Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu gặp mặt nhạc phụ đại nhân

Tiểu thuyết gốc · 1892 chữ

“Đứng lại, ra vào thành xuất trình giấy chứng nhận thân phận.”

Diệp Chiến không nghĩ đến người ra vào vương đô lại kiểm soát lại nghiêm ngặt đến như vậy, hắn không có tên trong hộ tịch Thần Võ vì vậy bắt buộc Minh lão phải làm một giấy cam đoan, nếu không thì hắn không được phép vào thành.

Sau khi mất hơn một tiếng làm đầy đủ thủ tục, ba người đi đến trạm phi thuyền hoàng gia để trở lại trong cung.

Nhìn từ trên cao xuống Diệp Chiến không khỏi cảm thán, hùng vĩ và rộng lớn chính là hai từ xuất hiện trong đầu hắn lúc này. Rộng thực sự vương đô quá rộng, theo ước tính của hắn thì nó phải bằng cả Vân Lan quốc cộng lại.

Số lượng người sinh sống cũng phải lên đến vạn ức, mà tất cả đều là tu sĩ.

“Thế nào tiểu tử Diệp Chiến, so với kinh thành Vân Lan quốc thì như thế nào?” Minh lão cầm cái gương trên tay không ngừng trải chuốt từng sợi tóc bạc, cảm nhận biểu cảm tâm tình của Diệp Chiến liền lên tiếng cười nói.

Nghe vậy, Diệp Chiến không khỏi lắc đầu cười khổ: “So, ngay cả tư cách để đặt chung một chỗ so sánh cũng không có.”

“Bất quá, đó là hiện tại, vài trăm năm tới thì lại chưa biết như thế nào đâu.”

“Ha ha ha.”

“Hử!” Minh lão nghe được lời nói tưởng như bông đùa đấy lại cảm thấy thích thú, có thể, không, phải nói nếu Thần Võ không sụp đổ thật sự ngày đấy sẽ đến chăng.

Trong thâm tâm lão, lại có sự hưng phấn và chờ mong cái ngày đó xuất hiện.

Phi thuyền phi với tốc độ cực kỳ nhanh, mất chưa đến một tiếng ba người liền đã đến được nơi cần đến, Hoàng cung.

Ở ngoài thành vương đô, dù là thân phận cao quý như Minh lão cũng phải để cho một tên lính thủ vệ thành kiểm tra. Nhưng vừa với bước chân vào hoàng cung, hắn liền cảm nhận được lão có quyền uy ngập trời.

Dù có là điện hạ, thậm chí một vài vị vương gia công chúa khi gặp Minh lão cũng phải cúi đầu hô một tiếng, quan trọng là lão chỉ ừ gật đầu một cái không mặn không nhạt.

Bảo sao, đường đường một hầu gia lại phải khom nom cung kính với một lão thái giám, xem đi, ngay cả vương gia người ta có quyền khuynh thiên hạ, bối cảnh vững chắc cũng còn phải lấy lòng nữa là. Diệp Chiến không khỏi thầm hô may mắn.

Đúng là đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.

Hắn cũng thành thành thật thật cùng Tam Vân Thiên nín lặng cúi đầu đi theo sau lưng lão, ánh mắt cũng không dám liếc nhìn linh tinh.

Sau hơn ba mươi phút đi bộ, ba người liền dừng lại trước một cung điện to lớn, ba chữ ngự thư phòng liền đập vào mắt Diệp Chiến. Cảm nhận đầu tiên chính là tràn đầy hạo nhiên chính khí, thỉnh thoảng còn có cảm giác có một lão già hư thư thực hiện lên cầm bút.

Diệp Chiến đang đắm chìm trong đó liền nghe âm thanh của Minh lão mà giật mình tỉnh lại.

“Đi thôi, vương thượng đang chờ bên trong.”

Nói xong, lão liền dẫn đầu đi vào, Diệp Chiến cùng Tam Vân thiên cũng không dám chậm trễ, bước chân theo sau.

Lúc này, hắn lại cảm thấy tĩnh tâm đến lạ thường, không hề có cảm giác lo lắng hồi hộp, cùng sợ hãi.

“Đó là tác dụng của Tĩnh tâm mộc đào hương, có thể giúp con người loại bỏ đi tất cả cảm xúc, tập trung tinh thần.”

Nghe Vị Y nói vậy, hắn liền nén để ý xung quanh, quả nhiên hai bên dải lụa đỏ cứ một mét lại có một cái lư hương đồng nhả khói trắng. Tĩnh tâm hương chính là từ bọn chúng phát ra, cả đại sảnh rộng lớn mấy trăm mét vuông, hắn chỉ liếc qua liền đoán nó có thể lên đến hàng trăm chiếc.

Vòng quanh bốn bức tường đều là những tủ giá sách to rộng hàng chục mét, toàn bộ đều là dùng linh mộc điêu khắc mà thành, trên đó chi chít là các loại sách từ lịch sử đến địa lý, v.v…

Ngoài ra, còn dùng mười hai cây cột lớn chia làm hai bên. Chúng hợp lại tạo thành một tổ hợp trận pháp, từ tụ linh trận cho đến phòng ngự đại trận.

Chỉ là một phòng đọc sách mà thôi, có cần phải khoa trương đến như vậy? Chẳng nhẽ, người giàu lúc nào tiêu tiền cũng xa xỉ như vậy sao?

Nhưng mà, nếu có thể đem hết đống này đi bán, có lẽ phải kiếm được hàng vạn ức linh thạch chứ không ít.

“Vương thượng, Diệp Chiến cùng Vân Thiên Hầu đã đến.”

“Ừm.”

“Thần, Vân Thiên hầu tham kiến vương thượng.” Tam Vân Thiên bên cạnh ngay lập tức quyền xuống, cung kính nói.

Âm thanh của hai người vang vọng trong đại điện yên tĩnh, Diệp Chiến cũng từ đó mà tỉnh lại trong luồng suy nghĩ của mình.

Hắn biết thời điểm này lên làm gì, nhưng hắn lại khác Tam Vân Thiên, không có quỳ xuống mà đặt một bàn tay phải lên ngực trái, người cúi xuống một góc bốn mươi năm độ nói: “Đại sứ Vân Lan quốc, gặp qua Minh Vương Đế.”

Bầu không khí đột nhiên lặng ngắt như tờ, Tam Vân Thiên đang quỳ dưới đất nghe vậy lập tức run rẩy sống lưng lạnh toát. Trong lòng không khỏi thầm mắng mười tám đời tổ tông của Diệp Chiến, Vương Đế lửa giận, có mười tám cái mạng cũng không đủ chết.

Minh lão lúc này đã đứng bên cạnh Minh Vương, hắn cũng không kém phần ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý mỉm cười.

“Vương thượng, tên tiểu tử này . . .”

“Tên tiểu tử thối này là đang muốn gõ trẫm một cái?” Minh Vương Đế ngồi trên long ỷ hai mắt híp lại mỉm cười phất tay, hắn nhìn xuống quan sát Diệp Chiến, nhìn kỹ người trong tương lai sẽ trở thành hiền tế của mình.

Phải nói, từ cái nhìn đầu tiên hắn đã lập tức có cái hảo cảm về Diệp Chiến, hào hoa phong nhã anh soái ngút trời, cả người toát lên luồng khí tiêu dao tự tại như trích tiên hạ phàm.

Làm người thì thông minh láu lỉnh, nhưng lại nằm trong khuôn khổ khiến người ta không có gì để bắt bẻ.

Một lúc lâu sau, hắn cũng lên tiếng: “Miễn lễ.”

“Tạ ơn Minh Vương Đế. (Vương thượng).”

Lúc này, Diệp Chiến mới thở nhẹ một hơi ngẩng mặt lên nhìn, đối diện hắn là một tên trung niên nhân đang ngồi mỉm cười nhìn xuống, người này có khuôn mặt vuông vức, đôi mắt to mà sắc cùng một bộ lông mày cao và rậm.

Nổi bật nhất chính là một bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng.

Trên người mặc một bộ long bào bó sát vào thân thể, chín con kim long được thêu uốn lượn càng tôn lên vẻ quý phái của một bậc đế vương.

“Minh Vương Đế, để bày tỏ thiện chí giữa hai nước chúng ta, Hạo Sương nữ quân có vài món quà dâng lên Vương Đế Thần Võ vương triều.”

Nói xong, hắn lấy từ bên trong không gian hệ thống lấy ra vật phẩm và bắt đầu giới thiệu, một vật được đựng trong một chiếc thùng to ngang người, trong đó chi chít là các vật nhỏ li ti như hạt cát có màu trắng.

“Cái này gọi là muối tinh linh khí.”

Hắn chỉ tiếp vào vật phẩm bên cạnh là một cái bánh hình chữ nhật to bằng bàn tay nói: “Cái này gọi là lương khô, chỉ cần ăn một miếng bánh nhỏ như vậy, có thể giúp một người tu sĩ sớm hồi phục lại thể lực lẫn linh lực.”

Nghe đến đây cả Minh lão cùng Minh Vương đế hai mắt không khỏi híp lại, nhìn khuôn mặt Diệp Chiến cười nói mà đầy ẩn ý.

Khi Diệp Chiến lấy ra vật còn lại, hai người lập tức giật mình kinh sợ, vật này chỉ nhỏ như hai đầu ngón tay, dài không quá bàn tay. Nhưng chỉ cần nhìn qua bọn họ liền biết, đây chính là một chiếc đồng hồ thu nhỏ gấp trăm lần so với ngoài thị trường.

Ban đầu khi đồng hồ xuất hiện, bọn họ cũng chỉ xem nó như một món trang sức xa sỉ, nhưng càng dùng lâu mọi người càng khiếp sợ trước công dụng của nó.

Đối với vị vương đế như hắn, sẽ còn chuyện gì quan trọng hơn so với quốc quân đại sự, đồng hồ vừa đem vào quân doanh, nề nếp kỷ luật lập tức trở lên quy củ đến đáng sợ. Hiệu suất làm việc cùng tác chiến tăng lên vượt bậc.

Ví dụ như trong doanh trại của quân lính, mỗi lều bạt đều được trang bị một chiếc đồng hồ, khi lệnh triệu tập quân vừa vang, các ngươi chỉ có năm phút để chuẩn bị. Nếu như quá năm phút không có mặt, vậy thì ngay lập tức bị phạt.

Ngươi nói cái đồng hồ này tính chính xác đến từng giây, vậy làm sao có thể cãi được.

Bất quá chiếc đồng hồ này mẫu mã quá to, không thể tùy thân mang lên trên người, nếu không hiệu quả còn tăng lên gấp bội.

Đương lúc hắn đang đau đầu về trận văn của cái đồng hồ thì chủ nhân của nó lại tạo cho hắn niềm vui cực bất ngờ.

Đây là cố ý?

Trong lòng Minh Vương Đế lúc này sôi trào như sóng biển, hưng phấn và kích động, hiền tế tốt, Như Vân quả nhiên tìm được một người trượng phu tốt.

Bên trong thì hô gọi điên cuồng, nhưng bên ngoài gương mặt lại không một chút gợn sóng, ánh mắt cùng gương mặt mỉm cười nhìn xuống.

Giới thiệu xong ba vật phẩm, hắn mỉm cười nhìn lên người trung niên nói: “Vân Lan quốc chúng ta là một nơi hoang vu nghèo tài nguyên, vì vậy không có nhiều đặc sản. Một chút quà nhỏ, mong Vương Đế nhận cho.”

Nói xong, hắn im lặng nhìn Minh Vương Đế một cách tự tin, hắn không tin con cá nhạc phụ này lại không sập bẫy.

Lúc này, Minh Vương Đế híp mắt nhìn chằm chằm Diệp Chiến gật đầu hứng thú nói: “Ừm.”

“Muối tinh linh khí một trăm cân, một loại muối còn tốt hơn rất nhiều trên thị trường, một loại ngũ cốc gọi là lương khô chỉ cần ăn một cái liền lo đủ một ngày, cùng một cái đồng hồ loại siêu nhỏ, quả nhiên là một món quà nhỏ.”

“Nhỏ, nhưng lại nặng tựa vạn cân a.”

Bạn đang đọc Hố Hàng Hệ Thống sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.