Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHAP 5

Phiên bản Dịch · 3731 chữ

CHAP 5

Từ kinh thành đi đến Chùa Shindok cũng phải mất hơn 3 ngày đi đường. Nếu chỉ đi với ít người thì thời gian sẽ được rút ngắn một chút nhưng lần này quả thật đoàn người đi rất đông lên tới hơn 100 cấm vệ quân tinh nhuệ nhất của Hoàng thượng và hơn 10 cung nữ cùng thái giám. Soonkyu mặc dù rất muốn đi cùng với Miyoung nhưng do bệnh cảm chưa hết nên Miyoung nhất quyết bắt nàng ở lại cung dưỡng bệnh mà không cho đi theo. Trên đường đi cả Taeyeon và Miyoung đều ở trong xe ngựa, lúc đầu Taeyeon cưỡi ngựa ở ngoài nhưng vì buồn chán cho nên Miyoung đã kêu Taeyeon vô trong cùng nói chuyện với mình.

Được Miyoung ra lệnh vào trong Taeyeon trong lòng vô cùng phấn khích. Ngày đầu tiên cả đoàn xe nghỉ chân ở một quán trọ ven đường, mọi thứ đều rất yên bình nhưng qua đêm thứ hai thì có bất ngờ với Miyoung. Vì hai người là phu thê nên chuyện chung một phòng là điều hiển nhiên, tối đó Taeyeon lót chăn gối xuống sàn, còn Miyoung trên giường, rồi cả hai cùng nhau tiến vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Miyoung đã tỉnh giấc nhưng vẫn còn lười biếng chưa chịu mở mắt. Nàng cảm thấy hôm nay ngủ thật ngon và thật ấm áp. Nàng định vươn người duỗi thẳng cơ thể thì phát hiện người mình đã bị ai đó ôm lấy, lập tức mở to mắt Miyoung giật mình khi thấy Taeyeon đang ôm trọn lấy mình và mặt Taeyeon thì lại đang dụi thẳng vào trong ngực nàng. Do đó Miyoung không thương tiếc đá Taeyeon lọt thẳng xuống giường và nàng cũng không quên xem xét lại y phục cả hai. Thấy mọi thứ vẫn ổn như lúc tối hôm qua nên nàng mới biết cả hai không phát sinh chuyện gì. Nhưng chuyện Taeyeon leo lên giường nàng lúc nào thì nàng thật sự không hiểu nổi.

-Ai cho phép ngươi leo lên giường ta chứ ? – Miyoung vẫn còn đang xấu hổ về tư thái ám muội lúc nãy.

-Ta cũng không biết – Taeyeon ngơ ngơ ngáo ngáo ngồi dưới sàn nhìn lên Miyoung.

Có lẽ vì còn đang ngủ ngon lại bị một cước của Miyoung làm cho té xuống giường nên Taeyeon ê ẩm toàn thân. Và cũng thật sự không hiểu vì sao mặt Miyoung lại đỏ gay lên như vậy.

-Thân thể của ngươi, mà sao ngươi lại không biết chứ. Nếu ngươi chỉ lên giường ta thôi thì ta cũng châm chước bỏ qua cho nhưng đằng này ngươi lại … ngươi lại …

-Ta như thế nào ?

-Ngươi … ngươi dám sàm sỡ ta.

-Ta sàm sỡ nàng ? – Taeyeon như thể không tin vào điều mình nghe được.

-Mặt ngươi kê vào chỗ… chỗ này của ta – Miyoung ngại ngùng lấy tay chỉ vào ngực mình.

Taeyeon mở to mắt : “A, ta … ta… thực xin lỗi, ta không nhớ hôm qua tại sao ta lại leo lên giường nữa. Ta thật không cố ý mạo phạm nàng đâu”.

Nhìn mặt Taeyeon thật sự ăn năn biết lỗi nên Miyoung cũng thôi không nhắc tới nữa vì dù sao Taeyeon cũng là phò mã của nàng. Còn Taeyeon thì đang cố suy nghĩ và rồi như nhớ ra gì đó Taeyeon cũng xấu hổ không kém : “Thiên a, chắc có lẽ ta bị mộng du, việc này nếu để Miyoung biết thì thật xấu hổ”.

-------------

Sau khi ăn sáng xong tất cả mọi người cùng nhau khởi hành đi tiếp. Đường tới Chùa Shindok cũng không còn xa nữa. Chùa Shindok là một ngôi chùa nằm trên đỉnh một ngọn núi chính vì vậy nó rất yên tĩnh, không ồn ào, nó dường như cách ly với thế giới bên ngoài. Do đó, chỉ có Taeyeon và Miyoung vào chùa. Tất cả những người còn lại đều ở ngoài chờ để tránh gây phiền toái.

Xung quanh đây đều là cây cối um tùm, phía xa xa có một con thác nhỏ chảy cuồn cuộn. Chùa cũng khá rộng, Taeyeon và Miyoung xin phép chủ trì ình có thể lưu lại ở đây một hai ngày. Vì lúc mọi người tới đây thì trời đã xế chiều cộng với việc cả hai đều khá mệt do đi đường xa nên khi dùng cơm tối xong cả hai đều trở về phòng ngủ.

Ngày thứ nhất, Miyoung vô cùng thành tâm cúng bái để phù hộ cho Hoàng thượng mau chóng hồi phục. Ban đầu Taeyeon cũng quỳ cùng với Miyoung nhưng do cảm giác buồn chán nên lấy cớ đầu gối mình chịu không nổi rồi dùng ánh mắt áy náy xin Miyoung ình rời đi trước. Taeyeon thật ngưỡng mộ Miyoung quỳ lâu như vậy mà nàng vẫn chịu được.

Sang ngày thứ hai, cả buổi sáng Miyoung cùng niệm kinh với các vị sư tăng. Tới gần trưa thì mọi chuyện đã hoàn tất và nàng cũng có thời gian thảnh thơi. Thấy vậy Taeyeon lên tiếng rủ Miyoung đi tham quan phong cảnh xung quanh ngôi chùa này.

-Chúng ta cùng nhau đi tới thác nước kia đi, nó cũng không xa lắm.

-Ở đây cũng có thác nước à ?

-Ừ, trong lúc nàng cúng bái ta đã đi dạo một vòng và phát hiện một thác nước khá đẹp. Nó cũng không xa lắm, ta sẽ dẫn nàng đến đó.

-Vậy chúng ta mau nhanh đi đến đó thôi – Miyoung vui vẻ phấn khích đi thật nhanh về hướng Taeyeon chỉ.

Tới thác nước Miyoung nhanh chóng cởi hài của mình ra rồi té nước đùa giỡn rất hào hứng. Taeyeon đứng trên bờ cũng vì thế mà cười tươi theo nụ cười của Miyoung. Taeyeon biết mình thật sự đã động lòng từ cái nhìn đầu tiên rồi, khi thấy nụ cười tươi như hoa cùng đôi mắt biết cười chết người của Miyoung. Bỗng Taeyeon có một suy nghĩ là không muốn ai được nhìn thấy đôi mắt cười đó cả, nó là của Taeyeon, chỉ một mình Taeyeon được nhìn ngắm mà thôi.

-Ngươi còn đứng đó làm gì, xuống đây chơi đi. Nước ở đây thật là mát đó – Miyoung líu lo gọi Taeyeon xuống.

-Ta xuống liền đây.

Cả hai cùng nhau đùa giỡn vô cùng vui vẻ, trong lúc quá phấn khích nên Miyoung vô tình bị trượt chân và Taeyeon lập tức đỡ lấy người Miyoung. Do những viên đá ở đây lâu ngày đóng nhiều rong rêu nên Taeyeon cũng trượt chân theo nhưng Taeyeon nhanh chóng xoay người để lưng mình tiếp xúc xuống nước trước và Miyoung thì nằm đè lên trên người Taeyeon.

Đập người xuống nước, Taeyeon cảm thấy lưng mình khá đau nhưng Taeyeon có thể chịu đựng được nên quan tâm để ý đến người phía trên mình. Miyoung đang úp mặt lên vai Taeyeon, cảm thấy người mình đều được Taeyeon chở che không đau đớn gì cả nên mới ngẩng đầu lên.

Lúc này gương mặt cả hai rất gần nhau, tựa hồ có thể cảm thấy hơi thở của nhau. Taeyeon cảm giác tim mình đập càng ngày càng nhanh đến nỗi Taeyeon sợ Miyoung có thể nghe thấy được. Không kiềm lòng được nữa khi thấy đôi môi kiều diễm kia Taeyeon rướn người lên cố gắng chạm vào đôi môi ấy. Miyoung thấy Taeyeon sắp hôn mình bối rối không biết làm gì nên nhắm mắt lại. Khi môi Taeyeon sắp chạm được vào Miyoung thì đột nhiên có một con cá nhỏ bơi vào giữa hai người làm Miyoung hốt hoảng nhảy dựng đứng thẳng người lên còn Taeyeon thì bị Miyoung đẩy xuống và đập người xuống nước một lần nữa.

Miyoung thấy Taeyeon nhăn mặt định đỡ Taeyeon đứng lên nhưng nhớ lại sự tình lúc nãy nên ngại ngùng bước lên bờ trước. Còn Taeyeon thì luyến tiếc nụ hôn đó, tức giận lấy tay đập vào nước một cái rồi mới giận dỗi bước lên theo.

Cả hai cùng nhau ngồi hong khô quần áo trong bầu không khí yên lặng và ngượng ngùng. Vì không biết nên nói gì nên cả hai chỉ ngắm cảnh đẹp thơ mộng xung quanh. Đến khi hoàng hôn buông xuống cả hai mới quyết định trở về chùa. Có lẽ do ngồi quá lâu nên khi đứng dậy Miyoung đã không đứng vững nhưng may mắn thay Taeyeon đã kịp ôm chầm lấy nàng.

Cả người Miyoung nằm gọn trong lòng Taeyeon, nhìn gương mặt của người mình yêu thích gần kề như vậy cộng thêm quang cảnh lãng mạn xung quanh, ánh mắt Taeyeon di chuyển từ đôi mắt xuống chiếc mũi rồi dừng lại ở đôi môi xinh đẹp kia. Nhớ lại nụ hôn không thành ban nãy mà mình vô cùng luyến tiếc nên Taeyeon không kiềm được cảm xúc của mình mà từ từ nhẹ nhàng áp môi mình vào đôi môi có phần run rẩy của Miyoung. Miyoung biết Taeyeon muốn hôn mình lần nữa, nhớ lại lúc ở dưới suối mình cũng có cảm giác mong muốn nụ hôn đó nên lần này Miyoung nhắm mắt lại và hồi hộp chờ đợi.

Không như lần thổi hơi ngạt ở bờ sông lần trước, nụ hôn chỉ toàn là nước với nước và trạng thái của Miyoung lúc đó cũng mơ màng không rõ ràng nhưng lần này nàng cảm nhận được tim mình đang đập rất rất nhanh trong lòng ngực. Miyoung cảm nhận được sự ôn nhu, từ tốn và đầy tình cảm từ cái hôn mà Taeyeon đang dành ình hiện giờ. Taeyeon cảm thấy được sự đồng ý từ Miyoung nên đẩy nụ hôn đi sâu hơn, đôi tay không nghe lời bắt đầu di chuyển từ eo xuống phía dưới đến nơi yêu thích của mình trên cơ thể Miyoung.

Miyoung cảm giác tay Taeyeon không yên phận một chỗ mà di chuyển lung tung, đang định tách khỏi nụ hôn thì điếng người bất động khi tay Taeyeon đang chạm vào mông nàng, làm Miyoung kinh ngạc định mở miệng lên tiếng mắng Taeyeon nhưng Taeyeon chỉ chờ có thế lập tức đưa lưỡi mình trượt vào trong miệng Miyoung ra sức khám phá làm cho nàng không thể nói ra một lời nào cả.

Một nụ hôn kéo dài thật lâu và khi cảm thấy Miyoung dường như không thở nổi nên Taeyeon mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy. Tựa trán vào nhau Taeyeon ngắm nhìn gương mặt đang nhắm mắt thở hổn hển và cực kỳ ửng đỏ kia của Miyoung.

Những tưởng sau khi rời khỏi nụ hôn, mình sẽ bị Miyoung cho ăn một cái tát nữa nên Taeyeon đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ đợi nhưng Taeyeon không ngờ Miyoung không làm gì mình cả mà nàng chỉ nhanh chóng xoay người rời đi trước. Taeyeon thấy vậy vẫn còn ngây ngốc đứng nhìn Miyoung cho đến khi Miyoung phải lên tiếng thì Taeyeon mới sực tỉnh và vui vẻ chạy theo.

Có lẽ vì quá ngượng ngùng nên Miyoung cứ nhìn về phía trước đi thật nhanh mà không để ý được nguy hiểm xung quanh. Taeyeon đang đi phía sau thì nghe tiếng Miyoung la lên rồi thấy nàng ngồi thụp xuống ôm lấy chân của mình. Taeyeon giật mình chạy lại thì phát hiện một con rắn đã trườn đi chỗ khác. Lập tức vén váy của Miyoung lên Taeyeon nhìn thấy hai vết răng nanh ở chân nàng đang bị rướm máu, không suy nghĩ Taeyeon liền đưa miệng vào hút hết chất độc ra. Sau khi cảm thấy chất độc đã được hút ra hết, Taeyeon mới ngẩng đầu nhìn Miyoung thì thấy gương mặt nàng vẫn còn khá sợ hãi nên nghiêng người ôm nàng vào lòng.

-Không sao rồi, không sao rồi. Ta đã hút hết chất độc ra rồi, sẽ không sao đâu. – Taeyeon vừa nói vừa lấy trong người mình ra một viên thuốc đưa cho Miyoung uống. Thấy Miyoung có vẻ chần chừ nên Taeyeon lên tiếng nói thêm : “Thuốc này chuyên dùng để giải độc rắn, nàng uống đi”.

-Ta sợ, thật sự sợ lắm – Miyoung uống xong thì thút thít khóc trên vai Taeyeon.

-Đừng lo gì nữa, có ta ở đây rồi, ngoan, chúng ta cùng nhau trở về nào.

Taeyeon đỡ Miyoung đứng dậy rồi cúi người xuống đưa lưng về phía Miyoung. Miyoung biết Taeyeon muốn làm gì nhưng ngại ngùng không dám lên.

-Nàng lên đi, ta sẽ cõng nàng. Chân nàng khi nãy chơi với nước đã rất mỏi rồi với lại vừa rồi còn bị rắn cắn nữa. Tốt nhất là để ta cõng nàng sẽ an toàn hơn.

Nhắc đến chuyện lúc nãy làm Miyoung nhớ lại nụ hôn với Taeyeon, gương mặt vì thế mà đỏ ửng lần nữa. Sau khi yên vị trên lưng Taeyeon, Miyoung cảm thấy tấm lưng này thật sự rất quen thuộc nhưng rõ ràng đây là lần đầu Taeyeon cõng nàng cơ mà.

-Đây đâu phải lần đầu tiên ta cõng nàng nên cũng không cần ngại ngùng quá đâu. Ta đã quen với trọng lượng của nàng rồi – Taeyeon lên tiếng đánh tan bầu không khí im lặng này.

-Không phải lần đầu sao ? – Miyoung sửng sốt ngạc nhiên, chẳng lẽ Taeyeon lại là Dukong người đã cõng nàng lần trước ?

-Thì lần ta cõng nàng trở về hoàng cung sau khi nàng bị sốt mê man đó, thật là một quãng đường xa mà.

-Lần đó là ngươi cõng ta sao ?

-Chứ nàng nghĩ nàng về cung bằng cách nào chứ ?

Miyoung thở dài, có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Làm sao Taeyeon mà là Dukong được chứ. Rõ ràng hai người họ khác nhau một trời một vực mà. Chỉ có duy nhất một điểm là dáng người của cả hai đều tương đương nhau thôi.

Dukong là đại hiệp đang bị triều đình truy bắt còn Taeyeon là một mệnh quan triều đình nhưng có một điểm nàng dám chắc Taeyeon không phải Dukong vì Taeyeon không biết võ công. Nàng chắc chắn như vậy vì nhớ lại lúc nàng cùng Taeyeon chạy trốn khỏi đám sơn tặc Taeyeon không hề dám đánh lại bọn chúng. Nghĩ tới đây Miyoung lại nhớ đến đại hiệp Dukong. Đã lâu rồi nàng không gặp hắn kể từ lúc Phụ hoàng bắt nàng thành thân đến nay.

-Nàng đang nghĩ gì mà im lặng vậy. Chuyện ta cõng nàng lần trước chẳng lẽ bất ngờ lắm sao ?

-Không phải. Ta chỉ đang nhớ lại một chút việc cũ thôi.

-------------

Khi quay về tới chùa trời cũng đã tối và bụng của cả hai đều đang kêu gào nên ngay khi cơm vừa dọn ra cả hai nhanh chóng ăn sạch sẽ. Điều mà Taeyeon ngạc nhiên nhất là tối hôm đó Miyoung lại cho phép mình lên giường ngủ cùng với nàng.

-Ngươi đừng ngạc nhiên như vậy, ta thấy nơi này về đêm rất lạnh, ta sợ ngươi ngủ dưới sàn sẽ bị cảm lạnh nên mới ưu ái cho ngươi lên giường ngủ với ta nhưng ta cấm ngươi tuyệt đối không được giở trò mạo phạm ta giống như lần trước.

-Ta sẽ ngoan ngoãn nằm yên ngủ mà, đảm bảo sẽ không tiếp xúc thân mật với nàng đâu – Taeyeon gật đầu chắc chắn.

Xoay người thổi tắt nến, Taeyeon tiến về phía giường nằm xuống. Vì cả hai cách nhau một khoảng tương đối an toàn nên Miyoung cũng an tâm nhắm mắt ngủ. Còn Taeyeon vì cả một ngày mệt mỏi nên vừa đặt lưng xuống chẳng mấy chốc đã ngủ từ lúc nào.

----------------

Sáng hôm sau, Miyoung lại là người thức giấc trước. Nàng chầm chậm mở mắt ra thì thấy mình và Taeyeon đang cực kỳ thân mật. Taeyeon ôm nàng vào lòng còn nàng cũng đang ôm lại Taeyeon, mặt nàng đang áp vào vai Taeyeon. Ngượng ngùng, không nghĩ mình lại ôm Taeyeon như thế này nên Miyoung không biết phải làm sao. Cảm giác người đang ôm mình trở mình tỉnh giấc, Miyoung nhanh chóng giả vờ nhắm mắt ra vẻ mình vẫn còn đang say ngủ. Nàng cũng muốn biết Taeyeon sẽ làm gì trong tình thế hiện giờ của họ.

Taeyeon tỉnh dậy phát hiện Miyoung đang được mình ôm trong lòng thì không khỏi ngạc nhiên. Nhìn gương mặt vẫn còn đang say ngủ của Miyoung, Taeyeon không kiềm được mà cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy ly khai ra khỏi phòng.

Biết Taeyeon sẽ không ngoan ngoãn gì nhưng trong lòng Miyoung lại cảm thấy một trận thật ấm áp khi Taeyeon hôn vào trán nàng. Nàng cảm thấy thật luyến tiếc khi Taeyeon rời khỏi, cảm giác như trống vắng, thiếu một thứ gì đó.

Mãi đang suy nghĩ nên Miyoung không biết Taeyeon đã quay trở lại từ lúc nào và trên tay còn cầm một chậu rửa mặt cho nàng.

-Công chúa à, dậy thôi, trời sáng rồi đừng giả vờ ngủ nữa.

Biết mình bị phát hiện nên Miyoung ngạc nhiên lên tiếng hỏi : “Ngươi biết ta dậy từ lúc nào ?”

-Từ lúc ta hôn trộm nàng – Taeyeon cười thành tiếng khi thấy gương mặt đang ửng đỏ của Miyoung.

-Ngươi…sao ngươi biết chứ ?

-Vì lúc đó ta nghe được tiếng tim đập ngày càng nhanh của nàng khi ta cúi xuống hôn cho nên ta đoán được lúc đó nàng đã tỉnh dậy.

Ngại ngùng Miyoung đuổi Taeyeon ra khỏi phòng rồi nhanh chóng rửa mặt, chỉnh sửa lại đầu tóc cùng y phục. Một canh giờ sau Taeyeon và Miyoung tạm biệt chủ trì rồi cùng nhau xuống núi để quay về kinh thành.

-----------------

Đi được nửa đường, Taeyeon cảm giác xung quanh yên ắng một cách kỳ lạ. Dự cảm có điều bất ổn, Taeyeon đưa tay vén màn xe ngựa ra để quan sát và phát hiện nơi này đồi núi hoang vu rất thuận tiện cho việc ám sát. Nghĩ như vậy Taeyeon không khỏi giật mình cả kinh, chẳng lẽ bọn chúng thật sự sẽ ra tay sao ? Nhớ lại lần bị rắn cắn, Taeyeon mới bừng tỉnh phát hiện loại rắn đó bình thường không thể xuất hiện ở trên núi như thế được, nhất định có người cố tình thả nó vào trong đó để hạ sát Miyoung.

Thấy gương mặt Taeyeon có phần biến sắc nên Miyoung lên tiếng hỏi thăm.

-Ngươi không khỏe ở chỗ nào sao ? Ta thấy mặt ngươi có vẻ không tốt lắm.

-Ta không sao, Công chúa, nàng nhất định tuyệt đối phải ở yên trong xe ngựa, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra ngoài.

-Tại sao ?

-Ta e rằng có mai phục.

Taeyeon vừa nói xong lập tức liền nghe tiếng cung tên bay tới và tiếng binh khí va chạm vào nhau ở bên ngoài. Tiếng của các cung nữ, thái giám hoảng loạn xung quanh. Sau khi bắn cung liên tục vào binh lính, bọn áo đen nhanh chóng chạy lại tấn công, giết hết mọi người.

Taeyeon biết lần này không thể giấu việc mình biết võ công được nữa rồi nên Taeyeon nhảy ra khỏi xe ngựa và nhặt lấy một thanh kiếm gần đó rồi đưa tay chém từng tên một nhưng mũi kiếm của Taeyeon cố tình không lấy mạng của bọn chúng mà chỉ khiến chúng bị thương và không còn khả năng chống trả lại được.

Miyoung ở trong xe ngựa bồn chồn lo lắng không yên nên len lén trông ra ngoài và thấy Taeyeon một tay mà hạ được rất nhiều tên thích khách. Điều này làm cho nàng vô cùng ngạc nhiên, giả thiết mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới đó là Taeyeon cũng biết võ công mà còn là một tuyệt đại cao thủ.

Từng đường kiếm của Taeyeon vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt và dứt khoát. Nhìn nét mặt tập trung, mạnh mẽ và vô cùng cuốn hút của Taeyeon làm Miyoung có phần ngây ngốc. Taeyeon hầu như không đi quá xa nàng, chỉ đánh xung quanh xe ngựa để bảo vệ nàng. Tuy nhiên nhìn cảnh tượng chém giết, nhiều máu như thế này làm Miyoung vô cùng sợ hãi.

Từng tên đều bị hạ từ từ và Taeyeon ra lệnh cho binh lính nhất định phải bắt sống hết bọn chúng nhưng bọn thích khách biết đánh không lại nên khi bị bắt chúng đều cắn lưỡi tự vẫn. Taeyeon vô cùng tức giận vì không thể lấy được khẩu cung từ bọn chúng. Qua sự việc rắn độc và lần hành thích này Taeyeon dám chắc rằng mục tiêu của bọn chúng là công chúa Miyoung.

Sau khi thấy tất cả bọn thích khách đều chết hết, Miyoung run rẩy mới dám mở cửa xe ngựa mà bước xuống. Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến Miyoung nhăn mặt khó chịu. Số binh lính còn sống chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay ngoài ra cung nữ và thái giám đều đã chết sạch hết.

Miyoung bàng hoàng sợ hãi, bật khóc nức nở. Taeyeon nhanh chóng ôm nàng vào lòng và ra lệnh cho những người còn lại mau chóng hồi cung. Vì xe ngựa đã bị cung tên gắm vào tan nát nên Taeyeon nhấc Miyoung lên một con ngựa khác rồi tự mình leo vào phía sau nàng. Thúc ngựa chạy thẳng về kinh thành. Được Taeyeon ôm mình vào lòng như thế này khiến Miyoung cảm thấy vô cùng an toàn, chở che và nàng có thể cảm nhận được một cảm giác ấm áp len lỏi vào tận sâu trong trái tim mình.

Bạn đang đọc Hiệp Khách Phò Mã của TaeNy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.