Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1848 chữ

“A, hôm nay chúng ta chơi vui quá.”

“V-vâng… Mình thấy hơi mệt….”

Chúng tôi cười nói khi đang đi trên đường.

Trời tối rồi.

Hahaha, tôi đã bỏ học hôm nay và vui chơi với Asia cho đến tối.

Cả tôi và Asia đều mệt mỏi.

Tôi rất vui khi thấy biểu hiện của Asia khi chúng tôi đến trung tâm trò chơi và các cửa hàng.

Tôi thấy kế hoạch hẹn hò với Raynare hồi trước rất thành công. Sẽ không biết điều gì xảy ra trong cuộc sống khi mà tôi cũng không ngờ nó lại hữu dụng thế.

“Ouch.”

Tôi thấy nó hơi nhức.

Vết thương sau lưng của tôi nó lại nhức lên, chô bị chêm bởi tên linh mục chết tiệt.

“….Issei-san, cậu bị thương sao? Nó từ hôm qua đúng không…?”

Gương mặt của Asia tối lại.

Tôi nghĩ tôi đã sai lầm. Chúng tôi đã có khoảng thời gian vui vẻ, nhưng giờ tôi làm cô nhớ lại những thứ đau buồn. Asia cuối xuống và kiểm tra vết thương của tôi.

“Cậu có thể kéo áo lên không?”

“Đ-được.”

Tôi kéo áo lên để lộ ra vết chém ở ngay sau lưng và nó vẫn còn đó.

Asia đặt lòng bàn tay vào.

Ánh sáng ấm áp dịu dàng tỏa ra trên bắp chân tôi.

Một ánh sáng màu xanh ấm áp. Nó giống như mắt của Asia, thật xinh đẹp.

Tôi có thể cảm nhận được sự tử tế của cô trong luồng ánh sáng ấy.

“Sao rồi?”

Asia ngừng ánh sáng lại và kêu tôi thử cảm nhận.

Tôi thử vặn lưng của minh và đáng ngạc nhiên cảm giác đau nhứng không còn.

“Điều này thật tuyệt vời, Asia. Mình không còn thấy khó chịu và không thấy đau chút nào nữa.”

“Cậu đúng là thật tuyệt vời. Sức mạnh chữa trị này, nó quá tuyệt vời…. Nó là Sacred Gear đúng không?”

“Vâng, đúng thế.”

“Nói thật với cậu, mình cũng có Sacred Gear. Dù nó không hữu dụng lắm. Nó ở đây nè.”

Asia kinh ngạc khi nghe lời thú nhận của tôi.

“Issei-san, cậu cũng có Sacred Gear sao? Mình không hề nhận ra nó.”

“Asia, sức mạnh của cậu thật tuyệt vời. Nó có thể chữa cho con người, động vật và cả ác quỷ như mình nữa, đúng không?”

Biểu hiện của cô trở nên phức tạp, một gương mặt buồn.

Ngay sau đó, một giọt nước mắt chảy xuống.

Tiếp đó, nhiều nước mắt chảy xuống hơn.

Cô cúi xuống và bắt đầu khóc.

Tôi không biết phải làm gì, vì thế tôi đưa cô ấy tới ngồi xuống ở băng ghế.

Chúng tôi ngồi trên băng ghế bên vệ đường.

Sau đó, cô kể cho tôi nghe câu chuyện của một cô gái được gọi là “Thánh Nữ.”

Ở một đất nước thuộc Châu Âu, có một cô gái bị bỏ rơi bởi cha mẹ.

Cô được nuôi bỡi các nữ tu trong một nhà thờ cùng các đứa trẻ mồ côi khác.

Cô gái có niềm tin mạnh mẽ vào nhà thờ và nhận được sức mạnh đặc biệt năm cô 8 tuổi.

Cô đã chữa trị cho một chú chó con, một người từ giáo hội đã tình cờ chứng kiến nó.

Từ đó, cuộc đời cô thay đổi.

Cô được đưa đi bởi giáo hội và trở thành “Thánh Nữ” của mọi người nhờ vào sức mạnh chữa trị đặc biệt.

Cô sử dụng sức mạnh đó lên các tín đồ và họ nói đó là sức mạnh phước lành từ thánh thần.

Lời đồn lan xa và cô được kính trọng như là “Thánh Nữ”.

Mà không cần sự chấp nhận của cô.

Cô không bất mãn với cách đối xử của mọi người với cô. Mọi người từ nhà thờ rất tử tế và cô không ghét việc chữa trị cho mọi người.

Thay vào đó cô hạnh phúc vì sức mạnh của mình được sử dụng đúng đắn.

Cô biết ơn sức mạnh mà Chúa đã ban tặng.

Nhưng cô rất cô đơn.

Cô ấy không có người bạn nào để tâm sự.

Mọi người đối với cô ngày càng tốt. Nhưng không ai muốn làm bạn với cô.

Cô biết tại sao.

Cô biết họ coi sức mạnh của cô như là một thứ gì đó bất thường.

Họ không xem cô là người mà là một tạo vật có khả năng chữa trị cho con người.

Nhưng rồi một ngày, mọi thứ thay đổi.

Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô đã chữa trị cho một ác quỷ ở gần đó.

Một ác quỷ bị thương. Cô không thể bỏ mặc.

Cô đã nghĩ cho dù là quỷ thì cô cũng sẽ chữa cho họ nếu họ bị thương.

Sự tử tế của cô đã làm cho cô hành động như vậy.

Nhưng nó đã thay đổi đời cô mãi mãi.

Một người trong nhà thờ chứng kiến sự cố đó và báo cho những người khác.

Các mục sư của nhà thờ bị sốc vì điều đó.

“Sức mạnh đó có thể chữa trị cho cả ác quỷ sao?”

“Chuyện vô lý đó không thế xảy ra được.”

“Sức mạnh chữa trị chỉ được phép chữa cho những người theo Chúa.”

Đúng thế, có vài người cũng có sức mạnh chữa trị.

Nhưng sức mạnh chữa trị cho quỷ nằm ngoài câu hỏi đó. Người trong nhà thờ luôn tin rằng sức mạnh chữa trị không có tác dụng với thiên thần sa ngã và ác quỷ.

Rõ ràng, trong quá khứ đã từng có sự cố tương tự.

Sức mạnh chữa trị cho cả thiên thần sa ngã và ác quỷ không phải là từ sự bảo vệ của Chúa. Mà được khiếp sợ với tên gọi là sức mạnh của “Phù Thủy”.

Mọi người xem cô là kẻ dị giáo. “Mụ phù thủy chết tiệt kia đã chữa trị cho ác quỷ.”

Cô gái được kính trọng là Thánh Nữ nay bị sợ hãi như một phù thủy và bị vứt bỏ bởi giáo hội.

Cô không có nơi nào để đi và được nhặt về bởi tổ chức “Thầy trừ tà lạc lối”.

Nhưng cô gái chưa bao giờ quên cầu nguyện Chúa. Cô cũng chưa bao giờ quên cảm ơn Chúa.

Dù là cô đã bị bỏ rơi.

Chúa đã không cứu cô.

Điều khủng khiếp nhất với cô đó là không ai trong nhà thờ muốn bảo vệ cô.

Không ai quan tâm tới cô cả.

“….Chắc là do mình cầu nguyện vẫn chưa đủ. Bởi vì mình vụng về. Mình ngốc tới mức không thể tự ăn hamburger.”

Cô gái ấy, Asia, lau những giọt nước mắt đi khi đang cố cười.

Tôi không biết nói gì với cô ấy.

Tôi không biết nói gì sau khi biết về quá khứ khủng khiếp của cô ấy.

Như lúc trước cô thể hiện, cô là người sở hữu Sacred Gear có sức mạnh chữa trị cho ác quỷ.

“Đây là thử thách mà Ngài cho mình. Khi mình là một nữ tu vụng về, Ngài đưa mình thử thách. Vì thế mình phải chịu đựng

nó.”

Cô cười trong khi đang tự nói với chính mình.

Cô không cần phải nói bất cứ điều gì nữa….

“Mình chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn vào một ngày nào đó. Mình có một giấc mơ. Mình muốn được đi mua hoa cùng bạn bè, mua sách và…. nói chuyện…..”

Cô ấy đầy nước mắt.

Tôi không thể nhìn nữa. Cô đã phải chịu đựng trong suốt một khoảng thời gian dài.

Cô đã chờ Chúa tới cứu cô trong suốt thời gian đó và đã phải che dấu cảm xúc của mình. Này.

Này Chúa.

Điều này có nghĩa là gì? Sao ông không cứu cô gái này?

Cô đã chờ sự giúp đỡ của ông từ lâu rồi. Cô kính trọng ông hơn bất kì ai.

Ông đang làm gì? Tại sao ông không làm gì cả?

Tôi nắm lấy tay cô ấy. Tôi nói rõ ràng trong khi nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của cô.

“Asia, mình sẽ là bạn cậu. Không, chúng ta đã là bạn rồi.”

Asia đứng ngơ ngác.

“Mình là ác quỷ nhưng nó ổn mà. Mình sẽ không lấy mạng Asia và cũng không cần bất cứ gì. Cậu có thể gọi cho mình bất cứ lúc nào cậu muốn. À, mình cũng sẽ cho cậu cả số điện thoại.”

Tôi lấy từ trong túi chiếc điện thoại của mình.

“…..Tại sao?”

“Không cần hỏi tại sao. Asia, cậu và mình đã cùng chơi với nhau cả ngày, đúng không? Chúng ta đã cùng nói chuyện?

Chúng ta cười với nhau? Mình và cậu là bạn bè. Là người, ác quỷ hay Chúa không hề quan trọng. Chúng ta là bạn của nhau.”

“…Nó là một hiệp ước của quỷ sao?”

“Không phải. Asia và mình đã trở thành bạn thật sự. Chúng ta sẽ đặt mấy thứ khác sang một bên. Chúng ta sẽ nói chuyện bất cứ khi nào chúng ta muốn, chơi cùng nhau bất cứ lúc nào. Vâng, chúng ta cũng sẽ đi mua sắm cùng nhau nếu cậu muốn.

Được chứ?”

Tôi nghĩ tôi nói không được hay lắm. Chả có tí lãng mạn nào. Kiba có lẽ sẽ biết nói gì đó hay hơn trong trường hợp này.

Nhưng Asia đặt tay lên miệng và một lần nữa lại rơi nước mắt.

Dù rằng, lần này, đó không phải là giọt nước mắt buồn bã.

“….Issei-san. Mình không hề biết gì cả.”

“Chúng ta có thể học khi đi vòng quanh thành phố. Nếu cậu đi quanh và nhìn những điều khác nhau, cậu sẽ học được.”

“….Mình không biết tiếng Nhật. Mình cũng chẳng biết tí gì về văn hóa.”

“Mình sẽ dạy cậu. Mình sẽ chỉ cho cậu cách nói chuyện. Để mọi thứ cho mình. Chúng ta có thể đi tới viện bảo tàng nhìn ngắm các báu vật quốc gia của Nhật. Samurai, Sushi và Geisha.”

“Mình cũng không biết phải nói gì với bạn bè.”

Tôi nắm chặt lấy tay Asia.

“Cậu chỉ cần nói chuyện bình thường như hôm nay là được rồi. Chúng ta thật sự đã nói chuyện như những người bạn.”

“….Cậu sẽ là bạn của mình?”

“Vâng, vì thế hãy cùng nhau từ bây giờ, Asia.”

Cô mỉm cười gật đầu.

Vâng, mọi thứ đã ổn.

Asia và tôi thành bạn. Nhưng tình huống này làm tôi đỏ mặt.

Nhưng nó không quan trọng.

Nếu Asia vui vẻ thì nó ổn thôi.

Sự cố từ quá khứ buồn của cô. Tôi không biết rõ lắm về nỗi đau đó.

Nhưng tôi cần cố gắng hơn từ bây giờ để giữ được nụ cười của cô.

Nếu chúa không thể bảo vệ cô ấy thì tôi sẽ làm công việc này tôi sẽ bảo vê cô ấy.

Tôi sẽ bảo vệ Asia.

Bạn đang đọc Highschool DxD một Issei khác sáng tác bởi Zaxxxx
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zaxxxx
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.