Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mệnh Kiếp.

1882 chữ

"Ngươi có thuật trường sinh?"

"Không có."

"Vậy sao ngươi dẫn ra tới nơi này?"

"Chỉ là cảm thấy ngươi rất thú vị!"

"Ngươi, hừ! Ta với ngươi tới đây mười năm rồi, chưa từng xuống núi dù chỉ một lần. Mười năm qua, ta tình nguyện ở bên cạnh hầu hạ ngươi không oán hận một lời. Ngươi không truyền thụ pháp thuật cho ta thì thôi, lại còn trơ mắt nhìn ta chầm chậm già đi, ngươi! Ngươi đúng là làm hại người khác!"

Lý Huyền gào thét với Vương Thần, mặt hắn gần như vặn vẹo.

"Ta không biết pháp thuật, không có cách gì dạy ngươi." Vương Thần lắc đầu.

"Vậy ngươi có thể truyền thụ kiếm đạo của ngươi!"

"Nếu bây giờ ta truyền kiếm đạo cho ngươi, ngươi sẽ phải xuống địa ngục."

"Địa ngục? Ha ha, nếu cứ thế này mà phải xuống địa ngục, ta tình nguyện lập tức rơi vào địa ngục! Nếu để ta không thể làm gì mà nhìn bản thân mình từ từ tiếp cận tử phong, ta tình nguyện chết ngay hôm nay!" Lý Huyền đứng ở chân núi Đào Sơn, nhìn nơi chân trời xa xôi, cười phá lên. Hắn ngẩng đầu rất cao, hắn coi trời bằng vui.

Hắn phẫn nộ, hắn căm hận, thậm chí còn mang theo mài phần oán trời trách đất!

Giận cái gì?

Trên Phương Thốn Sơn, Bồ Đề lão tổ chưa bao giờ nghiêm túc dạy hắn!

Hận cái gì?

Chạy theo một kiếm khách vô danh, ngoại trừ trơ mắt nhìn thời gian trôi qua, mình bước vào tuổi trung niên, thì hắn không chiếm được bất kỳ một cái gì.

Thậm chí, ngay cả kiếm cùng không dạy cho hắn.

Hắn sao có thể cam tâm?

Trường sinh, khó như thế sao?

"Ngươi thật sự muốn học kiếm đạo của ta?"

"Thật!"

"Thật chứ?"

"Thật rồi!" Hắn khẽ gật đầu, nhìn thanh niên không hề có bất kỳ biến hóa nào về dung mạo kia, hắn cắn răng!

"Vậy thì cầm lấy thanh kiếm này của ta!" Vương Thần liền quăng thanh mộc kiếm một mực nắm trong tay xuống dưới chân Lý Huyền.

Lý Huyền thản nhiên nhìn, cuối cùng xoay người, nhặt thanh mộc kiếm lẽ ra phải vô cùng nhẹ nhàng kia.

Chỉ là trong khoảnh khắc nhặt kiếm lên, thân thể của hắn không tự khống chế được mà run rẩy. Bi Hoan Ly Hợp trong thế gian phảng phất bị hóa thành tro bụi trong một sát na đó.

Linh hồn của hắn bị thanh kiếm này hút vào trong một thế giới kỳ quái. Thời gian bị giam cầm trong thế giới này, không có thời gian, cũng không có người, im lìm tĩnh mịch đến đáng sợ!

Không biết đã qua bao lâu, hắn vẫn bồi hồi trong không gian này.

Sau đó, hắn phảng phất về tới lúc nhỏ, nhìn thấy đệ đệ cứ như vậy mà chết bệnh trước mặt mình...

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy kiều thê bệnh không dậy nổi, thổ huyết trên giường, trong tay không ngừng siết lấy cái chăn, vì bị ốm đau tra tấn.

Sống chết có số, là người đều phải chết!

Trường sinh, chính là nghịch thiên mà đi!

Thiên thực sự dễ nghịch như vậy sao?

Nhưng, hắn không cam tâm!

"NGAO!"

Trong chớp mắt, Lý Huyền đặt mình dưới núi Đào Sơn, bổng nhiên ngựa mặt lên trời thét dài. Một luồng khói đen khó mà hình dung từ đầu hắn bẳn thẳng lên hư không. Nương theo luồng khói đen này, đôi mắt của hắn trở nên đỏ bừng!

Dục vọng tựa như vực sâu vĩnh viễn không có tận cùng...

Đây chính là dục ở sâu trong lòng hắn.

Hắn muốn đạt được, hắn muốn giành được!

"Không thể dễ dàng mà có được trường sinh như vậy. Phải trải qua ngàn vạn cực cổ, khi nào lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính của sự sống thì mới thành công. Đây là kiếm đạo của ta." Vương Thần lắc đầu, nhìn Lý Huyền kêu gào như dã thú.

Kiếm của hắn là một thanh mộc kiếm vô cùng thông thường. Nhưng thanh kiếm này có thể chiếu rõ bản chất của dục vọng và đau khổ ở nơi sâu nhất trong lòng người...

Thành tiên, thì phải đoạn dục!

Nếu không có dục vọng trường sinh, người chính là thần tiên trường sinh!

"Muốn làm gì thì làm! Cho dù không phục trời, cùng có thể cùng nhau giải tỏa!"

"Ngao!" Lý Huyền cầm kiếm hét lớn một tiếng. Sau đó xông lên Đào Sơn, nhanh chóng trèo lên vách đá như loài dã thú.

Dương Tiễn cũng bị chấn động vì hai tiếng gào thét này. Hắn không dám tin mà nhìn Lý Huyền đang trèo lên...

Trước mắt, người bên cạnh Vương Thần kia đã hóa thành loài dã thú bản năng nhất....

Mây đen bắt đầu từ từ tụ lại, một loại cảm giác áp bách khó nói lên lời bao phủ xung quanh Đào Sơn, thậm chí ngay cả Dương Tiễn cũng lộ nét kinh sợ.

"Đó là, Thành Tiên Chi Kiếp? Không đúng, đó không phải là thành Tiên, đó là thành Ma!"

Hắn vô thức nhìn Vương Thần đang cười nhạt dưới chân núi Đào Sơn. Hắn nắm lấy trường đao. Hắn hoảng sợ....

Hắn do dư...

Nhưng, cuối cùng hắn quyết định không xuất thủ.

"Uỳnh!"

Một tia sấm sét chói mắt giáng xuống Lý Huyền. Hắn trợn mắt phẫn nộ nhìn trời xanh, rút kiếm điểm một cái!

Tia sét với kiếm dung nhập thành một thể. Lý Huyền trực tiếp nghênh đón, tựa như một Chiến Thần vĩnh viễn không khuất phục.

"Lão tặc thiên, vì sao người phải chết, vì sao không thể vĩnh sinh, vì sao!" Tiếng quát lớn này tràn đầy oán hận và chấp niệm.

Dương Tiễn thở dài, sau đó nhảy xuống chân núi Đào Sơn, đến trước mặt Vương Thần.

"Ngươi trở mắt nhìn hắn bị hủy diệt?"

"Đúng, bị dục vọng hủy diệt."

"Vậy thì kiếm của ngươi cũng bị hủy diệt theo hắn."

"Nếu ta nguyện ý, thiên địa vạn vật đều là kiếm của ta." Vương Thần nhìn Lý Huyền đang tranh đấu với trời, nhận đủ tra tấn dưới sấm sét, "Không cam lòng vốn là kiếm trong lòng người."

"Uỳnh, uỳnh, uỳnh!"

Cây cỏ trên Đào Sơn đều bị trận sấm ác liệt này chấn động run lên, thậm chí nơi cách đó không xa đã dấy lên lửa cháy.

Ngọn lửa này là màu xanh đấy.

"Hắn muốn trường sinh."

"Nhưng hắn không trường sinh được."

"Đúng vậy, trường sinh cũng không phải như thế." Dương Tiễn gật gật đầu, "Hắn chỉ là đang tự chịu diệt vọng."

"Không phải, đó là tân sinh."

"Tân sinh?"

Lôi xà trên bầu trời không biết đã tung hoành bao nhiêu lâu, mỗi một đạo đều càng thêm lăng lệ ác liệt hơn trước.

Thân thể Lý Huyền bị lằn chớp, sấm sét đánh thành than cốc. Linh hồn bị phá thành mảnh nhỏ, cúi người ở trên thanh mộc kiếm, vẫn đang gào thét như trước.

Một phút qua đi, lôi xà ngừng lại, mây đen không tan đi mà càng thêm dày đặc.

Ai cũng biết, đó là để chuẩn bị một trận lôi kiếp khủng bố.

Dương Tiễn thở ra một hơi thật dài. Tuy rằng hắn không e ngại kiếp nạn như vậy, nhưng vẫn bị chấn kinh. Trước giờ, hắn chưa từng nghĩ tới trời cao lại có thể giáng xuống lôi kiếp như vậy với một phàm nhân.

"Biết vì sao Bồ Đề không dạy cho hắn thuật trường sinh không?"

"Ân."

"Chấp niệm quá sâu, quá nóng lòng cầu thành công, cuối cùng chỉ là tự hủy diệt mình."

"Nga."

"Uỳnh!" Đối thoại qua đi, rốt cuộc một cột sét to như thùng nước đã giáng xuống thanh kiếm đang lơ lửng trong hư không kia!

Âm thanh chấn rung đại địa, tựa như cả vùng đất đều phải run rẩy dưới lôi kiếp!

Răng rắc, răng rắc, răng rắc!

Sau ba tiếng vang, thanh mộc kiếm kia cuối cùng cũng bị nghiền nát, đốt cháy...

Lý Huyền buông tay ra, thân thể không còn chút sức mạnh nào...

"Vì sao, vì sao, vì sao!" Linh hồn của Lý Huyền liên tục hỏi ba lần vì sao, sau đó âm thanh dần dần nhạt xuống...

Hắn sắp mất mạng rồi!

Hắn thua, oán khí của hắn cuối cùng vẫn không ngăn cản được trời!

Hắn không có cách nào trường sinh, hơn nữa ngược lại....

Nhưng hắn không hối hận...

Đến lúc hấp hối, dường như hắn đã hiểu ra gì đó.

"Huyền, ta không chịu được tra tấn như vậy. Vì sao thế giới này lại có bệnh tật khổ đau? Nếu như ta có thể tiếp tục sống thì tốt quá!"

"Ca ca, ta không muốn chết, ta thực sự không muốn chết. Ta muốn sống, thật sự muốn sống... Ta còn rất nhiều chuyện còn chưa làm được!"

Sâu trong linh hồn xuất hiện âm thanh kỳ quái.

Lý Huyền run rẩy.

Hắn lại mờ mịt nhìn trời xanh một lần nữa....

Trời xanh đã yên lặng trở lại, không có mây đen, cũng không còn lôi kiếp.

Tại sao mình muốn truy cầu trường sinh?

Là vì không muốn bệnh tật, không muốn đau khổ, muốn được sống thật tốt?

Nhưng một người sống lẻ loi trơ trọ như vậy thì có ý nghĩa gì?

Sinh mệnh vô ngần có thể tìm được biện pháp phục sinh bọn họ!

Phục sinh bọn họ?

Đáng tiếc...

Trong hư không bỗng nhiên nứt ra một khe hở, một tay cầm lấy quần áo của Lý Huyền.

"Đến lúc rồi, phải lên đường thôi."

"Lên đường?" Lý Huyền nhìn khe hở kia. Hắn thấy được đầu trâu, thấy được mặt ngựa...

"Đúng vậy, ngươi cũng lợi hại thật đấy. Dám chửi rủa trời xanh. Bất quá ngươi cũng coi như dẫm phải phân chó rồi, trời xanh vậy mà lại không đánh ngươi hồn phi phách tán. Người có đại khí vận đúng là bất phàm!" (gặp may)

"Ta, ta không muốn... đại khí vận?"

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Hai người ngươi đợi đã sớm luân hồi đầu thai rồi. Bọn họ đã sớm uống canh Mạnh Bà, đã qua cầu Nại Hà... Các ngươi không thể tiếp tục liên hệ được nữa."

"Cái gì!"

Lý Huyền ngẩn người.

"Đi thôi... "

"Đi đâu?"

"Luân hồi... "

Trong hư không, cuối cùng Lý Huyền bị đôi tay kia kéo vào khe hở. Sau đó, khe hở từ từ khép lại. Lúc cái khe kia sắp hoàn toàn khép lại, trong khe đột nhiên mở ra một khe hở.

Lý Huyền thò đầu ra nhìn Vương Thần.

"Cám ơn!"

"Ha ha." Vương Thần nở nụ cười: "Đi thôi, chỉ cần trảm được chấp niệm là tốt rồi."

"Ừ! Kiếp sau, ta còn có thể đi theo ngươi sao?"

"Ha ha."

Hai chữ ha ha, mọi người đều im lặng không nói...

Nhân Quả tuần hoàn, lại là vì sao?

Bạn đang đọc Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách của Thiên sinh phế tài
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.