Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân Sinh

1828 chữ

Người đăng: kaiten

- Khối u của cậu đã di căn đến cột sống. Tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị tinh thần...

...

Tôi lang thang bước đi trên đường. Mấy hôm trước tôi tới bệnh viện, vốn chỉ tưởng là chút bệnh vặt đau bụng bình thường không ngờ kết quả là bác sĩ lại cho tôi biết rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa.

Chết thì cũng thực bình thường thôi, tôi là một cô nhi, thanh niên hai mươi mấy tuổi với tiêu chuẩn ba không, không nhà, không việc cố định, không bạn gái, có chết cũng không có người buồn thương. Chỉ là tôi thật không cam tâm. Cả cuộc đời này tôi không làm gì thẹn với lương tâm, cho dù có nhục nhã, có tủi cực tôi vẫn cố gắng chịu đựng cố gắng sống sót, nhưng không ngờ cuối cùng cuộc sống vẫn từ bỏ tôi.

Tôi ngồi ngẩn người trên ghế đá, nhìn mọi người qua lại. Tôi nhớ về cuộc đời mình. Tôi không biết bố mẹ mình là ai, từ khi có ý thức, tôi chỉ biết mình sống trong cô nhi viện, trưởng bối duy nhất là viện trưởng.

Nhưng cho đến năm tôi mười bốn, viện trưởng cũng mắc bệnh qua đời, cô nhi viện bởi vì không có kinh phí duy trì mà phải đóng cửa. Không còn tiền trợ cấp, tôi phải nghỉ học, tự bươn trải vào đời kiếm sống. Dần rồi cũng quen, tôi xin đi làm thuê đủ loại việc, kiếm tiền trang trải cuộc sống. Cứ lay lắt như vậy mà sống được đến bây giờ.

Khoảng mấy ngày trước, tôi bị đau bụng, tưởng rằng ăn phải thứ gì ôi thiu nên chỉ uống vài viên thuốc rồi thôi. Việc này cũng thường xảy ra, mọi khi đều đau một chút, sau khi uống thuốc là hết nhưng lần này cơn đau kéo dài, không chịu được nữa, tôi mới phải tới bệnh viện khám.

Bác sĩ khám bắt tôi chạy hết khoa này đến khoa nọ, kiểm nghiệm này đến chụp cắt kia. Nói thực, lúc đó tôi chỉ tiếc cho số tiền dành dụm của mình, kiểu này có khi húp cháo sống qua tháng mất. Nhưng nghĩ lại thì cũng vì sức khỏe của mình, tôi đành cắn răng chi trả.

Rốt cục kiểm tra được mấy ngày, bác sĩ cho ra cái kết luận nghiệt ngã kia.

Tôi thở dài, đứng dậy, quay về cái ổ chó thuê tạm của mình.

Trong nhà tôi không có nhiều đồ, chỉ có mấy bộ quần áo sờn cũ, một cái giường đơn, dưới gầm giường là một cái hòm. Trong hòm là toàn bộ gia sản tôi dành dụm được.

Tôi lấy số tiền trong hòm ra đếm. Ha, cũng nhiều ra phết đấy chứ. Tôi để ra một ít tiền, còn lại cất vào trong túi.

Quyét dọn sạch sẽ căn nhà rồi đóng cửa lại. Tôi đứng ngoài cửa ngẩn người nhìn căn nhà. Mặc dù có rách nát nhưng nó cũng là nơi tôi ở hơn chục năm nay, giờ có lẽ là lần cuối tôi nhìn nó.

Đằng sau đột nhiên có người gọi, tôi quay lại, thì ra là bác chủ cho thuê nhà. Tôi cười chào bác, rồi đưa cho bác tiền thuê nhà tháng này. Bác chủ nhà hỏi sao tháng này lại đưa tiền sớm thế. Tôi bảo, tôi gặp được họ hàng xa muốn đón tôi sang thành phố khác sống.

Bác chủ nhà có vẻ hơi buồn nhưng rồi cũng cười bảo tôi rốt cục cũng đổi đời, không phải sống khổ nữa.

Bác chủ nhà là người tốt, là người đã giúp đỡ tôi khi khó khăn nhất. Tôi coi bác ấy như người thân thứ hai của mình (người thứ nhất là viện trưởng). Tôi không muốn bác biết tôi chỉ còn sống được mấy tháng nữa.

Tôi chào bác rồi rời khỏi con xóm nhỏ đó.

Cầm trong tay số tiền kia, tôi đang suy nghĩ phải làm gì để tiêu pha hết nó. Ha ha, phải đấy, tôi cũng muốn học tập những nhân vật trong phim một lần. Khi biết mình bị bệnh máu trắng hay ung thư gì đó, đều cầm tiền đi tiêu pha cho sướng, để khi chết không còn tiếc nuối gì nữa.

Cầm tiền đi lang thang trên phố, tôi không biết phải tiêu nó vào việc gì. Có lẽ là do thói quen chục năm nay luôn tằn tiện từng ly từng tý một nên giờ bảo tôi tiêu xài phung phí, tôi cũng không biết phải làm thế nào.

Hay là thử ăn một bữa thật no nê.

Nghĩ vậy, tôi liền đi vào một nhà hàng lớn. Nhưng mà đi đến cửa đã bị người ta đuổi ra, nói rằng nhà hàng chỉ cho những người ăn mặc đàng hoàng vào. Tôi cúi đầu nhìn lại mình, áo sơ mi trắng cũ kỹ, quần vải đen, dép lê. Quay xung quanh, đều là những người ăn mặc sang trọng, váy áo lụa là, com lê thẳng thớm. Ánh mắt những người xung quanh nhìn tôi đầy khinh thường.

Tôi đột nhiên hiểu ra cho dù tôi có muốn sống thử một cuộc sống nhà giàu thì cũng không thể nào thoắt biến trong một ngày được.

Xã hội này vẫn luôn vậy, coi trọng vật chất, coi trọng địa vị.

Tôi quay người bước đi, mặc dù tôi nghèo thật nhưng tôi vẫn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho mình. Những ánh mắt kia rất tổn thương lòng tự ái.

Tiếp tục bước đi trên đường, bất giác tôi quay về chỗ cô nhi viện ngày xưa. Bây giờ chỗ này đã là công trường, căn nhà cô nhi viện cũ đang bị tháo dỡ, có lẽ một hai tháng nữa, nơi này sẽ mọc lên một căn nhà mới hoặc một nhà hàng mới, sẽ không còn ai nhớ tới nơi này từng là cô nhi viện, từng là căn nhà của rất nhiều đứa trẻ bơ vơ.

Tôi nhìn số tiền trong tay mình, đột nhiên biết mình nên làm gì với nó.

...

Chiều hôm đó, quỹ từ thiện cô nhi viện được một người dấu tên quyên góp một số tiền.

Ba ngày sau, báo đăng tin, vớt được xác trôi sông của một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, không rõ danh tính.

...

- Ừm, tối quá, đây là địa ngục sao?

Xung quanh rất ẩm ướt... tay chạm vào thứ gì đó lùng bùng bầy nhầy. Hắn còn nhớ sau khi mình quyên góp tiền cho cô nhi viện xong thì đã nhảy sông tự sát rồi mà, tại sao vẫn còn sống thế này.

- Không phải ai đó tốt bụng cứu giúp tên quỷ xui xẻo mình đấy chứ?

Hắn cười khổ nói thầm. Hắn phải cố dũng khí lắm mới đi tới nhảy xuống bờ sông đó, vậy mà ai lại đi cứu hắn lên. Mặc dù chỉ còn mấy tháng nữa sẽ chết nhưng bảo một người sống sờ sờ thế này đi tự sát vẫn có chút khó khăn, bảo hắn lấy dũng khí lần nữa đi chết, hắn không làm được.

Đột nhiên nhiều tiếng nói chuyện rơi vào tai. Những tiếng này, hắn nghe không hiểu, hình như là tiếng Nhật... tiếc là không ai nói tiếng quốc ngữ.

Sau đó, hắn bị ai đó túm chân kéo ra khỏi nơi ẩm ướt chật hẹp này.

Mắt vẫn bị cái gì đó dính kín, không mở ra được. Hắn chỉ có thể dùng tai loáng thoáng nghe thấy ai đó, hô hào, rồi có cả tiếng cười.

Ồn ào thật...

Đột nhiên hắn bị ai đó đánh thật mạnh vào mông... Gì? Hắn lớn đến từng này tuổi đầu rồi, chưa bị ai đánh vào mông cả, hơn nữa còn dùng tay đánh.

Hắn tức giận, muốn mở miệng mắng to nhưng khi tiếng ra khỏi miệng lại chỉ là những âm ê a không rõ nghĩa.

Thế này là sao chứ?

Hắn rất hoang mang, không biết tại sao lại vậy. Cố dành hết sức mở to đôi mắt nhưng không làm được, chỉ cảm thấy mình đang nằm trong một vòng tay rất ấm áp.

Kêu lên vài tiếng hắn đã cảm thấy mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc. Trước khi thiếp đi, hình như hắn còn cảm thấy ai đó đột nhiên cướp lấy hắn khỏi vòng tay ấm áp kia.

Đến khi tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã có thể mở mắt.

Đập vào mắt là cả bầu trời đỏ lừ như máu, xung quanh tràn đầy áp lực nóng rực.

Đây là đâu? Chẳng lẽ thật sự là địa ngục.

Đột nhiên một vật thể to lớn phóng về phía hắn, gió áp thổi tới khiến hắn cảm thấy đau đớn.

Phập! Phập!

Dòng máu đỏ tươi vẩy vào mặt. Hắn ngơ ngác nhìn hai người chắn trước mặt mình.

Đó là một người phụ nữ với mái tóc dài màu đỏ xinh đẹp, đôi mắt màu tím đậm hiền từ nhìn hắn. Đằng sau người phụ nữ là một người đàn ông tóc vàng, đôi mắt xanh lam thăm thẳm như bầu trời.

Người phụ nữ cúi đầu, nói gì đó với hắn nhưng hắn không hiểu, chỉ cảm thấy trái tim rất đau đớn như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Nước mắt bất giác chảy xuống.

Hắn vươn tay tới, phát ra những tiếng ê a không rõ. Rất muốn níu kéo hai người này lại.

Bầu trời đỏ lửa đã biến mất, hai người kia cũng nằm đó, máu từ người họ chảy ra... rất nhiều.

Từ khi mở mắt đến giờ, hắn vẫn chưa rời ánh mắt ra khỏi họ, cứ nhìn chằm chằm như thể muốn khắc sâu hình ảnh của họ vào trong lòng.

Sau đó, hắn được một ông già bế lấy. Người đàn ông tóc vàng nói gì đó với ông ấy rồi mãn nguyện mỉm cười nhắm mắt.

Cho dù chưa ai cho hắn biết hai người đó là ai nhưng huyết mạch tương liên khiến hắn biết đó là cha mẹ mình. Đời trước hắn là cô nhi, ngay cả bố mẹ mình cũng chưa được nhìn thấy. Đời này hắn vẫn là cô nhi, lại còn phải tận mắt chứng kiến bố mẹ mình chết đi.

Hắn mở miệng khóc, khóc rất to, khóc cho số phận của mình, khóc cho tình thân ấm áp hắn mới chỉ được hưởng một chút rồi lại phải rời xa.

Sau đó, hắn lại thiếp đi. Trước khi mất ý thức, hắn đã biết mình là ai.

Hắn là Naruto.

Còn hai người kia, một là mẹ hắn Uzumaki Kushina, một là bố hắn Namikaze Minato.

Bạn đang đọc Hỏa Chí của kaiten
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.