Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thang Tẩm

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Hoắc Hủ: ''Được rồi, tôi muốn biết khi mèo mang thai sẽ có những triệu chứng gì, nên dưỡng thai như thế nào?''

Sau đó, viện trưởng Lưu cùng anh nói chuyện hơn mười phút, thậm chí còn đưa cho anh một quyển sách chăm sóc mèo khi mang thai, sau đó dặn dò: ''Trong thời gian mèo mang thai nhất định phải chú ý dinh dưỡng, thể chất của mèo nhà anh khá yếu, rất dễ sinh non, tốt nhất nên mời người về để chăm sóc.''

Hoắc Hủ: ''...''

Anh không biết là đang nuôi mèo hay đang nuôi tổ tông nữa.

Không hiểu tại sao anh lại nghĩ đến tài nấu ăn của Khương Khuynh Tâm, quả thực rất ngon, nhưng lần này dường như mắng quá hung dữ rồi thì phải.

Thôi đợi sau khi trở về, cùng lắm thì tạm thời không nhắc đến việc để cô rời đi nữa.

Về đến Vịnh Ngọc Bích, anh mở cửa, bật đèn. Bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Cửa phòng dành cho khách mở, bên trong trống không, đến cả một bộ quần áo của con gái cũng không có.

Khương Khuynh Tâm đã rời đi.

Anh nhíu chặt mày lại.

Phạn Phạn ở trong lòng anh ủ rũ '' meo'' một tiếng, sau khi nhìn quanh tứ phía, mất mát rũ đầu xuống.

Anh buồn bực. Đi rồi cũng tốt, vốn dĩ không nên có quá nhiều đắn đo.

Cùng lắm thì lúc ly hôn cho tiền bồi thường nhiều thêm là được.

Mười giờ sáng.

Khương Khuynh Tâm mơ màng từ ghế sô pha tỉnh dậy.

Tối qua lúc vào phòng, cô phát hiện trên giường có rất nhiều tóc, những chiếc khăn trải giường kia vừa nhìn liền biết chưa giặt qua bao giờ, cô lại bị mắc bệnh sạch sẽ, đành phải ngủ trên sô pha một đêm.

Vừa chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân thì Lâm Phồn Nguyệt gọi điện đến.

''Người bạn yêu quý, không phải cậu với chồng cậu ở cùng nhau sao? Sao nửa đêm lại đi thuê phòng ở khách sạn bình dân vậy?''

''Làm sao cậu biết?''

“Bị đăng lên trên nhóm lớp học cấp ba rồi kìa.''

Lâm Phồn Nguyệt tức giận nói: “Cái đồ đê tiện Tần Giai Nhã kia còn lôi gốc gác cậu ra nữa chứ. Nói chị cậu trở về, cậu bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà rồi. Trước đây có bao nhiêu người hâm mộ thân phận cô chủ của cậu, hiện tại lại có bấy nhiêu người muốn xem náo nhiệt chê cười cậu.''

Khương Khuynh Tâm “Ừm” một tiếng.

Tần Giai Nhã cũng là con cháu của một gia đình có tiếng ở Đồng Thành, hai người trước kia là bạn cùng lớp.

Tuy nhiên Tần Giai Nhã đố kỵ cô xinh đẹp, thành tích học tập tốt, cho nên luôn bất hòa với nhau, hiện tại bỏ đá xuống giếng cũng là việc bình thường.

''Cậu không tức giận sao?''

Lâm Phồn Nguyệt tức giận nói: ''Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Không phải cậu trước nay chưa bao giờ đến khách sạn dưới 5 sao sao?''

''Xưa đâu bằng nay, thẻ bị bố tớ khóa rồi, bây giờ cũng không còn bao nhiêu tiền, tối qua lại còn bị Hoắc Hủ đuổi ra ngoài nữa.''

''Tại sao cậu không gọi cho tớ?''

''Qúa muộn, không muốn làm phiền cậu nghỉ ngơi.''

''Khương Khuynh Tâm, cậu thật sự là đồ ngốc, nói cho tớ địa chỉ.''

40 phút sau, Lâm Phồn Nguyệt liền hùng hổ đi đến.

Cô ấy nhìn căn phòng nhỏ hẹp cũ nát, cửa phòng còn nhét một đống tấm thẻ nhỏ, đau lòng không thôi.

''Đi, lập tức rời đi, đi qua chỗ tớ ở.''

''Không được, cậu còn có bạn trai nữa, ở đấy lâu dài cũng không phải là một biện pháp hay, tớ tính thuê phòng trọ.''

Khương Khuynh Tâm lắc đầu, từ chối ý tốt của Lâm Phồn Nguyệt.

Lâm Phồn Nguyệt suy nghĩ, tán thành: “Cũng được, hôm qua Lục Quân Ngôn lại đến chỗ tớ tìm cậu, đúng là âm hồn bất tán.''

Nhắc đến cái tên này, Khương Khuynh Tâm chỉ cảm thấy cổ họng chua chát.

Không lâu trước đây, con người này là chỗ dựa của cô, nhưng nghĩ đến lời nói của anh ta ngày hôm qua lại làm trái tim cô lạnh giá.

''Hiện tại tớ hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh ta.''

''Tớ cũng vậy.''

Lâm Phồn Nguyệt gật đầu, nghi hoặc nói: “Nói tới nói lui, bây giờ các cậu cũng đã kết hôn rồi, tại sao nửa đêm Hoắc Hủ lại đuổi cậu ra khỏi nhà vậy?''

Khương Khuynh Tâm cười khổ, đem sự việc tối hôm qua kể lại sơ qua.

Lâm Phồn Nguyệt rất đồng tình với chị em tốt của mình: ''Anh ta có bệnh sao? Cậu mới là người bạn đời chính thức của anh ta, chẳng lẽ còn không quan trọng bằng một con mèo sao?''

Khương Khuynh Tâm: ''Điều này không phải là tất nhiên sao?''

Lâm Phồn Nguyệt: “Khụ, ai bảo cậu lúc đầu nhất quyết muốn đăng ký kết hôn với anh ta.''

Khương Khuynh Tâm im lặng, thật ra cô cũng rất hối hận.

Lâm Phồn Nguyệt thở dài: ''Quên đi, đi ăn cơm trước đã, tớ biết một quán ăn không tệ, ăn cơm xong rồi đi thuê phòng trọ. Đúng rồi, gọi cả Thang Tẩm đến đi.''

Trên đường đến quán cơm, Khương Khuynh Tâm gọi điện thoại cho Thang Tẩm.

Thang Tẩm cũng là bạn thân của cô, vì hiện tại cô ấy là nghệ sĩ nên thường ngày rất bận rộn, cho nên sau khi xảy ra chuyện cũng không làm phiền cô ấy.

Điện thoại sau khi vang lên vài tiếng liền truyền đến thanh âm của Thang Tẩm: “Khuynh Tâm, có việc gì vậy?''

''Tớ và Lâm Phồn Nguyệt chuẩn bị đi ăn cơm, đã lâu không gặp cậu rồi, cậu có đến được không?''

''Tớ đang chụp ảnh cho tạp chí, không có thời gian rồi, xin lỗi nha.''

''Không sao, vậy đổi ngày khác lại gặp vậy.''

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Phồn Nguyệt cảm khái: ''Cậu ấy hiện tại càng ngày càng nổi tiếng rồi, nhưng nếu như lúc đầu không phải cậu giúp cậu ấy sáng tác nhạc, sợ rằng cậu ấy cũng không có ngày hôm nay.'’

''Đều là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình thôi.''

Quán cơm Hương Duyên là quán ăn mới mở ở Đồng Thành, nơi ăn cơm bên trong là một căn tứ hợp viện rất lớn.

Trước cửa quán đỗ một hàng siêu xe, nơi đây là địa phương chỉ có người thực sự có tiền mới có thể chi trả.

Hai người đỗ xe xong liền đi vào trong.

Vừa bước vào trong sân, liền nhìn thấy có mấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trong phòng tiếp khách, có Khương Như Nhân, Tần Giai Nhã, ngoài ra còn có…

''Thang Tẩm.'' Lâm Phồn Nguyệt gọi tên của người đó.

Tươi cười trên gương mặt đang đeo kính râm của Thang Tẩm nhất thời cứng đờ.

Lâm Phồn Nguyệt kéo Khương Khuynh Tâm đi qua, sắc mặt khó coi: ''Chúng tớ vừa gọi điện cho cậu, cậu không phải nói đang chụp ảnh cho tạp chí, không rảnh sao? Như thế nào với bọn họ lại có thời gian rồi. Tần Giai Nhã, Khương Như Nhân, cậu biết bọn họ là ai không? Một người là kẻ thù không đội trời chung của Khuynh Tâm, còn một người thì cướp bạn trai của cậu ấy, giả vờ ngây thơ vô tội rồi cướp đi gia sản của cậu ấy.''

'Ai giả vờ ngây thơ vô tội, miệng cô sạch sẽ chút đi.''

Tần Giai Nhã đứng ra hung hăng đẩy Lâm Phồn Nguyệt một cái.

Khương Khuynh Tâm đỡ Lâm Phồn Nguyệt đứng vững xong, ánh mắt chán ghét đảo qua những người này.

Nếu như sớm biết sẽ xui xẻo như vậy cô đã không đến đây ăn cơm, chỉ là Thang Tẩm làm cho cô rất thất vọng.

“Nhược Lan, tại sao cậu lại đi cùng bọn họ, chưa tính đến Khương Như Nhân, ân oán giữa tớ và Tần Giai Nhã cậu phải hiểu rõ hơn ai khác chứ?''

''Tại sao ư?''

Tần Giai Nhã khoác tay của Thang Tẩm, vẻ mặt giễu cợt: ''Còn phải hỏi sao? Cái loại mất đi quyền thừa kế nhà họ Khương như cô, thậm chí nghèo đến nỗi phải vào khách sạn bình dân để thuê phòng thì có tư cách gì mà làm bạn của Thang Tẩm chứ. Cô ấy hiện nay là ca sĩ chạm tay là có thể bỏng đó, mà cô chỉ là một con phượng hoàng gãy cánh, đến gà còn không bằng.''

Con ngươi Khương Khuynh Tâm co rụt lại, cô nhìn thẳng vào Thang Tẩm nói: ''Cậu nói đi.”

Bạn đang đọc Hoắc Tiên Sinh, Tôi Sai Rồi (Dịch) của Ẩn danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachlonggg001
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.