Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời đi Bí Cảnh....... Thảm khốc

Tiểu thuyết gốc · 1298 chữ

Bên trong Sơn Mạch......

Thời gian gần đây, Linh Nhi đã luyện hóa thành công Nhập Hoàng Đan, cảnh giới một bước nhảy vọt lên tới Tam tinh Đấu Hoàng. Nhưng cũng vì đột phá quá nhanh nên thời gian này nàng thường xuyên ra ngoài lịch luyện để ổn định cảnh giới của mình.

Ngày hôm nay, cũng như mọi hôm nàng đang định tiến ra ngoài lịch luyện như bình thường nhưng khi vừa bước chân ra khỏi thung lũng đột nhiên nhíu chặt lông mày lại, khóe môi khẽ lẩm bẩm:

- Khí tức này.....

Vạn dặm bầu trời đột ngột đỏ lòe như máu, mang theo mùi vị tanh nồng đến cực điểm, trong ánh mắt kinh dị của nàng, có tiếng cười tràn ngập ngông cuồng mà khát máu vang vọng trong không gian:

- Khặc..... Khặc...... Không ngờ lần này lại thu hoạch được một nữ tử xinh đẹp. Chuyến đi lần này quả thật không tệ.

Theo tiếng cười ngông cuồng, từ trên thiên không bất chợt xuất hiện một cái lỗ hổng không gian như miệng hang đỏ lòm như máu. Sau đó ở mỗi một lổ hổng lại bước ra hai thân ảnh, bọn hắn mặc lấy Huyết Y đỏ rực như nhau, chỉ là ký hiệu lại có tiêu chí khác biệt.

Trên Huyết Y Phục có khâu lấy hình trái tim của con người, số lượng trái tim trên Huyết Y của kẻ nào càng nhiều, đại biểu thực lực của người đó càng mạnh.

Ở mỗi một lổ hổng đi ra hai người, nhưng chỉ một trong hai được thêu hình quả tim lên áo, người còn lại mặc áo choàng đỏ nhưng không có hình quả tim, nói rõ thực lực chưa đủ.

Theo sau đó, tên Huyết Y mặc áo choàng có hình quả tim tiến lên một bước...cổ khí thế phô thiên cái địa từ người bọn hắn hung hăng lao ra, khiến đại dương mênh mông cũng vì đó gầm thét, không gian sụp đổ như ngày tàn, ầm ầm lao đến Tiểu Y Tiên.

- Làm sao có thể?

Sắc mặt Linh Nhi tái đi, cũng tỏa ra khí thế của mình nghiền ép mà đến, ngăn chặn đòn hạ mã uy của Hồn Điện. Trước sự va chạm này, thiên địa tái đi, ngay cả biển rộng bên dưới cũng sụp xuống một bậc…Không có cách nào để hình dung, bên tám lạng bên nửa cân.

- KENG..... Chúc mừng ký chủ đột phá Bán Thánh Trung Kỳ.

- Phù…cảm giác thế nào?

Tiêu Sơn nhận ra thanh âm hệ thống mỉm cười hỏi, nhìn lấy Phượng Dĩnh như một vũng bùn nhão nửa ngồi nửa nằm trên bảo tọa, làn da trắng muốt tràn đầy dấu vết của cuộc ân ái, bộ ngực mũm mỉm phập phồng, hai mắt khép hờ thở hổn hển.

Phượng Dĩnh liếc xéo hắn, toàn thân nàng như muốn tan ra thành từng mảnh nói không nên lời, gò má đỏ thẳm như mật đào chín mộng.

- Mau phục dụng Đan Dược để hồi phục!

Tiêu Sơn ôn nhu nói, đồng thời không quên truyền lực lượng sang cho nàng hồi sức.

- Ra ngoài thôi, mẫu thân chắc hẳn đang rất lo lắng!

Điềm nhiên đứng lên, Phượng Dĩnh từ trong nhẫn lấy ra một bộ cung trang khoác lên người, che đi ngọc thể thánh khiết.

Tiêu Sơn nhẹ gật đầu.

- Tầng cuối cùng này có Truyền Tống Trận, chúng ta sẽ lập tức xuất hiện bên ngoài, không cần phải mất thời gian đi ngược trở ra!

Phượng Dĩnh trong trẻo nói.

Chẳng biết vì sao, cảm giác lúc này của nàng đối với Tiêu Sơn rất phức tạp, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, càng không biết phải đối xử với hắn như thế nào.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận, thân thể trinh nguyên của nàng đã thuộc về hắn.

Hai người bước đến một góc không gian tầng mười ba, Phượng Dĩnh dùng tay kết ấn.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Thiên Mệnh Hỏa Diễm thiêu đốt, một tòa Trận Pháp huyền ảo mở ra.

Bởi vì đã tiếp nhận truyền thừa hoàn chỉnh của Thiên Mệnh Phượng Hoàng Tổ Tiên, mọi ngõ ngách bên trong Bí Cảnh này đều thuộc quyền kiểm soát của Phượng Dĩnh.

Nàng động lấy ý niệm, Truyền Tống Trận đã hoạt động.

Tiêu Sơn và Phượng Dĩnh bước vào.

Ánh sáng bao trùm, thân ảnh hai người biến mất tại chỗ.

.

.

.

.

- Vì sao vẫn còn chưa ra? không xảy ra vấn đề ngoài ý muốn chứ?

Dưới gốc cây cổ thụ, cao tầng Phượng Hoàng Tộc đi qua đi lại, nóng lòng đến cực điểm.

- Yên tâm đi, Hồn Bài của Dĩnh Nhi vẫn còn…

Phượng Giai Nghi trấn an mọi người, hay nói đúng hơn là trấn an chính mình.

Nếu như ba ngày nữa mà Tiêu Sơn cùng Phượng Dĩnh chưa ra, nàng sẽ liều lĩnh phá lấy Bí Cảnh xông vào.

Bất quá ngay lúc tất cả mọi người đang lo lắng, gốc cây cổ thụ bỗng nhiên sáng lên, các Trận Văn tiềm ẩn vô số năm qua lóe sáng.

Tình huống diễn ra liền thu hút tất cả mọi người, Phượng Lôi Vân giật mình hỏi:

- Chuyện gì thế này? Vì sao ở đây có Truyền Tống Trận?

Chúng Trưởng Lão cũng ngờ vực không hiểu hai mặt nhìn nhau, các nàng không hề biết nơi đó có Truyền Tống Trận a.

- Quá tốt rồi! Đó là Truyền Tống Trận do Phượng Hoàng Tổ Tiên bố trí, chỉ khi truyền nhân của người xuất hiện, có thể từ trong tầng mười ba tiến thẳng đi ra!

Phượng Giai Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, bờ môi đỏ thẳm cong lên mê người, lần này nàng nhờ đúng người rồi.

- Cái gì?

Chúng trưởng lão nhảy dựng lên, sau đó là vẻ mặt cuồng hỉ:

- Trời ạ, quá tốt rồi…Dĩnh Nhi đã đạt được truyền thừa rồi sao?

Phượng Nghi đứng ở bên cạnh ánh mắt vui mừng, quả nhiên nam nhân khủng bố kia không làm mọi người thất vọng.

Trong ánh mắt chăm chú của đám đông, Truyền Tống Trận rốt cuộc dập tắt, từ trong đó có hai thân ảnh bước ra.

Nam anh tuấn tà dị, nữ cao quý vô song.

Không phải Tiêu Sơn và Phượng Dĩnh thì là ai?

Bất quá ngay khi hai người vừa xuất hiện, nụ cười trên môi Phượng Giai Nghi bỗng nhiên cứng lại, ánh mắt đầy quỷ dị nhìn chằm chằm Tiêu Sơn.

Hiển nhiên, thân là một người mẹ, huyết mạch có sự liên kết, nàng đã cảm ứng được Phượng Dĩnh không còn trong trắng.

Đang muốn mở miệng chất vấn, bất chợt nhìn thấy sắc mặt Tiêu Sơn đột biến dữ dội.

VỤT!

Không cùng bất cứ ai nói câu nào, Tiêu Sơn như điên dại lao vọt đi với tốc độ khủng bố, biến mất trực tiếp khỏi địa bàn của Phượng Hoàng Tộc.

Phượng Nghi trong lòng tràn ngập khó hiểu, rốt cuộc là việc gì khiến nam nhân này thất thố đến như vậy?

- Tiêu công tử đi đâu vậy? Chúng ta còn chưa kịp cảm tạ hắn?

Các vị Trưởng Lão Phượng Hoàng Tộc cũng bị hành động của Tiêu Sơn làm cho ngây người.

Phượng Dĩnh sững sờ xem Tiêu Sơn biến mất, thần sắc ngơ ngác, trong lòng chẳng biết vì sao có chút mất mát.

- Tiểu tử thúi này muốn trốn tránh trách nhiệm, ăn xong lau sạch sao?

Phượng Giai Nghi lại có hướng suy nghĩ khác, âm thầm liếc xéo nữ nhi, mong muốn biết những chuyện đã xảy ra bên trong Bí Cảnh.

Bên trong Sơn Mạch.....

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.