Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Định kiều(hạ)

Phiên bản Dịch · 1530 chữ

Kiếm quang quay cuồng, đường kiếm dâng lên như những lớp sóng dạt. Càng nhiều dơi hơn, cũng không có cách nào tiến gần vào bên trong kiếm quang. Trường kiếm của Lục Nguyên lúc này vận kiếm rất cẩn thận.

Rất cao minh, các tu tiên giả đứng xem bên cạnh, cũng không khỏi trong lòng thầm khen một tiếng. Tên hậu bối này, quả nhiên kiếm thuật cao minh, chỉ nhìn kiếm thuật, có thể thấy còn cao minh hơn rất nhiều cao thủ thời đại Đệ Ô. Kỳ thật, những người này rõ ràng đánh giá thấp kiếm thuật của Lục Nguyên. Kiếm thuật của Lục Nguyên ở đời thứ chín chỉ có một vài nhân vật cấp trên có thể so sánh được.

Lúc xông qua đây, Lục Nguyên cũng có chút ngạc nhiên và vui mừng. Sau khi những con dơi đen này chết, ngẫu nhiên có thể xuất hiện Tiểu Thần Hồn Thạch. Tuy đám dơi trên cầu nhiều như vậy, muốn dùng tay bắt lấy Tiểu Thần Hồn Thạch tương đối khó khăn. Nhưng Lục Nguyên cũng có thể làm được.

Đám dơi đen rất nhiều, tuy xác xuất xuất hiện Tiểu Thần Hồn Thạch là không cao. Nhưng lúc tới phía cuối cầu, Lục Nguyên phát hiện trong tay mình, rõ ràng đã có mấy khối Tiểu Thần Hồn Thạch, thu hoạch cũng kha khá.

- Kiếm thuật của anh không tệ.

Mấy tu tiên giả khác vừa qua cầu ở bên kia có vài lời khen ngợi.

Lục Nguyên ngồi ở đầu cầu này, tại đây đã có tu tiên giả dùng đất Tức Diễn từ nãy, đắp thêm cho Phá động này.

Vốn năm đó tổ sư lập phái Thanh Thành dùng lực và nhiều loại thủ đoạn, ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài, tạo một tầng ngăn cách bí ẩn với thế giới bên ngoài. Còn chỗ ngăn cách của động rách rõ ràng đã mờ nhạt đi nhiều. Sau khi dùng đất Tức Diễn đắp thêm, liền dần trở lại bình thường như trước.

Còn tu tiên giả bên này, ước chừng có hai trăm người.

Cũng tức là, số người không có cách nào để vượt qua cầu có khoảng hơn ba trăm người. Hiện nay chỉ có hơn hai trăm người là có thể tiếp tục, động rách thứ nhất Đại Đồ Hà đã qua được.

- Tiếp theo chỉ có sáu ngày. Mà chúng ta còn có tám nơi phải đi. Tám nơi này gần xa không giống nhau. Hơn nữa chỉ sợ khó khăn trùng trùng điệp điệp. Nếu chúng ta còn tiếp tục tập hợp cùng đi, chỉ sợ không kịp thời gian. Xem ra chúng ta phải chia thành tám đội, lần lượt tới tám động rách khác.

Tu tiên giả thất trọng Trường Sinh, Tôn Tuấn Nghĩa nói. Ông ta là người của tiên môn Thanh Thành, là người hiểu nhất về Thần Hồn giang trong tất cả mọi người.

Ông ta nói vậy, những người khác lập tức gật đầu.

Hai trăm tu tiên giả lập tức bắt đầu chia thành tám đội, lần lượt tiến đến tám địa điểm.

Đội mà Lục Nguyên được phân vào, tổng cộng có hai mươi người. Đi tới nơi có độ nguy hiểm khá thấp trong số tám động rách.

Trước khi tiến vào Thần Hồn giang (sông Thần Hồn), các bậc tiền bối của phái Thanh Thành cũng giới thiệu qua, ở đây có tổng cộng chín cái động rách càn phải tu bổ, hơn nữa phải hoàn thành trong bảy ngày. Nếu trong bảy ngày mà không xong thì, Thần Hồn giang sẽ lập tức chìm xuống lòng đất, trở thành Thần Hồn giang bị ma quỷ khống chế.

Mà trong chín động rách này đơn giản nhất là Đại Đô Hà.

Tám cái tiếp theo thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Vì vấn đề thời gian, tự nhiên không thể hai trăm người còn lại cùng đi mà phân thành tám đội, chia thành tám hướng.

Trong đó, khó khăn nhất đương nhiên là chỗ sông Hắc Thủy, nghe nói nơi đó có thuồng luồng tồn tại.

Rồng, là loại sinh linh đầy sức mạnh. Trong giới tu tiên, ai cũng coi việc đánh ra ‘Long chi hư ảnh’( bóng của rồng) là một vinh quang. Một khi có thể ngưng tụ thành hình rồng, ví dụ như Vân Long Thập Biến, Vũ Hóa Thăng Long Kinh…đều coi việc hóa rồng là cao nhất, điều đó đủ thấy sự to lớn và sức mạnh của rồng. Trong truyền thuyết xa xôi, rồng có thể phá hủy thành trì một cách dễ dàng.

Còn thuồng luồng, chính là biến chủng của rồng, thuồng luồng to lớn, không thể tưởng tượng được. Nghe nói ba ngàn năm trước đã từng xuất hiện một con thuồng luồng. Con thuồng luồng này to lớn vô cùng, đảo phong đảo vũ cả một vùng rộng lớn, cuối cùng Trung ương Thiên triều đã phái ra đại tông sư mới có thể khuất phục được con thuồng luồng kia

Trong Dân giang, sinh vật lớn nhất chính là bán thuồng luồng.

Con bán thuồng luồng này, thực lực thua xa loại thuồng luồng bình thường, sự lo lớn của nó cũng không thể tưởng tượng được, cho nên khó khăn nhất chính là con bán thuồng luồng ở dòng Hắc Thủy kia.

- Bán thuồng luồng, cứ giao cho tôi.

Võ Đang Tiên môn Tỉnh Việt Thanh Sơn nói.

- Chỉ là một con bán thuồng luồng thôi mà, hôm nay cứ để tôi thử tiêu diệt nó xem sao.

Thanh Thành Tiên môn Tôn Tuấn Nghĩa nói.

- Bán thuồng luồng vốn chưa được đấu bao giờ, hôm nay để tôi thử đi.

- Rất đúng, rất đúng, nhìn xem sự lợi hại của Hải trung hỏa của chúng tôi.

Vương Trung nói.

- Tôi có pháp thuật vô cùng kỵ với thuồng luồng, xem cái nào lợi hại hơn.

Đây chính là Kiều Hạo Chi – Hoa sơn khí tông. Vị tu tiên giả Trường sinh ngũ thất trọng này nói đầy tự tin. Bọn họ đúng là có tư cách để tự tin, bọn họ trên đỉnh đầu có tế kim đan, từng tầng kim quang từ trên đầu chiếu xuống. Vừa rồi lúc qua cầu Đại Đô Hà, bọn họ căn bản chân không động, tay không động, chỉ là tế khởi kin đan.

Những con rơi này không thể xông vào phá hỏng được phòng tuyến của bọn họ. Để cho mọi người biết Trường sinh thất trọng và người thấp hơn chênh lệch lớn đến thế nào.

Những người này phân phối xong, còn Lục Nguyên thì cùng với mười chín người khác, cũng hợp thành một đội, đội này có độ khó hơi thấp, đó là chỉ phải đi đến chỗ Nhạc Sơn đại Phật.

Nhạc Sơn đại Phật, nghe nói mở từ rất lâu rồi, đại Phật này ở chính giữa núi đá mở đi ra, là một nơi có phong cảnh đẹp. Tuy nhiên phía sau cả dòng Dân giang bị sư tổ sáng lập ra phái Thanh Thành dùng pháp lực ngưng luyện, khiến cho không ai có thể đi đến Nhạc Sơn đại Phật được. Đại Phật hiếm gặp như vậy nghe nói ở trong chín động rách, thì có một cái ở Nhạc Sơn đại Phật.

Một đoàn hai chục người, ngự kiếm đạp sóng mà đi, bay thẳng đến chỗ Nhạc Sơn đại Phật.

Nhạc Sơn đại Phật cách chỗ hiện tại của mọi người chừng hơn hai trăm dặm.

Trong hai chục người này, Lục Nguyên cũng quen một người đó là Võ Đang Tiên môn Trường sinh tứ trọng Hóa Nguyệt Đạo Cô. Hóa Nguyệt Đạo Cô có dáng vẻ thanh tú, nhìn thì cũng có vẻ bình thường nhưng khiến người ta phải ngắm nhìn. Lục Nguyên và Hóa Nguyệt Đạo Cô chào hỏi nhau một tiếng. Lục Nguyên và Võ Đang Tiên môn có nhiều ân tình với nhau, Hóa Nguyệt Đạo cô đương nhiên là có biết Lục Nguyên.

- Hai mươi người chúng ta tiến đến như vậy, tục ngữ nói rắn không thể không có đầu, chi bằng như thế này đi. Chúng ta cùng đề cử ra một người làm thủ lĩnh.

Người nói có dáng cao gầy, trông như một cây cọc tiêu, người này chính là Thanh Thành tiên môn Ninh Tử Chấn. Lục Nguyên nhìn sang, chỉ tháy người này pháp lực hùng hồn, có khả năng đã kết thành Hư Đan.

- Cũng đúng, chúng tôi đúng là có cử ra một thủ lĩnh.

Lập tức có người tiếp lời.

- Rốt cục là để cử ai vậy?

- Tôi thấy đương nhiên là Ninh Tử Chấn huynh rồi. Hiện tại trong đó, chỉ có mình Ninh sư huynh là người có thực lực cao nhất, Trường sinh lục trọng, kết thành Hư Đan, xứng đáng là người đứng đầu.

Lập tức có người nói.

- Đúng, đúng, Ninh sư huynh xứng đáng là người đứng đầu.

Bạn đang đọc Hoa Sơn Tiên Môn của Mạt Lăng Mạc Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.