Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc long

Phiên bản Dịch · 2556 chữ

Không ai biết Độc Long đã trở thành giáo chủ của Tàn Kỳ từ bao giờ. Chỉ những trưởng lão cao niên nhất trong giáo phái mới nhớ được, từ năm mươi năm trước Độc Long đã xưng bá võ lâm, đưa Tàn Kỳ từ một giáo phái vô danh trên núi Nghịch Thiên trở thành đệ nhất ma giáo, khiến toàn thể nhân sĩ giang hồ ai nấy nghe tên đều kinh hồn bạt vía.

Giáo chủ ngự ở toà tháp cao nhất trên núi, ngoài nhị vị hộ pháp, cửu đại trưởng lão thì không tiếp kiến một ai. So với Lạc Tiên, trưởng giám của Lưu Tinh quân đoàn, thì Độc Long còn có phần lớn tuổi hơn. Thế nhưng bề ngoài của hắn chỉ không quá ba mươi, gương mặt thanh nhã, cơ thể cường tráng không có chút nào ảnh hưởng bởi tuổi già. Người ta đồn rằng do Độc Long hiện nay đang nắm giữ Cổ Mẫu của Tàn Kỳ, nên hắn có được sức mạnh cường đại và nguồn thanh xuân vô hạn. Tất cả Tử trùng mà người của thánh giáo đang mang đều là con của Cổ Mẫu, chịu sự chi phối không thể tách rời với Cổ Mẫu. Tử trùng khi đi vào cơ thể con người cũng sẽ giống như Cổ Mẫu, khiến cơ thể của vật chủ khoẻ mạnh vượt trội, tiềm lực võ công tăng tiến, cả khả năng phục hồi vết thương cũng mạnh hơn người bình thường nhiều lần.

Cứ mỗi ba tháng một lần họ sẽ được ban cho một chung rượu có pha máu của Độc Long, nếu không dùng thứ thuốc này trấn áp, bọn họ sẽ bị Tử Trùng hành hạ, đau đớn cho đến chết. Vì thế, tất cả ai đã bước chân vào Tàn Kỳ thì dù muốn hay không cũng phải thần phục thánh giáo. Bởi dù họ không ngại bị Tử trùng giết thì Độc Long còn có nhiều phương pháp hơn để khiến họ thấy cái chết vẫn còn là một ân huệ quá lớn lao.

Đêm đó hắn vẫn nằm trên tháp thượng lim dim ngủ. Ngoài việc cần phải tiếp kiến Tứ Tiên Ngũ Quỷ, hầu hết thời gian Độc Long đều trong tình trạng gà gật như thế này. Mái tóc đen dài buông xoã tán loạn, trên trán là một chuỗi vòng trang sức lấp lánh trân quý. Bộ hắc phục trên người càng làm nước da trắng toát, tái mét của hắn nổi bật trong đêm đen. Vòm ngực rộng mở có thể thấy rõ những hình xâm kỳ lạ loằn ngoằn vắt ngang.

Đó là một văn tự cổ dùng để trấn áp Cổ Mẫu. Thứ tà vật chí dị, chí quái như thế nếu không có cổ tự khắc chế thì đã sớm bạo phát cơ thể vật chủ mà phá toái chạy thoát ra ngoài rồi. Cổ Mẫu là một sinh vật vô cùng tà ác có ý chí riêng của mình.

Không ai biết Độc Long bao nhiêu tuổi và xuất hiện từ lúc nào, bởi vì hắn vốn không phải là người, ngay từ đầu đã chẳng phải người.

Sách vở có câu "Long môn lý tam diệu, ngư nhi hóa vi long". Hóa rồng là ước mơ lớn nhất của cá chép. Tuy nhiên, con rắn hoang tưởng cũng mơ ước thành rồng. Thần long bay lượn trên trời, thân rắn cũng uốn éo nơi mặt đất. Người ta là phi long tại thiên, loài rắn cũng tự xưng mình là cuồng long tại địa. Độc Long là vua của loài rắn, được xếp vào hàng kỳ độc mạnh nhất thiên hạ, trên đầu hắn đã có mọc sừng cong ngược như linh dương, toàn thân ẩn chứa sức mạnh cường đại, toả ra chướng khí khiến cả một ngọn núi xung quanh không sinh vật nào sống nổi.

Độc Long đã trải qua một ngàn năm tu luyện, nuốt hết chín trăm chín mươi chín đồng nam. Khi đó, hắn chỉ còn chờ một kỳ hạnh ngộ, cướp được tiên cơ, uống máu một vị tiên là sẽ có khả năng phi thăng hoá rồng. Vậy mà năm đó Độc Long lại bị Võ tinh Phi quân đánh bại, tán thân tiêu hồn, ngay cả kiếp rắn cũng không thể làm.

Một khối tử khí lâu năm tích tụ đầy thù oán, thân thể hắn chỉ là một mẩu thịt vặn vẹo không khác gì loài sâu trùng. Độc Long có thể chui vào cơ thể loài người mà làm tổ và điều khiển cơ thể người đó. Tuy nhiên, cơ thể mong manh yếu ớt của loài người lại khó mà chịu đựng được sức mạnh của hắn. Cứ sau một thời gian thì vật chủ sẽ bục vỡ, nổ tung thành một bông pháo hoa xác thịt. Chính vì vậy Độc Long phải tìm cách khống chế bản thân lại, hắn đã tìm cổ ngữ phong ấn sức mạnh, sau đó xâm hết lên người vật chủ như hoa văn trang trí. Thân xác hiện nay cũng chỉ là một ngôi nhà tạm bợ cho Độc Long lưu trú. Từ ngày phi thăng bất thành, chưa bao giờ hắn lại có được một cơ thể ưng ý vừa lòng.

“Giá mà tìm được linh vật nào có mang thần khí thì hay quá!” Độc Long mơ màng.

Nhưng thế gian bao la rộng lớn như vậy, nhân loại lại toàn là những kẻ tầm thường yếu ớt. Làm sao để tìm ra được người có mang linh khí, đủ để tiếp nhận chân thân của hắn? Một vị tán tiên hay một vị thần chịu đoạ kiếp thì sao? Những kẻ đó còn khó kiếm ra hơn những bậc chân tu ngộ đạo của loài người nữa. Hắn lim dim mắt, mơ ước mình sẽ có ngày được bay lượn trên trời.

Bây giờ hắn chỉ còn là một thứ oán niệm vặn vẹo cùng cơ thể bất toàn giống hệt loài sâu trùng hèn mọn. Nhớ đến ánh vàng lấp lánh của con rồng kia, Độc Long lại sôi trào căm tức. Một tay hắn vung ra đánh sập bức tường lớn của thượng cung.

Tả hữu hộ pháp của Tàn Kỳ giáo vốn là hai con yêu xà thành tinh. Thanh Nữ và Đan Nam được Độc Long thu nạp, chỉ có mỗi nhiệm vụ là đi theo dọn dẹp cho những lần bạo phát của hắn. Một đôi oa nhi mặc áo xanh, đỏ nhanh chóng đem mảnh vỡ của bức tường gắn lại. Giáo chủ vẫn còn cần đám thuộc hạ con người của mình cung phụng. Hắn vẫn chưa hoàn toàn phục hồi sức mạnh sau khi bị Võ tinh Phi quân diệt thân. Không thể để nhân loại biết ở núi Nghịch Thiên có yêu quái. Nếu tin này đến tai các vị thần, có khi nào Độc Long lại bị trừng phạt thêm một lần nữa hay không.

Luật của Tàn Kỳ, mỗi năm một lần thu thập trẻ nhỏ đem về luyện độc, lấy được bảy tân tuyển để huấn luyện thành giáo chúng của Tàn Kỳ. Với tốc độ chiêu nạp thành viên như vậy nhưng Tàn Kỳ giáo vẫn chưa bao giờ mở rộng quy mô cho được. Bởi vì ngoại trừ chín vị trưởng lão Tứ Tiên Ngũ Quỷ, thì giáo chúng Tàn Kỳ khó mà sống qua được tuổi ba mươi. Nếu không phải bị giết trong nhiệm vụ nguy hiểm thì cũng là bị trừng phạt vì sự biến thái của đám trưởng lão. Nếu không phải bị Tử trùng bài xích đến chết, thì cũng là bị mang cho Độc Long để làm đồ ăn. Hắn vẫn cần phải ẩn núp ở nơi đây để mà phục hồi sức mạnh đã bị mất. Sự thèm khát được bay lượn giữ trời vẫn chưa ngày nào nguôi ngoai.

Đột nhiên Độc Long giật mình bật ngồi dậy. Hắn mở mắt to kinh ngạc, đồng thời chiếc lưỡi thè ra liếm mép một cách thòm thèm. Có phải hắn bị ảo giác chăng khi ngửi được mùi thơm thoang thoảng của thần khí, là ai trong Tàn Kỳ có được mùi thơm kỳ lạ này.

Thanh Nữ và Đan Nam liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt phóng ra ngoài thượng cung. Có một nữ nhân mặc hắc phục của Lưu Tinh quân đoàn đang xông vào chỗ của giáo chủ.

Tang Điền gấp gáp muốn thi triển khinh công đột nhập vào thượng cung. Bởi vì nàng là môn đồ, nên không thể nào có cơ hội gặp được Độc Long. Tang Điền chỉ hy vọng với tin tức mà mình mang tới sẽ khiến giáo chủ mừng rỡ mà không nỡ giết nàng đi. Đây hoàn toàn là một sự đánh cược với số phận.

Bất ngờ, hai chiếc bóng xanh đỏ ào ào bay tới, đè bẹp nàng xuống đất. Một đôi oa nhi cỡ chừng năm sáu tuổi lại có thể chế phục nàng dễ dàng như đang đùa chơi với sâu kiến. Sức mạnh cường đại của tả hữu hộ pháp khiến Tang Điền sợ hãi. Đây chính là những nhân vật lừng lẫy đứng trên cả Tứ Tiên Ngũ Quỷ, được sống trên đỉnh Nghịch Thiên, cận kề bên giáo chủ Tàn Kỳ sao?

Nàng tiếc thương cho sự ngây thơ của mình và Thương Hải. Họ đã qua ngu ngốc khi xem thường sức mạnh của người ở thượng cung. Nếu đám nhân sĩ võ lâm kia chỉ đủ đối phó được với cấp môn đồ như Thương Hải và Tang Điền, thì khi gặp gỡ những vị hộ pháp này, họ cũng sẽ bị tàn sát như kiến mà thôi. Ấy là còn chưa kể đến cửu vị trưởng lão và giáo chủ tuyệt thế thần kỳ trong truyền thuyết nữa. Nàng lần đầu tiên mới hiểu được bản thân mình thì ra chỉ là một con ếch ngồi dưới đáy giếng nhìn lên bầu trời cao.

- Mang nó vào đây. - Một giọng khàn khàn từ sâu trong Diệt Quang điện vang ra.

Hai đứa trẻ xanh đỏ ngay lập tức kéo nàng lôi vào trong. Tang Điền lén lút nhìn nam nhân hoa lệ ngồi nơi thạch kỹ trên bệ cao. Nghe nói giáo chủ là một lão già tám chín chục tuổi, sao lại có được diện mạo trẻ trung như vừa đôi mươi thế này?

Độc Long vừa vung trảo, hấp lực liền ngay lập tức kéo Tang Điền lọt vào tay hắn. Nàng cứng người sợ hãi vì chiêu thức này của giáo chủ, càng kinh hoàng hơn khi Độc Long bắt đầu hít hít ngửi ngửi cơ thể nàng như một con chó.

- Mùi thoang thoảng, rất nhạt, nhưng không thể nào lầm được.

Độc Long lầm bầm, sau đó mạnh tay giật mạnh khăn che mặt của nàng xuống. Hắn le lưỡi liếm lên da thịt nàng, khiến Tang Điền hoảng sợ cứng hết cả người. Ghê tởm, chính là thứ duy nhất nàng nhận được từ Độc Long.

Hắn nhíu mày, không thương tiếc quăng Tang Điền xuống đất. Tuy nàng có hương của thần khí nhưng vị lại là kẻ phàm nhân trần tục. Nàng chỉ là vô tình bị dính một chút xíu mùi của kẻ kia mà thôi.

- Ngươi tên gì, thuộc quân nào, dạo này ngươi đã đi đâu, gặp qua những ai?

Tang Điền vội lồm cồm ngồi dậy, phủ phục dưới chiếc bệ cao mà Độc Long đang toạ định. Nàng không còn biết mình là ai. Đối diện với sự uy quyền tột đỉnh, với sức mạnh cường đại đang toả ra ào ạt trước mặt, nàng có cảm giác như mình đang nhìn thấy cái chết. Sau lưng độc long có phải là cánh cửa quỷ môn quan?

- Đệ tử là Tang Điền, Lưu Tinh quân đoàn, thuộc Lạc Tiên trưởng giám. Đệ tử khi đi xuống núi thi hành nhiệm vụ đã bắt được bức mật thư này, tình hình nguy cấp nên mới mạo gan xông vào thượng cung làm phiền giáo chủ. - Nàng vừa nói, hai tay vừa dâng bức mật thư có ghi rõ kế hoạch tấn công của triều đình.

Thanh Nữ liền nhanh chóng chộp lấy bức thư của Tang Điền, đem lên cho giáo chủ. Độc Long chỉ liếc mắt nhìn ngang, sau đó vò nát tờ giấy, vất đi như một miếng rác.

- Vớ vẩn, mấy thứ này không quan trọng. Quan trọng là ngươi đã ở đâu trước đó. Trong vòng mười ngày qua, ngươi đã gặp những kẻ nào?

Độc Long đoán rằng khí tức mờ nhạt trên người nàng là do đã từng gặp gỡ tiên nhân, sau một thời gian dài nên chỉ còn tản mát lại một chút ít mùi còn sót. Kẻ đó chắn chắn không thuộc Tàn Kỳ giáo. Nếu một tiên nhân đang ở trong Tàn Kỳ, tại sao không có ai bị vướng mùi giống như Tang Điền? Mọi việc phát sinh ắc là ở bên ngoài phạm vi núi Nghịch Thiên rồi.

- Khởi bẩm giáo chủ, mười ngày trước đệ tử đến Nhã Thanh trang thực hiện nhiệm vụ.

- Là người ở đó sao? - Đôi mắt Độc Long hấp háy vui mừng.

- Dạ, nhiệm vụ đã hoàn thành, toàn bộ người ở đó đều đã bị tiêu diệt! - Tang Điền cẩn thận thưa lại.

- Cái gì? - Độc long thét lên chói lói, sức không kềm được, bóp vụn tay nắm toạ bảo bằng đá hoa cương rắn chắc.

Tang Điền lại tiếp tục run rẩy khi nhìn thấy giáo chủ nổi cơn thịnh nộ. Võ công của hắn, sức lực của hắn đã vượt quá khả năng của con người rồi.

- Thanh Nữ, Đan Nam, các ngươi mau chạy nhanh đến Nhã Thanh trang, mang hết tất cả xác chết về đây cho ta. - Độc Long hối hả ra lệnh.

Nhỡ thật sự trong số đó có một tiên nhân trà trộn thì sao? Nhỡ thật sự có một vị tán tiên hay long thần bị đoạ kiếp đã đầu thai thành người ở đó thì sao? Tuy thân thể của phàm nhân có thể bị giết chết, nhưng đó cũng là một cơ thể vô cùng mạnh mẽ mới có thể chứa đựng được thần hồn. Nếu hắn nhanh tay, có thể may mắn lấy được một cái xác đã từng mang thần khí. Chỉ có cơ thể đó mới có thể dung chứa được bản thể của Độc Long. Lúc này mơ ước phục hồi sức mạnh của hắn đã gần trong tầm tay rồi.

Nhị vị hộ pháp vừa dạ rân một tiếng, thân ảnh đã tiêu tán trong hư vô. Tang Điền há hốc miệng nhìn cảnh giới khinh công xuất quỷ nhập thần của Thanh Nữ và Đan Nam. Khoảng cách thực lực giữa nàng và họ có thể tính bằng bầu trời với vực thẳm được rồi.

Đột nhiên, một tiếng nói rợn gai ốc làm Tang Điền giật nãy mình ngó lại.

- Còn ngươi, đệ tử Tang Điền. Ta có nhiệm vụ giành cho ngươi đây.

Bạn đang đọc Hoa Đào Có Phải Nở Vì Ta của Người Qua Đường A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.