Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Hoang

Tiểu thuyết gốc · 1770 chữ

Mặc Châu Cửu Thành Đấu thú trường - nơi người có tiền đổ xô vào để tận hưởng những trò giải trí đầy huyết tinh, máu lạnh. Chỉ một cái sân đấu rộng không đến trăm trượng mà đã thấm đẫm máu tươi, sinh mạng của không đếm được sinh linh.

Giữa trưa, đấu trường một mảng đông đúc, từng dãy từng dãy chỗ ngồi từ thấp lên cao đến hơn mười trượng vây quanh 1 sân đấu lớn đã chật ních người. Tiếng la hét, cuồng tiếu, chửi rủa không ngừng vang lên.

Lúc này trên sân đấu màu đen đang có hai thân ảnh đang không ngừng di chuyển. Thận trọng thăm dò, giữ khoảng cách, ngắm nghía, chốc chốc lại hóa thành hai đạo tàn ảnh lao vào nhau cực nhanh, quần nhau chốc lát, lại tách ra, ngắm nghía, lại lao vào quần nhau... Cứ thế không dứt đã gần nửa canh giờ.

Một trong hai đấu thủ chính là một thiếu niên nhỏ gầy chỉ khoảng 15-16 tuổi, tóc dài ngang lưng, đầy đầu là vết bẩn cùng máu bết lại. Gương mặt bẩn thỉu lấm tấm máu, quần áo rách rưới, thân đầy vết thương cùng máu ứ đọng. Điều đặc biệt là tên này có đôi tròng mắt kỳ lạ, một bên màu tím, bên kia thì lại là màu đỏ. Làn da trắng bệch, trắng hơn cả thi thể của người chết. Tóc dài, lông mi, đôi mày mỏng thình lình cũng màu trắng, trắng cùng 1 lão nhân gần đất xa trời không khác mấy.

Tuy thân hình nhỏ gầy nhưng tốc độ hắn cực nhanh, thân hình linh hoạt, lực bộc phát lại là hơn xa 1 người trưởng thành. Trong tay hắn là thanh dao găm dài hơn 1 ít so với loại dao thường dùng trong nhà dân, cán dao mài mòn cho thấy thời gian sử dụng đã lâu dài của nó. Trái ngược là lưỡi dao, cực kì sáng bóng cho thấy chủ nhân đối với nó cực kì chăm sóc. Lúc này lưỡi dao thấm đẫm máu tươi, chảy xuống cán dao. Thiếu niên cầm dao tay bỗng nhúc nhích, cảm thấy không quá thoải mái, tay còn lại lôi kéo vạt áo tả tơi lên lau lấy tay và cán dao. Loại hành động sơ suất này lập tức cho đối thủ của hắn cơ hội.

Kia thình lình là 1 con báo có thân hình to lớn, bộ lông vàng rực, từng khối cơ bắp lồ lộ, sống lưng uốn lượn dẻo dai, răng nanh dài cong, sắc lẹm. Lúc này trên người nó có từng dấu vết bị vật bén cắt ra, mắt bên phải càng là bị chọc thủng, máu tươi chảy ròng nhìn như huyết lệ, cực kì dữ tợn. Những thương tích này đều không đủ gây ra chí mạng , nhưng đau đớn vẫn là kích thích hung tính của nó. Đối thủ trước mắt nhìn như nhỏ bé không chịu nổi một kích nhưng lại nhiều lần làm nó đổ máu, lại còn lấy 1 con mắt của nó, nó chỉ hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống sinh vật nhỏ bé này.

Giờ phút này nhìn thấy đối thủ hành động lơ đãng liền lập tức tốc độ nhanh nhất lao lên, chớp mắt đã tới trước mặt thiếu niên, không có gì chần chờ liền giơ lên vuốt phải vồ xuống đầu đầy tóc trắng của đối thủ.

Móng vuốt sắc bén lăng lệ, mang theo kình khí khuấy động, lấy tốc độ mà nhìn bằng mắt thường khó có thể thấy rõ giáng xuống.

Thiếu niên tay cầm dao giống như đã biết trước hành động của đối thủ, hai chân trùn xuống, hướng bên trái ngã qua liền tránh khỏi đối diện vuốt phải. Nhưng đối thủ vẫn là quá nhanh, vai phải dính lấy 1 chiếc móng sắt bén như lợi khí của đối phương, tia máu tóe ra, cảm giác dao cắt vào thịt đau đớn cực kì nhưng thiếu niên không hề để ý. Chân trái đột nhiên tụ lực, giẫm mạnh xuống đất in lại một dấu chân sâu chừng nửa thốn (~1.2cm), thân hình một nhảy, dao găm trong tay cắm thẳng vào cổ con báo.

Phập!...

Tiếng lợi khí cắt vào da thịt vang lên, con dao đã đâm sâu đến tận cán, thiếu niên nhân lúc đối thủ chưa lấy lại thế do một kích không trúng trước đó, thuận đà nhảy đã lên đến phần lưng báo vàng, một tay ghì chặt dao găm, cả người gắt gao ôm chặt lấy cổ báo không buông.

Báo vàng đau đớn kêu lên, nó rõ ràng trúng kế, đối phương căn bản chính là bày ra lơ đãng chờ 1 kích toàn lực của nó, 1 kích không trúng, đợi lúc nó lấy lại thế thì đối thủ đã ôm chặt không buông cổ của nó. Máu tươi không ngừng từ cổ chảy ra. Đầu báo vàng này cảm thấy không ổn, lập tức không ngừng chạy nhảy, lăn lộn, cố gắng va đập hòng hất văng đối thủ. Nhưng mặc kệ nó làm như thế nào thì đối phương vẫn cứ như giòi trong xương, như 1 con đỉa dai dẳng bám lấy nó, không cách nào hất ra.

Trên lưng báo, thiếu niên tóc trắng thân hình nhỏ gầy trong miệng tràn ra máu tươi, xương sườn cũng gãy mất 2 cây. Đau đớn tràn ngập khắp cơ thể nhưng 1 tay hắn vẫn nắm chắc dao găm, 1 tay ôm chặt không buông. Bởi vì hắn biết hắn không thể buông, buông là chết, hắn mà chết thì người vẫn luôn chờ hắn ở nhà cũng sẽ không sống được. Gương mặt của muội muội hiện lên trong trí óc, dục vọng cầu sinh cùng ham muốn trở về nhà mãnh liệt như ngọn lửa không ngừng thiêu đốt trong người, hắn chỉ cần chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa thôi, đợi đầu súc sinh này mất máu mà chết là hắn đã có thể về nhà rồi, muội muội vẫn còn chờ hắn mang thuốc về đó.

2 nén nhang sau, báo vàng giật giật thân thể vài cái, triệt để chuyển hóa từ trạng thái thoi thóp sang chết hẳn. Thiếu niên run rẩy đứng lên, chật vật rút ra dao găm, bước chân khập khiễng bước vào đường hầm.

Lúc này đấu trường ầm vang tiếng người, la hét, cuồng tiếu, bực bội, chửi bới đủ mọi loại âm thanh

" Hahaha ta thắng! Ta thắng "

"Khốn kiếp! Đầu súc vật to xác chẳng làm được tích sự gì!"

" Mã mẹ nó mất toi 2 lượng bạc của lão tử"

" Haha... Ta đã nói tên nhóc đó không bình thường mà"

"..."

Bước ra khỏi đấu trường, trong túi nhiều hơn 10 lượng bạc,

Bạch Hoang lê bước chân khập khễnh bước đi giữa dòng người. Hắn vốn là cô nhi lưu lạc khắc nơi, lại thêm dung mạo đặc thù nên người ta toàn gọi hắn là Bạch Hoang. Còn tên thật của hắn ư, hắn không có, từ lúc nhận thức được bản thân thì hắn đã ở 1 mình, cho đến khi được phụ tử muội muội thu nhận...

Vừa bước đi trong lòng hắn vừa thì thầm

"Cộng thêm hôm nay ta đã có không sai biệt lắm 900 lượng, đại khái năm sau là đã có thể để hai huynh muội tăng lên một đẳng, sống cuộc sống bình thường"

"Trước đi qua tiệm thuốc"

1 canh giờ sau, Bạch Hoang bước đến trước một căn nhà đất lụp xụp trong một khu nhà không giống với nơi dành cho người ở. Nơi đây là nơi đặc thù dành cho giai cấp bát-cửu đẳng, , không có tư cách sống như 1 người bình thường, gọi là Tiện Nhân Khu, cho dù có nhiều tiền đến đâu mà vẫn đeo lấy bát, cửu phẩm thân phận thì cũng phải sống ở nơi dơ bẩn này.

Bạch Hoang vén tấm màn miễn cưỡng làm cửa ra vào lên, trong tay là 1 xâu kẹo đường, bên hông treo lấy 1 xấp gói thuốc được gói kĩ càng.

Bước vào nhà, đối diện là một bàn, một ghế đều rất cũ kĩ, bên phải là nhà bếp với đơn một chiếc lò đất, bên trái là 1 gian nhỏ với 1 chiếc giường nhìn như phòng ngủ, lúc này đang có một người nằm trên giường, quay lưng về phía cửa, chiếc chăn chắp vá kéo lên tới vai, nhìn như đang ngủ.

"Tâm Nhi, ta về rồi đây!" - Bạch Hoang lên tiếng.

Không người trả lời

Bạch Hoang chỉ nghĩ là muội muội đang ngủ thôi, dù sao nàng bệnh cũng rất nặng.

Vết thương của Bạch Hoang toàn bộ đã băng bó xong, bước đi cũng ổn định hơn rất nhiều. Hắn để xâu kẹo đường lên chiếc bát sứ bị mẻ trên bàn, sau đó cầm lấy thuốc đi xuống nhà bếp.

Khoảng 1 giờ sau, Bạch Hoang tay cầm chén thuốc còn bốc lên khói trắng, vì thương thế nên hắn bước rất cẩn thận, chỉ sợ làm đổ mất vài giọt, sợ Tâm Nhi của hắn uống không được đủ.

Bưng thuốc vào phòng ngủ, Bạch Hoang thầm cảm thấy lạ, thường ngày muội muội cũng đâu ngủ nhiều đến vậy.

Bạch Hoang ngồi đến bên giường, đặt chén thuốc sang một bên.

Hắn đưa tay ra định lay tỉnh muội muội, miệng nói :

"Tâm Nhi! Tới giờ uống thuốc rồi, mau tỉnh!"

Nhưng khi tay vừa chạm đến vai muội muội thì một cảm giác lạnh lẽo truyền đến làm Bạch Hoang sững người.

Cảm giác xấu chợt nổi lên trong lòng hắn.

Tay Bạch Hoang nhẹ nhàng lay động, ai ngờ đâu sau cái lật nhẹ này, muội muội thân thể cứng ngắc lật ngửa ra.

Tim Bạch Hoang như ngừng đập, hắn dùng cả hai tay lay muội muội mình, càng lay càng mạnh, mắt nhìn vào gương mặt quen thuộc vốn đã trắng bệch do bệnh tật giờ đây đã không còn chút màu sắc nào, miệng hắn thì thầm :

"Tỉnh, tỉnh, mau tỉnh dậy uống thuốc, Tâm Nhi! Tâm Nhi! Tâm Nhi!..."

Từ bắt đầu thì thầm, âm thanh Bạch Hoang càng ngày càng lớn, cuối cùng là tê tâm liệt phế gào lên hai chữ "Tâm Nhi"

Chợt, hắn bế thốc thi thể muội muội, chạy vọt ra ngoài...

Bạn đang đọc Họa Thế Thiên Ma sáng tác bởi BachTam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachTam
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.