Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C17: Lý Gia Có Ai Là Nhược Giả

Tiểu thuyết gốc · 2305 chữ

Bến thuyền.

Trần hội trưởng gương mặt vẫn điềm tĩnh, có vẻ như ông không hề lo lắng cho tiểu Nạm.

Lý tướng quân của Việt quốc và ông là chỗ thâm giao, lần này đi Ngô quốc, Lý tướng quân đã đặc biệt cử cháu gái của mình đến bảo hộ. Ngoài mục đích bảo hộ còn muốn mài dũa tính cách của nàng, với tính cách như hiện tại, nàng không thể đứng vững trên quan trường được lâu. Có thể thấy, Lý tướng quân đặt rất nhiều tâm tư lên người Lý Thanh Ngư.

Luận về thực lực, tiểu Nạm có thể đánh với bất kỳ ai cùng cảnh. Không phải tự dưng nàng được xem như là thế hệ cường giả kế cận của Việt quốc.

Ở Nam Hoang có một quy định, người làm việc cho triều đình sẽ không được đề danh lên bảng danh vọng. Nếu không, nàng chắc chắc sẽ có thể đánh vào năm mươi vị trí đầu Thiên Kiêu Bảng.

A Cẩu ở một bên vô cùng lo lắng, hắn sợ hãi nép phía sau Trần hội trưởng.

_ Hội trưởng, chúng ta có nên báo quan hay không?

Trần hội trưởng bĩnh tĩnh đáp.

_ Không cần, quan phủ tự ắt biết.

A Cẩu vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hắn lo lắng nói.

_ Hội trưởng, chúng ta nên về đại thuyền thì hơn, nơi này hãy giao lại cho quan phủ. Sắp đánh nhau rồi, thuộc hạ sợ nơi này sẽ không an toàn.

Trần hội trưởng khẽ cười.

_ Ngươi không tin người của Lý gia?

A Cẩu bị hỏi cho nhảy dựng lên, Lý gia là ai cơ chứ, một nhân vật nhỏ bé như hắn lấy gì mà nghi ngờ Lý gia. Thế nhưng, nữ nhân trước mặt này…hắn tin mới là lạ. A Cẩu thầm mắng một tiếng trong lòng, ngoài miệng thì vẫn không ngừng nói tốt.

_ Ấy, ấy…ngoan cho thuộc hạ, Lý gia là công thần của Việt quốc, nắm giữ đại quân trong tay. Ai nấy đều là thần long, thuộc hạ sao dám nghi ngờ thực lực của bọn họ.

Trần hội trưởng rất thích tên thân tín này, đôi khi dù biết đối phương gian xảo, nhưng vẫn cảm thấy hài lòng.

Phía bên kia, nam nhân khẽ động, đại kiếm trên lưng hắn ta bay lên cao, kiếm dài hai thước hai, rộng hai tất, màu vàng lấp lánh. Nam nhân đưa tay ra, đại kiếm đứng yên giữa không trung, sau đó cắm mạnh xuống mặt đất, dư lực làm cho người khác không dám thở mạnh.

Giữa bến thuyền, đại kiếm đứng sừng sững, giống như muốn nói, ta mới là độc tôn.

Nam nhân tung người khỏi lưng ngựa, thân ảnh trong chớp mắt án ngự trên mặt đất. Nội lực nhanh chóng được điều động, đại kiếm như cảm nhận được, kêu lên từng tiếng "ong ong". Hàn quang toả ra bốn phía, trong bóng tối sống động vô cùng, giống như là một vật sống hơn là thanh kiếm bình thường.

Đinh Tuyết Long kéo Lý Cửu Cửu nấp sau một tảng đá, hắn kích động kêu lên một tiếng.

_ Địa Tiên.

Lý Cửu Cửu tò mò.

_ Là ý gì?

Đinh Tuyết Long vội vàng giải thích.

_ Ngươi có nhìn thấy thanh đại kiếm kia không…

Lý Cửu Cửu nhìn nơi bến thuyền, đại kiếm đứng sừng sững trên mặt đất, các luồng hàn quang quấn quanh thân kiếm, giống như hàng trăm con tiểu xà không ngừng di chuyển. Hắn có một cảm giác rất kỳ lạ, dường như thanh kiếm này có linh tính, nó là một vật sống, nhưng dựa vào đâu thì hắn không giải thích được.

Đinh Tuyết Long tiếp tục nói.

_ Khi một luyện khí sỹ đạt đến Địa Tiên Cảnh viên mãn, nguyên anh có thể xuất ra bên ngoài, người ta còn hay gọi tiểu cảnh giới đó là Xuất Nguyên Tiên Anh. Lúc ấy họ có thể dung nhập nguyên anh vào bên trong binh khí, bắt đầu quá trình thuần dưỡng chúng. Quá trình này rất nguy hiểm, vậy nên phải rất cẩn thận. Sau khi thuần dưỡng được một quãng thời gian, binh khí sẽ sinh ra linh tính, uy lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Đặc biệt, nó chỉ nhận duy nhất ngươi là chủ nhân. Nếu có rơi vào tay kẻ khác, nó cũng giống như một binh khí bình thường mà thôi. Vậy nên chẳng ai đi trộm binh khí của người khác bao giờ. Khi người chủ động giải khai từ bỏ chúng, hoặc là ngươi chết đi, lúc ấy linh tính của nó cũng sẽ mất đi, trở lại là một món binh khí bình thường.

Lý Cửu Cửu đã có chút lý giải, thì ra các thần binh, tiên khí trong thiên hạ đều là được hình thành như vậy. Nhưng không phải là nếu đem con dao thái thịt đi thuần dưỡng, cũng sẽ trở thành thần binh dao thái thịt hay sao?

Đinh Tuyết Long nhìn Lý Cửu Cửu bằng nửa con mắt, dường như hắn đọc được suy nghĩ trong đầu tên kia.

_ Ngươi đừng nghĩ là đem bất cứ thứ gì đi thuần dưỡng đều được, các thần khí trong thiên hạ, bản thân nó bình thường đều là những hảo binh khí. Quá trình thuần dưỡng chỉ chiếm một nửa mà thôi, một nửa còn lại là phụ thuộc vào chất liệu, danh sư, chúc văn,...các thứ nửa.

Lý Cửu Cửu gật đầu, thì ra là như vậy, có thể giải thích vì sao cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa nghe đến "tuyệt thế dao mổ heo", "thần binh đao bổ củi".

Phía bên kia, mọi người đều chủ động tránh sang một bên, nhừng ra cho hai người một khoảng không gian. Trần hội trưởng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn bị A Cẩu kéo sang một bên.

Nhược Lai lão bản ngồi trên lưng ngựa, tư thái tự tin mười phần, vị luyện khí sỹ này là do hắn bỏ ra rất nhiều công sức để mời về. Thực lực của kẻ đó, hắn ta đã từng nghiệm trứng, chỉ cần một kiếm, đã có thể đi ngang trong giới cường đạo. Đặc biệt, kẻ đó còn là một tên vô lại thích thích giả làm quân tử, rất hợp với ý hắn.

Diệp Tông tư thế hiên ngang, hắn chấp tay trước mặt, âm thanh mười phần chính khí.

_ Đắc tội.

Đại kiếm run lên một cái, Diệp Tông giơ cao tay phải, linh khí xung quanh liền dao động mạnh mẽ. Tay trái đánh ra một thủ ấn màu xanh, thủ ẩn cao hơn mười thước, giống như sóng biển ùn ùn lao đến, muốn nuốt chửng tiểu Nạm vào bên trong.

Tiểu Nạm ngón tay vẻ ra một tiểu quang ảnh, nàng bún tay một cái, tiểu quang ảnh giống như tiểu xà lao đến phía trước. Thủ ấn khổng lồ so với tiểu xà quả thật là chênh lệch, tiểu xà giống như một viên đá nhỏ bị ném xuống mặt nước, rất nhanh đã bị thủ ấn nuốt chửng.

Nữ nhân không chút mảy may lo sợ, nàng khẽ cười lạnh, bàn tay vốn đang nắm chặt bất ngờ mở ra. Bên trong là một đoá hoa sen trong suốt, bạch liên như được giải khai, các cánh hoa lập tức nở rộ, hoá thành một làn khói trắng, tan biến trong hư không.

Tiểu xà nằm bên trong thủ ấn lập tức nổ tung, dư lực làm cho thủ ấn giống như một mảnh giấy mỏng bị đốt cháy, tan biến trong hư không. Không để lại, dù chỉ một chút vết tích.

Thủ ấn mang theo một lực lượng cực lớn, cứ như vậy mà biến mất, Lý Cửu Cửu có chút thất thần.

_ Nữ nhân này thật đáng sợ.

Lý Cửu Cửu đã từng gặp qua nữ nhân này, khi ấy nàng rất bình thường, chỉ là có chút lãnh đạm. Không nghĩ rằng nàng lại mạnh mẽ đến như vậy, nếu biết trước, hắn sẽ không ung dung nhận lấy bạc trắng như vậy.

Đinh Tuyết Long đánh thức Lý Cửu Cửu từ trong suy nghĩ.

_ Một chiêu vừa rồi chỉ là hai người bọn họ thăm dò nhau mà thôi, xem tiếp đi, gây cấn còn ở phía sau.

Giống như là Đinh Tuyết Long đã nói, thủ ấn vừa rồi chỉ là Diệp Tông đang thăm dò đối phương. Tay phải đang giơ cao của hắn, như cố dùng sức nắm lấy vật gì đó, có thể nhìn thấy từng sợi gân xanh trên cánh tay.

Hắn thét dài một tiếng, kiếm ảnh khổng lồ từ không trung trong nháy mắt xuất hiện, kiếm ảnh to lớn bổ xuống, như muốn nghiền nát nữ nhân. Đây mới chính là lễ vật hắn đặc biệt chuẩn bị cho nàng, một chiêu "Ảnh Kiếm Trọng".

Trọng lực xung quanh thoáng chốc tăng lên gấp mấy lần, ai nấy đều không còn đứng vững, có người đứng ở gần hơn lập tức ngã ngụy.

Tiểu Nạm đứng ở trung tâm trường trọng lực, đôi chân không khỏi có chút run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là cảm nhận được sức nặng khủng khiếp của cơ thể.

Trường kiếm cắm trên mặt đất, chống đỡ lấy cơ thể nàng. Kiếm ảnh vẫn không ngừng ép xuống, gương mặt nàng lúc này đã lắm tấm xuất hiện những giọt mồ hôi. Từng âm thanh nứt vỡ vang lên, mặt đất bắt đầu xuất hiện các vết nứt, có thể thấy được trọng lực khủng khiếp đến mức nào.

Tiểu Nạm thôi động nguyên đan, nội lực bên trong nguyên anh bắt đầu vận chuyển. Một luồng ánh sáng xuất hiện xung quanh thân ảnh tiểu Nạm, tầng ánh sáng dần dần thu nhỏ lại, tạo thành một lớp màng vô hình, bao bọc lấy cơ thể nàng.

Đây chính là thứ mà người khác gọi là nội lực hộ thể, nhìn như một lớp màng vô hình, nhưng nó lại là thứ rất cứng rắn, bảo hộ cơ thể trước công kích của địch nhân.

Sau khi thôi động nội lực hộ thể, sức nặng của cơ thể đã giảm đi rất nhiều, trường kiếm cắm sâu hai tất trên mặt đất, tiểu Nạm hai tay bắt quyết. Một luồng kim quang liền xuất hiện, giữa màn đêm của bến thuyền, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng. Kim quang xé rách bóng tối, như một tia sét chuẩn xác đánh vào kiếm ảnh.

"Cong"

Giống như tiếng sét, âm thanh vang vọng cả trấn nhỏ, khiến cho không ít người phải giật mình.

Kiếm ảnh khổng lồ nứt toạt thành nhiều mảnh, bắt đầu vụn vỡ giữa không trung. Diệp Tông bị phản phệ, lảo đảo lùi về sau, hắn cố ép xuống thương thế. "Ảnh Kiếm Trọng" vừa rồi được hắn liên tục dùng nội lực gia trì, nhằm tạo áp lực lên người đối phương. Không ngờ nữ nhân kia lại mạnh mẽ đánh gãy, cũng giống như nguyên anh của hắn bị người khác đánh một kích. Tuy không phải là đòn chí mạng, nhưng cũng đủ để tạo ra thương thế cho hắn.

Tiểu Nạm ổn định lại thân ảnh, tia sét vừa rồi chính là "Lôi Ảnh", công pháp ngũ giai mà nàng được giành được trong một cuộc thi.

Nàng thuộc tính linh căn chính là kim thuộc tính, dựa theo ngũ hành thuộc tính kim, mộc, thủy, hoả, thổ. Tương ứng với "sắc bén, bền bỉ, tốc độ, cường lực, cứng rắn", nàng chủ tu công pháp chính là sự sắc bén, chính xác, quyết đoán trong chiêu thức, giống với "Lôi Ảnh" vừa rồi.

Nhược Lai lão bản sắc mặc đại biến, nữ nhân trẻ tuổi này nhìn chỉ như mười tám, mười chín tuổi, nhưng không ngờ thực lực lại đáng sợ đến như vậy. Trong nội tâm hắn đã có chút hối hận khi đến đây, lần này đúng là đã va phải tảng đá lớn.

Nhắc đến tảng đá lớn thì Lý Cửu Cửu miệng đã mở to không khép lại được, một màn này đúng là rúng động lòng người. Nhiệt huyết trong hắn lại dâng lên, hắn chờ đợi rất nhiều trong lần đến Lương Nhân Cốc sắp đến.

Không chỉ có hắn bị làm cho rúng động, những người có mặt tại bến thuyền ai nấy đều không nói nên lời. Bọn họ đa phần đều là bách tính bình thường, hàng ngày đều là vỏ tỏi rau dưa, có bao giờ được chứng kiến cảnh tượng như thế này.

Nam nhân mặt sẹo ôm mặt ngồi trên mặt đất, có ai biết trong lòng hắn đã hối hận đến như thế nào. Nhớ đến hai từ "tiện nhân", hắn chỉ ước bản thân thà bị câm còn hơn. Nếu nữ nhân này nổi lên sát ý, hắn có một trăm cái mạng cũng không đủ cho nàng giết.

A Cẩu đứng phía sau Trần hội trưởng, chợn mắt há hốc mồm nhìn xem tiểu Nạm, nữ nhân này cũng quá cường đại rồi. Vậy mà hắn đã từng nghĩ đến việc bỏ thuốc sổ vào thức ăn, đầu độc nàng ta bởi vì coi thường hắn. Giờ nghĩ lại, hắn đã cho phép nàng có quyền xem thường hắn rồi.

_ Hội trưởng, ngài nói đúng, người của Lý gia đều không tầm thường.

Trần hội trưởng tươi cười, giọng nói đầy thâm ý.

_ Xem tiếp đi, bây giờ mới thực sự là bắt đầu.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.