Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cháu lên Bar

Tiểu thuyết gốc · 4802 chữ

Bốn mươi bốn ngày tròn kể từ khi Vương nhận được Hệ thống, cậu chưa từng nghĩ một thằng đụt hơn cả đụt như mình lại đang hưởng thụ cuộc sống như thế này chỉ sau hơn một tháng ngắn ngủi.

Hiện Vương đang ở trong khách sạn, đầu ấp tay gối cùng với Thi Thi, người mà cậu đem lòng yêu, và cũng người yêu cậu.

Cậu chợt nhớ lại lúc mình vừa hoàn thành được Nhiệm vụ Sự kiện đầu tiên trong đời. Đó là lúc mà cậu đang sung mãn vô cùng.

Phần thưởng của nhiệm vụ quả thực là rất xứng đáng nếu so với cái giá phải trả khi không hoàn thành.

Vương nhận được thêm 20 điểm để nâng chỉ số. Nhưng đó chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn cả chính là “Đồng xu may mắn”. Vương nhận được 10 đồng xu như thế và nó được ghi vào bảng trạng thái của cậu, ở đó đã có thêm một ô vật phẩm, trong đó hiện rõ ràng [Đồng xu may mắn (10)].

Vật phẩm này thì Vương sẽ dùng để quay cái vòng quay may mắn đã được nhắc đến trong Hướng dẫn sử dụng. Nhưng hiện tại Vương chưa mở được vòng quay nên cũng chẳng biết thế nào, vì trong Hướng dẫn chỉ nói vòng quay sẽ mang lại nhiều điều bất ngờ mà thôi. Chú thích cụ thể chỉ được tiết lộ khi cậu hội đủ điều kiện mở tính năng này.

Kể từ đó thì Vương dường như không đụng quá nhiều tới hệ thống vì thực sự chẳng có gì để làm ngoài lúc nhận thưởng Nhiệm vụ hằng ngày.

Và cũng đã được một thời gian kể từ khi họ bắt đầu mối quan hệ này, một nam sinh 16 tuổi vắt mũi chưa sạch cùng một người phụ nữ 32 tuổi đã bỏ qua mọi giai đoạn mà đi đến bước cuối cùng là ân ái ngày qua ngày. Mối quan hệ này chắc chắn xã hội sẽ lời ra tiếng vào thế nên họ vẫn lén lút giữ gìn tình cảnh của cả hai. Hơn nữa, Thi Thi trên giấy tờ hiện đang là vợ của lão Tám bảo vệ, việc này còn dính thêm án ngoại tình nữa, quả nhiên là không hề đơn giản nếu việc sai trái này bị lọt vào tai của bất kỳ một ai đó.

Thi đưa mắt nhìn Vương, tay mân mê ngực của cậu.

“Anh nè, hay là mình đi Bar đi. Em giới thiệu anh với mấy đứa bạn. Nó mà biết em có trai ngon nghẻ thế này thì ganh tị chết mất đấy.” Thi hững hờ nói.

“Em muốn thì anh chiều. Mà em không sợ họ dị nghị sao?” Vương thắc mắc, bởi chính Thi là người muốn cả hai giữ bí mật chuyện họ đang quen nhau.

“Lo gì tụi nó chứ anh. Bạn em đứa nào cũng chơi với phi công. Tụi mình tới đó cứ khai khống tuổi anh lên là được chứ gì, 18 tuổi là quá đủ, tụi nó mà biết em quen trai vừa chín mùi thế này thì thèm nhỏ dãi cho mà xem.” Thi dụi đầu vào ngực Vương, cô hôn lấy chúng liên hồi rồi bút mút đầu ti đang nhô lên thành đỉnh của cậu ta. “Nhưng anh không được tán tỉnh tụi nó đó nghen, chỉ yêu mình em thôi đó nghen.”

Thấy Thi nũng nịu Vương bật cười, cậu véo má của cô.

“Chỉ yêu mỗi em thôi được chưa. Nhưng tới giờ rồi, trưa nay hai hiệp em thỏa mãn rồi ha?”

Thi lắc đầu.

“Sao mà đủ được, em chưa vắt kiệt anh là chưa bao giờ đủ cả, phải như ngày đầu cơ!”

“Vậy thì em đành phải đợi tới hè rồi, anh dạo này toàn đi học trễ, chưa kể cũng sắp đến thi cuối kỳ rồi, anh phải ôn bài kỹ càng chứ.”

“Anh đâu cần phải lo! Học chỉ để kiếm tiền thôi đúng không? Em nuôi anh, anh sợ gì, anh muốn mua gì em mua cho anh cái đó, gì em cũng chiều, miễn anh chiều hư em là được rồi.” Nói thế, Thi cười nham hiểm, liếm môi, đưa bàn tay xoa vuốt cậu bé của Vương.

“Anh đâu có ý định làm trai bao. Em hư hỏng quá đấy, định khiến anh lệ thuộc vào em sao?”

Vương ngồi bật dậy, cậu nào chịu được người phụ nữ mình yêu lại dám đặt cậu ở dưới cơ cô nàng chứ.

Vương vỗ mông Thi, cô hiểu ý ngay, liền nằm sấp xuống, mông ưỡn lên thật cao, ngoe ngoáy cái động tiên đang chảy nước thánh lênh láng.

Ngay khi đó, Vương trao cho Thi thứ mà nàng mong muốn, nàng rên vang âm ỉ mà tận hưởng nó dẫu Vương đang hết sức vỗ mông nàng để trừng trị tính tình thích làm nóc nhà.

Sau hiệp đó thì Vương cũng rời khỏi khách sạn, cậu đến trường, hoàn thành ngày học.

Đã 60 ngày kể từ khi Vương nhận được hệ thống, có lẽ cũng đã hơn hai tuần rồi Vương không thấy hình dáng của Thanh Di, thú thực thì cậu có chút nhớ cô ta, dẫu sao cũng là một món đồ chơi đã gắn bó với mình suốt sáu tháng trời ròng rã, hết nghĩa thì cũng còn chút tình vương vấn mà.

Với Vương thì cậu đã có một chút thời gian suy nghĩ về vấn đề giữa cậu và Thanh Di, cậu muốn chính thức nói lời chia tay với cô, dày vò cô ấy thời gian qua với cậu là quá đủ rồi, nếu thêm nữa thì nhân sinh quan của cậu sẽ hỏng nặng mất.

Chí ít thì phần thiện trong tâm cậu nghĩ vậy. Chứ nếu gặp cô nàng thì kiểu gì cậu cũng phải tụt quần mà thôi.

Vương cũng chẳng quan tâm quá sâu sắc đến cô ta vào thời gian này nên ý nghĩ đó chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất. Trong đầu cậu bây giờ chỉ có Thi mà thôi, cô ấy là người duy nhất cậu yêu, người mà cậu sẽ dành sự quan tâm nhiều nhất vào thời điểm này.

[♪Ameagari no sora no you na kokoro ga hareru you na~♪]

Trong lúc dọn dẹp đồ dùng sách vở vào balo, chuông điện thoại reo vang, là một bài nhạc quen thuộc với những quý bửu như cậu. Bản nhạc kết thúc của bộ phim Tháng tư là lời nói dối của em do 7!! trình bày. Đây là bài mà cậu thích nhất, đây cũng là bộ phim mà cậu luôn đưa vào danh sách sẽ giới thiệu với bất cứ ai có ý định tìm đến văn hóa 2D.

Người gọi Vương là cô Linh. Lúc này cậu mới sực nhớ, hai ngày nay cậu không về nhà, Vương tự gõ đầu mình vì quên mất cô Linh. Ham muốn ở bên Thi làm cậu quên rằng mình thực sự còn một người cần phải chăm sóc.

“Dạ con nghe cô Linh.”

Ở đầu dây bên kia bỗng phát ra tiếng khóc, Vương phát hoảng.

“Cô Linh sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Sao Vương đi hai ngày nay mà không nói lời nào vậy? Linh tưởng Vương bỏ Linh đi rồi chứ. Bây giờ Vương ở đâu vậy?!”

Vương thở phào, xem ra cô Linh vẫn bình thường.

“Con đang ở trường, bây giờ con chuẩn bị về nhà nè, hôm bữa giờ con phải ôn bài cuối kỳ nên ở nhà bạn, quên báo cho cô biết. Con xin lỗi nha.” Vương đành lấy lý do chính đáng nhất, mặc dù sự thật chỉ có 50%, tức là ôn bài, cậu thực sự đã làm như thế, dẫu là theo nghĩa bóng.

“Vậy hôm nay Vương phải ở nhà với Linh đó nha, nay Linh nấu nhiều món ngon lắm đó.”

“Dạ, con nghe rồi. Giờ con về ngay đây, hẹn gặp cô sau.”

Linh ngắt máy, Vương cất điện thoại vào túi áo, cậu phải nhanh chóng chạy về nhà thật nhanh, mọi khi cô Linh khóc thì kiểu gì cũng sẽ làm mấy thứ linh tinh. Khi thì lâu lâu hét lớn, khi thì sẽ đập thật mạnh vào bao cát. Có lần Vương đi chơi về trễ hai năm trước, cô Linh không thể tìm thấy cũng không thể liên lạc, kết quả là vừa khóc vừa đấm đến mức thủng luôn bao cát của nhà hàng xóm. Làm cậu phải đi tận mấy chuyến để làm lại cái bao cát mới cho người ta.

Hôm nay đường xá kẹt đến kinh ngạc, nhưng làn đường cậu đi là của xe công cộng nên tình trạng ùn tắc không quá ảnh hưởng, chỉ là về trễ hơn dự tính mười lăm phút đồng hồ.

Suốt quãng thời gian đó cô Linh đã gọi biết bao nhiêu cuộc, tai cậu bây giờ còn lùng bùng tiếng của cô Linh, làm cậu tưởng rằng cô ấy thực sự đang ở quanh đây và mãi réo tên cậu.

“Con về rồi nè.”

Từ bên trong Vương đã nghe tiếng chân chạy trên sàn nhà, tốc độ của cô Linh thì quá nhanh, cô nhảy đến ôm choàng lấy Vương khiến cậu chẳng thể cử động.

“Cuối cùng cũng về rồi ha~”

Linh vui vẻ nói, cô thả Vương ra và kéo cậu vào phòng ăn.

“Rửa tay đi rồi ăn nè, đồ vẫn còn nóng. Hôm nay cô mới mua cái nắp giữ nhiệt thức ăn nè, tận mười bốn triệu đó. Thấy xịn không nè.” Linh đắc chí khoe.

Thực sự thì trong lòng Vương cảm thấy món này không cần thiết, chưa kể còn phải tốn tận gần hai mươi triệu cho món đồ này thì đúng là không hề phù hợp với điều kiện kinh tế nhà mình cho lắm. Nhưng dù vậy đi nữa cậu cũng chẳng thể nào nói ra một lời phũ phàng nào trước điệu bộ trông chờ một lời khen của cô Linh.

Đành phải vậy, một lời khen với phụ nữ nào có mất phí. Vương đã vui vẻ khen Linh một câu ngọt ngào.

“Cô khéo chọn thật đó, con qua nhà bạn thấy nhà nó cũng có món này, con cũng nghĩ sẽ dành dụm để mua về, nào ngờ bây giờ cô mua trước rồi. Tiếc ghê!”

Linh hớn hở vì mình đã làm đúng, cô đã mua một món đồ mà Vương thích trước khi cậu mua được. Linh lấy đồ giữ nhiệt ra khỏi bàn, thức ăn nóng hổi thơm phức làm cái bụng Vương réo lên một tràn như trống tan trường. Cũng đúng thôi, cả ngày nay cậu không ăn gì ngoài một ly sữa và một miếng bánh ngọt chẳng đủ nhét kẻ răng, nhất là với một đứa cần nạp calo không hề ít như cậu.

Sau đó hai cô cháu cùng nhau dùng bữa. Khi bữa ăn kết thúc, Linh mở lời:

“Dạo này Vương học tốt không? Không có khó khăn gì hả? Học nhóm với ai vậy? Có phải người tốt không?”

Bỗng dưng cô Linh hỏi dồn dập, Vương rối trí, cậu sắp xếp lại những gì mình được hỏi và đưa ra câu trả lời.

“Dạ con học tốt. Không có khó khăn gì. Con học với thằng bạn bên kia cầu, tại di chuyển bất tiện quá nên con ở cùng nó luôn cho đỡ mất thời gian đi về. Với lại nó là người tốt, cô không cần lo lắng đâu.”

“Vậy hôm nay Vương ở nhà với Linh đúng không?”

Vương gật đầu: “Nay con sẽ ở nhà, nhưng mà tối cho con đi ra ngoài với bạn một chút nha, con sẽ về trước mười một giờ.”

“Trời!” Linh hoảng hốt, bởi lâu lắm rồi Vương mới xin đi chơi ở ngoài đến tận khuya thế này. “Vương đi đâu vậy? Sao về trễ quá à!”

“Dạ con đi ăn sinh nhật.”

“Sinh nhật sao… Vậy con có mua quà cho bạn chưa?”

“Con chưa, mà nó không cần quà đâu, cô đừng quan tâm quá. Cả đám hùng tiền lại làm bữa tiệc là được.”

Vương bỗng nhói lòng, bởi cậu không quen nói dối, đặc biệt là với cô Linh. Ấy vậy mà bây giờ cậu lại làm việc này một cách quá thuần thục, quả nhiên rằng con người lúc trước của cậu đã chết rồi, thằng Vương hiền lành ngây ngô khi xưa đi tong rồi.

“Nhưng con cứ cầm tiền nhiều chút nhé, đi tiệc mà mang ít quá cũng chút bất lợi...”

“Dạ, vậy con đem theo hai triệu cho chắc ăn. Nhưng chắc không dùng tới nhiều đâu.”

“Vậy Vương đi vui vẻ, nhớ về nhà ngay khi tan tiệc đó nha.”

Vương gật đầu dạ vâng rồi cùng dọn dẹp với cô Linh. Sau đó thì cô vẫn tiếp tục may đồ, Vương chuẩn bị và ra ngoài.

Trước kia thì Vương không có nhiều đồ, đúng hơn là cậu sống kiểu không quan tâm đến thời trang là gì. Nhưng từ ngày quen Thi thì cứ bị lôi đi mua sắm mãi. Đến nỗi mà bây giờ trong phòng cậu cũng cả chục bộ đồ hiệu, may mắn rằng Linh không biết, nếu không thì Vương chẳng biết phải giải trình mình đào đâu ra tiền mà mua mấy món đồ có giá toàn chục triệu trở lên.

Hôm nay Vương mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân. Chiếc áo sơ mi rộng được cài nút lệch, quần Jean ôm thân và đôi giày lười Hermès đen. Tổng thể thì người cậu bây giờ có tổng giá trị cũng gần hai chục củ hơn tí.

Nghĩ đến thôi thì cũng rùng mình. Nhưng nếu cậu ăn mặc quá đơn giản thì bạn bè của Thi sẽ khinh thường cô ấy mất. Dẫu sao thì giới ăn chơi không chỉ nhìn người qua nhan sắc mà là qua trang phục và phụ kiện đeo trên người.

Vương lấy từ trong tủ khóa ra chiếc đồng hồ Rolex Submariner phiên bản kỷ niệm ngày Quốc tế Đàn ông có giá gần hai tỷ.

Vậy là giờ Vương đã đáng giá gần hai tỷ, một con số mà cô Linh phải bục mặt kiếm tiền cả chục năm may ra mới dư được.

Vương phải quan sát kỹ càng và nhanh chóng lén ra ngoài, cậu không để cô Linh thấy mình trong bộ dạng đầy mùi tiền này được. Ngoài ra cậu cũng đặt một cái bao đồ bình thường ngoài cửa để thay khi về nhà, tất cả chỉ để không cho cô Linh biết được sự thật.

Vương hôm nay bắt taxi, cậu không đi xe buýt. Chỉ tốn khoảng 20 phút với đường xá không quá kẹt xe nhiều để đến được quán Bar hẹn trước đó.

Tengoku High Class.

Vương biết được rằng chỗ này được thành lập bởi một băng xã hội đen đã gác tay rửa kiếm của Nhật. Cậu chỉ tìm thấy những mẫu tin như thế trên mạng mà thôi.

Vương bỏ qua mấy thứ linh tinh, cậu đến đây để chơi cùng Thi, chỉ như thế.

“Vương ơi ở đây nè!”

Từ đằng sau thì cậu nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. Thi đang vẫy tay chào cậu.

Khi thấy Vương quay lại, Thi biết mình không nhận lầm, cô chạy thật nhanh rồi phóng thẳng lên người Vương dẫu đang mang đôi giày cao gót.

Vương đỡ lấy mà ôm Thi giữa không trung, chân thi quắp lấy hông Vương, tay siết chặt cổ rồi hôn cậu tới tấp, một nụ hôn sâu và nồng nhiệt, đến nỗi phát ra tiếng khiến bảo vệ lẫn những người quanh đó phải ngại ngùng mà quay mặt chỗ khác.

“Em tới lâu chưa?” Vương đặt Thi xuống.

Hôm nay Thi xinh đẹp lắm, cô nàng không mặc đồ liền thân ôm sát người như mọi khi. Cô chọn cho mình bộ trang phục thoải mái với quần đen ống rộng, cái áo croptop đỏ ôm sát bầu ngực gợi cảm, để lộ ra bờ vai hiện rõ xương lẫn bụng săn chắc trắng nõn nà. Thi không đeo quá nhiều phụ kiện, chỉ là đôi bông tai kim cương đơn giản, mà thứ cậu thích nhất chính là chiếc vòng cổ thú cưng màu đen với sợi dây xích nhỏ nhắn nối từ vòng cổ, kéo thẳng xuống chia đôi hai khe ngực và quấn quanh hồng che hờ hững chiếc rốn được đeo khuyên ruby tại đó.

“Em mới tới. Anh thấy em hôm nay sao? Đẹp đúng không?”

Vương che nửa mặt dưới. Cậu phải thú thực rằng hôm nay Thi quá đẹp, cậu chưa từng thấy cô ấy mặc đồ nào ngoài những trang phục nào ngoài xường xám. Và quả nhiên, loại trang phục trẻ trung này làm cậu ngày càng không nghĩ Thi đã ở độ tuổi ngoài ba mươi.

“Em đẹp lắm. Bạn em đâu?”

Thi chỉ tay về phía sau: “Kia kìa.”

Bạn Thi hôm nay không quá nhiều người như cậu tưởng tượng. Chỉ có ba nữ và hai nam. Ai trong số đấy cũng đều cao ráo, chỉ theo mắt nhìn thôi thì hai nam nhân kia cũng đã cao hơn cậu một cái đầu, tỷ lệ cơ thể cũng chuẩn. Ba cô gái đi theo thì ăn mặc cực kỳ gợi cảm, hở bạo đến mức Vương phải ngượng giùm, không hề gợi cảm một cách đáng yêu như Thi của cậu được.

Bạn của Thi tiến lại và họ bắt tay nhau rồi vào bên trong Bar.

Không khí trong bar là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm. Nó ồn ào và đầy sôi động, thú thực thì cậu cảm thấy không phù hợp vào lúc mới bước vào đây, nhưng chỉ sau vài chục bước chân để đến được chỗ ngồi đã đặt từ trước, Vương cảm thấy mình đã thích nghi tốt với nơi này.

Nó không tệ, tiếng nhạc xập xình làm nội tạng cứ như bị đảo loạn, cậu không biết chất gì trong cơ thể của mình được sản sinh ra vào lúc này. Nhưng Vương rất hưng phấn và vui vẻ khi vào đây.

Vương cùng Thi và bạn của cô gọi những món đồ uống đắc tiền, nào là rượu thượng hạng, loại cũng vài củ một chai. Tuy nhiên không ai là uống nhiều cả, họ cũng chỉ là thưởng thức một chút mà thôi.

Sau đó thì họ cùng nhau khoe mẽ. Tất nhiên không ai qua được Thi về tiền bạc, dẫu sao cô cũng là vợ của một đại gia bất động sản, nói về vấn đề này thì mấy ai mà sánh bằng cơ chứ.

Rồi họ bắt đầu khoe nhau về bạn trai. Khi đó Vương mới biết được tình hình của những người này.

Chàng trai nhuộm đỏ tóc đang ôm ấp mỗi tay một cô gái chính là con trai nhà sáng lập công ty vận chuyển Bibi nổi tiếng với độ phủ gần 70% khắp cả nước. Còn chàng trai chẳng nói câu gì từ đầu buổi gặp đến giờ, chỉ vài ba lần ậm ừ đáp là cháu đích tôn của một tay giang hồ khét tiếng của giới xã hội đen.

Hai nam nhân thì ai cũng có gia thế khủng, cho đến khi Thi giới thiệu Vương thì chẳng nói gì quá về gia thế, vì thực tế cậu chỉ là một học sinh bình thường.

Thi chỉ nói sơ qua rằng Vương là người bình thường, không gia thế khủng, chỉ vừa 18 tuổi. Sau đó thì khoe về các màn làm tình điên dại của cô và cậu khiến Vương ngượng chín cả mặt, cậu nào ngờ Thi lại bạo dạn như thế.

Hơn thế nữa, bạn của cô ấy còn hưởng ứng theo mà cũng bắt đầu khoe khoang.

Cuộc nói chuyện sau đó toàn là tranh đấu về việc giường chiếu.

Nào là so bì kích thước. Không ai qua được Vương, hai nam nhân, tóc đỏ thì chỉ 14 centimet, tóc đen trầm tính thì 16 centimet. Nhưng ai mà tin được lời nói suông, chính vì vậy mà Thi đã đưa cho họ bằng chứng với hình ảnh cô nàng đo con dực long đã tỉnh giấc của Vương lúc cậu vẫn đang ngủ say. Kể từ khi đó thì lâu lâu ánh mắt ba cô gái kia cứ nhìn sang Vương mãi thôi.

Kế đến là so về thời gian, kỹ năng. Chẳng ai chịu thua ai về mấy vấn đề này. Để rồi kết cục là Thi cũng lại thắng vì cô cho họ xem cảnh hai bọn họ làm tình điên cuồng, đoạn phim dài một tiếng đã được tăng tốc chỉ còn mười phút hơn.

Hôm nay thi đã có một bữa tranh đấu tuyệt vời. Cô đã cho lũ bạn mình không nói nên lời vì những bằng chứng thuyết phục. Chỉ là Vương có chút xấu hổ, cậu chưa từng nghĩ sẽ cho ai đó xem cảnh mình quan hệ thể xác với Thi cả.

Tiệc thì cũng đã tan vì đã gần mười giờ, Vương phải về nhà sớm nên đã xin phép và cùng Thi đi về.

Hai người họ có khoảng thời gian tản bộ cùng với nhau vì nhà của Thi cũng như của ông Tám gần đây, chỉ mất khoảng nửa tiếng đi bộ mà thôi, vì vậy mà Vương đã tiễn cô.

Tưởng chừng chỉ đi về suôn sẻ, cho đến khi Thi dừng lại trước một con hẻm với bóng đèn chớp tắt ít người qua lại, Thi đã kéo Vương vào trong đó.

“Nè, hôm nay chỉ mới ba hiệp thôi, em biết anh còn sữa mà, cho em nha!”

Thi ép Vương sát vào tường, quỳ xuống, tay xoa xoa cậu bé của Vương. Và từ lúc nào không biết, Thi đã gỡ dây xích khỏi hông mà cầm nó trên tay rồi đưa nó cho Vương.

Vương cầm lấy sợi dây xích. Đây vốn không phải lần đầu tiên cậu làm việc này ở nơi công cộng. Nhưng lúc đó là với tâm trí trừng phạt, lần này thì không phải, hơn nữa cậu còn chẳng phải người chủ động.

Thi cứ thế mà bỏ qua sự chần chừ của Vương, cô kéo khóa quần, gỡ nút rồi kéo quần lót xuống, lấy từ trong đó ra con Dực Long mà cô đã sở hữu. Thi đưa miệng bắt đầu bú mút điên cuồng.

Âm thanh dâm dục vang khắp con hẻm cụt, may mắn rằng đầu hẻm đã được che chắn bởi chiếc xe rác to lớn nên không ai thấy, người qua lại chỉ nghĩ cái tên đang đứng trong đây là một gã say xỉn nào đó mà thôi.

“Hôm nay em gan dạ quá đấy!” Vương không để Thi nắm đằng chuôi được, bởi kiểu gì sau ngày hôm nay, nếu mà cậu hoàn toàn bị động thì Thi kiểu gì cũng sẽ lôi chuyện này ra và chọc cậu. Thế nên Vương giữ đầu của Thi và thụt đẩy liên tục. Thi kêu lên những âm thanh đầy thỏa mãn, tay cô nàng bấu víu vào tà áo sơ mi của Vương. Sau ba phút thì Vương ngừng lại, thả tự do cho miệng của Thi.

Cô nàng ho sặc sụa khi con Dực Long đó buông tha cho mình. Dẫu đã làm chuyện này trước đây mấy lần nhưng Thi vẫn không thể nào quen được, của Vương quá to, to đến mức nó đâm sâu vào họng của cô.

“Đồ quỷ xứ. Anh định hại chết em để quen với con khác đúng không?!” Thi bực tức, ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào Vương. Cô chùi miệng, nuốt hết nước bọt xuống. Thi đứng dậy, ghì sát Vương vào tường rồi cưỡng hôn cậu, tay thì bóp chặt thằng nhỏ sục lên sục xuống với cường độ gắt gỏng không thể ngờ.

“Anh ra đó nhé?” Vương kiểm soát được việc xuất tinh của mình, dẫu rằng thực tế việc làm này của Thi khiến cậu sướng đỉnh điểm như được kích thích điểm G liên tục. Thế nhưng Vương biết được Thi sẽ ra sao khi mình nói muốn xuất ra.

“Không được! Chơi ăn gian, anh phải cho em chứ. Hơn nữa bên dưới người ta còn chưa được sướng, đang rạo rực đây này!”

Thi nói, cô không ép Vương vào tường nữa mà đã chuyển sang tư thế Doggy. Cô lấy thành thùng rác làm điểm tựa, giờ đây cô đang hướng mắt nhìn ra ngoài đường, nơi mà cứ vài ba phút lại có một bóng dáng đi ngang qua.

“Nhanh lên đi anh!!!”

Thi không kìm chế được, cô chỉ biết cầu xin tha thiết. Ấy vậy mà cái người mà cô yêu không chịu đáp ứng, anh ta cứ rà soát ở phía ngoài mà không chịu thâm nhập. Cô tức tối nên tự đẩy về phía sau. Nhưng cũng như mọi khi, cái của anh ấy quá lớn, của cô thì dẫu đã dược nới rộng nhưng vẫn quá khít so với ảnh. Cô cố hết sức nhưng không thể nào tự đưa chúng kết nối được.

Thi bắt đầu khóc lóc van xin.

Vương vẫn bình chân như vại, câu chỉ cà đầu cậu nhỏ trước hạt của nàng. Nghe thấy tiếng khóc cầu xin tha thiết, Vương đúng là có chút động lòng, nhưng cái cô bé đã dám chụp lén, dám quay lén những lúc mà cậu ân ái cùng nàng trong khi chưa có sự cho phép thì đúng là nên dạy dỗ lại.

Vương đã tận dụng cơ hội này để giáo huấn cô bé dâm đãng này một bài học đắc giá với việc không biết lễ nghi.

“Từ bây giờ có dám quay lén hay chụp lén khi anh không cho phép không?” Vương tét mông cô nàng, vì sự kích thích từ hạt vẫn còn đó cộng hưởng với cái đánh đau đớn từ Vương đã làm Thi ra ngay tại đó.

“Chưa gì đã ra rồi sao cái đồ dâm đãng này. Nói mau, có không xin phép nữa không!”

Vương lại tét mông trong lúc kích thích hạt của Thi, cô nàng cứ thế mà luôn miệng xin lỗi và hứa.

“Em xin lỗi, em sẽ xin phép, hãy nện em đi, cho em cây cột vĩ đại của anh đi!”

Vương bắt cô nàng lặp đi lặp lại câu nói đó suốt cả chục lần. Và rồi trong lúc cô nàng vẫn đang vô thức cầu xin trong sự sung sướng, Vương đã đẩy thẳng thằng em của mình vào mà không nói trước.

Cho dù cậu đã làm tình với Thi rất nhiều, ấy vậy mà cái động tiên của nàng vẫn quá se khít, cứ như nó được xin ra chỉ để dành cho cậu vậy. Vương không bao giờ để phí của giời, cậu đã tận hưởng, cậu dập một cách điên cuồng trong tiếng rên la đầy dung tục của Thi.

“Anh ra đây!”

Cuối cùng, sau hơn trăm cú nhấp cú dập luân phiên, Vương đã chuẩn bị ra, cậu đã hét lên đầy sung sướng.

Nhưng cậu nào có kịp xuất vào bên trong Thi.

Cô nàng vừa nghe người yêu chuẩn bị xuất đã lập tức đẩy Vương ngã lăn trên sàn, nhanh như chớp, cô nàng ngoạm lấy cây cột nóng hổi vẫn còn đang cương cứng và co giật bú mút liền hồi, kết quả là bao nhiêu sữa chua đều được nàng giữ hết trong khoang miệng và nuốt trọn.

“Sữa chua của anh là ngon nhất~”

Hai người họ ở đó mà thở dốc vì cuộc hoang dâm vừa kết thúc.

Trong lúc Vương và Thi đang nghỉ ngơi, họ không biết rằng việc mình làm đã bị thấy hết.

Ở bên kia bờ tường của ngõ cụt. Có một bóng người đang nhìn sang những lỗ thông khí hình chữ nhật, nó đã quan sát cuộc làm tình điên dại của hai người này từ lúc ban đầu. Nhưng không chỉ có duy nhất đôi mắt của nó chứng kiến, mà còn có một con mắt khác, con mắt kỹ thuật số.

----------

Lời tác giả: Chuẩn bị một lá phổi thật tốt các bạn nhé!

Arc này kéo dài đến chương 12 hoặc 13.

Bạn đang đọc Hệ Thống Wibu sáng tác bởi WibuSystem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WibuSystem
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 561

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.