Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Thiếu Nữ đáng yêu..... Màn chữa trị kinh hồn

Tiểu thuyết gốc · 3452 chữ

Thần bí nhân đang trong trạng thái phấn khởi đột nhiên ánh mắt ngưng trọng vô cùng. Chỉ thấy trước mắt thân ảnh Tiêu Sơn dần dần tan biến thành hư vô, thần bí nhân lý trí như muốn phát điên, rốt cuộc bạo phát tỏa ra uy áp cực kỳ kinh khủng! Nhị nữ đang chiến đấu liền bị uy áp của hắn tỏa ra chấn đến thổ huyết, ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn thân ảnh đang gào thét ở giữa không trung.

- Không thể nào!!! Người đâu??AAAAAAAA!!!!

- Hazzz! Bao nhiêu năm rồi! Ngươi vẫn cố chấp vậy à?

Lúc này một thanh âm thở dài vang vọng trong không gian khiến thần bí nhân đang từ trong điên cuồng trở nên tỉnh táo lại. Hai nữ cũng nhận thấy tình huống không ổn vội vàng đình chỉ công kích, ánh mắt cảnh giác dò xét xung quanh. Đúng lúc này, bên trên đỉnh đầu…mây đen cấp tốc ùa về, tầng tầng lôi đình hàng lâm, che phủ một nữa bầu trời Tháp Qua Nhĩ Sa Mạc.

Dị tượng kinh khủng đã sớm chấn động tất cả mọi người, ngay cả Mỹ Đỗ Toa và Vân Vận cũng thất thần nhìn khung cảnh trên bầu trời…

- Thiên Kiếp? làm sao có thể?

Nhìn thấy Lôi Đình hàng lâm như ngày tận thế, Thần bí nhân nhảy dựng lên…cảnh tượng hôm nay y hệt tai nạn của Tiêu Gia hơn một năm về trước…

Trong lúc nhất thời, Vân Vận cùng Mỹ Đỗ Toa vội vàng xé rách không gian biến mất.

Mà lúc này…trên đỉnh đầu thần bí nhân, một con mắt khổng lồ...tràn đầy uy nghiêm chí cao vô thượng hiện hữu, lạnh lùng quan sát…ánh mắt đang tìm kiếm luồng khí tức của Tiêu Sơn vừa biến mất.

Thiên Đạo Chi Nhãn…

Một lần nữa hiện thế…

Bóng tối của vô tận mây đen bao trùm một vùng sa mạc rộng lớn, treo phía trên cao là con mắt như bậc đế vương vô tình, cao cao tại thượng…

Trong ánh mắt chỉ có sự hờ hững, và vô vàn sát khí…

Tia chớp liên miên không dứt, hàng ngàn lôi đình chi lực kéo nhau mà về, tạo thành một biển sét trên không trung, song song với sa mạc mênh mông phía dưới…

Cảnh tượng như ngày tận thế…

Thần bí nhân ngẩng đầu nhìn lên, nơi Thiên Đạo Chi Nhãn đang ngự trị, sắc mặt hắn bình thản hơn bao giờ hết…

Lúc này thanh âm thở dài lại vang vọng trong không gian:

- Được rồi! Sứ mệnh của Thiếu chủ giao cho ngươi đã hoàn thành rồi...... Trở về đi.

- Tuân mệnh đại nhân.

Thần bí nhân liền hướng ra một vùng không gian chắp tay cúi đầu nói ra. Ngay sau đó, hư không trước mặt hắn bị xé rách, thân ảnh hắn liền bước vào sau đó dần biến mất. Thiên Đạo Chi Nhãn lúc này không phải vì thần bí nhân mà hướng đến. Mục tiêu của nó là Tiêu Sơn, kẻ thay đổi quỹ tích luân hồi. Trên bầu trời, ánh mắt hờ hững của nó tìm kiếm một hồi nhưng không hề cảm nhận được khí tức của Tiêu Sơn, hờ hững khép lại đôi mắt, tan biến trong không trung…

Lại nói đến Tiêu Sơn, hắn vừa sử dụng thẻ quay về quá khứ liền bị cuốn vào vòng chảy luân hồi lập tức bị hôn mê bất tỉnh. Xuyên qua luân hồi, cơ thể ngươi sẽ cùng lúc bị cả vô số lực ép của thời gian và không gian ở ngàn vạn các mốc lịch sử hay tương lai khác nhau tác động, nghiền ép…

Bởi thế, mà dù cả những nhân vật tinh thông Thời Gian và Không Gian đến mức lão luyện phải đạt đến cảnh giới Đấu Đế trong truyền thuyết mà muốn trở về quá khứ hay vượt đến tương lai cũng phải hy sinh một cái giá cực kỳ to lớn. Ở trong trường hợp bình thường không hề có ai muốn đánh đổi. Cũng may Tiêu Sơn có hệ thống bảo vệ nên một đường bình an trở về quá khứ.

Tiêu Sơn cảm giác mình đã trải qua một giấc ngủ dài…

- Thiếu gia...... Thiếu gia...... Mau tỉnh lại...... Thiếu gia……..

Bên tai của hắn vang lên thanh âm đầy lo lắng của Hân Nghiên.

Nhớ đến thân ảnh bé nhỏ của nàng, Tiêu Sơn vô thức nở nụ cười ôn nhu, quả nhiên dù ở trong tình cảnh nào, nha đầu này vẫn chưa từng rời xa hắn.

Không muốn để nàng tiếp tục lo lắng, Tiêu Sơn cố gắng làm cho mình tỉnh lại.

Hắn muốn lay động thân thể, nhưng lại phát hiện toàn thân lúc này như muốn vỡ tan, nặng nề như hàng vạn ngọn núi đè ép, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.

Hắn cố gắng mở đôi mắt ra, nhưng chúng nó không chịu nghe lời hắn, hai mí mắt nặng trĩu.

- Khốn kiếp…ta trọng thương quá nặng rồi…

Tiêu Sơn thầm mắng một tiếng, đau nhức và suy kiệt toàn thân khiến hắn thật sự tức giận.

Nhờ có hệ thống bảo vệ, hắn chỉ bị tổn thương thân thể trong quá trình đón nhận chút ít lực ép của thời không và do một phần nội thương mà hắn chịu trước đó, mà Thiên Đạo Hồn thì cực kỳ hoàn hảo.

Vì thế mà lúc này hắn đang cực kỳ thanh tỉnh, chỉ có điều không thể lay động nổi thân thể mà thôi.

- Không biết đây là thời đại gì?

Tiêu Sơn trong lòng thầm nhủ, Linh Hồn Lực Lượng tỏa ra âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh..

Chỉ là rất nhanh, sắc mặt Tiêu Sơn trở nên quái dị. Hắn cảm nhận được một Thiếu Nữ đang tới gần. Nàng tuổi chừng mười ba mười bốn, một thân cẩm bào màu tím xa hoa, đem thân thể uyển chuyển bao bọc trong đó, toác dài xõa xuống ngang eo, vóc người đầy đặn lung linh rực lửa, sóng mắt lưu chuyển đầy mị hoặc, cơ hồ có thể khiến tầm mắt của mỗi nam nhân xé toạc ra. Nhìn thấy nàng, người khác sẽ cảm giác được một cỗ hơi thở thanh xuân nồng đậm của một thiếu nữ phong tình, cảnh đẹp ý vui làm lòng người dễ chịu.

Lúc này nàng che lại hai mắt, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Sơn, lầu bầu nói:

- Không biết còn sống không???

Bất quá nhớ đến cái tên này vẫn còn trần như nhộng, nàng vội vàng từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một cái áo choàng, đem cả người hắn che đậy, lúc này mới dám mở mắt ra.

Dùng thần thức cảm ứng, phát hiện Tiêu Sơn vẫn còn nhịp thở, nhiệt độ cơ thể còn ấm, nhưng tình trạng thương thế lại vô cùng kinh khủng, xương cốt, gân mạch hầu như rạn nứt, đan điền không còn chút Đấu Khí…

- Thương nặng như vậy mà vẫn còn sống, thật là kỳ tích…

Thiếu Nữ giọng điệu đầy thán phục, sau đó lại tiếc hận thở dài:

- Đáng tiếc, dù có thành công tỉnh lại, sợ rằng cũng trở thành một phế nhân!

- Nàng mới là phế nhân, cả nhà nàng là phế nhân!

Tiêu Sơn ở trong lòng âm thầm mắng.

- Tiểu ca ca à, ngươi thật là đáng thương, đối với chúng ta…trở thành phế nhân so với chết càng khó chịu hơn!

Thiếu Nữ lầu bầu một mình, môi thơm thủ thỉ:

- Hay là ta giúp Tiểu ca ca được giải thoát, tiễn ngươi thêm một đoạn để kiếp sau làm lại từ đầu!

Tiêu Sơn khóe miệng giật giật, hận không thể lao lên đánh cái mông tròn của nàng.

Thiếu Nữ dường như cảm giác quyết định của mình là đúng đắn, nàng còn rút Trường Kiếm ra muốn động thủ.

Tiêu Sơn cả kinh, xém chút nữa buộc phải dùng Linh Hồn Lực Lượng chống lại.

- Không được…

Thiếu Nữ bỗng nhiên thu tay, nhíu chặt chân mày khả ái nói:

- Mỗi người đều có quyền được sống, đợi ta đem Tiểu ca ca ngươi cứu tỉnh, sau đó chết hay sống tùy ngươi quyết định!

Nói xong, đem Tiêu Sơn vác lên vai liền mang hắn chạy đi.

Tiêu Sơn thở phào nhẹ nhõm, cô nàng này bụng dạ lương thiện, lại không có chút tâm cơ nào, thật tình không biết thế lực sau lưng nàng đám Xà Nhân Tộc sao lại yên tâm để nàng một mình lịch luyện như vậy.

Bất quá luôn mồm bị nàng gọi là Tiểu ca ca cũng khiến Tiêu Sơn bực bội, chẳng lẽ bộ dạng của ta hiện tại tiểu như vậy sao?

- Haha, tuổi của nàng sợ rằng hơn Thiếu Gia quá nhiều, không gọi Thiếu Gia là Đại Thúc đã tốt lắm rồi!

Hân Nghiên cười tủm tỉm trêu chọc.

- Hân Nghiên, Thiếu Nữ này có lai lịch gì?

Tiêu Sơn nghi hoặc hỏi.

- Bí mật không thể tiết lộ!

Hân Nghiên lên tiếng, lại trịnh trọng căn dặn:

- Nhưng quan trọng nhất, hiện tại Thiếu Gia đã trở về quá khứ, đồng nghĩa với đang bị Thiên Đạo nhìn chằm chằm!

- Nhìn chằm chằm ta làm gì?

Tiêu Sơn giật cả mình.

- Thế Giới có Thiên Đạo, nó đương nhiên phát hiện được có kẻ vượt qua luân hồi, để tránh kẻ đó làm loạn phá hoại lịch sử, thay đổi tương lai, nó sẽ giám sát cực kỳ chặt chẽ, sẵn sàng giáng xuống trừng phạt bất kỳ lúc nào!

Hân Nghiên đáp.

Tiêu Sơn nghe vậy âm thầm đề phòng hỏi:

- Ta không được làm những gì?

Vốn dĩ hắn đang muốn đợi khi nào khôi phục, sẽ nhân lúc đang ở quá khứ, chạy đi tìm một đám kẻ thù khi còn chưa trưởng thành tiêu diệt.

Ví dụ như Thần bí nhân, Hồn Diệt Sinh, Cổ Nguyên chẳng hạn.

Hoặc chạy đi thu thập một đám thiên tài, bí mật cung cấp Công Pháp, Đấu Kỹ bồi dưỡng bọn hắn, căn dặn bọn hắn ẩn nấp đợi mình triệu hồi, đợi đến khi trở về tương lai thì trong tay đã có thêm một đám thuộc hạ hùng mạnh toàn là Đấu Đế, quét ngang Đấu Khí Đại Lục.

Nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện không đơn giản như suy nghĩ của hắn a…

- Tốt nhất là càng ít liên quan hay dính liếu gì đến những người ở móc thời gian này càng tốt! sau khi khôi phục thì đi tìm cách trở về thực tại, hạn chế gặp gỡ hay tác động đến bất kỳ ai!

Hân Nghiên ngưng trọng căn dặn:

- Bằng không, mỗi hành vi của Thiếu Gia ở quá khứ đều sẽ mang theo nhân quả phức tạp, làm ảnh hưởng đến dòng thời gian, thay đổi thực tại, dẫn theo một chuỗi các vấn đề vốn không tồn tại phát sinh, hoặc những sự việc vốn đã có không diễn ra nữa, chẳng ai lường trước được hậu quả của những việc này ra sao…nhưng nếu rơi vào trường hợp xấu nhất có thể làm mất đi thân nhân hoặc các mối quan hệ ở tương lai của Thiếu Gia!

- Nghiêm trọng hơn, Thiếu Gia nếu xâm phạm quy tắc của Đấu Khí Đại Lục, Đấu Khí Đại Lục của Thế Giới sẽ trừng phạt Thiếu Gia, thậm chí là những người bên cạnh Thiếu Gia, hậu quả vô pháp tưởng tượng!

Tiêu Sơn rùng mình, lắc đầu cười khổ. Thời không, luân hồi và nhân quả…những thứ cao siêu và thâm ảo, vượt quá khả năng lý giải hiện tại của hắn.

Như nghĩ đến điều gì, hắn giật mình quan sát Thiếu Nữ hỏi:

- Vậy còn nàng ta thì sao? nàng đã cứu ta, như vậy ta và nàng đã nhiễm nhân quả? Có làm liên lụy gì đến nàng không?

- Thiếu Gia nói không sai, nhân quả đã quấn chặt hai người, tương lai sẽ phải giải quyết triệt để!

Hân Nghiên cười khổ nói:

- Nhưng hiện tại, để giảm thiểu tối đa việc quy tắc Đấu Khí Đại Lục bị xâm phạm, Thiếu Gia tuyệt đối không thể cho nàng biết thân phận thật sự của ngươi, nhất là không thể cho nàng biết ngươi đến từ tương lai! Trừ phi Thiếu Gia được sự tán thành của Thiên Đạo Đấu Khí Đại Lục này hoặc đạt đến cánh cửa Đấu Đế trong truyền thuyết.

- Hiểu rồi!

Tiêu Sơn nghiêm túc gật đầu. Mà lúc này, Thiếu Nữ đã kiểm tra Nhẫn Trữ Vật của mình, lấy ra một đống lớn Đan Dược trị thương đổ vào trong miệng Tiêu Sơn, lầu bầu nói:

- Tiểu ca ca ngươi mau tỉnh! Ta còn ngao du thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, không rảnh mang theo ngươi đâu!

Tiêu Sơn âm thầm buồn bực, tiểu nha đầu ngươi là ghét bỏ ta vướng víu đúng không?

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, những Đan Dược mà nàng vừa cho vào miệng hắn có đẳng cấp không thấp, dao động từ Tứ Phẩm đến Ngũ Phẩm.

Ở thế giới tàn khốc mạnh được yếu thua này, một Thiếu Nữ sẵn sàng cứu mạng kẻ xa lạ không quen biết, hơn nữa còn sẵn sàng dốc lòng tiêu hao tài nguyên của mình để cứu trị quả thật hiếm hoi đến cực điểm.

Có thể nói là đốt đèn lồng đi tìm chưa chắc đã gặp phải. Chỉ có điều tính cách hơi ngốc một chút, nhưng cũng vì vậy nên mới lương thiện đến mức đáng yêu.

Theo Thiếu Nữ dốc hết vốn liếng, đem tất cả Đan Dược phòng thân của mình như nước đổ vào trong miệng hắn, cung cấp một lượng Đấu Khí không nhỏ cho Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn nhờ vào lượng Đấu Khí từ đống Đan Dược này, thành công điều động Đấu Khí yếu ớt từ cơ thể hắn như rễ cây bò ra chậm rãi, từng chút từng chút một tiến hành trị liệu từng vết thương từ nặng nhất.

Mà bên trong đan điền, Tiêu Sơn cũng cố gắng hấp thu Linh Khí trong thiên địa, để duy trì Đấu Khí để chữa thương. Tiêu Sơn âm thầm ước tính, với tiến độ như thế này, để mình có thể tỉnh lại tiêu tốn khoảng một tháng thời gian.

- A, Đấu Khí đang điều trị thân thể của Tiểu ca ca?

Đôi mắt đẹp lóe lên dị sắc, nàng lầu bầu nói:

- Nếu Tiểu ca ca có thể tự trị liệu, xem ra không cần phiền đến ta, tìm một nơi vắng vẻ bỏ Tiểu ca ca tự tỉnh lại vậy!

- Phốc!

Tiêu Sơn trong lòng tức muốn chết, xém chút đem Linh Hồn Lực Lượng oanh kích nàng.

Thiếu Nữ lại lắc đầu kịch liệt:

- Không được, Tiểu ca ca đang hôn mê bất tỉnh, chẳng có sức để phản kháng, chẳng may chưa kịp tỉnh lại gặp phải kẻ gian thì sao?

Nghĩ đến đây, nàng lo lắng Tiêu Sơn gặp nguy hiểm, ý chí dần trở nên kiên định:

- Giúp người thì giúp đến đường cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, ta sẽ mang theo Tiểu ca ca đến khi nào hắn tỉnh lại!

Tiêu Sơn thở phào một hơi, cô nàng này xem ra còn có lương tâm. Bỗng nhiên, hắn cảm giác được thân thể mình bị nhấc bổng lên. Thiếu Nữ bế lấy hắn lầu bầu nói một mình:

- Thân thể Tiểu ca ca quá bẩn, máu me tùm lum, phải giúp hắn tẩy sạch!

Đáng tiếc, nàng không có Thủy Thuộc Tính Đấu Khí, đành mang theo Tiêu Sơn đi khắp nơi tìm nguồn nước.

Tìm cả nửa ngày trời, rốt cuộc Thiếu Nữ nhìn thấy một cái hồ nước lớn gần một thung lũng.

Tiêu Sơn nhịp tim đập nhanh, thầm nghĩ hôn mê được mỹ nhân tắm rửa cũng không tệ, mặc dù cô nàng này có chút ngốc, nhưng nhan sắc khéo léo tỉ mỉ của tuổi thanh xuân thật không thể chê.

ẦM…

Chỉ là hiện thực tàn khốc, hắn cảm giác được thân thể mình bị nàng hung hăng ném vào bể tắm, để cho làn nước nhấn chìm.

Tiêu Sơn xém chút phun ra một ngụm máu, phải biết toàn thân hắn hiện tại như muốn tan vỡ, mỗi một tấc da thịt chẳng có chỗ nào là lành lặn, xương cốt rạn nứt, lục phủ ngũ tạng nát tan.

Hành động ném hắn xuống bể tắm của nàng chẳng khác nào tra tấn, bởi vì vô số vết thương bị lực va chạm tác động, xém chút chấn Tiêu Sơn đến hôn mê.

- Nhịn… Ta nhịn…

Tiêu Sơn hít sâu một hơi, cố gắng bảo trì bình tĩnh. Thiếu Nữ để hắn chìm trong hồ nước hồi lâu, mượn làn nước tẩy sạch máu tươi trên cơ thể hắn.

Lúc này, nàng mới đem hắn kéo lên. Chỉ là ngay lập tức, chiếc áo choàng đen nàng khoác lên cho hắn lúc đầu vì ướt sũng nên đã trượt khỏi cơ thể.

Tiểu huynh đệ đầy gân guốc dữ dội ngẩng cao đầu đập vào mắt nàng, từng khối cơ bắp săn chắc, từng đường nét cơ thể của một nam nhân hoàn mỹ khiến Thiếu Nữ toàn thân giật bắn như bị điện giật.

- BÙM!

Hoảng hốt cực kỳ, nàng lại đem hắn hung hăng ném vào trong nước, lần này bay đến tận vài mét.

- PHỐC!

Tiêu Sơn không ức chế nổi nữa, triệt để phun ra một ngụm máu tươi. Hắn hận a, Linh Hồn Lực Lượng có thể điều khiển cơ thể, nhưng lại không thể chữa trị vô số vết thương.

Nếu lúc này hắn điều khiển Linh Hồn Lực Lượng để cơ thể mình hoạt động, các vết thương sẽ nặng càng thêm nặng.

Dùng Linh Hồn Lực Lượng điều khiển cơ thể vào lúc này cũng giống như việc dùng dây điều khiển con rối vậy, cực kỳ miễn cưỡng. Vì lẽ đó, Tiêu Sơn một lần nữa nhẫn nại để mặc thân thể chìm vào làn nước. Thiếu Nữ đứng trên bờ sắc mặt lúng túng trướng đến đỏ bừng. Nàng mặc dù là Thiếu Nữ ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng cũng biết đạo lý thân thể nam nữ có khác, nam nữ thụ thụ bất thân.

Nhất là lần đầu tiên chứng kiến thân thể nam nhân ở khoảng cách gần như vậy, lực trùng kích thật sự quá lớn, nhịp tim đập liên hồi như đánh trống, cơ thể tê rần mãi chưa thể vận động.

Không biết qua bao lâu sau, nhìn thấy Tiêu Sơn chìm vào trong nước đến mức làn da tái xanh, Thiếu Nữ tự trấn định lại, hít sâu một ngụm an ủi mình:

- Cứu người!!!! Tất cả là vì cứu người, động cơ cao cả không có gì phải sợ…

Một lần nữa nàng đem Tiêu Sơn kéo lên từ dưới nước. Lúc này rút kinh nghiệm, lập tức lấy ra một cái Khăn lớn trùm lấy thân thể hắn, lau khô sạch sẽ, cũng che đậy từ cổ hắn trở xuống.

- A!

Máu đã trôi sạch, gương mặt của Tiêu Sơn cũng lộ ra, Thiếu Nữ vừa nhìn đã biểu hiện si ngốc kinh hô thành tiếng.

Chân mày như kiếm, mũi cao thẳng tắp, môi dày hơi nhếch lên, khí chất nam nhân thành thục triển lộ không bỏ sót chút nào.

Nàng không ngờ đến ẩn sau mái tóc dài kia sẽ là một khuôn mặt anh tuấn đến như vậy. Thiếu Nữ vuốt vuốt bộ ngực đại, ngăn cản nhịp tim đang đập nhanh của mình.

Nàng nghĩ đến thời gian gần đây mình lăn lộn trên Đại Lục, gặp được không ít Thiếu chủ của các thế lực, bọn hắn đều là nhân vật danh tiếng vang dội, được rất nhiều nữ nhân ái mộ, nhưng bề ngoài thật sự không thể so sánh với vị Tiểu ca ca trước mặt a.

Lắc đầu xua tan tạp niệm, Thiếu Nữ tìm một nơi rộng rãi đem Tiêu Sơn đặt lên một tảng đá bằng phẳng.

Mà nàng cũng rời khỏi, tìm một nơi khác bắt đầu làm một ngôi nhà nhỏ gần đó. Thiếu Nữ suy nghĩ rất đơn giản, nàng sẽ ở đây cho đến khi nào Tiểu ca ca tỉnh lại rồi mới rời đi.

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.