Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời khỏi Hoa Sơn(hạ)

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Bốn đạo kiếm quang lướt gió cưỡi mây, một đường thẳng đến hướng tây.

Tôi luyện Trường Sinh Bát Trọng, cửa ải này không hề dễ dàng.

Có đại bộ phận người cũng không được kiếm thừa nhận.

Cho nên, sau khi giảng giải sơ qua, Khuất Thanh Thuần lại nói tiếp:

- Muốn đạt tới Trường Sinh Bát Trọng cũng không phải một ngày một giờ, cũng không cần gấp gáp. Ngươi chuyên tâm về kiếm đạo, về phương diện kiếm thuật, ngươi đã đạt được cảnh giới Kiếm Vương. Theo lý mà nói là cao hơn chúng ta. Nhưng về phương diện kiếm ý, chúng ta có thể dạy cho ngươi.

“Kiếm Vương cảnh giới?” Lục Nguyên khẽ giật mình, vì hắn chưa từng nghe qua điều này.

Khuất Thanh Thuần lại giảng giải một lần nữa về cái gì gọi là Kiếm Vương cảnh giới. Lục Nguyên coi như nghe là hiểu. Dù sao, ý tứ cơ bản là, luận chiêu thức cảnh giới, ở Tấn quốc đã là cảnh giới vô thượng. Chẳng lẽ nhanh như vậy đã đạt đến chiêu thức đỉnh phong ở Tấn quốc sao?

Nhưng nghe nói là còn có Kiếm Hoàng cảnh giới, Kiếm Thánh cảnh giới nữa.

Nhưng cái đó chỉ là nghe mà thôi.

Khuất Thanh Thuần bắt đầu giảng giải Thu chi kiếm ý cho hắn.

Thu!

Khắc nghiệt!

Khuất Thanh Thuần giảng giải quá trình Thu chi kiếm ý cho hắn. Lục Nguyên lúc này mới biết được Thu chi kiếm ý. Nhưng thật ra là thuộc về Kim hệ kiếm ý.

Kim hệ kiếm ý có tác dụng thu lại tất cả những vật thuộc sở hữu tại kim.

Mà lúc này, vừa vặn lại là mùa thu.

Khuất Thanh Thuần giảng giải một chút nội dung về Thu chi kiếm ý, Lục Nguyên nghe như nuốt từng lời. Khó có được cơ hội được một kiếm đạo tiền bối đem hết tâm huyết của mình giảng giải cho hắn. Nếu như hắn không phải là hy vọng của Bắc Phong, thì chuyện này chỉ có sư phụ truyền cho đệ tử, như thế nào lại được đến phiên mình nghe. Cơ hội này cực kỳ khó có được. Lục Nguyên một chút cũng không dám chủ quan, nghe rất nghiêm túc.

Thu chi kiếm ý, khắc nghiệt chi kiếm ý.

Lục Nguyên từ trong đó gặt hái được rất nhiều.

Vạn Thanh Vương, tiếp nối Khuất Thanh Thuần cũng giảng giải một loại Kiếm ý khác là Mạn chi kiếm ý. Mạn chi kiếm ý là một trong những sở trường của Vạn Thanh Vương. Kiếm ý này có tác dụng làm giảm tốc độ. Mà Mạn chi kiếm ý cũng thuộc Kim hệ kiếm ý.

Bạch Đế kiếm đạo là gia tốc chi kiếm đạo. Vô luận là tốc độ đều rất nhanh chóng. Kỳ thật đều thuộc sở hữu của kim hệ kiếm ý.

Khẽ đếm, Lục Nguyên mới phát hiện, kim hệ kiếm ý có hai loại tức là Kim chi kiếm ý và Khoái chi kiếm ý. Hắn lại tiếp tục quay sang Vạn Thanh Vương học Mạn chi kiếm ý.

Đến cuối cùng cái gì là chậm?

Lục Nguyên phát hiện mình đối với Mạn chi kiếm ý lĩnh ngộ cực nhanh. Chẳng lẽ bản thân mình gần đây thích lười biếng, động một chút là ngủ nướng. Kết quả đối với Mạn chi kiếm ý lĩnh ngộ nhanh hơn một chút. Lục Nguyên cũng bó tay luôn. Thật là làm cho người ta cảm thấy vô cùng châm chọc mình.

Tiếp theo là Lục Thanh Đào. Lục Thanh Đào cười nói:

- Ta am hiểu chính là Thủy hệ kiếm ý. Ngươi bây giờ đã luyện được Thủy hệ kiếm ý đến cảnh giới Kiếm Vương, ta cũng không cách nào dạy cho ngươi. Nhưng ta có một pháp bảo gọi là Thế thân chi bảo. Pháp bảo này tạm thời có thể tạo ra thế thân trong một ngày. Mà bản thân ngươi có thể chuyển qua chuyển lại trong ngoài.

Lục Thanh Đào cũng là một trong bảy vị Đại đạo cảnh, tất nhiên cũng có chỗ bất phàm. Loại thế thân chi bảo cũng không coi là nhiều. Lục Nguyên là hy vọng đối với Bắc Phong, có tác dụng quá lớn, nên mới đem pháp bảo cực kỳ quý giá như thế này tặng cho hắn.

Lục Nguyên nhìn sang, thấy một vật có hình dạng giống như hình nộm em bé.

Dựa vào lời nói của Lục Thanh Đào, đem máu của mình nhỏ vào hình nộm em bé. Chỉ thấy hình nộm lập tức hóa thành một hình người có bộ dạng giống mình như đúc.

Khi đến Tây vực, Lục Nguyên không ngừng tiếp thu tất cả các loại tri thức.

Thủy hoàng kiếm đạo đã thành. Còn Kim hoàng kiếm đạo, có còn xa lắm không?

Lục Nguyên không biết, tại Bắc Phong đã xảy ra một việc.

Tư Mã Trường Bạch chết rồi.

Đúng vậy!

Tư Mã Trường Bạch theo luật bị nhốt vào Tư Quá Phong. Khi ông ta được đưa vào Tư Quá Phong, toàn thân đã bị trọng thương. Bởi vị tội danh của ông quá nặng nên không có khả năng chuẩn bị dược liệu cho ông ta. Do bị trọng thượng quá nặng, mà cuộc sống trong Tư Quá Phong lại không được thoải mái, chỉ được một tháng thì bị người của Bắc Phong đánh chết.

Năm đó, ông ta cấu kết với Nguyên Lăng. Mà Nguyên Lăng lại theo tà thuật. Nguyên Lăng đã dùng không biết bao nhiêu người của Bắc Phong để làm vật liệu cho cấm thuật. Kết quả, quần thể bạo loạn đã đánh Tư Mã Trường Bạch cho đến chết.

Dã tâm bừng bừng, nhưng Tư Mã Trường Bạch lại có một cái chết như vậy.

Đoán chừng Tư Mã Trường Bạch trước khi chết cũng không cam lòng. Ông ta nghĩ tới mình sẽ bệnh chết, hoặc là chết trong tay đối thủ, chứ chưa từng nghĩ qua mình sẽ bị quần hùng đánh chết. Thật sự là không khỏi bất đắc dĩ cực hạn.

Phương Nho là Bắc Phong Chi Chủ. Tuy khi tranh giành chức Phong chủ với Tư Mã Trường Bạch cũng có nộ khí, nhưng Phương Nho cũng là theo lẽ công bằng mà xử lý. Nhưng đây là quần thể bạo loạn, cái gọi là pháp bất trách chúng, vô luận là ai cũng động thủ. Cuối cùng bất đắc dĩ cũng chỉ có một người chịu án ba mươi năm.

Mà nghe nói ở Xuất Vân Tiên Cảnh, Tư Mã Thanh Quý sau khi nghe sự việc thì tức giận đến thổ huyết. Nghe nói ông ta chỉ dùng có một chưởng, nhưng đánh cho cái bàn đá cứng nổi danh phải trở thành bột.

Tấn quốc Tây vực băng dày vô cùng. Cả năm đều có tuyết rơi không ngớt.

Bốn đạo kiếm quang đã tiến nhập Tây vực.

Bốn đạo kiếm quang này cơ bản đều là màu trắng. Nhưng trong khi mây đen cuồn cuộn như thế này mà lại xuất hiện màu trắng thì rất dễ làm cho người khác chú ý.

Khuất Thanh Thuần, Vạn Thanh Vương, Lục Thanh Đào và Lục Nguyên bốn người vừa vặn đến trước Tuyết sơn.

Nhìn thấy ngọn Tuyết sơn, Khuất Thanh Thuần nhíu mày. Lục Thanh Đào nói:

- Chúng ta chỉ có thể xác định vị trí đại khái của Bắc Lăng Sơn. Vị trí cụ thể thì không cách nào tìm được. Sư huynh, nếu không ba người chúng ta chia nhau ra tìm kiếm Bắc Lăng Sơn. Một khi ai tìm được thì liên lạc với những người còn lại.

Khuất Thanh Thuần cân nhắc một phen, rồi gật đầu:

- Cũng được!

Lục Thanh Đào lấy ra ba cái truyền âm thạch. Sử dụng truyền âm thạch này, ở chỗ cách xa nhau cũng có thể truyền âm.

- Còn Lục Nguyên như thế nào?

Lục Thanh Đào hỏi.

- Đệ tử sẽ đi một mình!

Lục Nguyên trả lời.

- Cái gì?

Hiển nhiên là không nghĩ tới Lục Nguyên sẽ đi một mình. Phải biết rằng ở Bắc Lăng Sơn này nguy hiểm rất nhiều.

- Muốn trở thành tuyệt thế kiếm đạo đại tông sư, trở thành Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh thì làm sao mà không trải qua mưa gió được. Đệ tử dưới sự bảo vệ của sư thúc tổ thì thủy chung không thể nào tiến bộ được. Cho nên, đệ tử muốn tự mình tiến về phía trước. Hơn nữa, đệ tử còn thế thân chi bảo của Lục sư thúc tổ, làm sao mà chết dễ dàng như vậy.

Nghe được lời nói của Lục Nguyên, Khuất Thanh Thuần cân nhắc một phen, rồi cuối cùng cũng đồng ý. Kỳ thật thì cũng muốn kiểm tra Lục Nguyên, Thực lực của Lục Nguyên bây giờ cũng không phải là giả, Chiến thắng Trường Sinh Cửu Trọng Tư Mã Trường Bạch, toàn bộ những người trong tu tiên giới ở Tấn quốc được như Lục Nguyên cũng không nhiều. Ngoài ra, lời nói của Lục Nguyên hoàn toàn có đạo lý cho nên mới đồng ý.

Bạn đang đọc Hoa Sơn Tiên Môn của Mạt Lăng Mạc Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 223

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.