Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

....

Tiểu thuyết gốc · 2519 chữ

Đúng lúc ấy có một nô bộc canh cổng hớt hải chạy vào báo "Bẩm tướng gia. Bên ngoài... Bên ngoài có rất nhiều QUÀ gửi đến." Lỗ Cang Minh nhăn trán cáu gắt hỏi "Quà gì? Ai gửi?" Tên nô bộc tái mặt hoảng hốt trước thái độ của chủ nhân, khép nép cúi đầu trả lời "Bẩm tướng gia. Xin người đích thân ra đó xem, tiểu nhân không dám nói." Cảm thấy kỳ quái Lỗ cha con nhìn nhau một cái rồi cũng đứng dậy. Bước ra khỏi phòng là có ngay hai võ lâm cao thủ bảo vệ và hai a hoàn hầu hạ bám theo.

  Phủ rộng, chân nhỏ, đi bộ nên một lúc sau mới tới nơi. Ở cổng ra vào phủ tể tướng hiện đang khá là nhộn nhịp. Không tính năm nô bộc canh cửa thì xung quanh bên ngoài cổng quả rất nhộn nhịp, dân chúng thì chẳng ai dám đứng gần Lỗ phủ bởi dư âm của những cái chết ghê rợn còn đọng trong đầu nên đều giữ khoảng cách, ai cũng chỉ trỏ bàn tán.

  Lý do của sự bàn tán rằng thì là trước cổng phủ tể tướng đang có rất nhiều chó, số lượng đông đúc trên một trăm có lẻ (đều là chó cái đã trưởng thành). Tuy khác mầu lông nhưng đều được trải chuốc cẩn thận, trang điểm tỷ mẩn, mặt đánh phấn hồng, mõm tô son đỏ. Thậm chí cả đám đều được mặc hỷ phục tân nương lòe loẹt (đã chỉnh sửa cắt bớt sao cho vừa vặn vóc dáng loài bốn chân.) Chúng ngồi rất ngoan ngoãn, khi thấy bọn Lỗ Cang Minh đi ra thì đồng loạt vẫy đuôi mừng rỡ. Mạn sườn một số con còn buộc lá cờ nhỏ thêu chữ, nội dung mỗi lá cũng khác nhau :

"CHÓ CŨNG CẦN HẠNH PHÚC"

"VÌ LOÀI CHÓ TRONG THIÊN HẠ, XIN ĐỪNG THẢ LỖ NINH"

"ĐƯỢC BIẾT LỆNH LANG CÓ NHÃ HỨNG CHĂN GỐI CÙNG GIỐNG CHÓ, LÃO PHU XIN TẶNG MỸ CẨU ĐỆ NHẤT LÀM BẦU BẠN"

"THIẾP ĐÃ MANG THAI, MONG ĐỪNG CHÊ BAI"

"LÀM DÂU LỖ GIA LÀ NIỀM MƠ ƯỚC CỦA LOÀI CHÓ CHÚNG TA"

"MONG KIẾP SAU CHÀNG SẼ LÀ MỘT CON CẨU GIỐNG THIẾP ĐỂ CUỘC TÌNH NÀY KHÔNG GẶP CHÔNG GAI"

"LÃO TỬ CHỬI TỔ TÔNG MƯỜI TÁM ĐỜI LỖ GIA. ĐỐ BIẾT LÃO TỬ LÀ AI"

  Cón có kẻ văn vẻ viết bài thơ ngắn lên lá cờ, bút pháp rất nắn nót và đẹp :

"CHA MẸ THIẾP LÀ CHÓ.

MẸ CHA CHÀNG LÀ NGƯỜI.

DẪU THẾ GIAN CHÊ CƯỜI.

NGƯỜI CHÓ VẪN NGUYỆN CƯỚI."

  Khỏi bàn cũng hiểu Lỗ Cang Minh - Lỗ Thúy phẫn nộ tới mức nào. Mặt vốn sưng lại còn nhăn nhó rất khó coi, đã thế còn đỏ bừng lên, hàm răng nghiến chặt vào nhau. Lão bố thì cũng thôi nhưng Lỗ Thúy thân là quý phi thế mà còn biểu lộ khuôn mật nhúm nhíu hệt bà già khó tính.

  Người dân hiển nhiên được một phen vui vẻ khoái chí khi xem kịch miễn phí dù một tí không lâu, có nhiều người không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.

  Lỗ Cang Minh vồ lấy thanh kiếm trong tay tên cao thủ phía sau mình và xông vô bầy chó nhằm phát tiết cơn thịnh nộ. Những tiếng ẳng ẳng thảm thiết, chém chết được chín con thì cả đám cẩu sủa inh ỏi bỏ chạy nhặng xị, người dân phải tránh chỗ nhường đường cho chúng thoát ra, nhiều lá cờ rơi vãi dưới đất, tình trạng hỗn loạn.

  Dẫu đó là máu chó nhưng dân chúng chứng kiến vẫn khônh khỏi rùng mình bởi Lỗ Cang Minh cứ luôn mồm hò hét "Aaa..." và chém liên tục làm chín cái xác như thịt băm vụn, máu tóe lên quần áo lên cả mặt lão. Người dân tuy thấy nhưng chẳng ai dám vô ngăn, đã bắt đầu có người dút lui vì sợ vạ lây giận cá chém thớt.

  Đôi mắt Lỗ Cang Minh đỏ lên hiện rõ cả tia máu, lão thở "Hờ. Hờ..." một cách nặng nhọc, thanh kiếm trong tay cứ run run đầy giận dữ. Giờ thì đúng thật đám dân chúng hiểu ra rằng thân phận thấp kém của mình đừng dây với nhân vật thế lực như tể tướng, ngài ấy có giết một hoặc hai người thì cũng chả ai giúp đòi lại công bằng cho kẻ yếu mà đắc tội kẻ mạnh đâu, lụn đục mạnh ai nấy giải tán. Không bao lâu sau hiện trường vắng teo vắng tèo chỉ còn mỗi ngài "Anh hùng diệt cẩu." đứng sừng sững hiên ngang.

  Cơn uất ức này đã đến giới hạn, Lỗ Cang Minh ngẩng mặt lên trời gào thét "NHỤC NHƯ CON CHÓ!!!..."

Câu nói thê lương đấy chỉ những người trong cuộc mới thấu. Lỗ Thúy nghiến răng ken két nghĩ thầm "Linh Cơ! Tất cả đều tại ả Linh Cơ! Từ khi ả ta vào cung làm cho Lỗ gia phải chịu biết bao khổ nhục. Ngươi nhất định sẽ phải trả giá!.."

Chẳng cần nói cũng tự hiểu món quà toàn chó cái này là do bá quan văn võ trong triều cố tình gửi đến để trọc tức vậy mà vẫn giấu tên. Dám chửi nhưng không dám xưng danh.

  Lỗ Cang Minh ném mạnh thanh kiếm xuống đống thịt bằm dưới đất rồi rồi rảo bước vào phủ. Mặt hầm hầm, lòng quyết tâm sẽ khiến Linh Cơ có kết cục giống như thế. Đám thuộc hạ vội tránh né nhường đường, chân tay kẻ nào cũng run rẩy sợ xệt tại vừa ban nẫy xém chút nữa là không kìm nổi mà bật cười. Lỗ Thúy bước theo cha, cùng chung một tâm trạng.

  ...

  Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh đi thêm một lúc thì về đến phòng nghỉ của họ và thấy ngay Linh Cơ đang đứng ở bên ngoài cửa mở, khoanh tay tựa lưng vào cột chống, chắc chắn là đứng chờ ba nàng yêu dấu của cô rồi. Ánh mắt trìu mến nhìn nhau, bốn nữ nhân cùng mỉm cười.

Trần Tiểu Thanh hí hửng chạy ngay tới trước ôm chầm lấy Linh Cơ, nói lớn "Ngọc Thần Băng Khí." Nghe câu ấy Linh Cơ liền liếc nhìn Điểu Huyền Tinh mà lòng hưng phấn lắm, có lẽ tuyệt chiêu tuyệt diệu kia là nỗi ám ảnh to lớn nhất trong tâm trí nàng tiên ngọc ngà này, chính bản thân Điểu Huyền Tinh tận đáy lòng rất e sợ chiêu thức đó.

Vừa ôm Trần Tiểu Thanh, Linh Cơ vừa vận tí tẹo nội lực, không gian xung quanh đây chợt trở lạnh. Một Linh Cơ băng giá hiện ra ngay phía sau Điểu Huyền Tinh và choàng ôm lấy nàng tiên ấy, môi băng hôn luôn vô má nữa. Điểu Huyền Tinh không bất ngờ không phản đối, cô chạm vào vòng tay giá băng mỉm cười nói "Cái ôm này đủ sức đông cứng máu của người bình thường nha."

Linh Cơ thẳng thắn nói "Người bình thường cũng có hai loại. Một là không phản đối tình yêu nữ nhân với nữ nhân, kiểu như vậy có tư cách để sống. Hai là tuân theo những thứ lễ giáo hạ đẳng rồi nhặng lên phản đối, loại này không xứng đáng được tồn tại. Kẻ ngay cả trong suy nghĩ xuất hiện chút ý niệm bài trừ chúng ta dù chỉ thoáng qua thôi thì tốt nhất nên xích cổ chúng lại và tống vào chuồng, trả lại sự trong sạch cần thiết cho thế gian." Nghe vậy làm ba nàng kia vui lắm, quyết tâm theo đuổi hạnh phúc cho chính mình đâu phải ai cũng thực hiện được trong thời đại này, hiển nhiên Linh Cơ sẽ đi tới tận cùng thực sự chứ chẳng phải như một số cô gái vì cái gông cùm luân thường đạo lý cũ rích mọi rợ mà chấp nhận buông bỏ nữ nhân của lòng mình để thành thân với nam nhân (cần sớm giác ngộ ra chân lý cao thâm rằng đừng bao giờ quan tâm xã hội phê phán đánh giá gì về mình mà hãy nghĩ xã hội ngu si bẩn thỉu sao hiểu nổi yêu thương thuần khiết là thế nào, bọn chúng chỉ là đang ghen tị khi thấy các mỹ nữ ngọc ngà bên nhau trong khi bản thân chúng chẳng hề được mỹ nữ nào thèm để mắt tới nên mới vứt cái mồm người và thay bằng cái mõm động vật vào vị trí dưới mũi để sủa lên bài ca "Gâu gâu gấu gấu.". Tự cổ chí kim các bậc thánh hiền gương mẫu được kính nể nếu như cũng nghĩ tình cảm nữ nữ là nhơ nhuốc sai trái thì các nàng úp cho cái đĩa vỡ mặt thánh hiền ngay.)

Trần Tiểu Thanh vội nói "Vừa nãy...." thế là kể ra một tràng sự việc mới trải qua. Nghe xong Linh Cơ lạnh nhạt bảo "Có gì đâu chứ. Chỉ là mấy trăm vạn mạng sống của đám hạ đẳng thôi mà. Bất cứ khi nào ta cũng sẵn sàng chơi trò xây núi đầu người cao chọc trời." Trần Tiểu Thanh nói kiểu nửa đùa nửa thật "Ư. Phải nhường cho Di Yên tỷ của muội chơi trò Biển Sắc Sát Sinh Linh với chứ." Linh Cơ vuốt ve má Trần Tiểu Thanh, trả lời "Thì ta có giết hết đâu." rồi quay sang nhìn Trần Di Yên, mỉm cười nói tiếp "Rảnh ta sẽ bắt những kẻ xấu xa ở thế gian này về cho Di Yên muội thử nghiệm độc dược xem chúng chết đau đớn như nào, chịu chưa?!" Trần Di Yên cũng cười, đáp "Ngày xưa muội thử chán chê rồi. Giờ chưa có hứng thú đâu." Hồi trước đúng là thiên tài y thuật nàng từng bắt khá nhiều kẻ xấu xa lưu manh hỗn hào rồi dùng độc dược để tra tấn hành hạ bọn súc vật đấy đến chết cho bõ ghét, và đương nhiên mỗi lần như vậy không một ai tìm ra được chút xíu manh mối gì chứng minh liên quan Trần Di Yên.

  Điểu Huyền Tinh nói "Muội nghĩ đám Lỗ gia sau khi về phủ chắc chắn cho người gửi thư báo ra ngoài biên cương ngay. Có lẽ một hoặc hai ngày nữa đại quân sẽ rầm rộ kéo về đây hỏi tội Linh Cơ tỷ đấy" Chị em Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên khẽ nhếch môi cười tỏ ý khinh bỉ thứ đại quân rác rưởi ấy. Điểu Huyền Tinh nói tiếp "Về phía tên hoàng đế thì dường như muốn lợi dụng tỷ đối phó Lỗ gia. Có lúc muội quan xát thấy triều đình lén lút điều động lực lượng binh lính từ bên ngoài vào thành, ngụy trang bằng cách giả dạng làm các nô bộc, thái giám mới tiến cung. Còn phía cấm vệ quân liên tục tụ hợp tới những vị trí xát gần cung vua với đại điện thượng triều, tiếng là bảo vệ an toàn  trong lễ mừng thọ nên chẳng ai bận tâm lắm."

Linh Cơ lơ đãng nhìn về một hướng xa xăm nào đó, nói "Giờ ta chỉ bận tâm đến trận chiến với Hàn Linh Phượng.", vài giây sau thì quay mặt lại, vui vẻ nói với mọi người "Mà thôi. Dẹp bỏ hết những việc nhỏ nhặt đó sang một bên đi. Chúng ta nên tận hưởng từng chút thời gian bên nhau mới đúng chứ nhỉ?!"

Ba cô cùng mỉm cười. Phải rồi, quan tâm làm gì tới trời đất thiên hạ biến động ra sao, chỉ cần được yêu thương được hạnh phúc là đủ rồi.

Linh Cơ bằng băng đang ôm Điểu Huyền Ting chợt nhạt nhòa tan biến thành hình người tuyết tròn vo với mỗi hai khúc đầu và thân, thêm hai khúc tuyết nhỏ hai bên cạnh làm cánh tay, trông rất ngộ nghĩnh mặc dù chưa có mắt mũi mồm, kích thước lớn phải ba người ôm mới xuể phần thân.

Trần Di Yên thích thú phất tay một cái, kim ánh sáng của Không Khí Hóa Thần Trâm hiện ra khá nhiều phóng vụt tới bay trúng mặt người tuyết, cắm ngập luôn trở thành đôi mắt tròn xoe xanh biếc, cái mũi xinh xinh, cái miệng nửa vòng tròn cười tươi tắn. Trần Tiểu Thanh buông Linh Cơ ra, khoái chí bảo "Đợi muội một chút." rồi chạy tót vô phòng, chẳng bao lâu sau đã chạy ra và hai tay cầm theo chiếc khăn quàng dài làm bằng tơ tầm thượng hạng (đồ của cung Kình Nguyệt đấy, lúc trước thời tiết đột ngột chuyển biến lạnh nên hoàng hậu sai người đem tới y phục chống đông). Trần Tiểu Thanh quấn ngay chiếc khăn lên cổ cho người tuyết kỳ ảo dưới trời nóng bức kia, ngoảnh lại nói với cả ba "Đẹp chưa nào?" Linh Cơ mỉm cười bước tới gần, ánh mắt đâu có nhìn người tuyết mà cứ chằm chằm huớng nhìn ngực Trần Tiểu Thanh, nhẹ nhàng nói "Đẹp lắm chứ! Mềm mại và rất thơm!" Trần Tiểu Thanh khẽ bĩu môi nhưng tâm trí thì ôi thích quá, ánh mắt khao khát thèm muốn nhìn lại cơ thể Linh Cơ.

Linh Cơ đột ngột bế Trần Tiểu Thanh lên (tay giữ cổ, tay giữ đùi) cười gian nói "Tuy giờ ta chưa thể cho muội chứng kiến Ngọc Thần Băng Khí, nhưng ta sẽ cho muội thấy trươcd tuyệt chiêu trên giường của ta, chịu không?!" Trần Tiểu Thanh hai tay bám vai Linh Cơ, tỏ vẻ dỗi nói "Ơ. Thế những lúc ấy tỷ giấu muội à?!" Linh Cơ lắc đầu, dịu dàng đáp "Không có. Đây là tuyệt chiêu ta mới nghĩ ra thôi." rồi quay lại bảo hai nàng kia "Các muội tới đây đi. Chúng ta cùng rước cô bé đáng yêu này vào phòng để ta thể hiện cho xem thế nào là tột cùng của hạnh phúc nhé!"

Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên mỉm cười nhìn nhau rồi cũng bước đến phụ giúp liền. Ba nàng theo hàng dọc cùng công kênh Trần Tiểu Thanh lên bê vô căn phòng đang mở toang cửa chào đón sự hoan lạc vĩnh hằng. Trần Tiểu Thanh nằm trên sáu bàn tay mịn màng ngọc ngà thì thích thú lắm nhưng miệng vẫn giả vờ nói "Ơ. Cho muội xuống. Cho muội xuống đi...."

Cánh cửa tự động đóng lại để ngăn chặn cặp mắt tò mò từ bất cứ kẻ nào. Người tuyết đứng im thin thít bên ngoài tựa như vệ sĩ bất đắc dĩ dẫu nó vô tri chẳng bảo vệ được gì.

  (Tuyệt chiêu trên giường của Linh Cơ í mà, tớ không kể ai biết đâu  '3')

Bạn đang đọc Hiệp Nữ Linh Cơ sáng tác bởi TueTuyetLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.