Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C8: Thiết Thạch Là Kẻ Thù Của Ta

Tiểu thuyết gốc · 3451 chữ

Bên trong khu rừng.

Mặt trời đã lên cao, Đinh Tuyết Long thở hồng hộc ném phăng viên đá trong tay. Thiết thạch này quả thật là không dễ kiếm, bên dưới dòng nước có rất nhiều những viên đá giống nhau, bọn họ phải mang từng viên lên khỏi mặt nước để quan sát. Nếu không phải là thiết thạch vậy thì vứt đi, bắt đầu xem xét tuyển chọn viên đá khác.

_ Mệt chết ta rồi!

Lương Phù Dao ngồi dưới tán cây, tay cầm lấy mấy viên sỏi nhỏ ném vào dòng suối, bộ dáng rất là buồn chán. Hai người bọn họ không cho nàng ngâm mình dưới suối, sợ rằng sẽ bị cảm lạnh. Mỗi khi có người nhặt được thiết thạch, nàng chỉ cần mang chúng bỏ cùng một chỗ là được.

Nàng nhìn vào đóng đá sáng bóng trước mặt, mơ hồ hỏi.

_ Cửu Cửu ca, chúng ta nhặt những viên đá này làm gì?

Lý Cửu Cửu đơn giản giải thích.

_ Chúng có thể bán lấy tiền, sau đó muội muốn mua gì cũng được.

Lương Phù Dao phấn chấn lên hẳn, nàng muốn ăn mì thịt dê ở chở Diêu Dương, nghe nói là rất ngon.

_ Vậy chúng ta nhanh nhặt chúng đi, muội muốn ăn mì thịt dê.

Đinh Tuyết Long nhìn vào viên đá trong tay, hận là không thể ném đi thật xa.

_ Ngươi đừng có mà lừa muội ấy.

Lý Cửu Cửu đã thấm mệt, hắn ngồi bệt bên bờ suối, đưa mắt nhìn đóng thiết thạch to như một ngọn núi nhỏ kia. Đây là thành quả làm việc cả một buổi sáng của ba người, có đến hơn trăm cân.

_ Ta lừa muội ấy khi nào, thiết thạch này rõ ràng có thể bán lấy tiền.

_ Uh, nhưng mà…

Đinh Tuyết Long muốn phản bác, nhưng không biết phải nói như thế nào. Thiết thạch này đúng là có thể bán lấy tiền, nhưng mà khái niệm "ba mươi cân đổi được một cái bánh bao" hắn không biết nên giải thích với muội muội hắn như thế nào.

Hắn giận dỗi ném mạnh viên đá trong tay, sau đó lại mang lên một viên đá khác. Lại là không phải thiết thạch, đây đúng là tra tấn sự kiên nhẫn của hắn mà.

Hắn chỉ vào những viên đá nằm dọc bên bờ suối, miệng không ngừng chửi mắng.

_ Ta ghét chúng, từ này chúng sẽ là kẻ thù của ta, KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG…A…A…A…

Lý Cửu Cửu nhìn bộ dáng của Đinh Tuyết Long có chút buồn cười.

_ Bớt phàn nàn đi…trời nắng nóng rồi, chuẩn bị về thôi.

Đinh Tuyết Long như được đại xá, hắn chạy đến chỗ của muội muội mình.

_ Không cần hâm khô quần áo hay sao?

Lý Cửu Cửu không trả lời hắn, lấy ra ba quả trứng gà bên trong túi vải, đưa cho huynh muội Đinh Tuyết Long.

_ Cho ngươi, mỗi người một quả.

Đinh Tuyết Long đói đến mức có thể ăn cả lưỡi, hắn cảm động nhận lấy trứng gà. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhường phần cho muội muội.

Lý Cửu Cửu ném quả trứng trong tay cho Đinh Tuyết Long, hôm nay là hắn cảm thấy có lỗi với đối phương. Sau đó ném lại một câu "cho ngươi", cầm lấy túi vải đi ra phía sau tảng đá.

Đinh Tuyết Long cảm động muốn rơi nước mắt, nghĩ thầm đúng là huynh đệ tốt.

Không bao lâu Lý Cửu Cửu đã quay trở lại, trên người là một bộ y phục hoàn toàn khác. Đây chính là bộ y phục mà hắn đã chuẩn bị từ trước.

_ Về thôi.

Đinh Tuyết Long nhìn đối phương, sau đó lại nhìn vào bộ y phục ướt sủng của mình, hai mắt hắn như muốn toé lửa.

_ Ngươi…đã chuẩn bị từ trước…vậy mà không nói với ta.

Lý Cửu Cửu ung dung giải thích.

_ Sáng sớm ta đã đến Đinh Phủ, vốn đã muốn nói cùng ngươi.

Đinh Tuyết Long phun ra một ngụm oán khí.

_ Ngươi có thể nói với ta ở chỗ gia gia ta mà.

_ Lúc ấy…ta quên mất.

Không giải thích còn đỡ, càng giải thích Đinh Tuyết Long càng oán giận hơn, hắn xin rút lại suy nghĩ vừa rồi. Tên khốn này không có tư cách làm huynh đệ tốt của hắn.

Hắn xoắn tay áo, sát khí bừng bừng, muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Lý Cửu Cửu sợ hãi lùi về sau, bày ra tư thế sẵn sàng bỏ chạy.

_ Ngươi muốn là gì?

_ Tên khốn, ta giết ngươi…không được chạy…hôm nay có ngươi thì không có ta…đứng lại cho ta…

Trong một sơn động gần đó, có một tên ăn mày bị tiếng ồn làm cho tĩnh giấc, hắn lười biếng trở mình, sau đó nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ.

Biển Đông Hải.

Một thuyền gỗ đang giương buồm chạy trên mặt biển. Thuyền gỗ rất lớn, chính là loại thuyền phổ biến được các thương nhân thường hay sử dụng. Chúng có thể chở được rất nhiều hàng hoá, đi đến những nơi rất xa.

Các thương đội thường hay sử dụng chúng vì sự hữu ích, nhược điểm duy nhất là tốt độ của chúng. Khác với các thuyền đánh bắt của ngư phu, kích thước của chúng rất lớn, vậy nên tốc độ là không nhanh. Con thuyền này đã lênh đênh trên biển suốt nhiều tháng, trãi qua một quãng đường rất xa để đến được đây.

Bên trong khoan thuyền là một nam nhân trung niên. Hắn ta mặc một bộ trang phục rất sặc sỡ, đều là loại lụa thượng hạng, bên ngoài còn khoát một chiếc áo lông dày. Tay đeo nhẫn ngọc to như quả nhãn, vòng tay là một chuỗi hạt lưu ly sáng bóng. Eo đeo ngọc bội, bên trên thắt lưng còn khảm không ít ngọc trai, cả người đều toát ra mùi tiền nồng đậm.

Nam nhân gương mặt trơn bóng, ngũ quan cứ như dính hết vào cùng nhau, chính là dáng vẻ của người nhiều tiền. Hắn ta đang ngồi ngay ngắn, trên bàn là một vài quyền sổ dày cuộm, dường như là đang tính toán sổ sách.

Bên cạnh là một nữ nhân trẻ tuổi, mặt lạnh như băng sương, tay cầm trường kiếm màu bạc. Có vẻ như đây chính là người hành nghề bảo tiêu, chuyên nhận tiền bảo vệ người khác.

Nam nhân thận trọng nhìn nàng, giọng nói thể hiện đủ sự coi trọng.

_ Tiểu Nạm à, ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi đi, nơi này là giữa biển, nếu có người muốn giết ta, cũng không xuất hiện ở đây được đâu.

Nữ nhân được gọi là tiểu Nạm vẫn vẻ mặt lạnh lùng.

_ Trên thuyền có rất nhiều người thưa Hội trưởng, chúng ta không thể không cảnh giác.

Hội trưởng chính là chức vụ cao nhất, hay còn được biết đến là chủ của một thương hội. Hắn họ Trần, mọi người trên thuyền còn hay gọi là Trần hội trưởng. Hắn tính cách phóng khoáng, thích kết giao, nên rất được các thuyền viên trên thuyền yêu mến.

Còn những thuyền viên này, đều không phải là người của hắn, bọn họ là người Việt quốc, được hắn thuê đi đến nước Ngô để vận chuyển hàng hoá. Con thuyền này cũng vậy, chính là thuê lại của một thương đội Việt quốc, nói là muốn đi lên phía Bắc mở rộng công việc kinh doanh.

Trần hội trưởng liếc nhìn nữ nhân, nàng ta đều rất tốt, chỉ là tính cách có chút cứng nhắc.

_ Lý tướng quân có thể dạy ra một người như ngươi, quả thật là khổ tâm.

Tiểu Nạm không biết đó là một câu châm chọc, nàng thành thật cảm tạ.

_ Cám ơn hội trưởng đã khen ngợi.

Trần hội trưởng nhẹ thở ra, hắn quyết định sẽ mặc kệ nàng ta.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cũng không nghe thấy âm thanh gõ cửa, cửa khoan thuyền liền được mở ra. Người bước vào là một nam nhân, khác với nữ nhân kia, hắn thái độ rất là cung kính. Vừa nhìn đã biết đây là thuộc hạ thân tính của Trần hội trưởng. Đi xa như vậy, cũng không thể giao tính mạng cho một bảo tiêu, cần phải có một tâm phúc bên cạnh.

Nam nhân cung kính nói.

_ Bẩm hội trưởng, chúng ta đã đến được phủ Hà Giang của Ngô quốc. Thuộc hạ đã cho người chuẩn bị thuyền nhỏ, phiền ngài chuẩn bị, chúng ta sẽ lên đất liền ngay bây giờ.

Trần hội trưởng nhẹ gật đầu, hắn đã lênh đênh trên biển một thời gian dài, quả thật có chút buồn chán.

_ A Cẩu, nơi này là nơi nào của phủ Hà Giang?

Nam nhân tên gọi A Cẩu đáp lời.

_ Thuộc hạ đã hỏi qua người có kinh nghiệm trên thuyền, nơi này là một trấn nhỏ phía đông phủ Hà Giang, được gọi là Mễ Hương trấn.

Trần hội trưởng khen ngợi, phong cách làm việc của nam nhân quả thật là vừa ý hắn.

_ Rất tốt, cùng ta lên đất liền.

Mễ Hương trấn.

Lý Cửu Cửu lúc này đang ở vườn thuốc của Thất lang trung, hắn đã hứa với lão là chiều nay sẽ giúp lão xới đất cho vườn thuốc.

Vườn thuốc không rộng lắm, hắn chỉ làm hơn hai canh giờ công việc đã sắp hoàn thành. Thất lang trung lúc này đang khám cho một bệnh nhân phía trước hiệu thuốc, người này cánh tay đầm đìa máu, trên y phục còn dính không ít bùn đất, chắc là vừa bị té ngã.

_ Còn tốt, không ảnh hưởng đến xương cốt, băng bó vài ngày là có thể không việc gì. Nhưng nhớ trong vòng mười ngày không được vận động mạnh, nếu không gân cốt sẽ bị sưng tấy, lúc đấy rất phiền phức.

Người phụ nữ bên cạnh bệnh nhân nước mắt đầm đìa, nghe thấy Thất lang trung nói không có việc gì liền mừng rỡ ra mặt. Nàng ta liên tục gật đầu cảm tạ, giống như những người khác trong trấn, nàng tin tưởng tuyệt đối vào tay nghề của lão. Thuốc của lão kê rất là hiệu nghiệm, chỉ cần không phải là bệnh hiểm nghèo đều có thể chữa khỏi.

Có một lần, tiểu chắc của một viên ngoại giàu có đang chơi đùa, bất cẩn té ngã xuống vách đá, nội tạng bị tổn thương rất nặng, hôn mê suốt hai ngày liền, các thầy thuốc đều không thể chữa khỏi. Viên ngoại đã mời rất nhiều danh y, thậm chí có cả người từng là thái y trong triều, nhưng tất cả đều khuyên ông từ bỏ. Cuối cùng một người quen đã giới thiệu ông đến y quán của Thất lang trung, ấy vậy mà đứa trẻ ấy chỉ ở lại y quán điều trị năm ngày đã khỏi hẳn.

Viên ngoại mừng rỡ khôn siết, liên tục cảm tạ, gọi lão là thần y tái thế. Nhưng Thất lang trung chỉ nói là do may mắn, không dám nhận hai chỉ thần y. Căn dặn viên ngoại không được nói việc này ra bên ngoài, lão chỉ muốn sống một cuộc sống đạm bạc, an nhàn mà thôi.

Viên ngoại đương nhiên là đồng ý, truyện ngày hôm đó chỉ có hắn và người trong trấn này là biết được.

_ Hắn cần phải ngủ nhiều, ít vận động. Ta sẽ kê cho hắn hai ngày thuốc, sau hai ngày thì mang hắn đến đây.

Nữ nhân nhận lấy đơn thuốc, nàng dìu bệnh nhân đến quầy thuốc phía trước, trước khi đi cũng không quên cảm tạ.

Thất lang trung rời khỏi bàn, lão năm nay đã ngoài chín mươi, nhưng sức khoẻ vẫn còn rất sung mãn. Lão thường nói đùa rằng, Lý Cửu Cửu chỉ có chín mươi chín tuổi, lão nhất định sẽ sống đến một trăm, sống lâu hơn hắn.

Ai cũng biết, nguyện vọng duy nhất của Như Nguyệt là Lý Cửu Cửu có thể sống đến chín mươi chín tuổi, không giống như cha của hắn.

Thất lang trung đi ra phía sau y quán, đó là một vườn thuốc không rộng lắm. Bên trong còn có một cây bách rất lớn, dưới tán cây là một đình viện nhỏ. Nói đúng hơn là một mái vòm bằng lá, bên trong đặt một bộ bàn ghế gỗ mà thôi.

Lão đi vào đình viện, ngửa đầu nhìn bầu trời, thời gian đúng là không còn sớm.

_ Cửu Cửu, nghỉ tay đi, đã không còn sớm nửa rồi.

Lý Cửu Cửu nhìn về hướng này, hắn lau mồ hôi trên chán, cầm theo chiếc cuốc sắt đi đến đình viện.

_ Thất gia gia, người không ở bên trong để xem bệnh hay sao?

Thất lang trung gương mặt đầy nếp nhăn, cố bày ra một nụ cười.

_ Ta đến để xem ngươi làm đến đâu, không thì ngày mai làm tiếp tục cũng được, tiểu Ngọc chắc là đang đợi ngươi ở nhà.

Tiểu Ngọc không ai khác chính là mẹ của hắn, luận tuổi tác lão có tư cách để gọi như vậy. Lý Cửu Cửu gãi đầu, đặt chiếc cuốc sắt trong tay vào một góc.

_ Công việc cũng vừa hoàn thành, ngày mai người có thể gieo hạt được rồi.

Thất lang trung cười vui vẻ, lão lấy ra ba nén bạc vụn đưa cho Lý Cửu Cửu.

_ Cái này là của ngươi, cảm tạ đã đến giúp ta.

Lý Cửu Cửu nhìn ba nén bạc vụn có chút thất kinh, đây không phải là quá nhiều hay sao? Mỗi nén bạc vụn tương đương với một trăm đồng tiền, bấy nhiêu đây sẽ là ba trăm đồng tiền, hắn sao mà không hốt hoảng cho được. Bình thường những công việc như thế này, chỉ có thể kiếm được hơn năm đến sáu mươi đồng tiền.

_ Cái này…cái này không phải quá nhiều rồi sao, ta không thể nhận được.

Thất lang trung thay đổi sắc mặc, lão nghiêm nghị nhìn hắn.

_ Ta đưa thì ngươi cứ nhận đi, đây là ngươi xứng đáng có được, cứ nhiều lời như nữ nhân vậy.

Lý Cửu Cửu ngại ngùng đưa tay nhận lấy, nhưng hắn chỉ lấy đúng một nén bạc vụn. Nhiêu đây đã là quá nhiều, hắn không thể nào vô duyên vô cớ nhận nhiều tiền đến vậy.

_ Cảm tạ Thất gia gia, nhưng ta chỉ lấy bấy nhiêu thôi.

Thất lang trung thở dài trong lòng, đây chính là điểm mà lão yêu thích ở tiểu tử này. Nếu như hắn không đi đến Lương Nhân Cốc, lão sẵn lòng nhận hắn làm học trò, truyền thụ y thuật cả đời của lão cho hắn.

_ Không phải ngươi phải đi đến Lương Nhân Cốc hay sao, đây là lộ phí để đi đường, không lẽ ngươi chê bạc của lão già này hay sao?

Lý Cửu Cửu ấp úng giải thích.

_ Không…không phải…chỉ là nhiêu đây quả thật rất nhiều.

_ Đệ cứ nhận lấy đi, đây là tấm lòng của ngài ấy, đệ không nhận tức là không xem trọng tấm lòng của ngài ấy rồi.

Lúc này từ trong y quán đi ra một thiếu phụ, bên cạnh còn có một tiểu cô nương, nàng nép phía sau thiếu phụ, bộ dáng rất là nhút nhát.

_ Như vậy, đệ xin đa tạ.

Lý Cửu Cửu ngại ngùng nhận lấy bạc, trong lòng có một tia cảm động

Thất lang trung tươi cười bế tiểu cô nương lên tay, ánh mắt ấm áp cưng chiều.

_ Uyên nhi ngoan, hôn má gia gia cái nào.

Thiếu phụ nhanh chóng thúc giụt nữ nhi của mình.

_ Uyên nhi, nhanh chào tiểu thúc thúc đi nào.

Tiểu cô nương khoảnh chừng bốn tuổi, nàng gương mặt trắng trẻo như trứng gà bốc, hai má phúng phính đáng yêu vô cùng. Đặc biệt là đôi mât to tròn ngây thơ, lấp lánh như ánh sáng chiếu vào mặt hồ, làm cho người khác không thể rời mắt. Giọng nói trong trẻo, mang theo một chút sợ sệt, giống như tính cách nhút nhát của nàng.

_ Thúc Thúc khoẻ.

Lý Cửu Cửu có chút ngượng ngùng, hắn chỉ mới chín tuổi mà đã là thúc thúc của người khác. Nếu xét theo cấp bậc, hắn quả thật là tiểu thúc thúc của nàng ta.

Cha của hắn và ông ngoại của nàng là huynh đệ kết bái, hắn gọi ông là đại bá. Vậy nên tiểu cô nương này nên gọi hắn là tiểu thúc thúc.

Giữa cha hắn và gia gia nàng ta năm xưa còn có một cố sự. Khi ấy hai người từng đã hẹn ước làm thông gia với nhau, chỉ cần hai người sinh được một đôi nam nữ, thì sẽ để chúng kết hôn. Kết quả đối phương sinh được một nữ nhi, còn cha hắn mãi không sinh được hài tử. Đến khi nữ nhi nhà người ta đã kết hôn, thì hắn mới chào đời, con gái của thê tử hụt kia, cũng đã sắp sỉ bằng hắn.

Lý Cửu Cửu ban đầu còn ngại ngùng, dần dần đã thành quen, hắn mĩm cười nhìn tiểu cô nương đáng yêu.

_ Uyên nhi ngoan.

Thất lang trung đang vui vẻ cùng tiểu khả ái của lão thì bị cắt ngang, lão không vui liền ra lệnh đuổi khách.

_ Ngươi quay về đi, tiểu Ngọc chắc là đang đợi cơm ở nhà.

Lý Cửu Cửu lễ phép cáo biệt mọi người, hắn cầm theo chiếc cuốc sắt quay người rời đi.

Thiếu phụ nhìn theo bóng lưng Lý Cửu Cửu như có điều suy nghĩ, nàng nhìn sang Thất lang trung.

_ Sư phụ, không phải người muốn nhận hắn là học trò hay sao, người đã nói cùng hắn chưa?

Thất lang trung đáp lời.

_ Vẫn chưa, có lẽ ta và hắn chưa có duyên phận, chí hướng của hắn không phải ở nơi này.

Thiếu phụ cố thuyết phục.

_ Người cứ nói đi, lỡ như hắn đồng ý thì sao?

Thất lang trung thở dài.

_ Hắn là một đứa trẻ ngoan, nhưng cuối cùng người nên đi vẫn phải đi thôi.

Thiếu phụ bất chợt như chất chứa tâm sự, nàng thốt ra trong vô thức.

_ Giống như người kia.

Bầu không khí bỗng chóc trầm lặng, ai cũng chìm trong suy nghĩ của bản thân, mê mang quên mất mọi thứ xung quanh.

Không biết qua bao lâu, Thất lang trung thoát ra khỏi suy nghĩ, lão muốn an ủi thiếu phụ.

_ Tiểu Mỹ, con vẫn còn nhớ đến hắn sao?

Thiếu phụ tên là tiểu Mỹ, nàng là thê tử của đồ đệ lão. Trước lúc xảy ra kỳ án năm đó, nàng và Lâm Ngô Bình đã từng tổ chức hôn lễ.

Hai người sống với nhau rất hạnh phúc, nhưng năm năm trước, hắn nói muốn đi ra ngoài một chuyến. Sau đó hắn không bao giờ trở lại, có người nói hắn đã bỏ trốn cùng tình nhân, cũng có người nói hắn gặp bất chắc trên đường. Dù lý do có là gì, thì suốt năm năm qua nàng vẫn luôn chờ đợi hắn.

_ Chàng còn nợ con một lời giải thích.

Tiểu Mỹ ôm lấy Uyên nhi vào lòng, nàng khẽ vuốt ve nhi nữ, đây chính là kết tinh tình yêu của hai người. Nữ nhi mang họ Lâm, gọi là Gia Uyên.

(có vài bạn thắc mắc, tại sao xưng hô khi thì "Ta, Ngươi", khi thì là "Con". Hôm nay mình sẽ giải thích luôn. Từ "Con" được dùng trong các mối quan hệ gần gũi hơn, ví như giữa cha mẹ và con cái, giữa sư phụ và đệ tử. Còn từ "Ta, Ngươi" dùng cho các mối quan hệ khác nói chung, cái này các bạn tự hiểu là được.)

(à…còn bé Lâm Gia Uyên này là một nhân vật khá quan trọng trong nửa sau của truyện, mấy bạn đừng quên tên con bé nhút nhát, đáng yêu này nhé.)

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.