Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạnh phúc đến muộn màng

Tiểu thuyết gốc · 2035 chữ

Thần Võ Vương Triều.

Sáng sớm tại một thị trấn nhỏ ở phía tây biên cảnh.

“Các huynh đệ, đánh mạnh tay vào cho lão tử. Đồ khốn kiếp, dám dành địa bàn với ông mày, đúng là chán sống rồi mà.”

Một vài người đi qua khẽ liếc tên trung niên, nhìn hắn không ngừng gào to ra lệnh cho mười mấy tên tiểu đệ. Tên này họ Trương tên gọi Dịch Phong, cầm đầu đám ăn mày tự xưng là Phong Bang, chuyên đi ăn xin đối với các đội thương, khách buôn mấy trấn xung quanh.

Cả một đám ăn mặc rách rưới, toàn thân bẩn thỉu bốc lên mùi hôi thối kinh tởm, mùi hương này không ngừng phát ra khiến người người buồn nôn.

Tiếng hô lớn, tiếng đánh đập không ngừng vang lên, bất quá vụ đánh lộn này cũng không gây được sự chú ý cho quá nhiều người quan tâm.

Trấn Hoa Sen, ngày nào chả có những cuộc ẩu đả của đám ăn mày tranh giành địa bàn, không thì cũng là đám thiếu gia tiểu thư đánh nhau vì mấy lý do ngớ ngẩn.

Diết rồi mọi người cũng thành quen.

Nhìn người thiếu niên nằm gục trên đất, thân thể run rẩy vì đau đớn. Một vài người xung quanh cảm thấy có chút thương cảm, nhưng lại không có ai bước lên giúp đỡ.

Một khi nhúng tay, phiền phức sẽ kéo đến không ngừng.

“Nhìn cái gì? Có cái gì hay mà nhìn.” Trương Dịch Phong hét to trợn mắt mắng chửi vài tên thương nhân đang hóng chuyện.

“Xùy!” Mấy người nén giận giải tán, bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.

Dù sao cường long khó áp địa đầu xà.

Sau một lúc đánh đập, một tên tiểu đệ dừng tay hô lớn: “Đại ca, tên này có vẻ không chịu được nữa rồi, đánh nữa là hắn sẽ chết.”

“Hừ! không phải có mấy quy định ngớ ngẩn, không được giết người trong trấn, hôm nay lão tử đã làm thịt ngươi rồi.” Đi đến bên cạnh người thiếu niên, Trương Dịch Phong đá đá vài cái vào bụng, rồi ra lệnh đám người rời đi.

Dọc con đường vào trấn, người qua người lại tấp lập náo nhiệt.

Nhưng chẳng có ai để ý đến một vị thiếu niên trên người toàn vết thương bầm tím, hắn nhích từng chút từng chút đi vào lề đường. Nếu không, một chút nữa xe ngựa của đám tiểu thư công tử phóng qua, thì ngày hôm nay hắn thật sự sẽ phải xuống địa ngục uống trà.

“Đau đau đau.”

“Không ngờ sau khi chuyển sinh, Diệp Chiến ta lại thê thảm như vậy.”

Nằm trên mặt đất đầy bụi bẩn, Diệp Chiến ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh. Những đám mây trắng như bông tuyết bay lượn nhè nhẹ, làm cho hắn cảm thấy thanh thản hơn một chút.

Ngồi suy nghĩ lại cuộc đời của mình, hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ. Kiếp trước là một thiếu gia của một gia tộc quyền quý, được nuông chiều và phục vụ như một vị thượng đế. Chớp mắt một cái, lại trở thành kẻ ăn xin lê la khắp nơi, không có nơi nương tựa.

Số phận đúng thật là trớ trêu.

Hắn không phải không nghĩ đến dùng kiến thức kiếp trước, áp dụng vào kiếp này để kiếm tiền thay đổi cuộc sống. Nhưng mỗi khi hắn có một ý tưởng hay, liền bị những kẻ ghen ghét nhìn trộm, bắt chước hoặc cướp đoạt.

Nhẹ thì bị đối phương cho người đến phá đám, nặng thì bị đánh cho một trận nằm giường năm bữa nửa tháng.

Muốn tiền không có tiền, muốn thế lực không có thế lực, đánh nhau thì không đánh lại.

Để có thể tiếp tục sống, hắn không thể không lựa chọn con đường hành khất, nói khó nghe một chút chính là đi làm ăn mày.

Ở một thế giới không luật pháp, thế giới coi mạng người như cỏ rác, hở một chút là đồ thành, động một tý là vạn người rủ nhau cùng đi đầu thai.

Có thể sống sót đến bây giờ, đã là một kỳ tích vĩ đại rồi.

Không sai, thế giới mà hắn chuyển sinh đến chính là Tu Chân giới.

“Hài!”

“Đành bắt mày chịu khổ một đêm nữa rồi.” Diệp Chiến động bàn tay run rẩy của mình, xoa nhẹ cái bụng đang kêu ọt ẹt vì đói.

“Tinh! Hệ thống kích hoạt thành công.”

Đúng lúc này, một màn hình tivi 3D cùng một gương mặt xinh đẹp của tiểu loli xuất hiện, âm thanh như chuông ngân truyền vào trong đầu.

Đôi mắt to tròn như hai viên ngọc bích, lấp lánh trong đêm. Mái tóc vàng óng ả như những sợi tơ tằm, óng ánh nắng mặt trời. Nụ cười rạng rỡ như một bông hoa nở, tỏa sáng khắp muôn nơi.

“Mới đói có gần một tuần thôi mà đã hoa hết cả mắt lên rồi.” Diệp Chiến lẩm bẩm trong miệng, nhưng ánh mắt lại rất hưởng thụ.

“Khụ! Không ai nói cho ký chủ biết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân là rất bất lịch sự sao?” Âm thanh của tiểu loli từ trên màn hình lại tiếp tục truyền vào trong đầu.

Lúc này, Diệp Chiến có chút hoảng rồi, triệu chứng hoa mắt vì đói không phải lên tưởng tượng đến gà quay giòn rụm, vịt nướng thơm lừng, hoặc là bào ngư nước dừa, cá sao kho tiêu hay sao.

Tại sao lại tưởng tượng đến tiểu loli? Chẳng nhẽ vì lý do biến thái như vậy, chuyển sinh sang kiếp này ta mới trở thành ăn mày?

Diệp Chiến khóc không ra nước mắt, hắn thề là hắn không bao giờ có những suy nghĩ biến thái như vậy. Có chăng, chỉ có chút thương nhớ đến mấy đại tỷ minh tinh hoặc mấy đại tỷ chân dài dáng cao trong khu biệt thự quanh nhà.

Nhắm mắt lại, dùng nốt một chút sức lực lắc mạnh cái đầu, cố gắng xua tan đi những suy nghĩ không lành mạnh.

“Hô.”

Nhưng khi vừa mở mắt, gương mặt tiểu loli đó xuất hiện ngay trước mặt, khoảng cách của hai người chỉ có vài phân.

Bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp.

“Đang yên đang lành, ngươi lắc đầu nhắm mắt làm gì?” Tiểu loli khó hiểu, chống tay chỉ Diệp Chiến hỏi.

“Ngươi . . . ngươi là ai? Màn hình 3D này lại là cái quỷ gì?” Mất một lúc để bình tâm lại, lúc này hắn còn không nhận ra vấn đề nữa thì đúng là óc heo.

Ngọa tào, cảm giác này quá chân thật đi.

“Xong rồi xong rồi, khó khăn lắm mới xin được công việc này, lại gặp ngay một tên ký chủ có vấn đề về tinh thần.”

“Hắn không phải bị điên rồi đấy chứ?”

Diệp Chiến cố gắng ngồi dậy dựa lưng vào chân tường nhà, ánh mắt quan sát thật kỹ màn hình 3D và tiểu loli trước mặt. Suy nghĩ lại quá trình xuất hiện, hình như vừa rồi hắn có nghe thấy hai từ hệ thống phát ra trong đầu.

“Chẳng nhẽ là bàn tay vàng xuất hiện?”

Từ khi còn trong bụng mẹ đến khi được sinh ra, từ năm một tuổi đến nay là mười bốn tuổi, không biết bao nhiêu lần mong mỏi ngóng trông bàn tay vàng.

Không có, không có rồi lại không có.

Đến hiện tại, hắn tí nữa đã quên mình là người chuyển sinh, mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao kiếm được một chút thức ăn bỏ vào bụng. Làm sao có thể từ đám người Phong bang tranh miếng cơm, làm sao mới có thể sống sót.

Thảm, phải nói là thảm nhất trong đám người chuyển sinh.

“Tiểu a đầu, ngươi . . . là hệ thống?” Thân hình run rẩy, khuôn mặt kích động hỏi từng chữ một.

“Tiểu . . . a . . . đầu? Cả nhà ngươi mới là tiểu nha đầu.”

“Xin tự giới thiệu, bản cô nương là Lãnh Cơ Vị Y là người phụ trách hệ thống S-21, hệ thống trao đổi vật phẩm tu tiên khắp toàn bộ thế giới.”

Quả nhiên quả nhiên là hệ thống, DIệp Chiến run rẩy cười to, tiếng cười của hắn vang vọng khắp con đường.

“Tên điên.” Một bà thím đi qua nhìn vậy, mắng một câu liền không thèm quan tâm.

Diệp Chiến không quan tâm đến ánh mắt và tiếng chửi bới khinh thường của những người xung quanh, lúc này ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn vào màn hình 3D cùng tiểu loli tự xưng là Vị Y.

“À đúng rồi, tại sao ta chuyển sinh mười bốn năm rồi, bây giờ hệ thống mới xuất hiện?” Hắn nghĩ mãi không hiểu, không phải mỗi người vừa xuyên không liền có bàn tay vàng ngay lập tức sao.

Hoặc chậm nhất là vài tháng, lâu hơn chút là một vài năm.

Còn hắn, hắn đã phải chờ đợi suốt mười bốn năm trời. Nếu những năm này mạng hắn không phải cứng giống như tiểu cường, có lẽ hắn đã xuống mồ ngủ với giun cách đây mấy năm rồi.

“Xin lỗi ký chủ, ta ngủ quên.”

“Ha ha ha.”

Khuôn mặt Diệp Chiến lập tức cứng đơ lại, âm thanh lẩm bẩm: “Ngủ quên, ngươi ngủ một lần mười mấy năm?”

Nhưng khi nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu vô số tội, hắn không thể phun ra được mấy lời nặng nề khó nghe.

Thân mẫu đều là những đại lão tu chân, vậy mà sinh hắn ra lại không có linh căn không thể tu luyện. Có bàn tay vàng, thì lại ngủ quên mười mấy năm mới xuất hiện.

Đen đủi đến mức không còn gì để nói.

“Ài, có trách thì chỉ trách bản thân mình số vận quá nhọ thôi.”

Nhưng tất cả những gì thuộc về quá khứ đều là quá khứ, hiện tại ta có bàn tay vàng một bước lên mây, thế giới này ta cầm chắc.

“Hắc hắc.”

“Vị Y, giới thiệu một chút về công dụng của hệ thống đi.” Diệp Chiến ánh mắt phát hỏa chờ mong, đánh dấu hay thu đồ đệ loại nào cũng đều ngon cả.

“Ký chủ, S-21 là một hệ thống trao đổi, ngài có thể dùng bất cứ vật gì có giá trị để trao đổi các vật phẩm của hệ thống.”

“Tu vi, vũ khí pháp bảo, công pháp vũ kỹ thậm chí là cảm ngộ thiên địa pháp tắc đại đạo hồng hoang cũng có thể đổi được.”

Theo lời giới thiệu, Diệp Chiến thấy công dụng của hệ thống rất trâu bò, nhưng hắn lại thấy có cái gì đó sai sai, trao đổi tức là phải có vật cho hệ thống thì mới đổi lại được thứ mình cần.

“Ta không nghe nhầm chứ?” Hắn cố gắng gặng hỏi lại.

“Không nhầm, ngài có thể dùng bạc vàng linh thạch tinh thạch bất kỳ cái gì có giá trị đều có thể quy đổi được sang điểm hệ thống để đổi vật phẩm.”

“Vàng, bạc?”

Lần này, hắn thật sự kinh ngạc, linh thạch tinh thạch những thứ có linh khí thì hắn có thể hiểu nhưng những thứ như vàng bạc dùng cho người phàm thì thực sự khó hiểu.

Chẳng nhẽ hắn nghe nhầm?

“Vị Y, ngươi không nói nhầm chứ, các ngươi thu lấy vàng bạc châu báu làm gì?”

“Bí mật?” Lãnh Cơ Vị Y cười hì hì trả lời.

Nếu Vị Y không muốn nói thì hắn cũng chẳng muốn hỏi nhiều, dù sao hệ thống chấp nhận chúng thì hắn càng có lợi. Bây giờ chỉ là một người phàm không có tu luyện, hệ thống lại đòi linh thạch mới có thể thực hiện các trao đổi, hắn chỉ có thể cam phận làm người phàm thôi.

Hoặc ít nhất là, hắn phải gặp được đại cơ duyên.

Bạn đang đọc Hố Hàng Hệ Thống sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.