Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khế Ước Học Đồ

Phiên bản Dịch · 2582 chữ

"Cháu tự nhiên cũng là Thạch Đầu, nhưng lại không hoàn toàn là chính cháu, bây giờ cháu chỉ được coi là hồn phách." Lời giải thích ông nội Thạch Đầu quá mức chấn động, khiến Thạch Đầu cứ mông muội.

"Thân thể, hồn phách? Hồn phách thoát ly thân thể, đây chẳng phải là nói ta đã chết?"

"Ngược lại không chết, bất quá cách cái chết cũng không xa. Đội tấm da này lên đi, ông muốn dẫn ncháu đi một chỗ, cũng chỉ có nơi đó mới có khả năng bảo toàn được tánh mạng của cháui." mang tấm da vào, Thạch Đầu cả người lơ mơ vô tri vô giác bị ông nội mang theo một đường đi nhanh.

Thẳng đến khi đi tới một khu phố cũ nát ở trấn trên, Doãn Quân mới thở dài xuất ra một tấm thiệp mời màu vàng tím, từ từ mở ra. Theo tấm thiệp mời triệt để mở ra Thạch Đầu thấy được một tòa nhà bằng ghỗ có phong cách cổ xưa, trên tòa nhà treo tấm bảng viết mấy chữ "Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền".

"Khách ít đến a, khách ít đến, đợi Doãn gia ông đã nhiều năm như vậy, rốt cục chờ được đến các người tới cửa, Doãn gia ông thật đúng là không chịu thua kém a, qua lâu như vậy mới xuất hiện một cái mệnh cứng rắn ha hả." Một lão giả mang một cái mặt nạ quỷ dữ tợn, mặc trang phục Đường bước nhanh tiến lên và đưa tay ra chào hỏi hai ông cháu Thạch Đầu đang đi vào Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền.

Bố cục bên trong khá tinh tế, nhìn thoáng qua giống như được xuyên qua thời không về tới các hiệu cầm đồ thời cổ đại.

"Huyền Minh, đừng có giở trò giả giối với ta, nói về nó đi, cấm chế ở phần mộ tổ Doãn gia là chuyện gì xảy ra, có phải là ông ra tay bố trí hay không?" Ông nội Thạch Đầu sắc mặt tái xanh, ánh mắt có chút bất thiện. Ông nắm chặt mảnh vải bố trong tay chuẩn bị tư thái tùy thời xuất thủ.

"Ha hả Doãn Quân, tuy nói Doãn gia ông và Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền ta có quan hệ rất sâu xa, thế nhưng cái này cũng không đại biểu ông có thể tùy tiện làm bậy, trong long ông hiểu rất rõ mà từ lâu tổ tiên ông và Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền ta đã lập được khế ước, vô luận thế nào chúng ta cũng không có khả năng gây bất lợi đối với người của Doãn gia ông bằng không ắt sẽ gặp trời phạt." Huyền Minh chính là ông lão đeo mặt nạ quỷ tư thái tùy tiện dựa vào trên ghế thản nhiên nói.

"Khế ước là chết, người là sống, ai biết các người có thể hay không có tâm bất hảo chui sơ hở trong khế ước." Doãn Quân vẻ mặt nghi ngờ chất vấn với lời nói của Huyền Minh, ông một điểm cũng không tin.

"Ha hả, chúng ta chỉ làm việc theo khế ước, nếu là khế ước thật sự có sơ hở vậy cũng trách không được chúng ta lợi dụng sơ hở, muốn trách cũng chỉ có thể trách tổ tiên nhà ông mới đúng là họ quyết định khế ước thiếu nghiêm cẩn, chẳng trách người khác được."

Liên tục bị chất vấn, khiến kiên nhẫn của Huyền Minh triệt để dùng hết. "Nói đến đây thôi, ông cầm thiệp mời tử kim đến đây rốt cuộc có yêu cầu gì? Trước khi mở miệng ông hay suy nghĩ thật kỹ. Tuy rằng thiệp mời tử kim cực kỳ tôn quý thế nhưng chỉ có thể sử dụng một lần thì sẽ trở thành phế thải, ông nên suy nghĩ kỹ càng hơn nữa."

Doãn Quân trong cơn giận dữ, đem tay nắm rắc rắc kêu vang. "Yêu cầu? Ta có thể còn có cái yêu cầu đặc biệt gì, ta chỉ cầu hồn phách cháu của ta Thạch Đầu không tiêu tan, ngươi bố trí nhiều năm như vậy, không phải là chờ đợi ngày này sao?"

"Đúng, thì thế nào? Ai bảo tổ tiên nhà ông hại chúng ta nhiều như cậy." Doãn Quân một chút liền xé toạc mặt mũi, khiến Huyền Minh đơn giản cũng không lại ẩn dấu.

Doãn Quân nổi giận đùng đùng phắt cái đứng lên. "Quả nhiên là ông, chú văn trên quan tài quả nhiên là các người bố trí, các người tâm tư thật độc ác."

"Đúng không sai, thế nhưng ông thì có thể làm thế nào đây, ông cho rằng Doãn gia các ông vẫn là Doãn gia của trước đây sao?" Huyền Minh liên tục cười lạnh.

Doãn Quân tức giận ngồi tê liệt trên ghế, vẻ mặt ỉu xìu uể oải. Đúng vậy, Doãn gia hôm nay đã xuống dốc như vậy, dù đã biết tình hình thực tế thì có thể làm thế nào đây. Lúc này tôn tử bảo bối của ông còn đang khó bảo mệnh, tính mạng như mành treo chuông hiển nhiên bây giờ không phải lúc tức giân. "Lấy nó ra đi, nếu ông cũng đã bố trí mọi chuyện tỉ mỉ như vậy thì sẽ có một ngày như này, ông hãy đem khế ước đã chuẩn bị xong lấy ra đi."

"Coi như ông thức thời, xem thật kỹ khế ước một chút, cũng không tính là hà khắc, dù sao chúng ta vẫn còn bị khế ước của tổ tiên ông ước thúc, ta chỉ muốn đem nhân quả dĩ vãng (Phật Giáo chỉ nguyên nhân và kết quả của sự vật, kiếp này gieo nhân này thì kiếp sau gặt quả ấy, thiện có thiện báo, ác có ác báo) chấm dứt."

Hai người thấp giọng cò kè mặc cả hơn nửa ngày, lúc đó rốt cục đem nội dung khế ước xác định. Doãn Quân một nắm đem Thạch Đầu kéo qua, mắt thấy Thạch Đầu ký tên nhịn không được rơi lệ. "Thạch Đầu a, hiện tại cháu đã trở thành học đồ trong Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền, sắp sửa làm việc cần phải cẩn thận, ông nội ta đây cũng thể không giúp được cháu nữa, tương lai của cháu chỉ có thể dựa vào chính cháu."

"Cháu sẽ, ông nội người hãy yên tâm, chút chuyện nhỏ này không làm khó được cháu."

Nhìn dáng dấp tôn tử bảo bối giả vờ trấn định, tâm Doãn Quân cảm giác được từng đợt đau đớn, hắn hàm chứa nước mắt xoay người rời đi. Vừa ra đến trước cửa, Doãn Quân đột ngột dừng bước. "Thạch Đầu, sau này nhất định phải hảo hảo đối xử tốt với Lâm Côn, lần này cháu đem cậu ta hại thật thảm, lúc đó vì để cứu cậu ta thì cũng chỉ có thể sớm để cậu ta trở thành học đồ nơi này."

Doãn Quân lau nước mắt đi vội vã rời đi.

Bị bỏ lại trong cửa hàng, Thạch Đầu lòng tràn đầy thê lương. Nội dung khế ước hắn có nhìn rồi, muốn làm hồn phách của cậu không tiêu tan chỉ có thể dùng điểm cống hiến đổi. Muốn có được điểm cống hiến của Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền chỉ có thể liều mạng đi hoàn thành công việc do Huyền Minh bố trí mới được. Thế nhưng nội dung công việc là cái gì chứ? Hôm nay hắn đối với Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền hoàn hoàn toàn không biết gì cả, thật không biết nên làm gì nữa.

"Thạch Đầu, cậu đã trở thành một thành viên của Hiệu Cầm Đồ, vậy thì cần phải có hiểu biết đối với công việc trong tương lai, để ta hảo hảo nói cho ngươi một chút đi." Huyền Minh có vẻ phá lệ đắc ý, lôi kéo Thạch Đầu rồi bắt đầu tinh tế giải thích.

Đại đạo năm mươi thiên, bỏ qua bốn chín chỉ còn một. Mọi việc đều sẽ có một đường sinh cơ. Vạn vật đều là như vậy.

Lấy con người làm ví dụ, có ba hồn bảy vía. Theo thứ tự là mệnh hồn, nhân quả hồn, vãng sinh hồn. Nhười sau khi mệnh hồn tiêu tan, vãng sinh hồn và nhân quả hồn thì sẽ hồn quy địa phủ. Địa phủ sẽ căn cứ nhân quả hồn trong ghi chép tói đó quyết định vãng sinh hồn nên như thế nào đầu thai chuyển thế.

Đây là thiên diễn tứ cửu luật sắt.

Thế nhưng vạn sự đều có ngoại lệ. Tổng có một chút tồn tại đặc thù có thể thoát khỏi điều đó. Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền chính là một cái trong số đó. Vô luận người nào mong muốn cái gì thì phải bỏ ra đầy đủ đại giới là có thể từ Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền có được nó. Thế nhưng, ở đây cũng không phải khách hàng nào cũng được tiếp đãi, phải là người hữu duyên cùng với Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền mới được.

Duyên phận này nên như thế nào giới định? Cách duy nhất là xem người đó có cơ hội nhận được thiệp mời của Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền hay không. Có thiệp mời là coi như cùng với Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền kết nhân quả. Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền phát ra thiệp mời được chia thành đẳng cấp. Đẳng cấp hoàn nào thì hoàn thành nguyện vọng trong phạm vi nào. Tuyệt không có khả năng nhảy qua cấp mà đi.

Đẳng cấp được chia theo màu đỏ, da cam, xanh biếc, xanh thẫm, tím bảy màu bảy cấp bậc. Màu đỏ cũng chính là tấm thiệp mời màu đỏ thẫm chỉ có thể xử lý công việc liên quan trên dương gian. Là giống như léo dài sinh mệnh của Lưu Kiện vậy.

Màu da cam, xanh biếc là đinh ra vì các quỷ hồn sắp đặt. Các màu sắc khác có ý nghĩa gì, bởi vì hiện tại Thạch Đầu chỉ là học đồ nên quyền hàn không đủ, Huyền Minh rõ ràng không muốn nói đến. Về phần đá ông nội Thạch Đầu có tới thiệp mời kim tử sắc thì Huyền Minh nhưng thật ra thuận miệng nhắc tới một hai.

"Tử thiệp mời màu vàng tôn quý nhất độc nhất vô nhị, đó là tổ tiên Doãn gia cậu lưu cho các người nhưng ... này hậu nhân Doãn gia phúc trạch thật là. May mà có cậu thế nhưng thực sự rất không chịu thua kém, thiệp mời trân quý như thế dĩ nhiên dễ dàng lấy được, như vậy đúng là trong họa có phúc, ha hả thực sự là người tài giỏi không được trọng dụng." Huyền Minh vẻ mặt hèn mọn khinh thường khoát tay áo.

"Đi thôi nên nói đều đã nói rồi, đừng tưởng rằng tổ tiên cậu và ở đây có quan hệ sâu xa ta sẽ đối với cậu mở một mắt về điểm này cậu chớ có mơ tưởng, cậu sau này sống hay chết tất cả đều muốn xem cửa hàng kinh doanh tốt xấu như thế nào. Đây là địa chỉ cửa hang cậu phải phụ trách là Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền chi nhánh thứ 109, nơi đó say này liền do cậu và huynh đệ của cậu Lâm Côn phụ trách."

Thạch Đầu mông lung bị Huyền Minh đuổi ra khỏi cửa hàng. Chờ hắn trở lại tiểu sơn thôn thì trong nhà trống vắng, ông nội Doãn Quân chẳng biết đi đâu. Mất đi người thân duy nhất hai mắt Thạch Đầu đỏ lên, nhịn không được nghẹn ngào.

"Thạch Đầu đừng khóc, ông nội nói ông phải xa nhà một chuyến không biết lúc nào mới có thể trở về, muốn cậu theo ta về nhà của ta hảo hảo sinh hoạt, cầm, đây là món quà cuối cùng ông nội cậu để lại cho cậu." Lâm Côn chẳng biết đi tới từ lúc nào, tiến đến ôm lấy vai Thạch Đầu tiếp đó liền lôi kéo Thạch Đầu lên xe. Bầu không khí dọc theo đường đi có nặng nề, ông nội chẳng rõ tung tích tâm tình Thạch Đầu phá lệ uể oải. Lâm Côn không nói một tiếng lái xe, dường như hắn cũng có tâm sự của riêng mình.

"Côn tử, rốt cuộc đêm hôm đó chuyện gì xảy ra ở phần mộ, cậu như thế nào cũng được Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền thu làm học đồ?" Trong giây lát vang lên lời ông nội dặn dò trước khi đi, ngực Thạch Đầu từng đợt hốt hoảng.

"Không, không phát sinh cái gì. Chúng ta là huynh đệ mà, cậu đi nơi nào ta tự nhiên cũng phải theo cùng." Lâm côn nhãn thần né tránh, rõ ràng là đang nói dối.

"Nói thật với ta đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với cậu? Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền đó chính là một ổ sói, nếu không phải vạn bất đắc thì ai sẽ tự chui đầu vào lưới."Giờ khắc này Thạch Đầu mơ hồ cảm giác được có chút không rõ.

"Đừng hỏi Thạch Đầu, việc này ta sẽ không nói cho ngươi biết." Vô luận Thạch Đầu đau khổ truy vấn như thế nào đi nữa thì Lâm Côn quyết tâm tuyệt không đổi ý. Hai người liền lâm vào giằng co.

Sau khi trở lại Yến Bắc, nhìn quan tài được gửi vận chuyển đến mà buồn muốn chết. Cỗ quan tài không phải vàng cũng chẳng phải ghỗ mà là cỗ quan tài đào lên từ phần mộ tổ tiên. Theo lý thì có thể nói rằng cỗ quan tài này mang lại sự xui xẻo cho hắn ta nên được chôn cất sớm. Thế nhưng thật rõ rang là không có khả năng đó.

Cỗ quan tài cực kỳ đặc thù, theo lời của ông nội đây là bảo vật tổ truyền của Doãn gia, Thạch Đầu mỗi đêm đều phải nằm ở trong quan tài đi vào giấc ngủ mới được.

"Ông nội, quan tài là cho người chết, sao để cho ta ngủ ở bên trong được, đây là chuyện gì xảy ra?" Thạch Đầu lúc đó thật sự không vui, cực lực phản đối.

"Tình huống hiện tại của cháu và người chết có cái gì khác nhau? Nghe lời a Tôn nhi cỗ quan tài này cực kỳ đặc thù, là ta bảo bối tổ truyện của Doãn gia, theo sử ký của gia tộc thì nó gọi hồn quan, có khả năng tẩm bổ hồn phách, cháu căn bản không thể ly khai nó." Doãn Quân vẻ mặt bất đắc dĩ, kiên nhẫn tinh tế giải thích.

"Nghe lời a Thạch Đầu, cỗ hồn quan mới là chỗ dựa lớn nhất của cháu, sau đó có thể bởi vì có nó cháu mới có thể hoàn toàn khôi phục, khả năng mỗi đêm cháu phải ngủ ở trong hồn quan, điểm này phải tuân thủ không có thương lượng."Doãn Quân vẻ mặt quyết tuyệt, hiển nhiên là không có nửa điểm thương lượng.

Thạch Đầu biết lần này không thể tránh được, cũng chỉ có thể vâng theo.

Bạn đang đọc Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền (Dịch) của Sa Mạc Nướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.