Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói vậy mà chị cũng tin sao?

Phiên bản Dịch · 2111 chữ

- Sao? Chị Nguyệt, điều này sao có thể?

Tống Ngọc Mị có vẻ rất kinh ngạc, nàng thật sự không biết còn phải gặp phiền toái gì.

Nếu nói về võ lực thì trên đời này đã không còn đối thủ, nếu nói về các thế lực ở thế tục, thì các nàng vẫn không có đối thủ. Đối với Tống Ngọc Mị thì ngoài phiền toái lúc này đến từ Mị Di, sẽ chẳng còn thứ gì khác.

- Ngọc Mị, chị cũng không biết cụ thể sẽ có phiền toái gì, chị chỉ xác định có phiền toái như vậy, nhưng chị từng tu luyện một môn tâm pháp, tuy nhìn qua có vẻ không có tác dụng lớn nhưng tên của nó là Tâm Hữu Linh Tê, có thể để lại dấu ấn trên người kẻ khác, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm giác được tình huống của đối phương.

Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi nói:

- Chị cũng không luyện được tâm pháp này đến mức đại thành, nhưng chị từng đặt dấu ấn trên người Tiểu Thiên, vì vậy dù cậu ấy ở dưới chân núi thì chị vẫn có thể cảm nhận được tình huống, nếu gặp nguy hiểm thì chị có thể cảm giác được.

- Chị Nguyệt, chị nói là bây giờ cảm nhận được Hạ Thiên sẽ gặp nguy hiểm sao?

Tống Ngọc Mị chợt có chút căng thẳng.

Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu:

- Không phải, chị vừa nói mình luyện Tâm Hữu Linh Tê, cũng không phải bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự an nguy của người khác, chị nghe nói công hiệu của Tâm Hữu Linh Tê chính là có thể cảm ứng được an nguy của bản thân, nếu sắp có chuyện bất lợi phát sinh với mình, như vậy sẽ sớm sinh ra cảm ứng.

- Đây chẳng phải là biết trước tương lai sao?

Tống Ngọc Mị tương đối ngạc nhiên.

- Thật sự cũng không thần kỳ như vậy, chỉ có thể cảm ứng được những thứ hư vô mờ mịt mà thôi, nhưng đôi khi những cảm ứng hư vô mờ mịt như vậy thật sự có thể phát huy công dụng. Thật ra khi đó chị tu luyện chủ yếu là vì thấy nó thú vị, vì vậy cũng không quá chăm chỉ tu luyện, vì khi đó chị cũng không quá tin tưởng vào năng lực thần kỳ của tâm pháp này.

Nguyệt Thanh Nhã khẽ lắc đầu:

- Nhưng trước đó chị chợt cảm thấy tâm thần không tập trung, luôn khó tĩnh tâm, điều này làm chị nghĩ ra vấn đề. Thật ra năm xưa trước khi chị và Tiểu Mị quyết đấu với nhau đã từng sinh ra cảm giác như vậy, vì thế mà chị mới ý thức được, lần đó tâm thần không tập trung là một báo động. Bây giờ tình huống như vậy lại xuất hiện, tuy chị không tin đó là dự cảm do Tâm Hữu Linh Tê mang đến, nhưng vì đề phòng mà chị phải có sự chuẩn bị.

- Có phải Hạ Thiên và Mị Di sẽ...

Tống Ngọc Mị rất lo lắng.

- Chị không biết.

Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu:

- Chị chỉ hy vọng dù có nguy hiểm gì, trước khi nó đến thì chúng ta nên cố gắng chuẩn bị.

Nguyệt Thanh Nhã nói đến đây thì khóe miệng lộ ra nụ cười an ủi:

- Ngọc Mị, em cũng đừng quá lo lắng, dự cảm dù là thật thì cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, nhưng chúng ta có thể gặp phải phiền toái lớn mà thôi. Chị tin với năng lực của chúng ta, thế giới này căn bản không có ai tạo nên uy hiếp cho chúng ta, trừ khi...

Trừ khi cái gì, Nguyệt Thanh Nhã cũng không tiếp tục nói.

Tống Ngọc Mị cũng không hỏi, nhưng nàng hiểu ý của Nguyệt Thanh Nhã, thế giới này không có người tạo nên uy hiếp cho các nàng, như vậy thì ý nghĩa là thế giới kia có thể tạo ra uy hiếp sao? Nhưng đám người ở thế giới kia có thể đi vào thế giới này sao?

Dù gì thì cái gọi là xuyên việt cũng chỉ ngẫu nhiên phát sinh, tuyệt đối không có khả năng là chuyện bình thường.

Một nam một nữ đi trên đường, đi trước là một người phụ nữ cao gầy, dù là người mẫu cũng chưa chắc cao bằng nàng, có thể thấy nàng cao hơn mét tám, nhưng không thể nghi ngờ chiều cao không phải là hấp dẫn trí mạng của nàng với người đối diện, mà chính là những đường cong ma quỷ của nàng.

Một bộ quần áo màu đen buộc vòng quanh dáng người hoàn mỹ của người phụ nữ, cặp chân dài thẳng tắp, hai ngọn núi cao ngất, eo nhỏ nhắn. Gặp nàng thì dù là bất kỳ người đàn ông nào cũng chỉ có thể hóa thân thành mãnh thú, nhưng dù là mãnh thú thì đối diện với ánh mắt lạnh như băng của nàng cũng phải nhượng bộ lui binh.

Quá lạnh, cặp mắt kia không những lạnh lẽo, còn có thể làm cho ngươi ta cảm nhận được lực sát thương khủng bố, ánh mắt nàng đủ để người ta sinh ra cảm giác, đó là ánh mắt đó hoàn toàn có thể giết chết người.

Nhưng nếu như không nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ kia, thì gương mặt của nàng tuyệt đối là đẹp tuyệt trần, nhân gian khó gặp, vẻ đẹp như yêu quái, không thể

nào dùng từ ngữ để miêu tả.

Nhưng trên đời này lại có một người đàn ông hình như cũng không biết thưởng thức vẻ đẹp của người phụ nữ này, vì vậy mà lúc này mới có tình huống một người đàn ông đi hờ hững sau lưng nàng, không có cảm giác vui sướng khi được thưởng thức mỹ nữ.

Người khác thấy một mỹ nữ như vậy thì hận không thể theo sát, nhưng hắn thì rơi ra tận đằng sau, tối thiểu cũng gần trăm mét, bộ dạng hận không thể bỏ đi vậy. Nếu người đàn ông này cực kỳ đẹp trai thì không ai nói, đằng này bộ dạng lại chẳng ra gì, có ném xuống biển cũng không làm tung tóe lên bất kỳ bọt nước nào. Nhưng một người đàn ông như thế lại không thèm ngó đến một người đẹp với dáng người ma quỷ, tất nhiên điều này làm cho nhiều người đi qua cảm thấy khó chịu, không biết tên kia có phải là đàn ông hay không, đúng là lãng phí mỹ nữ.

Nhưng ở tại huyện Mộc Dương này chỉ sợ không có mấy ai dám đánh người đàn ông kia, hoặc là có thể nói những kẻ biết đến hắn sẽ không dám đánh, vì hắn chính là Hạ Thiên, là Hạ Thiên cực kỳ có danh tiếng ở huyện Mộc Dương.

Còn người phụ nữ tuyệt sắc phía trước chính là Dạ Ngọc Mị, không lâu trước đó bọn họ vừa rời khỏi Thanh Phong Sơn, bây giờ đang đi về phía huyện Mộc Dương.

Đối với Hạ Thiên thì có một mỹ nữ đồng hành chính là chuyện đáng hưởng thụ, nhưng nếu mỹ nữ đó là Dạ Ngọc Mị thì lại là một chuyện.

Thật ra Hạ Thiên thật sự có hứng thú với Dạ Ngọc Mị, thậm chí hắn còn muốn đánh nàng một trận thật mạnh tay, hắn càng muốn dùng sợi tơ đen trên người nàng để cột nàng lên cây, sau đó cởi sạch quần áo, mỗi ngày đều đánh vào mông nàng một ngàn cái, để nàng cầu xin tha thứ mãi. Đáng tiếc là trước kia hắn không có năng lực này, vì khi đó hắn không đánh lại Dạ Ngọc Mị, nhưng bây giờ tuy hắn đã có năng lực nhưng lại không được làm như vậy, vì thần tiên tỷ tỷ không cho hắn làm thế.

Lại nói tiếp, bây giờ Dạ Ngọc Mị đã quấn những sợi tơ lên người, ngang hông, trên tay, cả cổ đều quấn lấy những sợi tơ, từ xa nhìn lại thấy nó giống như một phần của quần áo, nhưng gương mặt của nàng không được che đậy, vì vậy mà vừa rồi tạo nên chấn động lớn ở thôn Thanh Phong. Nhưng nếu đi ra ngoài, sợ rằng sẽ làm cho đám đàn ông tranh giành vỡ đầu.

- Cậu có thể đi nhanh lên được không?

Dạ Ngọc Mị chợt dừng lại, nàng xoay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào Hạ Thiên đang cách đó hai trăm mét.

- Không thể.

Hạ Thiên ngáp một cái:

- Sáng nay tôi chưa ăn cơm, không còn sức đi đường, cô không muốn chậm trễ thì cõng tôi đi, tôi cũng không ngại.

- Nguyệt Thanh Nhã nói cậu sẽ rất phối hợp.

Dạ Ngọc Mị rõ ràng có chút tức giận.

- Tôi rất phối hợp rồi, dù sao tôi cũng sẽ nhất định đưa cô đến chỗ kia, nhưng thần tiên tỷ tỷ cũng không nói đưa cô đi bao lâu.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Trên thực tế, Nguyệt Thanh Nhã đã từng nói với Hạ Thiên, để hắn cố gắng đưa Dạ Ngọc Mị đi thật chậm.

Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, bộ dạng hận không thể xé xác hắn ra, nhưng cuối cùng nàng cũng không nhúc nhích, vì nàng biết rõ, bây giờ mình không thể nào đánh bại hắn. Nếu nàng thật sự ra tay, như vậy khó thể đảm bảo hắn sẽ làm gì với nàng. Nàng biết Hạ Thiên rất nghe lời Nguyệt Thanh Nhã, nhưng dù sao bây giờ Nguyệt Thanh Nhã cũng không có mặt ở bên cạnh, chỉ có cô nam quả nữ bọn họ, tên khốn này làm gì với nàng thì người khác sẽ không biết. Đến lúc đó dù nàng có nói với Nguyệt Thanh Nhã, với quan hệ giữa Nguyệt Thanh Nhã và Hạ Thiên, sợ rằng sẽ chẳng làm gì nhau.

- Này, nếu chị chê tôi đi chậm, chị có thể tự mình đi.

Hạ Thiên lúc này còn nói thêm:

- Chị đừng cho rằng tôi muốn đưa chị đi, nếu không phải thần tiên tỷ tỷ muốn tôi đưa chị đi, tôi cũng không có hứng thú.

- Cậu có thể nói rõ địa chỉ cho tôi biết, sau đó cậu thích đi làm gì cũng được, không cần đưa tôi đi.

Dạ Ngọc Mị cắn răng nói, nàng rất muốn đi một mình, nhưng vấn đề là nàng căn bản không biết địa điểm, bây giờ chỉ có Hạ Thiên mới biết, nếu không nàng đã sớm bỏ đi, căn bản không cần chờ hắn.

- Muốn địa chỉ sao? Tìm thần tiên tỷ tỷ mà hỏi, đừng hỏi tôi, tôi sẽ không nói cho cô biết.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Tôi là đàn ông tốt nhất đời, tôi nghe lời thần tiên tỷ tỷ, đi theo lời vợ. Đúng rồi, xem ra tôi không nên đi theo sau lưng chị, nếu không người ta sẽ nghĩ chị là vợ tôi, như vậy sẽ lỗ lớn.

Hạ Thiên nói xong những lời này thì bước nhanh hơn, đột nhiên đi lên phía trước Dạ Ngọc Mị, sau đó bước chậm lại, một lần nữa khôi phục bộ dạng không chút sức lực.

Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị có vẻ muốn đuổi kịp, hắn quay đầu nói một câu:

- Này, đừng đi đến quá gần, nếu không người ta sẽ nói chị thích tôi.

Dạ Ngọc Mị tức giận cắn răng:

- Cậu không phải nói chưa ăn cơm chưa đi nhanh được sao?

- Nói như vậy mà thôi, chị cũng tin à?

Hạ Thiên ngáp một cái:

- Đúng là ngực to không não, đúng rồi, chưa nói gì khác, chị thật sự là người đẹp ngực lớn nhất tôi từng gặp, dù là cảnh sát tỷ tỷ hay Kiều Phượng Nhi đều thua chị, ôi, chị có thể nói cho tôi biết, chị ăn gì mà ngực lớn như vậy không?

- Câm miệng.

Dạ Ngọc Mị quát một tiếng, sợi tơ buộc quanh người chợt tung bay, chỉ khoảnh khắc này nàng đã bị Hạ Thiên chọc giận, muốn ra tay.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 26
Lượt đọc 2635

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.