Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Lân gia nhập

Tiểu thuyết gốc · 1140 chữ

Tiêu Minh không để ý đến sống chết của mấy người bọn hắn.

Hắn của hiểu nguyên nhân vì sao bọn hắn bắt nạt Thanh Lân.

Tháp Qua Nhĩ sa mạc nhân loại thường xuyên chạm mặt với xà nhân tộc tập kích cho nên nhân loại đối với xà nhân tộc có thể nói là hận thấu xương tuỷ, tuy nhiên đó không phải nguyên nhân chính khiến bọn hắn đối xử thậm tệ với Thanh Lân.

Bản thân Thanh Lân cũng là bán xà nhân, nếu không phải do nàng may mắn thì nàng đã chết từ lâu rồi, nàng cuối cùng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, nàng không hề biết gì, đối xử với nàng như vậy có công bằng hay không thôi.

Bọn hắn chỉ vì không có năng lực đi tìm xà nhân tộc báo thù cho nên mới đem cơn tức giận chuyển lên người mang huyết mạch xà nhân như nàng mà thôi.

Bản tính nhân loại kiếp trước Tiêu Minh cũng thấy nhiều rồi, cho nên hắn không hề quan tâm bọn hắn.

Hài tử rất đơn giản, thường hay bắt chước người lớn.

Bọn hắn đánh đập Thanh Lân, những đứa nhỏ khác liền bắt chước theo hành động của bọn hắn.

Nếu như bọn hắn cản lại hành động của những đứa trẻ lại thì tốt, đằng này còn để mọi chuyện xảy ra, bọn hắn có chết cũng đáng đời. Tự gây nghiệt không thể sống.

“Ngươi có sao không?” Tiêu Minh đỡ lấy Thanh Lân đứng lên ân cần hỏi thăm.

“Ta…ta không sao, đa tạ đại nhân…” Thanh Lân giọng nói có chút run run, nước mắt đã tràn ngập trên gương mặt nhỏ.

Đỡ nàng đứng dậy, Tiêu Minh mới có thể nhìn rõ tình huống, so với tưởng tượng của hắn thì thể trạng của nàng thê thảm hơn.

Cả người đầy những vết thương, dáng người hơi gầy, do thiếu dinh dưỡng, không được bổ sung đầy đủ.

Lúc trước nàng còn có một lão nãi nãi tốt bụng chăm sóc thì không sao, nhưng bây giờ nàng không còn thân nhân nữa, Thanh Lân cũng chỉ có thể ở đầu đường ăn xin mà thôi.

Nghĩ đến hoàn cảnh của Thanh Lân, Tiêu Minh không khỏi hiện lên một tia thương tiếc.

“Ngươi tên là gì?” Dù đã biết nhưng Tiêu Minh vẫn hỏi.

“Ta…ta tên Thanh Lân.” Thanh Lân xoa đi nước mắt trên mặt nói.

“Ngươi có muốn đi cùng ta không?, từ bây giờ ta sẽ chăm sóc cho ngươi, không để ngươi chịu sự bắt nạt nữa, ngươi xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.” Tiêu Minh giúp Thanh Lân xoa xoa nước mắt ôn hoà nói.

Nhiệt độ ấm áp từ bàn tay Tiêu Minh truyền đến, để cho Thanh Lân cảm thấy rất thoải mái.

Bất quá gương mặt nàng liền trở nên buồn bã, thân thể hơi run run nhìn Tiêu Minh nức nở nói.

“Nhưng…nhưng ta là một cái quái vật…mọi người đều ghét ta, Thanh Lân đi theo đại nhân sẽ mang đến rất nhiều phiền phức.”

Quả nhiên Thanh Lân vẫn vì người khác suy nghĩ.

Tiêu Minh trong lòng cười cười.

“Ngươi không cần lo lắng, ở bên cạnh ta, không ai có thể bắt nạt ngươi. Còn về phiền phức, bọn hắn tìm tới thì ta chính là phiền phức của bọn hắn, ta đảm bảo so với xuống địa ngục còn thống khổ hơn.”

Nói xong Tiêu Minh liền đem Thanh Lân bế lên.

“Đại nhân…ta rất bẩn, y phục của ngài..” Thanh Lân có chút giật mình hốt hoảng nói.

“Thanh Lân không hề bẩn, hơn nữa đừng gọi ta đại nhân,từ giờ trở đi, gọi ta một tiếng ca ca thế nào.” Tiêu Minh nhẹ nhàng vuốt mái tóc Thanh Lân cười nói.

“Ca…ca ca”

Nghe vậy trong lòng Thanh Lân không khỏi cảm thấy ấm áp.

Đã rất lâu rồi nàng không được trải nghiệm cảm giác thân thuộc như vậy.

Rất nhanh Thanh Lân liền thiếp ngủ đi trên vai Tiêu Minh.

Nàng bây giờ đã quá mệt mỏi.

Nhiều năm bị bắt nạt, khắp nơi đều cừu thị nàng, khiến cho ý chí của Thanh Lân trở nên rất kiên cường, cho dù có đối xử tệ bạc ra sao thì nàng cũng không kêu lên thành tiếng.

Sau đó Tiêu Minh liền mang theo Thanh Lân trở về nhà.

Lúc này chúng nữ đều tập hợp đầy đủ ở đây, nhìn thấy Tiêu Minh trở về còn mang theo một nữ hài đang bị thương thiếp đi, chúng nữ cũng thấy làm lạ.

Khi nhìn thấy các vết thương của nàng, chúng nữ đều phẫn nộ không thôi, ngay cả thiện lương như Thải Điệp cũng không nhịn được.

Rốt cuộc là ai đã ra tàn độc như vậy, ngay cả một tiểu nữ hài lại làm ra nông nổi này.

Hồ Bạch Tuyết như hiểu ý Tiêu Minh, lập tức mang đến một chậu nước cùng một bộ quần áo đến tắm rửa cho Thanh Lân.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Tiêu Minh liều giúp cho Thanh Lân trị thương, sau đó để cho Băng Nguyệt giúp nàng mặc y phục, cuối cùng mới để Hồ Bạch Tuyết mang nàng về phòng nghỉ ngơi.

“Hừ, đám người ở đây mất hết nhân tính rồi sao, Thanh Lân rõ ràng không hề có lỗi, bọn hắn có lý do gì để ra tay với nàng.” Thải Điệp không nhịn được nói.

“Đây chỉ là một phần của nhân loại mà thôi.” Tiêu Minh nhàn nhạt nói.

Nghe được Tiêu Minh kể lại chuyện mà Thanh Lân gặp phải, khiến chúng nữ không thể không nổi giận.

May mắn Tiêu Minh kịp thời tìm thấy Thanh Lân, nếu không e rằng nàng thật sự bị những kẻ ở đây đán chết rồi.

“Ngươi đến nơi này là vì nàng sao?” Băng Nguyệt nhìn Tiêu Minh hỏi.

“Đúng vậy, Thanh Lân từ bây giờ sẽ gia nhập vào chúng ta. Nàng sau này sẽ là muội muội ta.” Tiêu Minh gật đầu nói.

“Ngươi thu nàng làm muội muội cũng tốt, ta không có ý kiến gì. Không ngờ ngươi lại có một mặt ôn nhu như vậy a.” Băng Nguyệt nhìn Tiêu Minh ôn hoà cười nói.

Nghe vậy Tiêu Minh chỉ có thể cười bất đắc dĩ thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy sao???”

Sau đó hắn liền trở về phòng tu luyện. Mà hành vi nay lại để cho chúng nữ nhìn thấy không khỏi che miệng cười.

Bước vào phòng sau đó, trong đầu Tiêu Minh vang lên một âm thanh đã lâu chưa thấy.

“Keng, thăng cấp hệ thống thành công.”

…………

Bạn đang đọc Hệ Thống Từ Đấu Phá Bắt Đầu sáng tác bởi ThiênLongRozen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênLongRozen
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.