Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo vệ khu vườn

Tiểu thuyết gốc · 1856 chữ

Một ngày mới lại bắt đầu!

Quốc đã quen với việc dậy sớm cuốc đất trong vườn để tập thể dục, nhưng hôm nay có một điều khác bọt hơn mọi ngày.

Hắn đã có chiếc cuốc đa năng!

Sau khi điều chỉnh lại vật liệu phần cán, khối lượng của cuốc đã nhẹ hơn tối hôm qua, tuy nhiên nó vẫn nặng hơn chiếc cuốc thường mà Quốc mượn từ nhà ông Bình.

Hệ thống tối hôm qua có nói, cuốc càng có khối lượng lớn thì khi cuốc đất sẽ càng dễ dàng. Quốc đã sử dụng và cảm thấy điều đó là đúng, đôi khi dùng cuốc nhẹ thì vung lên thì dễ nhưng khi hạ xuống thì phải đè thêm một chút lực. Vì dù sao khu vườn đã không được chăm sóc lâu dài, nền đất không phải chỗ nào cũng tơi xốp.

Dùng cây cuốc mới thì hắn chỉ việc vung lên, tự động thả xuống thì phần đầu của cuốc liền ăn sâu xuống nền đất.

Đúng là đồ xịn có khác, cuốc đất như quốc bùn!

Sẽ cần vài ngày để làm quen với sức nặng của cuốc, nhưng Quốc thấy năng suất làm việc của mình tăng nhiều hơn đôi chút.

Sau bao buổi sáng kiên trì làm việc, hơn 15 mét vuông đã được hắn cuốc xong, toàn bộ khu vườn đã sẵn sàng trồng thêm mấy loại rau mới.

Chỉ có điều, khi hắn hoàn thành xong việc này lại xuất hiện thêm một vấn đề khác.

Xung quanh khu vườn lác đác vài con gà đang mon men lại gần, khu vườn hắn có nhiều giun nên thu hút chúng đến kiếm ăn. Bất quá, lũ gà lại rất tham lam, không sớm thì muộn cũng sang bới mấy luống rau hắn mới trồng.

“Thông báo! Bạn có nhiệm vụ mới: bảo vệ khu vườn.”

“Phần thưởng +5 điểm năng động, sau khi bạn hoàn thành nhiệm vụ có thể mượn sách trong thư viện thương lai.”

Quốc thu lại thiết bị đa năng, đứng chống nạnh, đăm chiều nhìn lũ gà ngoài vườn!

Mặc dù hắn không quan tâm chuyện mình có thể mượn sách, nhưng bảo vệ vườn rau là trách nhiệm của hắn. Nếu như không có nhiệm vụ thì hắn vẫn sẽ tự làm.

Xem xét một chút, khu vườn này tuy vẫn còn hàng rào, nhưng chỉ còn phần khung mà thôi, đại đa số đều có lỗ hổng cho lũ gà chui vào.

Nhưng như vậy đã đủ chưa?

Quốc ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi hệ thống.

“Bảo vệ khu vườn cần phải làm những công việc gì vậy?”

Hệ thống trả lời:

“Khu vườn nhà bạn đã mục nát và có nhiều lỗ hổng, khi mới trồng rau củ sẽ bị lũ gà và chim chóc đến quấy nhiễu. Khi vườn rau xanh tốt lại thu hút các loài gia súc như trâu, bò lợn và thậm chí là những người có ý định xấu.

Để chống lại gia súc, bạn cần gia cố lại hàng rào. Còn đối đầu với lũ gà và chim chóc, hãy dựng lên hai con bù nhìn.”

Nghe qua nội dung công việc cần thực hiện có vẻ khá dễ dàng, nhưng một người từ thành phố như Quốc thì làm sao biết làm cơ chứ.

Không biết thì học, học bằng mồm, học bằng mắt.

Gã rửa ráy chân tay rồi bước đi vào trong thôn, xem qua vườn rau của mấy người hàng xóm. Nhà khá giả thì dựng tường gạch, dùng dây thép gai và lưới xanh quấn quanh khu vườn. Nhà nghèo hơn thì dùng gỗ hoặc tre đan vào nhau, tuy mỗi năm phải làm lại hàng rào, nhưng có thể tận dụng nó làm củi đốt khi cần thiết.

Hàng rào chắc chắn như vậy sẽ ngăn được lũ gà, chưa kể người dân trồng rau được nửa tháng trước, giờ này không còn hạt mầm nữa mà thay vào đó là những mầm rau xanh tốt. Hầu như không còn nhà nào dùng đến bù nhìn cả.

Lang thang góc này đến góc khác, cuối cùng hắn thấy mấy vườn nào ở ngoài thôn được dựng lên mấy con bù nhìn, không phải con nào cũng được làm từ rơm như người ta vẫn tưởng tượng. Nó được tạo thành từ hai cột gỗ ghép với nhau thành chữ thập, phần thân được gắn thêm chiếc lồng để nhốt heo nhỏ, bên ngoài khoác một bộ quần áo rách khiến nó tương đối giống thân người.

Phần đầu được đội thêm một chiếc nón lá rách hoặc một hộp bánh có màu sắc sặc sỡ.

Đã hiểu ra vấn đề, Quốc ra ngay chỗ mấy bụi tre, nơi người ta thường vứt rác vào đó. Không khó để hắn kiếm mấy hộp bánh sặc sỡ cùng mấy bộ quần áo rách.

“Anh Quốc! anh làm gì ngoài này thế?”

Nghe có tiếng người gọi, Quốc ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy vài thiếu niên mặc đồng phục đang đi xe đạp tới trường. Người vừa gọi hắn chính là Sang, người đã khiến hắn bị ăn chửi lây từ người phụ nữ đó.

Thấy Quốc không đáp, Sáng gãi đầu gãi tai vì nghĩ chuyện bán cá hôm nọ.

“Xin lỗi anh Quốc, hôm nọ em đi chơi điện tử bị má la, không ngờ lại làm liên lụy đến anh.”

Quốc trừng mắt một hồi như nhớ lại chuyện cũ, nhưng ngẫm lại thì hắn lại bỏ ý định xử thằng nhóc này một trận.

“Thôi, bỏ đi, mà sao giờ này tụi bay mới đi học vậy.?”

“Ủa, anh nói thì lạ thế, ngày nào bọn em chẳng đi học giờ này?”

Quốc ngẩn tò te một hồi, không phại học sinh đến trường muộn mà là hắn dậy sớm. Hoạt động lâu như vậy mà mới gần bảy giờ sáng.

“Sang ơi! Không đi học à mày?”

Từ phía đằng trước có mấy thiếu niên cùng hội gọi hắn, những người này rõ ràng là đám trẻ trâu hôm nọ chặn đường hắn, dường như chúng không vui khi thấy Sang nói chuyện với kẻ thù. Địch ta còn chưa phân rõ ràng, Sang bất đắc dĩ chào từ biệt rồi đạp xe theo lũ bạn.

Người này vừa đi, người khác lại tới.

“Ê, đằng ấy ra đây nhặt rác làm gì thế?”

Vừa mới cúi đầu xuống thì lại phải thờ đầu lên, Quốc nhìn sang thì thấy một thiếu niên tóc vàng hôm no so nắm đấm với hắn. Tất nhiên hắn không phải là người mở lời, thay vào đó chính là Xuân, hôm nọ đi chăn bò ngoài bãi gặp hắn.

Hôm nay cô nàng mặc đồng phục đeo khăn quàng đỏ, tóc buộc ra sau gọn gàng. Nàng lái xe đạp còn Minh (gã tóc vàng) ngồi phía sau, nhìn đôi tay dường như vẫn chưa lành lặn nên mới để Xuân đạp xe.

Quốc thản nhiên đáp

“Nhặt chút rác về làm bù nhìn đó mà? Có lũ gà vào phá bĩnh nên phiền phức lắm.”

Gã tóc vàng ngồi sau không hề ưa Quốc một chút nào, thấy cô em gái đang cầm lại mà dừng lại nói chuyện với kẻ thù, gã đột nhiên gắt gỏng.

“Ê, con Xuân, đạp xe đi mày, muộn học bây giờ.”

Xuân ngoáy lỗ tai nghe tưởng mình nghe nhầm.

“Ôi trội ơi, hôm nay anh tôi còn lo muộn học kìa. Thường ngày có thấy cha nội lên lớp bao giờ đâu mà lo muộn với chả không.”

Minh lại gắt, thúc mạnh vào lưng Xuân.

“Thế mày có đạp xe không hay để tao đi bộ?”

Xuân bất đắc dĩ quay sang chỗ Quốc.

“Thôi, tôi đi học nha.”

Quốc gãi đầu nhìn theo dòng học sinh đạp xe đến trường, không khó để nhận ra hai anh em nhà Xuân to con hơn mấy đứa còn lại, nhìn từ xa đều rất dễ nhận ra hai người. Cuộc sống mấy người ở trong làng quê cũng thú vị đấy chứ, chờ nhau ở đầu làng rồi cùng nhau đạp xe đi học, chẳng bù cho học sinh ở thành phố.

Lúc này một chiếc xe máy vụt qua trước mặt, nhìn kỹ thì Quốc nhận ra đó là Bác Hào giàu nhất vùng đang đưa con gái đi học. Đúng rồi, là cô bạn nấu bếp hôm hắn sang bán cá. Nhìn cách ăn mặc sang chảnh hơn đám học sinh trong thôn, đeo ba lô màu hồng, đi giày và mặc váy.

Ra đến ngã ba ngoài đường cái thì chiếc xe hướng ra phía thành phố thay vì đi theo hướng trường làng.

Thì ra người này học ở ngoài thành phố.

Mặc dù không phải người ham học, nhưng nhìn những người cùng trang lứa thi nhau cắp sách đến trường, còn mình thì lại ở ngoài bãi rác lượm lặt mấy thứ làm bù nhìn. Nếu nói Quốc không buồn thì cũng là nói xạo.

Sau một hồi suy tư, Quốc thở dài rồi mang mấy bộ quần áo cũ cùng với mấy chiếc hộp bánh ra ngoài sông cọ rửa cho sạch, sau đó mới trở lại nhà để làm bù nhìn.

Mới thò đầu vào cổng, hắn đã thấy lũ gà gian ác đào bới mấy luống rau hắn mới trồng hôm nọ, việc dùng phân trâu không ngờ lại làm chúng bị ngứa chân đào bới. Chẳng biết là tìm giun hay đang mổ hạt giống của hắn.

Quốc rút ngay hai chiếc dép lập tức phi thẳng vào trong vườn.

“Quác… cò tóc..cò tóc.”

Lũ gà thét lên một tiếng kĩnh hãi, con nào con nấy chạy tán loạn trong vường rồi chui rúc qua hàng rào chạy mất dạng.

Quốc hớt hải chạy vào trong vườn, mấy luốn rau hôm qua mới trồng đã loạn xì ngầu không nhìn rõ hàng lối, mấy cây rau cải thì bị con gà mổ cho tả tơi.

“Khốn nạn!”

Quốc chửi thầm, sau đó rút đồ nghề ra dựng một con bù nhìn. Thân bù nhìn chỉ cần dùng hai que gỗ đặt chéo nhau, bắt trước hình người. Phía trên thì chụp cho một hộp bánh chocopie, hai cánh tay thì buộc vài túi nilon xanh đỏ bay phấp phới theo làn gió.

Dùng cây cuốc đa năng chuyển sang trạng thái xà beng. Đâm một nhát xuống nền đất vườn, động tác nhẹ nhàng như căm ống hút vào hộp sữa.

Hai con bù nhìn đã hoàn thành.

Lũ gà chắc chẵn sẽ kiêng kị một chút, nhưng đó chưa phải đã hoàn thành nhiệm vụ, hàng rào cần được gia cố lại, Quốc không muốn trì hoãn công việc cho đến khi mấy con trâu con bò xông vào vườn mới lo sửa chữa.

Bài học từ mấy con gà vẫn còn đó, nếu để lũ gia sức đi vào ăn hết vườn rau thì công sức của hắn coi như đi tong.

Bạn đang đọc Hệ Thống Tự Hoàn Thiện Bản Thân sáng tác bởi Huy_Huy_Nguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huy_Huy_Nguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.