Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự Mở Wechat Chính Thức Riêng

Phiên bản Dịch · 1008 chữ

Quý Nguyệt sung sướng uống liền ba chén cháo đen mới lưu luyến không rời buông chén xuống, lại còn là ba bát to, làm Giang Phong xem đến trợn mắt há hốc mồm.

“Đàn chị, chị nói thật đi mấy ngày rồi chị không ăn cơm?” Trong trí nhớ của Giang Phong thì lượng cơm của Quý Nguyệt không phải như thế.

“Vốn dĩ trên tay chỉ còn dư lại có chút tiền, nhưng ông chủ vẽ tranh minh hoạ bên kia vẫn luôn chưa chịu kết toán tiền công cho chị, đàn chị của cậu đây dựa vào cháo trắng của căn tin số 7 sống một tuần rồi.” Quý Nguyệt nhanh nhẹn thu dọn, rửa sạch, thuận tiện thu thập luôn cả phòng bếp.

Căn tin số 7 là căn tin có giá đặc biệt, bởi vì được hưởng trợ cấp cho nên giá cả cực kỳ rẻ, một chén cháo trắng chỉ cần ba mao tiền, thức ăn chay một tệ hai, món ăn mặn hai tệ tám, nhưng mà tương ứng chính là hương vị khó có thể nuốt xuống.

Ngoại trừ đơn thuần không thể ăn thì không có bất kỳ khuyết điểm gì cả.

Quý Nguyệt thu thập phòng bếp, quét tước vệ sinh, thuận tiện rửa sạch rau mà Giang Phong đã thái, thu gom các loại rác, Giang Phong thì ở một bên tiếp tục xắt rau. Quán cơm Kiện Khang rau dưa cũng không để qua đêm, mặc kệ có dùng được hay không, đều phải thái hết, nếu không bán hết thì sẽ trở thành đồ ăn của chó mèo lưu lạc xung quanh đây.

Không bao lâu, đồng chí Giang Kiện Khang cùng Vương Tú Liên đã nghỉ ngơi đủ đi xuống từ lầu hai, Giang Phong giới thiệu Quý Nguyệt cho bọn họ, đồng chí Giang Kiện Khang tỏ vẻ mãnh liệt hoan nghênh.

“Tiểu Quý à, đừng lo lắng. Chú cháu đây tuy rằng không có tiền, nhưng thêm một miệng ăn vẫn là không thành vấn đề, cháu muốn làm bao lâu thì làm bấy lâu, không cần có gánh nặng tâm lý.” đồng chí Giang Kiến Khang thân cõng món nợ khổng lồ cực kỳ có thể thấu hiểu cho tình cảnh của Quý Nguyệt lúc này, đầu tiên đi vào phòng bếp chuẩn bị xử lý các loại thịt thà và nguyên liệu khác, Giang Kiện Khang tinh mắt liếc một cái đã ngắm thấy cái thùng xốp trong góc.

“Tiểu Phong, chiều nay con còn mua cả thùng xốp đựng cơm hộp à?” Giang Kiện Khang thấy được hai chữ cơm hộp to đùng trên nắp hộp, tiến lên khảy khảy hai cái, vỗ vỗ, gỡ nắp xuống rồi lại thả về, nhìn dáng vẻ thập phần vừa lòng, “Cái thùng này được đấy, rắn chắc!”

“Vừa lúc có một cái thùng xốp nên thuận tiện đặt ở trong phòng bếp.” Giang Phong lời nói dối há mồm là ra được, “Cứ đặt ở đấy trước đã, nếu đến lúc nào đó muốn đưa cơm hộp thì dùng nó.”

“Nào có thời gian rảnh rỗi mà đưa cơm hộp chứ, chờ cơm hộp đưa qua thì đồ ăn đều lạnh, vị đều thay đổi, đừng học những cửa hàng khác làm những thứ chẳng ra gì đó, chúng ta tự quản cửa hàng nhà mình cho tốt là được.” Giang Kiện Khang hiển nhiên rất không thích cái đề nghị giao cơm này.

Tuần tra một chút những nguyên liệu nấu ăn mà Giang Phong thái, cà rốt thái sợi ước chừng có ba khay to, cà rốt thái lát thì hai khay, phỏng chừng là hôm nay cà rốt ở chợ bán cực rẻ cho nên đồng chí Vương Tú Liên mua nhiều.

“Tối nay làm cà rốt xào thịt thái sợi và cà rốt xào gà ti giá đặc biệt.” Giang Kiến Khang nói.

Giang Phong đi ra bên ngoài dán lên bên cạnh món cà rốt xào thịt thái sợi và cà rốt xào gà ti trên thực đơn nhãn dán màu đó chói “giá đặc biệt”.

“Giang Phong, Cửa hàng nhà cậu không giao cơm hộp à?” Quý Nguyệt cảm thấy rất kinh ngạc.

Là một trường đại học bách khoa, Đại học A không thiếu nhất chính là nhóm trạch nam trạch nữ dựa vào cơm hộp mà sống, không giao cơm hộp không thể nghi ngờ sẽ làm quán cơm Kiện Khang tổn thất một bộ phận khách hàng rất lớn.

“Cha em luyến tiếc phí phần trăm chia cho bên nền tảng đó.” Cái hồi mà trong nhà không thiếu nợ thì đồng chí Giang Kiến Khang đã luyến tiếc chỗ tiền này rồi, càng miễn bàn hiện tại đồng chí Giang Kiến Khang tự xưng là nợ nần chồng chất, càng không thể để cho bên nền tảng chiếm tiện nghi được.

“Nhà cậu có thể tự mình mở một cái WeChat chính thức hoặc là một trang nhỏ nhỏ mà!” Quý Nguyệt đề nghị nói, “Viện mỹ thuật của bọn chị cũng có WeChat chính thức riêng, bình thường bọn chị nhận mấy cái đơn vẽ tranh minh họa linh tinh gì đó đều ở trên đó cả, rất đơn giản, cậu đi tìm người của bên khoa máy tính là được mà, làm một cái cũng không tốn bao nhiêu tiền cả.”

“Đinh, xuất hiện nhiệm vụ phụ có thể nhận, mời người chơi tự mình lựa chọn.”

Trong đầu vang lên âm thanh thông báo của hệ thống trò chơi, Giang Phong liền biết chủ ý của đàn chị Quý Nguyệt này tuyệt đối là một ý kiến hay rồi. Gật gật đầu, nói: “Để em xem lúc nào có thời gian sang khoa máy tính hỏi một chút xem.”

“Nhưng mà nhà của chúng ta không có xe đạp điện nha!” Giang Phong đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

“Chị có mà, giao cơm thì thêm tiền nhá!” Quý Nguyệt hướng Giang Phong cười nói.

Bạn đang đọc Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt (Dịch) của Đốn đốn đốn đốn đốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.