Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngắm Trịch Trục Hoa(hạ)

Phiên bản Dịch · 1515 chữ

Thấy Lục Nguyên nghẹn ngào, Lý Nguyên Bạch cười cười;

- Đứa nhỏ này còn chưa nhìn ra sinh tử hay sao, vi sư hiện tại đã giết được Hồ trưởng lão ngươi cũng không cần lo lắng, vi sư không còn tiếc nuối gì hết thì chết có gì là đáng sợ, sinh sinh tử tử, chính là thiên đạo không cần phải chú ý.

Lý Nguyên Bạch ho khan vài tiếng, tiếp tục giảng:

- Vốn còn rất nhiều địch nhân mà ta phải lo lắng, ví dụ như Tư Mã Trường Bạch, một số người không phục tuy nhiên bọn họ không trực tiếp làm phản giống như là Mộ Dung Ám, những chuyện này ta để cho ngươi giải quyết, tuy nhiên nghĩ lại ngươi đã có năng lực, những chuyện này giao cho ngươi cũng là để rèn luyện ngươi ta tin ngươi có thể làm được.

- Về phần tương lai còn có một trách nhiệm.

- Néeu như về sau ngươi thi triển đến Tả Hữu Ngũ Phong Vận Mệnh, khi đó Hoa Sơn Tam Tông Kiếm Tông Khí Tông Kiếm Khí Tông tương tranh, ngươi cần phải bảo hộ số mệnh cho Hoa Sơn đừng để cho Hoa Sơn bị diệt.

Lý Nguyên Bạch nói những lời này khiến Lục Nguyên vô cùng kinh ngạc.

Lục Nguyên vô cùng kinh ngạc Hoa Sơn tiên môn chính là đệ nhất tiên môn của Đại Tấn lại có tổ sư Yến Thương Thiên tọa trấn môn phái như vậy phải tồn tại vĩnh viễn làm sao có thể diệt môn?

Lý Nguyên Bạch cười cười:

- Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra tổ sư Yến Thương Thiên tuy tài năng thiên phú cao nhưng sớm muộn cũng phải phi thăng, một khi tổ sư phi thăng Hoa Sơn Tiên môn có thể ngồi ở vị trí thứ nhất hay không thì khó nói, tứ đại tiên môn còn lại kiêng kỵ khá sâu Hoa Sơn Tiên môn mà Hoa Sơn Tiên Môn bên trong còn có Kiếm Tông Khí Tông Kiếm Khí Tông tranh giành với nhau Hoa Sơn Tiên Môn bây giờ nhìn thì như phong quang nhưng tương lai chỉ sợ gặp khó, thậm chí có khả năng diệt môn, đến lúc đó nếu như ngươi có năng lực thì thay Hoa Sơn bảo vệ một mạch, đừng để môn phái bị diệt.

Lý Nguyên Bạch nói như vậy Lục Nguyên liền ý thức được sự tình.

Hoa Sơn Tiên môn, đệ nhất tiên môn hóa ra đã nghiêm trọng đến mức thù trong giặc ngoài như vậy.

Hắn biết rõ nhưng không ngờ rằng sẽ có khả năng diệt môn.

Tuy nhiên sư phụ cũng không khuếch đại chỉ sợ...

Lý Nguyên Bạch cười cười:

- Đương nhiên ngươi có năng lực thì làm như vậy còn nếu như không có năng lực thì hãy ráng giữ mình.

- Vi sư không muốn dùng chức vụ sư phụ để ép ngươi sau này ngươi tiếp chưởng sự nghiệp của vi sư, cùng với tam tông tranh giành cần phải chú ý.

Lý Nguyên Bạch cười khổ một phen, tuy nhiên cũng không có cách nào khác.

Nguyên Nguyên thượng nhân sẽ che chở cho Lục Nguyên, nhưng cuối cùng cũng không thể giống như khi Lý Nguyên Bạch còn tại thế, không thể chu toàn như vậy được.

Cho nên giao thì đã giao xong, phía trước đã xuất hiện một mảnh đất trống.

Ở chỗ đó có một con suối nhẹ nhàng chảy ra một dòng nước mát.

Nước suối vô cùng thanh tịnh.

Mà ở bên cạnh con suối có mấy bông hoa bích sắc, một bông hoa vô cùng xinh đẹp cơ hồ không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung sự xinh đẹp của nó, bông hoa bích sắc này nở ra giống như là một giai nhân vậy.

Làm sao có thể dùng ngôn ngữ hình dung ra bông hoa này, trong nhất thời không thể tìm ra ngôn ngữ gì, tựa hồ trong cuộc sống không có ngôn ngữ nào có thể dùng.

Hoa có rất nhiều loại đẹp nhưng bất kể loại hoa nào cũng không đẹp bằng bông hoa này.

Trịch Trục Hoa!

Trịch Trục Hoa cuối cùng đã nở.

Đây là Trịch Trục Hoa Lục Nguyên cũng đã nhìn thấy rất nhiều loại hoa nhưng chưa từng có loại hoa nào xinh đẹp như vậy.

- Trịch Trục Hoa cuối cùng đã nở.

Lý Nguyên Bạch nhẹ nhàng nói ánh mắt của hắn trở nên mê mang, tựa hồ lâm vào một không gian nào khác, Lý Nguyên Bạch đi tới bên cạnh tảng đá gần Trịch Trục Hoa mà thì thào:

- Năm đó vi sư ở đây gặp sư mẫu của ngươi...

Thanh âm về sau càng ngày càng trầm thấp chỉ có Lý Nguyên Bạch mới nghe được.

Trịch Trục Hoa Trịch Trục Hoa.

Một bông hoa xinh đẹp.

Lục Nguyên ngồi ở bên cạnh im lặng nhìn sư phó nhìn đóa Trịch Trục Hoa, một bích quang nhàn nhạt nghiền nát u mộng, nhẹ nhàng im lặng nở rộng trong khu rừng lá phong, Trịch Trục Hoa im lặng mà nở.

Bích Sắc như mộng.

Không chỉ một tu tiên giả mà tất cả tu tiên giả đều cầu trường sinh, nhưng một tu tiên giả ở trong cuộc sống cũng không khỏi quá đơn điệu, Lý Nguyên Bạch tuổi trẻ truy cầu trường sinh tuy nhiên sau này đối với trường sinh không còn hứng thú.

Lý Nguyên Bạch cảm tạ trời xanh để cho hắn có một đám bằng hữu tốt một thê tử rất tốt một đệ tử rất tốt.

Trời xanh chiếu cố hắn như thế, chết đi thì đã thế nào?

Lý Nguyên Bạch lẳng lặng nhìn Trịch Trục Hoa.

Màu sắc của hoa ngày càng xanh lại càng ngày càng thẫm.

Tuy nhiên Trịch Trục Hoa cũng có lúc héo tàn.

Bích sắc của Trịch Trục Hoa bắt đầu giảm đi.

Rốt cuộc Trịch Trục Hoa cũng héo tàn rồi.

Trịch Trục Hoa nở thật đẹp nhưng cũng héo tàn thật nhanh.

Lúc Trịch Trục Hoa héo tàn, Lục Nguyên đột nhiên chấn động.

Vừa rồi, sư phụ hắn đã tuyệt khí.

Sư phụ Lý Nguyên Bạch đã cưỡi hạc về trời rồi, trên mặt của lão mang theo nụ cười nụ cười không hề tiếc nuối.

Lục Nguyên nhịn không được mà khóc thành tiếng như là hài tử vậy.

Bất kỳ thời điểm nào Lục Nguyên cũng có nguyên tắc khoái hoạt, vô luận ở trên núi hay là ở trên mặt đất, Lục Nguyên cũng đều tiêu dao tự tại, Lục Nguyên đều vui sướng mà sống, tuy nhiên lúc này sư phụ rời đi hắn nhịn không được mà khóc lớn thành tiếng.

Là sư phụ mang mình vào Hoa Sơn tiên môn, đi vào tu tiên giới.

Là sư phụ biến mình từ một hài đồng bình thường thành một trong mười đệ tử chân truyền của bắc phong Hoa Sơn Tiên môn.

Ở Đông Lâm trấn mình ngay cả chữ cũng không biết nhiều, nhưng sư phụ sau này đã dạy mình rất nhiều chữ.

Là sư phụ dạy cho mình kiếm thuật, mình khi đó không phải là kiếm thuật đại sư chỉ là một hài đồng học kiếm thuật mà thôi.

Mình thiên phú về pháp thuật đúng là không tốt, cũng là sư phụ chỉ điểm dạy mình cũng không vì phương diện pháp thuật mình ngu ngốc mà tức giận.

Mình tính tình có phần hậu đậu thường xuyên làm hỏng một số việc sư phụ cũng không nói gì.

Mà mình tính tình tinh nghịch sư phụ có đôi khi la mắng nhưng cũng không quá nặng.

Mình thiên tính lười nhác lúc không muốn luyện kiếm sư phụ cũng không trách cứ quá nhiều.

Khi kiếm thuật của mình có chút thành tựu có phần đắc ý, sư phụ cũng không quên điểm tỉnh mình.

Sư phụ Lý Nguyên Bạch chính là người trọng yếu nhất cả đời này của mình.

Nhưng sư phụ cứ như vậy mà mất đi rồi.

Mặc dù nói đàn ông không được khóc nhưng mình vẫn không nhịn được mà khóc thành tiếng, dù sao nên khóc thì khóc nên cười thì cười đây mới là bản tính của mình

Sư phụ đi rồi, Trường Xuân Cư chỉ cô đơn một người tuy còn một số bằng hữu nhưng chẳng hiểu sao mình vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Lý Nguyên Bạch mất đi, Lục Nguyên khóc lớn không ngớt, Lục Nguyên khóc hồi lâu mới bắt đầu làm quan tài, sư phụ muốn chôn cất ở Hoa Sơn an táng cùng một chỗ với sư nương, Lục Nguyên dùng cây phong chế tạo quan tài, ở đây lá phong đẹp đẽ trên đường hắn vừa làm quan tài vừa nhìn sư phụ thêm vài lần, dùng gỗ phong này làm quan tài, sư phụ nhất định sẽ thích.

Bạn đang đọc Hoa Sơn Tiên Môn của Mạt Lăng Mạc Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 279

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.