anh về phòng.

Quân nhếchmép cười, nhìn sang thấy 2 đứa em đang đứng ngây ra tại chỗ, tiện tay cốc đầu mỗiđứa một phát, quay người bước vào trong.

- Chuyệngì xảy ra vậy? Kim Anh ôm đầu xuýt xoa.

- Thậtlà quá mờ ám mà. Trai đơn, gái chiếc, đếm hôm tĩnh mịch…

- Tĩnhcái đầu ông ấy. Kim Anh đanh đá lại bồi cho Dũng 1 phát nữa vào đầu. Ông khôngtin tưởng anh Quân thì cũng phải tin tưởng chị An.

Nói thế chứKim Anh cũng tò mò chết đi được.

Mãi đếnkhi về phòng, bắt An tường thuật lại, cô nàng cười như nắc nẻ, thiếu chút nữa lộncổ từ giường xuống đất.

Thật đúnglà: “Cố ý trồng hoa, hoa chẳng nở. Vôtình gieo liễu, liễu xanh um”. Không ngờ nhóm bạn của An lại giúp 2 ngườitiến triển nhanh như vậy, tuy rằng không khí giữa họ vẫn sặc mùi thuốc súng.Tín hiệu chưa đủ coi là tươi sáng, miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận là khả quan.

Bạn đang đọc Hoài Bão Và Tình Yêu của Matrix
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.