Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đơn giản mà

Tiểu thuyết gốc · 1098 chữ

Nhìn người phụ nữ nằm trên phản gỗ, Xuân đưa tay sờ lên trán, một cảm giác nóng bừng khiến cô rụt tay lại.

Quay sang phía Quốc, Xuân nói:

“Trán nóng ghê, đây là yêu quái mà ông nói đấy à? Sao lại xinh đẹp như vậy được.”

“Chứ sao, bà xem Tây Du hí cũng biết, yêu quái thì con nào chẳng xinh đẹp, mà tôi thì đầu trọc nhìn ngược nhìn xuôi cũng giống Đường Tăng lắm.”

Xuân cười cười: “Thế thì ông đi ra ngoài đi, người xuất gia không nên nhìn những thứ không hay ho kẻo ảnh hưởng đến tu hành.”

“Yên tâm đi Xuân cô nương, bần tăng đã sớm thoát khỏi hồng trần, nhìn thân thể nữ nhân cũng chỉ là hư vô chứ trong tâm đã sớm không có tạp niệm.”

Thấy Quốc vẫn đứng lù lù trong nhà, Xuân gắt:

“Không đùa nữa, đằng ấy không ra thì tôi nghỉ chơi luôn đấy. À tiện thể nấu cho bát cháo gừng đi, ít gừng thôi và thêm vài lá tía tô nha, lúc dậy thì ăn chút đồ ăn cho lại sức.”

Quốc vừa đóng cửa chính và đi ra chỗ vườn rau. Xuân ở bên trong bắt đầu cời từng cúc áo trên người dì Ngọc. Vòng một đồ sộ như được bung ra khỏi sự đè ép của cúc áo, Xuân là thiếu nữ nhìn thấy còn phải nuối nước bọt, bất giác sờ lên ngực của mình để hình dung.

Thân thể của người phụ nữ một con rất nuột nà, dùng dầu gió và thìa kết hợp vẽ lên từng đường thẳng ở trên lưng, sự đàn hồi của lớp da khiến Xuân cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

“Chẳng lẽ là yêu quái thật?”

Sau khi trải qua bài vật lý trị liệu, Ngọc cảm thấy sau lưng mát lạnh một cách bất thường, thủ pháp của Xuân đương nhiên Ngọc biết rằng có người đang cạo gió. Mới tỉnh táo một chút mà mặt mũi của mụ dì ghẻ mang đậm sắc thái hưởng thụ.

“Quốc ơi! Nhà ông còn cái áo nào không, cho người ta mặc tạm chút coi.”

Tiếng vọng của Xuân từ trong nhà truyền xuống nhà bếp.

Quốc đang đun nồi cháo sôi ùng ùng vội thò đầu vào nhìn ké, đáng tiếc, hắn chỉ nhìn thấy một tấm lưng màu trắng chứ không thấy được toàn bộ.

“Bà lấy quần áo của tôi làm gì?”

“Không? ý tôi là cho người này cơ mà? Chứ tôi mặc của ông làm gì?”

Quốc đáp gọn;

“Ở trong chiếc túi du lịch góc nhà, cứ lấy bộ nào cũng được.”

Xuân lục tìm trong túi và lấy ra một chiếc áo sơ mi trông đàng hoàng một chút, mấy chiếc áo thun của Quốc thì có nhiều hình vẽ xì tin không hợp với lứa tuổi của người phụ nữ trong nhà.

“Xong chưa ông ơi, nấu có bát cháo mà lâu thế!”

“THí chủ thông cảm, bần tăng vừa nấu vừa niệm phật nên lâu là hợp lẽ thôi. Hi vọng ăn xong bát cháo này thì hồn vía ai đó sẽ bơi về Tây Thiên.”

Ngọc đã đỡ lại đôi chút, tuy nhiên dùng sức chửi Quốc thì chưa đủ, với lại có người ngoài ở đây, cô sẽ không phát ra những lời nói vô văn hóa.

Đặt tô cháo ở bên giường, Quốc bóc ra hộp sữa và nói.

“ Ở quê có loại sữa rẻ tiền này thôi, dì uống tạm rồi dùng tạm bát cháu. Yên tâm! Cháu không bỏ độc vào trong cháo nên dì đừng lo lắng.”

Xuân đỡ dì Ngọc ngồi dậy. Lúc này mặc chiếc áo của Quốc, trông cô chẳng còn dáng vẻ kiêu sa, chảnh chọe trong bộ sơ mi bó sát. Sau khi nôn ra bữa sáng thì cô cũng đã thấy trống vắng trong ruột,

Làm nhẹ hộp sữa cho tỉnh người, xúc mạnh tô cháo cho toát mồ hôi.

“Xong rồi đó, cô nằm nghỉ thêm một lúc sẽ lại khỏe ngay thôi.”

Ngọc cảm thấy mình cần được nằm thêm một lúc cho nội thể trở lại bình thường.

Xuân kéo Quốc ra chỗ vắng rồi nói

“Ủa, đây là người đuổi ông ra khỏi nhà đấy hả? Thảo nào không nói không rằng đẹp mà kiêu quá trời, đúng là dân thành phố có khác.”

Quốc đưa tay biểu lọ cảm xúc như đúng rồi.

“chứ sao nữa, bà thấy tôi tốt không? dùng ân báo oán chuẩn chất đàn ông chưa?”

Xuân gõ đầu gắt:

“Ngu thì có, ở đấy mà đàn ông. Đều là người nhà sao ông không tự tay làm luôn cho tiện, biết đâu mâu thuẫn được gỡ bỏ, ông lại đượcvề thành phố thì sao.”

Lời này không phải không có lý, mà dù nhờ Xuân cạo gió nhưng Quốc tin chắc mụ gì ghẻ sẽ không làm khó hắn nữa. Chuyện cô ấy có tha thứ hay xin lỗi chuyện cũ thì hắn không quan tâm.

Hắn đâu phải là kẻ sống mà phải dựa vào cảm xúc của người khác lúc nóng thì đuổi lúc nguội lại gọi về.

“Tin buồn đây, tôi thích ở quê rồi đấy, ít nhất cũng phải ăn hết vườn rau mình trồng rồi đi đâu thì đi.”

Sướng không chịu lại thích ở khổ. Xuân toan gõ đầu hắn thêm một cái nhưng cuối cùng lại biến búa thành bao, xòe tay trước mặt của Quốc.

“Sữa đâu? Trả công lẹ đi, chiều tôi còn có việc.”

Quốc thò đầu vào trong nhà thấy mụ dì ghẻ xinh đẹp đã ngủ, hắn cầm mấy hộp sữa đưa ra cho Xuân cô nương ở ngoài cửa.

“Nể tình ông chơi đẹp không nhìn lén, tôi chỉ cầm hai hộp thôi. Chỗ còn lại thì ông cầm lấy mà bồi bổ, lo mà làm vườn đi ha.”

“Xuân cô nương quả là nghĩa hiệp, nhờ cô nương thi triển thần uy bần tăng cảm thấy đó là một quyết định vô cùng sáng suốt.”

Thiếu nữ cười với vẻ thích thú.

“Chứ sao nữa! Mà chiều rồi, bản cô nương về nhà đây, chào đằng ấy nha.”

Nhìn điệu bộ tung tăng của Xuân khi rời đi, Quốc bắt đầu thấy khoái rồi đấy.

Người ta có việc, hắn cũng có việc.

Mặc xác mụ gì ghẻ xinh đẹp đang ngủ trên giường, Quốc ra ngoài vườn bắt đầu trở lại công việc rào vườn, trồng khoai lang.

Bạn đang đọc Hệ Thống Tự Hoàn Thiện Bản Thân sáng tác bởi Huy_Huy_Nguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huy_Huy_Nguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.