Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công cụ vạn năng

Tiểu thuyết gốc · 3435 chữ

Lời tác giả: Hiện tại mình đã viết xong Chương 11, chỉ còn một chương nữa thôi là kết thúc Arc mở đầu này. Hôm nay mình sẽ đăng hai chương là 9 và 10 trước. Nếu tối mà viết xong chương 12 thì sẽ đăng lên hết!

----------

Đã 46 ngày Vương nhận được hệ thống. Sự thật thì cái hệ thống này chẳng giúp ích gì được cậu ngoài việc tăng các chỉ số cả, nào là kích thước thằng em, nào là sức mạnh hay vài thứ gì đó tương tự.

Số điểm mà Vương có được nay đã tích lũy được khá nhiều, trong lúc đợi Thi làm sạch cơ thể trong phòng tắm xong thì cậu cũng tiện tay kiểm tra bảng chỉ số.

Chỉ với một dòng lệnh đơn giản được đọc thầm trong đầu thì bảng chỉ số cũng hiện ra.

“Mở bảng chỉ số.”

-----XxX-----

[Chỉ số]

Sinh lực: 200/200

Ma lực: 20/20

Lực chiến: 50

Mị lực: 150/250

Kiểm soát: 100%

Kích thước: 23 Cm

(Điểm chỉ số: 105)

[Kỹ năng]

- Con cưng bạo kích (Bị động) -

-----XxX-----

Vậy là chỉ số của cậu cũng tăng khá khá, ở đây có chỉ số sinh lực dù cậu không nâng nó nhưng vẫn có tăng lên một chút, ngoài ra lực chiến cũng vậy, cậu chỉ nhớ lần cuối cậu nâng nó khi còn dư ra sau khi nâng vào chỉ số kích thước thì nó chỉ đạt tầm ba mươi mấy bốn mươi, vậy mà giờ đây đã là con số 50 chẵn. Theo suy đoán thì Vương nghĩ là do các bài tập từ nhiệm vụ hằng ngày đã làm nên điều này.

Bảng chỉ số không có gì quá đáng đáng lưu tâm, hiện tại cậu không biết dùng điểm dư vào việc gì nên chỉ để yên, không có gì phải hấp tấp.

Vương tắt bảng chỉ số đi vì cửa phòng tắm cũng được mở ra.

Thi hôm nay đẹp lắm, cô nàng dạo này cũng chăm tập thể dục hơn trước nên giờ đây vòng nào ra vòng nấy, tất cả đều chắt nịt tựa miếng thịt bò Kobe thượng hạng.

Thi chỉ vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì đã bắt gặp ngay ánh mắt thèm thuồng của Vương trên giường, cô nàng định chọc tức cậu bằng cách sẽ mặc đồ lại rồi ra về. Nhưng mà cái sự thèm thuồng con Dực Long của Vương đã lấn át suy nghĩ đó khi cô thấy con chim đó đang sừng sững tại ngôi vương mà co giật kêu lên lời mời gọi.

Cô nàng vứt hết lòng tự trọng và liêm sỉ, lao đến đó như con thiêu thân mà bú mút con chim khổng lồ đó.

Vương cảm thấy hôm nay Thi vẫn cuồng nhiệt như mọi ngày. Cậu cũng nào để nàng phụ lòng. Vương đã dùng hết sức lực và sự ham muốn của mình trao hết cho Thi.

Vì hôm nay có buổi kiểm tra nên Vương không thể ở bên Thi lâu được, họ chỉ có thể làm ba hiệp trong vòng một tiếng rưỡi nghỉ trưa ngắn ngủi. Nhiêu đó chưa thể thỏa mãn hai người, nhưng biết làm sao được, Vương đã hứa phải học hành chăm chỉ với cô Linh, cậu không thể để dục vọng làm mờ lý trí rồi trở thành kẻ thất hứa được.

Thế nên Vương với tâm lý đó, cậu rời khỏi khách sạn mà chẳng vướng bận gì.

Vì hôm qua Vương không về nhà với lý do đi họp nhóm, nên hôm nay Vương sẽ đi về, cậu trông mong đến tối nay lắm, cậu nhất định phải năn nỉ cô Linh nấu cho mình một bữa thật ngon lành mới được, bởi hôm nay là ngày kiểm tra đầu tiên, cậu cần phải nạp năng lượng cho tốt vào những ngày sau, và chẳng thứ gì làm được điều này tốt hơn món ăn do chính cô Linh chế biến cả.

Vương nhảy chân sáo trên đường đến trường. Cậu vui vẻ vào lớp và học, sau đó thì cả buổi chiều là lúc làm bài kiểm tra.

Vương đã hoàn thành nó thật tốt, cậu chẳng biết sao nhưng dạo gần đây cậu cứ thấy mình ngày càng trở nên thông minh. Có thể là do hệ thống hoặc cũng có thể là do việc tập các bài tập của nhiệm vụ hằng ngày đã khiến đầu óc của cậu trở nên minh mẫn. Hoặc cũng có thể là do cậu không mang chút căng thẳng nào vì ngày nào cũng quan hệ với người mình yêu.

Trong lúc chuẩn bị ra về thì Vương nhận được tin nhắn.

“Hẹn gặp ở nơi đầu tiên.”

Và nó là của Thanh Di, cô nàng này đã rất lâu rồi cậu không thấy bóng dáng cũng như chẳng hề liên lạc gì. Vậy mà hôm nay Thanh Di lại chủ động nhắn tin và còn bảo cậu ra chỗ đầu tiên.

Vương suy nghĩ một chút thì cũng thông, có lẽ là cô ấy muốn đến nơi mà lần đầu tiên hai đứa quan hệ, là lúc mà cô ấy biến cậu từ một thằng thơ ngây thành một kẻ biết thế nào là thế giới của người lớn.

Vương không biết ý định của Thanh Di là gì, có lẽ cô ta nhớ thằng nhỏ của cậu vì đã quá ngán cây hàng của ông Tám. Nhưng Vương sẽ không đáp ứng cô ta, cậu sẽ dùng cuộc gặp này để chính thức nói lời chia tay và nói rằng mình đã biết hết mọi chuyện.

Vương thu dọn nhanh đồ đạc và đi đến nơi đó, khung cảnh này vẫn như ngày xưa, ít người qua lại và không được sáng sủa cho lắm.

Lúc này Thanh Di đang đứng dựa vào tường.

Vương tiến tới thì thấy cô nàng đã thay đổi. Mái tóc dài mà cậu từng cuồng si đến mức ôm mà ngửi lấy ngửi để khi trước đã biến thành tóc ngắn ngang cằm, trang phục cô ấy hôm nay cũng không phải loại đi trái với quy định nhà trường nữa mà là bộ đồng phục theo đúng quy định, váy xếp dài đến đầu gối, áo không hở rốn và áo khoác được cài nút cẩn thận.

“Yo.” Vương ra hiệu mình đã đến.

“Cảm ơn anh đã đến.”

Thanh Di trầm tính thế này là lần đầu tiên cậu thấy, đáng lẽ bình thường thì cô ta phải sốt sắng mà nhào tới đòi làm mấy chuyện dâm dê với cậu rồi. Nhưng như thế cũng tốt, Vương chỉ đáp lại tiếng ừ rồi gật đầu.

“Em biết anh định nói chuyện gì. Em biết anh nghĩ gì về em. Em biết anh đã biết hết mọi thứ. Nhưng mà...”

Thanh Di lao tới vòng tay ôm lấy Vương, gương mặt nhỏ nhắn của cô nàng giờ đây áp sát vào ngực cậu.

“Cô sao vậy?”

“Cho em một chút nữa thôi, xin anh.”

Vương có lòng trắc ẩn, ắt hẳn là đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này nên cô nàng mới đầy cảm xúc như thế. Cậu nhớ lại cái ngày trong phòng vệ sinh hôm đó, cũng là lần cuối cậu quan hệ với Thanh Di, khi đó cô nàng đã bộc bạch và khóc rất nhiều. Có lẽ chuyện đó vẫn còn ám ảnh tâm trí cô nàng đến hiện giờ.

Vương xoa lấy đầu và vỗ lưng Thanh Di, cô nàng ngày càng siết chặt cậu. Nhưng Vương chịu được, sức lực của cô ấy không đủ để làm cậu đau chỉ với hành động nhỏ nhoi này.

“Em xin lỗi. Hôm nay em sẽ nói với anh tất cả mọi thứ. Nhưng trước tiên… xin anh...”

Thanh Di rời khỏi người Vương, cô nàng nhẹ nhàng kéo cậu về nơi mà lần đầu tiên họ làm tình, đúng ngay vị trí đó. Cô nàng kéo váy rồi quần lót xuống, để lộ ra những vết hằn đỏ quanh mông và đùi của mình.

“Xin anh… hãy rửa sạch em đi.”

Thanh Di vừa cầu xin vừa khóc lóc, cô nàng không dám nhìn thẳng mắt Vương, cô chỉ biết cúi mặt, tựa tay vào tường và đẩy mông ra để chờ Vương đến nện mình.

“Tôi không làm chuyện này với cô nữa, mặc đồ lại đi.”

“Xin anh… đây là lần cuối. Em chỉ cần anh rửa sạch em thôi. Sau đó em sẽ nói cho anh sự thật về ông Tám và bà Thi...”

Vương nghe thế liền hiểu ngay. Vậy ra Thanh Di đã biết cậu đã rõ về mối quan hệ giữa cô và ông Tám. Nhưng cậu không thể hiểu việc cô nàng nhắc đến Thi ở đây để làm gì.

Vương tiến tới, tất nhiên không phải là để đáp theo yêu cầu của Thanh Di. Cậu chỉ muốn tra hỏi mà thôi.

“Nói cho tôi biết mau, ý của cô là gì?”

“Em sẽ không nói đến khi anh làm tình với em. Xin anh đó, chỉ lần này thôi.”

Vương sốt ruột bởi trực giác bảo cậu rằng Thanh Di đang nắm giữ một bí mật gì đó rất quan trọng và to lớn. Và vào cả thái độ của cô nàng càng chứng minh điều đó không phải là thứ gì đơn giản.

Vương không còn lựa chọn nào khác ngoài đáp ứng Thanh Di. Cậu quăng balo xuống đất, tụt quần xuống, thằng em của cậu chưa tỉnh dậy nên Vương cần một sự kích thích. Cậu đã kéo Thanh Di quay lại rồi ghì người cô nàng xuống. Thanh Di hiểu chuyện liền bú mút thật mạnh để làm chú chim sẻ tỉnh giấc, khi nó đã hóa khổng lồ, Thanh Di chủ động tạo thành tư thế cún vờn nhau như ban đầu. Vương ngay tức khắc thực hiện màn xếp hình đã quá quen thuộc. Cậu nện đến mức Thanh di phải rướn người mà siết chặt cậu từ bên trong.

Và rồi cậu cho Thanh Di hết sữa chua, thứ đáng lẽ cậu chỉ dành nó cho mỗi Thi mà thôi.

Nhưng vì đại cuộc, cậu muốn biết bí mật đó.

Rồi khi Vương chuẩn bị rút ra thì cậu bị ngăn lại. Thanh Di áp người về phía sau, cô vòng tay mình ngược và khóa lại chặt Vương đằng sau lưng.

Cô bắt đầu nhấp mặc kệ cô bé của mình giờ đầy tinh trùng của Vương, và cô cũng bắt đầu kể cho Vương nghe về sự thật về ông Tám và bà Thi.

Tám năm trước. Thanh Di là một cô bé hồn nhiên, có một gia đình hạnh phúc dẫu không đủ ăn đủ mặc. Cô bé rất lanh lợi, ai bảo gì làm nấy, chỉ mới tám tuổi nhưng cô bé lúc nào cũng ra chợ phụ mẹ bán thức ăn cho khách hàng đi làm vào sáng sớm, lúc mà mặt trời còn chưa ló dạng.

Rồi bỗng một ngày nọ, cả gia đình cô bé trên đường đi biển thì gặp phải tai nạn giao thông. Cả cha và mẹ đều chết ngay hiện trường, Thanh Di thì rơi vào tình trạng nguy kịch.

Khi đó, một mạnh thường quân đã đứng ra chi trả hết mọi thứ để giúp cô bé thoát khỏi cửa tử. Và đó chính là ông Tạ Phương Bính hay được gọi với cái tên thật mật là ông Tám.

Thanh Di sau khi tỉnh dậy đã khóc rất nhiều vì mất cha mất mẹ, nhưng bởi tình yêu thương của ông Bính, cô bé đã dần dà cất sâu nỗi đau ấy vào lại trong ký ức, bởi cô bé biết mình phải sống tiếp.

Cô bé được ông Bính nhận nuôi sau đó, nhưng thực ra chỉ là dưới tư cách người bảo hộ, không một chút liên hệ thân thích nào như những danh xưng như là cha nuôi.

Thanh Di được ông Bính cho đi học đủ thứ, từ đàn ca hát múa cho đến vẽ vời. Cô bé là một đứa trẻ thông minh nên cái gì học cũng giỏi.

Và một ngày nọ đã đến sau hai năm trời.

Thanh Di đang vui đùa trong vườn nhà ông Bính thì được gọi vào trong. Cô bé cũng nhanh nhảu mà đi vào bởi cứ ngây thơ nghĩ rằng sẽ được ăn một món ngọt nào đó.

Nhưng rồi cô bé đã bị dụ dỗ bằng lời ngon tiếng ngọt, bằng những thứ thuốc thôi miên của ông Bính.

“Giờ ông sẽ cho con ăn kem nhé, nhưng con cũng phải làm ông sướng nữa thế thì kem mới ngon lên bội phần nha con.”

Ông Bính đã bôi đầy cục thịt cứng ngắc của mình bằng kem và bảo Thanh Di nếm nó. Con bé lúc đó ngây thơ nào biết gì nên chỉ biết nghe theo, con bé chỉ biết đến vị ngọt của kem chứ nào biết điều mình vừa bị bắt làm lại kim tởm đến thế nào.

Thanh Di đã ăn kem như thế suốt ba tháng trời, sau đó thì là những chuyện táo bạo hơn. Ông Bính cũng muốn ăn kem nên đã bôi chúng khắp người Thanh Di và liếm láp chúng. Con bé chẳng biết gì vào lúc đó, chỉ thấy nó nhột khắp người, nhưng vì ông tám đã cho nó ăn kem ngon còn cho nó đi học nên nó cũng phải báo đáp lại chứ.

Rồi sáu tháng trôi qua, ông tám đã quan hệ với con bé.

Khi đó Thanh Di chỉ mới mười tuổi, con bé bị ông bính dụ dỗ sẽ cho uống sữa mà mau chóng lớn, để lớn rồi thì dẫn con bé đi gặp cha mẹ.

Ông Bính đã gạt Thanh Di. Còn con bé thì chẳng tài nào biết được, khao khát một đứa con muốn gặp lại người thân yêu quý, muốn gặp lại đấng sinh thành đã khiến nó chấp nhận làm điều đó.

Nó đau lắm, bên dưới của nó chảy máu cả lên, nó khóc cả nguyên đêm đó. Ông Bính thì chẳng bận tâm đến cơn đau của Thanh Di, ổng chỉ biết hì hục đẩy vô đẩy vào để thỏa mãn cơn khát tình thú tính của mình.

Và cứ thế ba năm trôi qua, ông Bính đã tẩy não được Thanh Di, biến cô bé thực sự thành một món đồ chơi tình dục chỉ riêng mình ông sở hữu. Thanh Di bị cho dùng thuốc rồi cả đống thứ, chính vì vậy mà con bé nghe lời ông Bính không khác gì một phần mềm đã được lập trình phải nghe theo mọi lời của người sử dụng.

Vài năm sau thì ông Bính bỗng kết hôn với một người phụ nữ xinh đẹp, bà ta tên Tư, lúc đó cô bé chỉ biết gọi là như thế, nhưng sau khi kết hôn với ông Bính thì ai cũng gọi là Thi, Lâm Thi Thi.

Trong suốt khoảng thời gian đó bà Thi lẫn Thanh Di đều trở thành công cụ tình dục của ông Bính. Họ thay phiên nhau thỏa mãn ông ngày này qua ngày nọ, hôm thì một người, hôm thì hai người cùng lúc.

Rồi vào một ngày ông Bính trong lúc đi khảo sát vị trí để mà mua đất, mua nhà thì đó lại là khu của Linh sống, ông biết rõ vì đường nét xinh đẹp trên gương mặt của Linh vẫn không thay đổi như xưa. Và thế là ông đã lên một kế hoạch thật kỹ càng, ông sẽ tiếp cận người con trai được Linh chăm sóc, người sống cùng Linh, là Vương.

Mọi việc bắt đầu vào sáu tháng trước cái ngày Vương và Thanh Di gặp nhau lần đầu tiên. Ông Bính đã dùng tiền mà cho người bảo vệ hiện tại của ngôi trường Vương theo học nghỉ và thay thế vị trí của ông ta.

Ông cũng chi một số tiền lên đến hàng tỷ đồng chỉ để phục hồi cơ thể của Thanh Di lẫn Thi Thi. Ông thì rất nhiều tiền nên nhiêu đó với ông chỉ là muối bỏ biển, sau sáu tháng thực hiện nhiều ca phẩu thuật lẫn bồi bổ và tập luyện thì Thanh Di và Thi Thi đã hoàn toàn trở thành hai con người chẳng một tì vết. Thanh Di là một nữ sinh xinh đẹp, đáng yêu vạn người mê. Thi Thi thì một người phụ nữ thực tế đã ngoài bốn mươi, trên giấy tờ chỉ vừa ba hai nhưng lại mang cơ thể bốc lửa của một cô gái tuổi đôi mươi.

Ông đã chuẩn bị tất cả và kế hoạch đều theo đúng lộ trình đó.

Đầu tiên cho Thanh Di tiếp cận rồi khiến cậu ta đắm chìm vào thế giới người lớn. Và vào một ngày nọ sau sáu tháng thì Thanh Di đã giấu đi vở bài tập của Vương để tối đến cậu phải đến trường và thấy cảnh người mình yêu thông dâm với ông chú bảo vệ của trường. Rồi sau đó là chủ động lôi kéo cậu đến nhà mà dùng bữa tối, nhưng Vương lại là người chủ động muốn đến cũng làm ông ta bất ngờ vì lại thuận lợi đến vậy, khi đó cũng là lúc tới nhiệm vụ của bà Thi, bà ta đã quyến rũ cậu nhưng dừng lại khi mọi việc chuẩn bị đến cao trào.

Đúng như kế hoạch, bà Thi để cho Vương phải chờ đợi suốt hai tuần liền với lý do bà đi du lịch, nhưng thực tế thì làm gì có, bà ta ở nhà để vừa phục vụ tình dục cho ông Bính, vừa luyện tập để làm cơ thể ngày càng đẹp cho Vương thưởng thức.

Và rồi…

“Ông ta đã tiếp cận cô Linh, hôm nay ông ấy sẽ làm chuyện đó với cổ.”

Lòng vương như có hàng tỷ cây kim đâm vào rồi rút ra liên hồi, đầu cậu nóng rang lên vì sự căm phẫn đang thiêu đốt cả linh hồn mình.

Vương đứng dậy không nói gì, cậu bỏ mặc Thanh Di ở đó mà chạy thật nhanh đến nhà của ông Bính.

Thanh Di ở lại đó trong khi còn chưa kéo váy lên, cô nàng ôm mặt khóc rồi thì thào nói trong nức nở.

“Em… em yêu anh nhiều lắm...”

Vương thì chạy thục mạng về phía trước, cậu không thể để chuyện này xảy ra được, cậu sẽ không để thứ súc sinh đáng kinh tởm đó động vào cô Linh. Người xứng đáng ở bên cô Linh nhất định phải là một người đàn ông tốt tính, một người thành đạt và biết quan tâm đến cảm xúc của cô ấy.

Vương nhất định không để tên khốn đó động đến cô Linh.

Với cái tốc độ điên khùng bỏ qua cả giới hạn của cơ thể, dẫu nhịp tim đã vượt qua mức bình thường cho phép gấp mấy lần ấy vậy mà Vương vẫn chịu được bởi vì đơn giản một điều, cơ cơ thể của cậu đã bị chỉ số hóa. Miễn chỉ số sinh lực còn thì cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi mấy thứ đó, dẫu là có mệt, nhưng chỉ là trên cảm giác, vượt qua nó rồi thích nghi thì sẽ chẳng có gì xảy ra.

Cứ mỗi phút mà Vương chạy thục mạng như thế thì chỉ số sinh lực của cậu cứ giảm một cách điên khùng, ban đầu chỉ là những con số nhỏ, nhưng sau đó thì ngày càng tụt giảm như ngựa phi.

Cho đến khi Vương đứng trước cửa nhà ông Bính, chỉ số sinh lực của cậu chỉ còn con số 20 tròn trĩnh.

Vương lao tới mà đá tung cửa, cánh cửa được làm từ loại gỗ chắc chắn nhất, được điêu khắc bởi thợ thủ công lành nghề lên tới hàng tỷ đồng này đã bị Vương phá hỏng.

Để rồi từ bên trong nhà hiện lên một cảnh tượng làm Vương đã căm thù lại càng thêm phẫn nộ.

Thứ dơ bẩn của ông ta đang nằm gọn trong miệng của cô Linh, đôi tay gớm ghiếc của ông ta đang mân mê lấy hai bầu ngực đầy đặn của cô ấy.

Bạn đang đọc Hệ Thống Wibu sáng tác bởi WibuSystem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WibuSystem
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 271

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.