Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 4594 chữ

Quân bước lên cầu thang, vừa đi vừagạt những giọt nước vương trên mặt, trên tóc. Qua tầng hai, anh chợt sững lại.An đang ngồi bó gối trước cửa, đầu gục xuống, dây cặp đeo hờ hững bên vai bị tuộtxuống cánh tay. Cô thu lu như một chú cún bị bỏ rơi, bóng cô chợt nhỏ bé và côđơn đến tội nghiệp. Quân bước nhanh đến. Trong không gian vắng lặng của cư xá,tiếng chân anh nghe rất mạnh, rất rõ, cô cũng không ngẩng lên. Anh gập gối ngồicạnh cô, khẽ nói: “Không có chìa khóa à?”.

Nghe tiếng nói, An từ từ ngẩng đầulên, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt mệt mỏi. Nhìn thấy Quân, cô khẽ lắc đầu, miệnghơi cong lên, hình như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Quân xoa xoa đầu cô như một đứa trẻ:‘Ngồi đây lạnh lắm. Đói không? Lên phòng anh ăn cơm”.

An mỉm cười, định lắc đầu đã thấyQuân đứng lên. Cô tặc lưỡi, dù sao hôm nay cũng không biết đi đâu. Cô đứng dậy,lững thững đi theo Quân, cảm thấy bụng cũng bắt đầu đói, cái lạnh đang len lỏikhắp cơ thể.

Quân mở cửa, bước vào trong, Ancũng tự động đi vào. Vào nhà rồi, cô mới thấy hình như Kim Anh chưa về. Quânvào phòng cất cặp, thay áo, bước ra vẫn thấy An đứng lơ ngơ ở cửa, anh nói: “Sao?Không phải lần đầu em đến đây đó chứ?”.

An lắp bắp: “Kim Anh chưa về ạ?”.

- Nóvề quê rồi.

An hơi ngây người đã bị Quân cốc ột cái đau điếng: “Còn không mau đi cất cặp, nhìn bản mặt em như cái bánhđa mốc, chắc đói lắm rồi hả?”.

An nhăn mũi, đầu cô là do cha mẹkhó nhọc sinh ra, có phải cái mõ đâu mà thiên hạ thi nhau đập.

Quân đã vào trong bếp, An vội để cặpở ghế rồi chạy theo, cô cũng đói lắm rồi, ăn xong đã rồi tính tiếp nên đi đâu.

Bữa cơm được hai cao thủ cùng nấunên rất nhanh đã xong. An dọn cơm, Quân đủng đỉnh đi lấy bia.

- Emcũng uống chứ? Quân hỏi, nhưng tay anh đã cầm hai lon bia.

An ngập ngừng. Quân tủm tỉm: “Khôngphải ngại, anh từng thấy em hạ ba cốc bia mà”.

An cười chống chế, đưa tay đỡ lonbia từ Quân. Quân giục An: “Đói thì ăn đi, anh ăn với bạn rồi”.

An ú ớ: “Sao anh không nói sớm, emnấu mì tôm ăn là được mà”. Quân chỉ cười. Anh mở nắp lon bia, từ từ uống. Ăn mộtmình, lại cảm giác không vui nên chẳng thấy ngon. An nhìn lon bia, rồi nhìnQuân, cô tặc lưỡi mở nắp và bắt chước anh, tu một hơi. Bia có cái vị đắng đắng,và khi nuốt vào lại cảm thấy tê tê nơi đầu lưỡi. So với ăn cơm, uống bia lại dễ chịu hơn rấtnhiều.

Quân tròn mắt, An hôm nay có vẻ bấtthường. Anh nhìn An: “Thế nào? Bia ngon chứ?”.

An gật đầu: “Rất tuyệt anh ạ”.Tay lắclắc lon bia, nó đã hết.

Quân khẽ cười: “Nếu muốn, em cứ lấynữa mà uống”.

An hơi xấu hổ. Nhưng hôm nay, tâmtrạng cô không như mọi ngày, tự dưng thấy muốn làm cái gì đó bùng nổ. Cô mỉm cười:“Em không khách khí đâu ạ”.

An đứng dậy, đi đến tủ lạnh, lấy vàilon bia. Quân nhìn cô, tủm tỉm, và ngạc nhiên. An bình thường có vẻ hiền lành,nhưng khi đã bộc phát ra thì thật thú vị. “Cô bé, để xem em uống được baonhiêu?”. Một ý nghĩa “gian ác” lại lóe lên trong đầu Quân.

Giờ thì An đã hiểu phần nào khi buồnngười ta hay tìm đến bia rượu như vậy. Cái vị cay xè, tê nồng của nó không lấnát được nỗi buồn song lại rất đồng điệu với những nhức nhối đang dâng tronglòng.

- Emvốn rất ghét rượu bia. Lần đầu thấy nó không hề đáng ghét chút nào. An cười,đôi mắt buồn buồn nhìn lon bia trong tay.

- Ngườithích mà uống được nhiều thì không nói làm gì. Còn ghét mà uống được như em kháhiếm đấy. Nào, 50 % nhé. Quân giơ cốc bia lên.

An nhoẻn miệng cười. Khi uống đếnlon thứ ba, mắt cô có hơi mơ màng. Quân nhắc: “Ăn cơm đi, không ăn gì sẽ bị sayđấy”. An vâng dạ rồi gẩy gẩy cơm trong bát. Quân nhìn An, anh khẽ hỏi: “Có chuyệnbuồn à?”.

An bất giác hơi gật đầu rồi lại lắcđầu, môi mím lại thiểu não. Quân nhấm nháp bia, mắt vẫn nhìn An rồi đột nhiênnhẹ nhàng : “Nếu nói ra, em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn”. An đang ngậm đũa trong miệng,thấy Quân như vậy thì thất thần nhìn anh. Gương mặt Quân ấm áp lạ lùng, cáinhìn dành cho cô cũng vậy. Trên khuôn mặt đầy vẻ nam tính ấy là đôi mắt sâu lắngvà cô có thể thấy rõ bóng hình mình trong đó. “Chẳng lẽ mình đã say?”.

An nuốt nước bọt, tự dưng buột miệng:“Anh, có bao giờ anh cảm thấy mình có rất nhiều bạn nhưng lại rất cô đơnkhông?”. An lại cầm lon bia lên, uống một cách vô thức, không chờ đợi câu trả lờicủa Quân.

Quân mỉm cười: “Có chứ. Con người làmột loài động vật phức tạp. Dù bên cạnh có gia đình, rất nhiều bạn bè, thậm chíngười yêu, đôi lúc ta vẫn phải hét lên: “Tôi cô đơn quá, sao không ai hiểutôi”. Dù ta luôn ình may mắn thì những cảm xúc kia vẫn sẽ xuất hiện”.

Như nhận được sự đồng cảm, An thôikhông uống bia nữa, cô nhìn Quân gật đầu, rồi thở dài. Quân không hiểu sao lạibị thu hút bởi từng hành động nhỏ của An. Cô đưa tay chống cằm, ánh mắt có vẻmơ màng xa xăm.

- Emcó khúc mắc với bạn ư? Quân hỏi.

An chầm chậm nhìn anh, khẽ cười:“Em không biết, cũng không lý giải nổi. Tình bạn hóa ra cũng thật phức tạp. Nhữngngười bạn cảm giác như là máu thịt vẫn có thể trở nên xa lạ, những người màmình ngỡ là thân thiết, đến lúc phát hiện ra, hóa ra mình chẳng hiểu gì về họ”.

- Đócó thể người ta không coi em là bạn thân.

An nhìnQuân sững sờ, một nỗi buồn dâng trào: “Lẽ nào lại như thế”. Quân biết mình đã lỡlời.

- Chắcvậy, em tưởng em luôn hiểu bạn mình, nhưng có lẽ em hiểu bạn em quá ít.

An đangnói về Thuấn và Hưng. Bọn nó có nhiều suy nghĩ riêng, còn cô cứ áp đặt ý củamình cho họ.

- Nhữngngười bạn thân thực sự, có thể có những hiểu lầm này nọ nhưng dù ở xa đến đâu,họ và em cũng sẽ luôn hướng về nhau. Trong bất kì mối quan hệ nào, cũng đừngtrông mong quá nhiều. Khi em cho đi, có thể em không được nhận lại.

Vẫn biết là thế, nhưng sao An lạibuồn như vậy. Với An, các bạn cô giống như anh em một nhà, họ đã có rất nhiều kỉniệm. Vậy mà, khi bận rộn với những toan tính riêng, lại thấy xa cách đến vậy.Có lẽ cô chưa quen với điều này. An cầm lon bia lên, nó đã là lon thứ tư. Tựdưng, nước mắt An trào ra. Quân sửng sốt.

Khi buồn, bia càng kích thích chongười ta buồn thêm. An ban đầu chỉ khóc bình thường, sau đó cô cứ thút thít nhưmột đứa trẻ. Uống 4 cốc bia không phải là nhiều, nỗi sầu tự dưng cứ bộc phát rathôi. Trong đầu cô, chập chờn hình ảnh những đứa bạn, khi gần, khi xa…An bắt đầukể cho Quân về từng người bạn, kể cả Minh, Phong, đến cả Thuấn, cả việc cô rấtnhớ Tú Anh…Rồi lan man thế nào sang cả việc cô đã từng nhút nhát thế nào nên đãphải đơn phương thích một người suốt ba năm ra sao.

Quân cứ ngồi lặng yên nghe cô nói,anh cũng trầm tư: “Cô bé này vẫn còn ít va chạm lắm. Suy cho cùng, nếu không trảiqua những tâm trạng như vậy, con người ta sẽ không lớn lên được. Ai cũng có nhữngkhoảng thời gian chơi vơi, bế tắc. Có nó, nhớ nó, mới có động lực để đẩy nó ravà sống tốt hơn. Sau những giây phút chán nản, thất vọng, em sẽ thấy cuộc sốngtươi đẹp và nhiều màu sắc hơn, sẽ hiểu các bạn mình hơn, cô bé ạ.”

Một lúc, phần vì khóc đã mệt , phầnvì bia đã ngấm, An gục đầu xuống bàn, rồi ngủ lúc nào không biết. An chỉ cảmgiác có người lặng lẽ đến bên cô, rồi nhẹ nhàng bế cô lên, đặt xuống một nơi êmái. Ai đó xoa xoa đầu, nói với cô: “Mạnh mẽ lên. Em còn phải gặp những chuyệnđau lòng hơn thế này rất nhiều”.

Nhìn khuôn mặt An dịu dàng chìm vàogiấc ngủ, đôi mắt vẫn còn vương nước mắt, Quân khẽ nhíu mày: “Đã đến lúc, em cầnmột người bên cạnh mình rồi, cô bé ạ”.

Sáng hôm sau.

Ánh sáng chói mắt khiến An tỉnh dậy,cô thấy đầu nặng như chì. Khi định thần được mọi thứ xung quanh, đập vào mắt côlà bức ảnh của Kim Anh và Quân để trên bàn. An giật mình: “Sao mình lại ở trêngiường Kim Anh”. An sững sờ, lồm cồm bò dậy thấy Quân đang ngồi đọc báo.

- Anh,sao em lại ở đây. An lắp bắp hỏi.

- Dậyrồi à. Quân hơi nghiêng tờ báo xuống, nhìn cô. Tối qua em ngủ ở đây, không nhớgì sao?

An lắc đầu. Cô chỉ mang máng làmình ăn cơm với Quân, uống bia gì đó nhưng sao lại ngủ lại đây.

- Tốiqua em ăn cơm với anh, uống say, rồi ngủ quên. Dũng không có nhà, em không cóchìa khóa, thế đấy. Quân từ từ kể, anh rời ghế ra chỗ để nước, anh không nóichuyện cô đã khóc rất nhiều.

- Vậyư? An nghi ngờ.

Quân không quay lại, anh chỉ khẽ gậtđầu: “Ừ”.

An đứng như tượng ở giữa phòng, thấyđầu quay quay: “Không phải anh ta nghĩ mình uống bia, rồi giả vờ ngủ quên đểkhiến anh quan tâm đó chứ”. Cô vội phân trần: “Chắc tại em uống nhiều quá,không biết gì cả”. Lời nói vừa buông ra, cô liền thấy mình thật ngốc. Càng giảithích người ta càng tin là có thật.

Nhưng Quân lặng thinh, anh chậm rãiuống nước. Rồi anh đi đến, hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt An, khuôn mặt anhlúc này nghiêm túc đến lạ lùng: “Nếu buồn thì em cứ nói ra, đừng giấu nó tronglòng”. Nói xong, anh ngẩng mặt lên, tay xoa xoa đầu An: “Cô bé ngốc” rồi lại đivề phía bàn, chậm rãi cầm tờ báo. An thấy anh đột nhiên hiền lành với cô như thếthì nhất thời cảm động, cô chỉ khẽ lẩm bẩm: “Anh Quân”. Quân vẫn không đặt tờbáo xuống, thấy cô vẫn đứng một chỗ, anh hơi hé mắt nói: “Lần sau đừng uống rượusay trước mặt con trai vì…” giọng Quân bắt đầu hạ xuống, An bất giác chột dạ:“người ta sẽ nghĩ em quyến rũ họ”. Cái giọng châm chọc cố hữu không lẫn vào đâuđược. Mặt An tối thui: “Anh…”. Nắm chặt tay, hít một hơi thật mạnh, An khẽ cúiđầu: “Cảm ơn anh, em xin lỗi đã làm phiền anh, giờ em phải về ạ”.

- Cặpcủa em. Quân chỉ về chiếc ghế.

An đang định bước đi, nghe thấy thếthì luống cuống chạy lại, nhặt chiếc cặp rồi lao nhanh ra cửa, đóng sập cửa lại.

Quân bật cười. Bỏ tờ báo xuống,nhìn ra cửa, anh trầm ngâm: “Rốt cuộc, em còn bộ mặt nào mà anh chưa biết”.

Ra đến cửa, An vẫn nghe thấy Quâncười, hai tay cô ôm trán rên rỉ: “Trời ơi, ta thành kẻ biến chất từ khi nào thếnày”.

…………………

- An,em đang chờ ai à? Nghe tiếng Quân, An nhìn sang bên trái. Anh đang tiến về phíacô, cùng với khoảng 6-7 người, đều ăn mặc sang trọng.

- Dạ,em có việc ngang qua đây thôi.

Thấy Quân nói chuyện thân mật vớiAn, hai cô gái trẻ đứng cạnh đó tỏ vè khó chịu. Họ gườm gườm nhìn An khiến côthấy ghê người: “Khiếp quá, tôi có cướp anh ta của các chị đâu mà nhìn dữ vậy”.Cô nghĩ thầm.

An hơi tư lự, cô vẫn chưa quên chuyệnhôm trước ở nhà Quân, từ hôm đó đến giờ cô cũng chưa gặp anh. Cô hơi ngẩng mặtlên, vừa bắt gặp ánh mắt Quân lướt đến liền vội cụp đầu xuống. Dù chỉ là mộtcái nhìn thoáng qua nhưng một bên khóe môi của Quân cong lên có vẻ gần như làanh đang cười. Cô gái đứng cạnh Quân mắt dáo dác nhìn hai người dò xét.

Một người đàn ông trung niên, trôngrất bệ vệ, hỏi bằng một giọng trầm ấm: “Cô bé nào thế Quân?”

An mỉm cười, nghĩ rằng Quân sẽ nói: “Em hàng xóm” và xong, cô sẽ tự do.

- Emgái cháu ạ.

“Hả”! An sửng sốt. Quân đang nhìncô, trong ánh mắt trìu mến ánh lên một nụ cười bí hiểm. Cô chưa kịp nói gì đã nghe thấy mấy người đằng sau lao xao: “Emgái Quân à! Bây giờ mới gặp”.

- Ơ,em. À ,cháu... An ấp úng.

- Hayquá. Thế đưa em vào trong liên hoan luôn. Cháu gái à, hôm nay anh cháu công tolắm. Ông vỗ vỗ vai An rồi quay người bước vào trong nhà hàng.

Hai cô gái lúc nãy nghe Quân nói“em gái” thì mắt sáng như đèn pha, chạy lại bá vai bá cổ An, xoa xoa đầu: “Xinhquá, dễ thương quá” làm An nhăn mặt, rụt cổ: “Mình là con thú cưng đang đượcngười ta nựng”.

- Emvào cùng đi. Quân cười tươi như hoa, kéo tay An ra vẻ thân thiết.

- Emphải về mà. An hơi giật tay lại.

- Vàomột chút rồi về. Một cô vẫn ôm vai An nói.

“Hazz, cứ động đến anh là rắc rối.Thôi vào vậy”. An lẽo đẽo đằng sau, trong lòng vô cùng ấm ức.

- Chịtên Yến, em tên là gì?

- Dạ,em tên là An.

- Cònchị tên Lan.

Hai cô gái vui vẻ nói chuyện với Ankhi họ đi vào trong nhà hàng. Bị gán mác là “em gái” Quân nên An đành ngậm ngùichịu thân phận làm “em”, chứ An đoán chừng họ cũng chỉ trạc tuổi cô. Hơn nữa, vẻngoài sang trọng, có phần quý phái của họ đúng là không cùng đẳng cấp với mộtcon bé sinh viên giản dị là cô.

Hình như bữa tiệc chiêu đãi này,nhân vật chính là Quân. Người đàn ông khi nãy chính là chủ tịch tập đoàn. An cómấy lần nghe Dũng và Quân nhắc đến nhân vật này. Ông đường bệ, vừa có vẻ từngtrải, lại vừa toát lên vẻ điềm đạm.

Vào bàn tiệc, ông kéo Quân ngồi bêncạnh, anh cũng kéo An ngồi kế bên. Dĩ nhiên, Lan và Yến không có cơ hội ngồi cạnhanh. Trong bàn tiệc còn có 3 người nữa, một anh con trai và hai chú cũng trungtuổi . Ông nhìn An hiền hòa: “Cháu gái tên gì?”

- Dạ,cháu là Hà An ạ.

- Têndễ thương quá, ta là Vĩ, cứ gọi ta là chú Vĩ.

- Vâng,chú Vĩ. An cười hiền lành.

- Cháugái học trường gì? Một chú trung tuổi cười hỏi An.

- Cháuhọc ở Bách Khoa ạ.

- Ồ,con gái mà học kĩ thuật, giỏi quá. Chú Vĩ tán thưởng.

Ông còn hỏi An rất nhiều, ở ôngtoát ra một sự gần gũi khiến An cảm thấy mến ông.

- Quân,cậu giỏi lắm. Cậu đã cứu chúng ta khỏi bàn thua trông thấy. Chú Vĩ cười ha hả,vỗ vai Quân. Anh chỉ hơi cúi đầu cười, thái độ vô cùng khiêm tốn.

Mọi người cũng đế vào. Thấy Lan vàYến nhìn Quân đắm đuối, An cũng bất giác nhìn anh, anh vốn đĩnh đạc, bình thườngchỉ ăn mặc giản dị cũng đã rất thu hút, khi đi làm trông anh lại càng chững chạc,bộ vest anh mặc tôn thêm những đường nét tuấn tú. Phong thái không nhanh khôngchậm, bình tĩnh, từ tốn, không ngạo mạn cũng không quá khiêm nhường.

- Nào,tất cả cùng nâng ly, chúc mừng cho sự thành công của chiến dịch này. Vị chủ tịchnâng chén, mọi người cũng nhất loạt nâng lên. An đơ ra trong vài giây. Chú Vĩnhìn An: “Cháu gái à, cháu uống được rượu không?”.

An cười dễ thương: “Cháu xin phép ạ,tửu lượng của cháu rất kém”.

Nói xong, An chột dạ nhìn Quân. Anhkhẽ nhếch mép cười, mắt hơi nheo lại, cô lặng lẽ cúi đầu xuống.

Anh chàng ngồi bên cạnh chú Vĩ,hình như tên Bính, cũng trạc tuổi Quân, nhìn thái độ xởi lởi nhưng ánh mắt nhìnanh có vẻ gì đó khiêu khích, đố kị. “Kì phùng địch thủ” An nghĩ.

Sau màn dạo đầu của vị chủ tịch, mộtvài người nâng ly, ngỏ ý muốn chúc mừng ông, ông đều từ chối: “Hôm nay, nhân vậtchính là chàng trai này”, ông chỉ tay sang Quân, rồi lại cười. Báo hại, hết ngườinày đến người kia lần lượt mời anh, anh đều bình tĩnh nhận. An để ý thấy anh chưakịp ăn gì. Hết một lượt, Quân đang định cầm đũa lên thì Bính lại tiếp tục:“Cháu xin phép chú Vĩ” rồi quay sang Quân: “Quân à, tôi và ông vào công ty cùngđợt, đây là lần đầu tiên có cơ hội làm việc cùng nhau, uống với tôi một chén”

Quân vẫn điềm đạm: “Bính, tiệc còndài mà, việc gì phải vội”

Nhưng Bính đã nhanh tay rót rượuvào chén của anh ta và Quân.

“Ôi trời, ông anh này phải để chongười ta ăn cái gì đã chứ, ông ăn từ nãy đến giờ rồi”. Bính không để ý thấy ánhmắt gườm gườm của An đang nhìn anh.

Chén rượu vừa đặt xuống, Bính đãnháy mắt với Yến: “Yến à, em cũng rất hâm mộ Quân phải không?”.

“Hic, không lẽ lại thêm chén nữa?”.An nhăn mặt, cô biết Quân tửu lượng rất khá nhưng cứ thế này anh sẽ say mất.Nghĩ thế, An vội vã nói:

- Cháuxin phép chú Vĩ, xin phép các anh các chị. Cháu thấy mọi người đều nâng chénchúc mừng anh Quân, cháu là phận làm em cũng rất muốn chúc mừng anh trai mình.Cháu không biết uống rượu nên xin được thay bằng đồ ăn ạ.

Cô gắp đầy thức ăn vào bát Quân, cườitươi rồi nói: “Anh trai phải ăn hết nhé, không được phụ lòng em”.

Quân nhìn An, trong đáy mắt hiệnlên nét trìu mến khác thường, anh buột miệng: “Em gái ngoan”. An nhe răng cười“hì” một cái, tay ấn nhẹ vào tay Quân, ý muốn bảo: “Anh ăn nhanh lên”.

Chú Vĩ nheo nheo mắt, tủm tỉm rồi bậtcười thành tiếng: “Quân, em gái cháu đáng yêu quá”. Mọi người cùng cười, Bínhkhông nói gì. Tự dưng An thấy não nề: “Hình như mình đang tiếp tay cho giặc,mình là em gái anh ta hồi nào chứ”.

Câu chuyện của họ chủ yếu xoayquanh công việc, An chẳng biết làm gì, chỉ ngồi ăn cũng không được nên thỉnhthoảng cũng giả vờ lắng nghe, mặc dù chẳng hiểu gì cả, trong lòng thấp thỏm:“Không hiểu mình ngồi đây làm gì?”.

- Emăn cái này nhé! Yến gắp một đùi gà to vào bát An. An hơi nhíu mày lại.

- Xinlỗi em, An đang mọc răng khôn. Quân mỉm cười nói với Yến. An ngây người nhìnQuân: “Sao anh ấy biết”, anh chỉ liếc cô một cái rồi gắp miếng thịt gà sang bátanh: “Để anh ăn giúp”.

- Ồ,vậy ạ. Yến cười nhưng mắt nhìn An dò xét: “Rõ ràng vừa rồi, ánh mắt họ rất lạ”.

Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc,An thở phào nhẹ nhõm. Phải công nhận tửu lượng của Quân rất khá, anh bị chuốccho từ đầu bữa đến cuối bữa nhưng vẫn tự đứng dậy cùng họ ra về.

- Xerộng, hai đứa lên xe về cùng chú luôn. Chú Vĩ cười khà khà nói với An và Quân.

- Cháukhông dám làm phiền chú, bọn cháu sẽ gọi taxi về ạ. Giọng Quân có đôi phần ngắcngứ nhưng nghe vẫn rõ ràng.

- Ờ,thế hai đứa về sau.

Chú Vĩ lên xe và nói với tài xế cho xe chạy. Mọi ngườicũng về hết. An và Quân vẫn đứng tần ngần ở vệ đường.

An luôn thấy bối rối khi ở một mìnhvới anh. Một chiếc taxi chạy qua, không thấy Quân có động tĩnh gì, An quaysang, thấy anh đang đưa tay đỡ trán, dáng điệu lảo đảo như sắp ngã.

An luống cuống: “Vừa nãy còn bìnhthường mà, hay là trúng gió”. Cô chưa kịp đưa tay lên sờ trán anh, anh đã lảo đảonghiêng người về phía cô làm cô suýt ngã. An một tay đỡ Quân, một tay vẫy taxi,trông thật là khổ sở. Taxi dừng lại, An vất vả đẩy Quân vào ghế sau, ngần ngừ mộtlúc, cô ngồi xuống cạnh anh. Quân như một đứa trẻ hư, hết ngẹo sang bên nọ lạigục sang bên kia làm An toát mồ hôi. An đâu có biết trong lúc cô khổ sở như vậythì kẻ say rượu kia lại đang cười thầm trong bụng, vô cùng sung sướng, hả hê:“Cô bé ạ, vất vả cho em rồi”.

Quân thật là ác. Mỗi lần anh uốngxong một ly, An đều giả vờ vô tình để trước mặt anh một thứ đồ giải rượu, hoặclà canh, hoặc là hoa quả, hoặc là một ly nước. Thế cho nên, dù uống khá nhiều,Quân cũng chỉ hơi chuyến choáng một chút, cơ bản ý thức vẫn rõ ràng. Không hiểusao, nhìn vẻ mặt đầy bối rối của An khi ở cửa, anh lại nảy sinh tà ý, muốn chọccho ân nhân của mình tức điên lên.

- Trờiơi, động vào anh ta là bao nhiêu chuyện phức tạp. Sao mình lại ở đây hả trời.

An càunhàu. Giá ở đây có cây bút màu, cô sẽ cho cái kẻ đáng ghét đang say khướt kiathành một con mèo ngay lập tức.

- Cậuchàng này vẫn còn may mắn đấy, rượu say còn có người yêu đưa về. Thanh niên màuống rượu đi một mình nguy hiểm lắm.

Bác tài xếôn tồn nói, qua gương chiếu, An có thể thấy ông đang cười. An chỉ có thể “hic”một tiếng đầy đau khổ: “Coi như anh may mắn, còn tôi là kẻ xấu số”. Quân lại gụcgặc đầu vào vai An, mặt đỏ au như con gà chọi, tóc tai do quay ngang quay ngửacó phần rối bời, áo vest cũng hơi xô lệch. Mắt An chợt sáng lấp lánh, cô nhanhtay rút điện thoại ra và “Click.”.“Nhìn bản mặt anh thế này, mấy cô nàng lúcnãy sẽ khóc thét lên mất”, An sung sướng với tấm hình trong điện thoại. Quân bịánh sáng đột ngột chiếu tới thì nhăn mặt, nhủ thầm: “Chết, mình quên phòng thủrồi”.

Đưa anh ta về đã có taxi, còn vácanh ta về, một mình An không làm nổi. Cô gọi điện cho Dũng nhưng cậu em côkhông có nhà. Đêm khuya cũng không dám nhờ mấy anh hàng xóm. Cuối cùng, cô đànhgọi điện cho Kim Anh ra đón.

- Ôitrời, cái ông này uống gì mà nhiều vậy. Kim Anh rên rỉ khi họ vừa xuống xe. Chị An, vất vả cho chịquá.

An cười cười không nói gì, nhanhtay trả tiền xe rồi cùng Kim Anh, hai cô gái mỗi người một bên, dìu Quân vềphòng.

- Anhơi là anh, mau mau kiếm vợ đi. Kim Anh vừa đi vừa càu nhàu.

- Giávo được anh ấy cho vào túi áo có phải tốt không.

An cười, KimAnh cũng bật cười, Quân tủm tỉm, lại giả vờ “ợ” một tiếng, tỏ vẻ say dữ lắm.

Khó khăn lắm mới “lôi” được anhchàng cao 1,8m về phòng, hai cô nàng thở dốc. Đặt Quân nằm xuống giường, vềphòng ngay cũng không được, Kim Anh hậu đậu chắc cũng chưa phải chăm sóc ngườisay bao giờ, An đứng tần ngần ở mép giường: “Làm gì tiếp? Mỗi lần bố say rượu,mẹ sẽ làm gì? “A, a”, cô khẽ reo lên.

- KimAnh, đi pha cho chị cốc nước chanh không đường hay nước chè đặc cũng được.

Kim Anh “Vâng” một tiếng rồi chạyvào bếp. An ở lại, tháo giày và đi lấy khăn mặt. “Lẽ ra phải để Kim Anh làm việcnày”, An hối hận khi lau mặt cho Quân. Cô hơi nới cổ áo của anh, tự hỏi có nêngiúp anh cởi áo ra. Quân hé mắt, mơ màng nhìn An. Mặt cô đang ở rất gần vớianh, anh có thể cảm thấy hơi thở thoát ra từ cái miệng xinh xinh của cô. Mộtgiây vô thức, cũng có thể do rượu đã ngấm, tay Quân vươn ra, và…

- Ối,anh làm gì thế.

An hét ầmlên khi Quân đột nhiên ôm chầm lấy cô. Cô nằm sấp trên ngực anh, cố hết sức đẩyanh ra nhưng hai tay cô đã bị anh ôm chặt đến nỗi làm cho cứng đờ. Quân luôn miệngnói: “Gấu bông yêu quý, gấu bông yêu quý” khiến An càng tức phát điên: “Trời ơicái con người kia, tôi có phải gấu ôm nhà anh đâu”. Không làm gì được, An giãygiụa, kêu thét ầm ĩ: “Kim Anh, cứu chị”.

Kim Anh đang ở trong bếp, nghe tiếngAn thất thanh thì chạy vào, nhìn cảnh tượng đó vừa tức vừa buồn cười. Cô ra sứcgỡ tay Quân, nhưng đúng là người say khỏe hơn bình thường. Vất vả lắm, An mới đứngdậy được, mặt cô đã đỏ lựng. Kim Anh tát nhẹ vào má Quân: “Cái anh này, thậtkhông biết xấu hổ”. Rồi cô quay sang An, gãi gãi đầu: “Em thay mặt anh ấy, xinlỗi chị nhé, có lẽ anh ấy say quá, nhìn chị ra gấu bông. Chị về nghỉ ngơi đi ạ,nhất định em sẽ xử anh ấy thay chị”.

An cười nhăn nhó, chào Kim Anh rồivề phòng, trong lòng đầy ấm ức: “Đúng là làm ơn báo oán”.

Còn kẻ vô ơn kia, anh ta đã ngon giấcnồng từ lúc nào.

Hôm sau, vừa tỉnh dậy, Quân đã thấyKim Anh đứng nhe răng ở đầu giường, mặt hằm hằm sát khí. Anh giả bộ ngơ ngácthì được chào buổi sáng bằng một bài ca mang tên “Vô trách nhiệm”. Quân đành ngậmngùi ngồi ôm gối lắng nghe, tự hỏi: “Mình là anh nó hay là em nó đây?”.

Nói một hồi, cuối cùng, Kim Anh kếtluận: “Anh phải bồi thường thiệt hại về tinh thần cho chị An”.

Nhưng thái độ của Quân khiến cô bécụt hứng. Anh đứng dậy khỏi giường, khoan khoái vươn vai, coi những lời cô nóinhư không khí: “A, buổi sáng thật là đẹp” rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Kim Anhhét ầm lên ở phòng ngủ: “Anh Quân, anh thật vô trách nhiệm”.

Bạn đang đọc Hoài Bão Và Tình Yêu của Matrix
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.