Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên nàng là Thải Điệp

Tiểu thuyết gốc · 1085 chữ

Ngay lúc này, tại gần khu trung tâm của sa mạc, có hai thân ảnh đang ngồi nghỉ ngơi, trong đó gồm một nữ và một người mặc hắc bào.

Nữ nhân nửa thân dưới lại là một thân xà, nàng da thịt trắng tinh khiết, mặc bộ áo đỏ lộ ra đôi vai xương quai xanh, mái tóc đen tuyền óng ả, hai thân ảnh không ai khác chính là Điệp cùng Hắc y nhân.

“Cảm ơn ngươi đã ra tay cứu ta!” Điệp lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.

Cảm nhận hắc y nhân đang nhìn trừng trừng mình, Điệp không khỏi rùng một cái, nàng còn đang muốn hỏi vì sao lúc đó lại cứu mình đột nhiên hắc y nhân cởi ra hắc bào lộ rõ gương mặt.

Ngay trước mắt nàng, một thanh thiếu niên với gương mặt dễ nhìn, ngũ quan hoàn hảo, mái tóc ngắn màu đen. Hắn trong chừng khoảng tám đến chín tuổi.

“Ngươi là Hắc y nhân lúc nãy?” Điệp nhìn hắn ngạc nhiên, nàng không thể tin được người ra tay cứu mình chỉ là một thanh niên chưa tới mười tuổi.

“Ta tên Tiêu Minh, nàng không cần phải lo lắng, bây giờ không ai có thể làm hại nàng, ta chắc chắn điều đó, khụ khụ..” Tiêu Minh mở miệng cắt đứt dòng suy nghĩ của Điệp nhẹ nhàng nói.

Sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một viên Hồi Khí Đan nuốt xuống.

“Ngươi bị thương?” Điệp nhìn thấy Tiêu Minh ho một cái, không khỏi lo lắng hỏi.

Thấy Điệp lo lắng cho mình Tiêu Minh không khỏi suy nghĩ quả nhiên là nhân vật thiện lương. Theo hắn nhớ thì Điệp cũng có tu vi Đấu Hoàng nhưng vì nàng không muốn cảnh ngươi chém ta giết nên không sử dụng tu vi mà thôi.

“Ta không sao, sử dụng quá nhiều đấu khí mà thôi, nghỉ ngơi một chút là được.”

Tiêu Minh nhanh chóng trấn an nàng.

Hẳn là bây giờ Hải Ba Đông cũng sắp tới…

……

Thời gian Tiêu Minh rời đi không lâu.

Một thân ảnh cưỡi xe, phía sau là một thùng nước lớn cao khoảng 2 mét đang đi tới. Trên lưng con ma thú cưỡi xe xuất hiện một lão nhân đội khăn trùm đầu.

“Có vết tích chiến đấu chẳng lẽ ta tới trễ”

Lão nhân lên tiếng sau đó cảm nhận xung quanh, đột nhiên bay tới hướng một tên dong binh còn đang hoảng sợ, kéo hắn lên hỏi:

“Ta hỏi ngươi, xà nữ mà các ngươi bắt ở đâu?”

Tên dong binh kia nghe thấy lão nhân hỏi không khỏi run rẩy, người này bay đến trước mình tu vi tuyệt đối là Đấu Vương cường giả, không khỏi run rẩy nói:

“Bẩm…bẩm tiền bối…đám xà nhân bị người khác cứu đi…”

“Là ai, đi hướng nào”

“Tiểu nhân…không biết…nhưng hắn đi về phía nam…xin tiền bối tha mạng..”

Lão nhân hỏi xong cũng nhanh chóng hướng về phía nam bay đi, tên dong binh thở phào ra một hơi nhưng đột nhiên cơ thể hắn có chút lạnh, sao khi nhìn lại thì phát hiện bản thân đã bị đóng băng, sau đó lại tan vỡ chết đi, trước khi chết cũng không biết ai là người ra tay với mình…

……

Trên sa mạc…

Ánh mặt trời thiêu đốt khiến sa mạc trở nên nóng hơn bao giời hết, lúc này Tiêu Minh cùng Điệp đang hướng về Gia Mã đế quốc tiến tới.

“Ngươi như thế nào rồi” Điệp lo lắng hỏi, từ lúc đi theo Tiêu Minh nàng vô cùng tò mò về hắn…

“Không có việc gì, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi sa mạc này” Tiêu Minh cười cười nói

“Đúng rồi, nàng tên là gì?” Tiêu Minh dù biết cốt truyện chỉ hỏi có lệ mà thôi.

Điệp nhanh chóng trầm mặc, sau đó cúi đầu xuống ánh mắt có chút mơ hồ:

“Ta…ta không biết, từ lúc bị bắt ta đã không nhớ gì cả, ngay cả tên cũng quên mất…”

“Nàng mất trí nhớ sao?” Tiêu Minh hỏi

Quả nhiên, nàng vẫn là mất trí nhớ, theo hắn nhớ thì nàng và Mỹ Đỗ Toa là tỷ muội song sinh nhưng bởi vì trong Xà nhân tộc quy định chỉ có duy nhất một Nữ vương mà thôi cho nên cả hai bắt buộc phải ra tay tàn sát lẫn nhau, dĩ nhiên người còn sống sẽ thành Nữ vương của bộ lạc.

Cả Mỹ Đỗ Toa lẫn Điệp đều không muốn ra tay với người thân củaa mình nên Mỹ Đỗ Toa đã từ bỏ vị trí Nữ vương, nhường cho người muội muội là nàng Điệp.

Trong buổi lễ hành quyết Điệp không muốn ra tay với tỷ tỷ mình, nên đã trao lại vị trí Nữ Vương cho Mỹ Đỗ Toa, còn nàng thực hiện Không Gian Cấm Thuật để trốn chạy, từ đó cũng trở thành phản đồ của Xà nhân tộc.

Nàng mặc dù là Đấu Hoàng nhưng Không Gian Cấm Thuật phải là người có tu vi Đấu Tông mới có thể bình an vô sự, cho nên Điệp đã bị thương nặng dẫn đến mất trí nhớ.

Sau đó nàng gặp được Hải Ba Đông cứu giúp, nhưng vận mệnh vẫn là vận mệnh, khi Hải Ba Đông cùng Mỹ Đỗ Toa giao đấu thì tên Mặc Ba Tư lại bắn ra mũi tên giết chết Điệp.

Theo như hắn nhớ thì là vậy…

“Đúng rồi, ta còn không biết ngươi vì sao cứu ta nha”

Điệp mặc dù trí nhớ có chút không rõ ràng nhưng nàng cũng không có ngu ngốc, xà nhân và nhân loại có mối thù truyền kiếp không khỏi cảnh giác.

“Nàng không cần lo lắng, ta nói đây là định mệnh nàng có tin không?” Tiêu Minh dĩ nhiên không thể nào nói là nàng là nhân vật từ tiểu thuyết được, đành tạo ra một lý do nói.

“Nếu là ngươi, thì ta tin” Điệp không chút do dự nói ra, nếu như Tiêu Minh có ý định hại nàng thì đã làm từ lâu không nhất thiết phải cứu nàng rồi sau đó hại nàng.

“Nếu nàng đã không nhớ tên của mình, vậy ta đặt cho nàng một cái tên thế nào?”

“Được”

“Từ bây giờ tên của nàng là Thải Điệp, một con bướm tự do…

Bạn đang đọc Hệ Thống Từ Đấu Phá Bắt Đầu sáng tác bởi ThiênLongRozen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênLongRozen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.