Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C14: Ngươi Chính Là Trúc

Tiểu thuyết gốc · 2768 chữ

Sau khi thương đội Trần gia đến Mễ Hương trấn đã phát ra tin tức, sẽ thu mua số lượng rất lớn vỏ ốc Mễ Hương, giá thành lại cao hơn nơi khác hai thành. Người dân trong trấn lập tức kinh hỷ, bọn họ không phải vận chuyển chúng đi xa, giá thành lại cao hơn, đây đúng là một chuyện tốt.

Trần Gia Thương Hội cho người xây dựng địa điểm thu mua ngay tại bến thuyền của trấn, chẳng mấy chóc số vỏ ốc đã cao như một ngọn núi. Bọn họ nói là vẫn sẽ tiếp tục thu mua, tuy thời điểm này không phải là lúc nước sông Diêu Giang rút cạn, rất khó thu nhặt ốc Mễ Hương. Nhưng không phải là không thể, chỉ là sản lượng sẽ không nhiều mà thôi.

Nhìn vào núi ốc Mễ Hương ngay tại bến thuyền, mọi người không khỏi tắc lưỡi. Đại thuyền của thương đội không thể tiến vào bến thuyền, chỉ có thể neo ở ngoài xa. Để vận chuyển ốc Mễ Hương ra đến đại thuyền chỉ có thể dùng thuyền nhỏ, vận chuyển hết tất cả số lượng này thật là không biết đến bao giờ, chưa kể là các chi phí phát sinh.

Đại thuyền tuy lớn, nhưng không phải là túi càn khôn, có thể chuyên chở tất cả. Chỉ cần đóng vỏ ốc này thôi, đã chiếm hơn nửa diện tích. Người thông minh có thể tính toán được, bọn họ từ Việt quốc xa xôi đến đây chỉ để mua bao nhiêu đây vỏ ốc Mễ Hương, đây quả thật là một chuyến làm ăn lỗ vốn.

Nhưng thương nhân vẫn là thương nhân, tính toán của bọn họ người bình thường nào dễ bắt kịp. Thương đội cho đặt rất nhiều cối xay bằng đá tại bến thuyền, đây là loại cối xay đã được cải biến, sức đẩy đã giảm đi rất nhiều, phù hợp với ngay cả nữ nhân.

Ban đầu bọn họ cho người của thương đội đập nát vỏ ốc ra, sau đó bỏ vào cối xay nghiền nát, cho đến khi vỏ ốc trở thành bột mịn.

Ngày tiếp theo bọn họ phát ra tin tức, ai cũng có thể đến làm công việc này, không bắt buộc thời gian, có thể làm bất cứ lúc nào. Chỉ cần làm ra được một số lượng bột mịn vỏ ốc, sẽ được trả công bằng số tiền tương ứng.

Mễ Hương trấn đa phần đều là ngư phu, bọn họ chỉ ra biển đánh bắt một vài ngày trong tháng. Những ngày còn lại đều rất rảnh rỗi, đặc biệt là nữ nhân, bây giờ lại có thể tìm được một công việc lúc nhàn rỗi kiếm thêm thu nhập, hỏi sao không vui cho được.

Trần hội trưởng nhìn đám đông đang hăng say làm việc, gương mặt vui vẻ trông thấy. Bên cạnh ông vẫn là A Cẩu và tiểu Nạm, hai người cũng bị bầu không khí nhộn nhịp làm cho tâm trạng tốt lên không ít.

Trần hội trưởng vui vẻ hỏi.

_ Người liên lạc đã có tin tức gì chưa?

A Cẩu khom lưng, cung kính đáp.

_ Vẫn chưa thưa hội trưởng.

Trần hội trưởng vẫn là dáng vẻ tươi cười.

_ Không vội, thời gian vẫn còn sớm.

Ông như sực nhớ đến vấn đề gì đó, quay sang A Cẩu phân phó.

_ Ngươi dẫn theo một vài thuyền phu, giúp ta chuyển hai rương thanh đàn lên đây. Bảo bọn họ dùng cối xay nghiền nát chúng ra.

Nói xong ông còn đặc biệt nhấn mạnh.

_ Nhớ là phải thật sự cẩn thận, thanh đàn rất là độc hại, đừng để thuyền phu hít phải quá nhiều.

Thanh đàn chính là hương liệu rất quý dùng để chế tạo nhan thơm, là loại nhan thơm mà các đại hộ cũng không dám sử dụng tùy tiện. Để làm hương liệu, người ta chỉ sử dụng một lượng rất nhỏ thanh đàn. Bởi vì chúng khi hít phải số lượng nhiều sẽ rất độc hại, có thể khiến người khác mất đi ý thức suốt nhiều ngày, nhẹ thì sẽ đỗ bệnh.

A Cẩu khom lưng cung kính, giọng điệu chính là mười phần nịnh nọt.

_ Hội trưởng thật đúng là người tốt, nếu mọi người biết được chắc chắn sẽ rất cảm động. Thuộc hạ sẽ vô cùng chú ý, ngài yên tâm.

Nói xong hắn liền rời đi, tiểu Nạm nhìn theo bóng lưng của hắn không khỏi nhếch miệng khinh bỉ. Bộ dáng nịnh nọt của hắn khiến nàng vô cùng chướng mắt, nếu có thể chọn, nàng không muốn đứng cạnh hắn ta chút nào.

Trần hội trưởng liếc nhìn tiểu Nạm, tâm tư của nàng sao ông không hiểu cho được.

_ Tiểu Nạm, nhìn ngươi rất giống với một loài cây.

Tiểu Nạm có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên có người nói nàng giống với một loài cây. Nàng rất hiếu kỳ, nhưng vẫn im lặng không hỏi lại, bộ dáng băng lãnh giống như mọi khi.

Trần hội trưởng bật cười, ông ta rất thích những người thú vị.

_ Ngươi không hiếu kỳ hay sao?

Tiểu Nạm nhìn bóng lưng của ông, nghĩ thầm người này tính cách thật quái gỡ. Trưởng bối của nàng chính là Lý tướng quân của Việt quốc, không biết nam nhan trước mặt này đã sử dụng biện pháp gì mà khiến Lý tướng quân đưa nàng đến đây. Giao trọng trách cho nàng phải bảo hộ nam nhân này suốt chặng đường, không được để xảy ra sơ suất.

Nàng lãnh đạm đáp lại.

_ Có.

Trần hội trưởng tiếp lời.

_ Ta và Lý tướng quân là hảo bằng hữu lâu năm, ngươi cũng đừng quá câu nệ thân phận. Nếu xét bối phận, ta còn là trưởng bối của ngươi.

Tiểu Nạm cúi đầu, nàng không biết nên đáp lại như thế nào. Một người là thương nhân, một người là tướng lĩnh của Việt quốc, nói hai người họ là hảo bằng hữu, nàng thật không tìm được điểm chung.

_ Vâng thưa hội trưởng.

Trần hội trưởng chỉ tay về phía bụi trúc gần đó, giọng nói đầy tiếu ý.

_ Nơi đó…nhìn ngươi rất giống loài trúc, thà gãy chứ không cong.

Tiểu Nạm mơ hồ hiểu được ý của ông, nàng cảm thấy nam nhân này quả thật rất khó hiểu.

_ Đây là lần đầu có người đánh giá thuộc hạ như vậy.

Lần này đến lượt Trần hội trưởng cảm thấy bất ngờ, hai người ở cạnh nhau đã được một quãng thời gian. Đây chính là câu nói dài nhất, mà ông được nghe từ nàng.

_ Ngươi đã đến Bắc Châu bao giờ chưa?

Tiểu Nạm chưa từng đến đó, nhưng đã nghe qua Bắc Châu. Nơi bọn họ ở, Việt quốc, Trữ quốc, Ngô quốc,...là Nam đại lục, hay còn được gọi là Nam Hoang.

Bắc Châu chính là ở hướng bắc kia, ranh giới chính là Dung quốc. Nơi đó rất rộng lớn, thực lực các nước và tông phái đều rất mạnh mẽ. Ba trong bốn cường quốc của thiên hạ đều là ở nơi đó.

Không biết có phải vì vấn đề bối phận hay không, nàng đã cảm thấy có thể dễ dàng trò chuyện hơn.

_ Vẫn chưa thưa hội trưởng.

Trần hội trưởng không tỏ ra bất ngờ, ông chậm rãi nói.

_ Bắc Châu có một nơi gọi là Quân Tử Cốc, nơi đó là một thung lũng rất rộng lớn, ngươi có thể cưỡi trên lưng ngựa, dẫm trên cỏ dại đi khắp nơi mà không thấy điếm cuối.

Tiểu Nạm cảm thấy cái tên Quân Tử Cốc rất là tự đại, trên đời này ai dám xưng bản thân mình là quân tử cơ chứ. Nàng cảm thấy nam nhân trước mặt này không phải là đột nhiên nhớ lại chuyện xưa, mà hẳn là có một hàm ý khác.

_ Thuộc hạ ngu muội, ngài có thể nói rõ hơn.

Trần hội trưởng vẫn là dáng vẻ tươi cười.

_ Ta muốn nói đến là cỏ dại, ngươi có thể dẫm chúng dưới chân ngựa, nhưng không thể nào dẫm chết chúng. Có đôi khi làm người không nên quá bản tính, phải biết mềm dẻo như là cỏ dại. Nếu không sẽ có một ngày, cỏ dại sẽ phủ khắp mộ ngươi.

Nói đến đây ông liền cười lớn đi về phía trước, bỏ mặc tiểu Nạm vẫn còn đang đứng ngẩn ra.

Sáng sớm Lý Cửu Cửu đi ra sau vườn, gà mái vẫn luôn cảnh giác nhìn theo hắn. Cuối cùng Lý Cửu Cửu quyết định vẫn không nên ăn trứng luộc thì hơn.

Hắn chuẩn bị một số vật dụng, cùng một bộ y phục sạch sẽ, bỏ tất cả vào túi vải, mang theo trên lưng.

Bây giờ hắn đã không còn đến học viện đọc sách, thời gian rãnh rỗi rất nhiều. Hắn quyết định là sẽ kiếm thêm chút tiền lộ phí, chỉ thời gian ngắn nửa thôi, là hắn sẽ phải lên đường đi đến Lương Nhân Cốc.

Thu nhặt ốc Mễ Hương cũng là một cách để kiếm tiền, nhưng thời điểm này mực nước sông Diêu Giang rất cao. Tuy không phải không thể bắt chúng, chỉ là sức lực bỏ ra rất lớn, thành quả lại không đáng kể, lợi không bù được hại.

Sau một phen tính toán, Lý Cửu Cửu quyết định là sẽ tìm thiết thạch vẫn hơn. Tuy công việc này có chút nhàm chán, nhưng bù lại sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, so với việc thu nhặt ốc Mễ Hương lúc này.

Sông Diêu Giang vẫn luôn rất hiền hoà, dòng chảy không hề mạnh chút nào. Lý Cửu Cửu đứng trên bè gỗ, tay cầm một thanh tre thật dài, chống dưới đáy sông, đẩy bè gỗ ngược dòng lên phía trước.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mặt trời đã đứng trên đỉnh đầu. Lý Cửu Cửu thở ra một hơi, hắn nhìn vào núi nhỏ thiết thạch trên bè gỗ, cảm thấy rất hài lòng. Tiến độ tìm thiết thạch đã nhanh hơn lần trước rất nhiều, hắn thầm nghĩ, nếu đi lên phía thượng du, không biết có thể tìm được nhiều thiết thạch hơn hay không.

Lúc này bụng hắn kêu lên một tiếng, báo hiệu đã đến lúc ăn trưa. Hắn chợt nghĩ đến món trứng luộc, nếu có thể hắn muốn nuôi thật nhiều gà mái.

Xua đi suy nghĩ trong đầu, Lý Cửu Cửu bắt đầu đi tìm bắt cá suối, công việc này đối với hắn không hề khó khăn, từ nhỏ hắn đã phải tự làm rất nhiều công việc để mưu sinh, việc bắt cá cũng là một trong số đó.

Rất nhanh hắn đã bắt được bốn con cá suối thật lớn, bắt đầu thực hiện món cá nướng độc nhất vô nhị của chính hắn.

Thịt cá vàng om được nướng trên than củi, không ngừng sùi lên từng bọt khí màu trắng, hương thơm nồng đậm toả ra khắp nơi. Hắn lật cá qua lại, làm bông ra từng thớ thịt màu trắng mơn mởn, mùi hương thịt cá hoà nguyện cùng nguyên liệu bí truyền của hắn làm cho người khác không thể cưỡng lại được, chỉ muốn hít thêm mấy lần hô hấp.

Hắn dùng tay bóc ra một mảng thịt thật lớn, thổi qua hai lần, sau đó cho vào trong miệng. Thịt cá nóng hổi làm cho hắn phải há hơi vài lần, nhưng mùi vị không thể nào chê được, đến chính hắn cũng phải thầm tự hào.

_ Huynh đệ, tất cả chổ này đều của ngươi sao?

Lý Cửu Cửu giật bắn mình, suýt chút nửa làm rơi luôn miếng thịt cá trong tay. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện đó chính là gã ăn mày trong sơn đông kia. Gương mặt rối bù của gã vẫn còn ửng đỏ, chắc hẳn là vẫn chưa tỉnh rượu. Đôi mắt nhìn đăm đăm vào bếp củi, không giấu được vẻ thèm ăn.

Lý Cửu Cửu nhìn bộ dáng của gã, chỉ có da bọc sương, cảm thấy rất đáng thương. Hắn rất sẵn lòng chia sẽ bữa ăn này, dù sao cũng còn rất nhiều cá trên bếp.

_ Đúng vậy, nếu ngươi muốn, có thể ăn cùng ta.

Đôi mắt gã ăn mày rực sáng, lúc bên trong sơn động, gã đã ngửi thấy mùi hương không thể cưỡng lại này. Con quỷ thèm ăn bên trong gã lập tức trỗi dậy, kết quả là mặt dày mài dạn đi đến nơi này.

_ Thật à, vậy ta sẽ không khách sáo.

Lý Cửu Cửu vui vẻ nhìn gã ăn thật ngon miệng, món ăn mình làm ra, có thể khiến người khác ăn ngon miệng, đó cũng là một niềm vui. Nhưng rất nhanh biểu cảm vui vẻ của hắn liền biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc. Gã ăn mày bộ dáng gầy yếu thế kia, lại giống như một chiếc thùng không đáy, bỏ vào bao nhiêu cũng không đầy được. Chỗ cá trên bếp rất nhanh đã không còn lại gì, ngay cả xương cá cũng bị gã liếm láp sạch bong.

Nhìn bộ dáng này, thật giống như là một tiểu heo tinh mà hắn quen biết.

Gã ăn mày luyến tiếc nhìn đóng xương cá trước mặt, gã ợ lên một hơi sau đó chép chép miệng.

_ Thật ngon, đây chính là món cá nương ngon nhất mà ta từng ăn.

Ăn thì cũng đã ăn hết, Lý Cửu Cửu có hối hận cũng không làm được gì. Dù sao hắn cũng đã ăn được một ít, cũng không đến mức bao tử dính hết lại vào nhau.

_ Cũng không đến mức như vậy, ta chỉ tùy tiện thêm chút hương liệu mà thôi.

Gã ăn mày không cho là như vậy.

_ Huynh đệ, ngươi thật biết cách nói chuyện, dù sao cũng cám ơn ngươi vì đã mời ta.

Lý Cửu Cửu nở một nụ cười, hắn dùng đất đá lấp đi số than củi còn đang bốc cháy. Nếu để xảy ra hoả hoạn, thật đúng là một phiền phức lớn.

_ Chỉ là ít cá mà thôi, ngươi thích là được rồi.

Gã ăn mày chỉ tay về hướng bè gỗ.

_ Ngươi tìm chúng sao?

Thiết thạch ở đáy sông cũng giống như ốc Mễ Hương, ai cũng có thể nhặt lấy. Nếu gã ăn mày cũng suy nghĩ giống như hắn, nhặt thiết thạch đem đổi lấy tiền, hắn không có lý do gì mà ngăn cản. Hắn thành thật trả lời.

_ Đúng vậy, ta nhặt chúng để bán cho tiệm rèn.

Gã ăn mày lại chỉ tay về hướng thượng lưu của dòng suối.

_ Ở nơi đó có một mỏ thiết bỏ hoang, mấy ngày trước ta nghe thấy động tĩnh rất lớn. Số thiết thạch này chắc hẳn là đến từ nơi đó.

Lý Cửu Cửu hai mắt rực sáng, đầu tiên là hắn cảm thấy có lỗi, vì đã nghĩ sai cho gã. Thứ hai là hắn cảm thấy sắp tìm được công việc có nhiều tiền, nếu có thể đến được mỏ thiết bỏ hoang kia, chắc hẳn sẽ tìm được rất nhiều thiết thạch.

_ Ngươi đã từng đến đó?

Gã ăn mày như nhìn ra suy nghĩ của Lý Cửu Cửu.

_ Ta khuyên ngươi đừng nên đến đó, động tĩnh phát ra chắc hẳn là của một hung thú nào đó. Tiền đúng là rất quan trọng, nhưng phải còn mạng để sử dụng mới được.

Lý Cửu Cửu nghe đến hai từ hung thú lập tức thay đổi sắc mặt, hung thú luôn là vấn đề đau răng của triều đình. Đừng nói là hắn, ngay cả luyện khí sỹ cũng phải kiêng kị ba phần, mạng nhỏ của hắn đúng là không đáng tiền.

_ Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta cũng không định đến đó.

Gã ăn mày đứng người dậy, cơ thể của hắn đúng là rất gầy, các cơ bắp hầu như đều mất hết, đúng nghĩa là da bọc xương.

_ Như vậy thì tốt, ngươi cứ từ từ làm công việc của mình đi, cáo từ!

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.