Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến sâu vào trong sa mạc

Tiểu thuyết gốc · 4588 chữ

Sa mạc mênh mông, màu vàng của cát, là màu duy nhất tại nơi đây, cuồng phong thổi bay những hạt cát, cuốn chúng vào trong trời đất, từng trận tiếng gió, vang lên không dứt bên tai.

Trong sa mạc mênh mông, bão cát cuồng loạn, thiếu niên thân ảnh khoác Luyện Dược Sư trường bào chậm rãi bước đi, phía sau, từng dấu chân lõm sâu trong cát vàng, chỉ sau một lát, tất cả dấu vết đều bị cát vàng phủ lấp, ẩn dưới lòng sa mạc.

Điều kiện khắc nghiệt trong Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc có chút ngoài dự tính của Tiêu Sơn, cát vàng dưới chân phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang, chẳng khác những hạt sắt nóng bỏng, mỗi bước chân dẫm xuống, cơ hồ đều khiến Tiêu Sơn phải nhíu mày.

Chậm rãi bước đi, từng loạt cuồng phong xen lẫn cát bỏng va đập lên khuôn mặt, làm sinh ra cảm giác đau rát, những lúc thế này, Tiêu Sơn không thể không vận chuyển Đấu Khí, trên cơ thể hình thành một vòng Đấu Khí mới tránh cho không bị bão cát hủy hoại.

Song mặc dù điều kiện trong đại sa mạc cực kì nghiêm khốc, bất quá trong đó lại ẩn chứa hỏa thuộc tính năng lượng, điều này khiến Tiêu Sơn cũng vui mừng rất nhiều, có lẽ là bởi vì bị phơi nắng, nơi này nếu như chỉ nói về hỏa thuộc tính năng lượng, cơ hồ so với tiểu sơn cốc trong ma thú sơn mạch kia còn hùng hồn hơn vài phần, hơn nữa, năng lượng hỏa thuộc tính ở nơi này cũng đặc biệt tinh thuần cùng bá đạo, vừa vặn cực kì thích hợp cho Tiêu Sơn dùng để tu luyện.

Tiến vào đại sa mạc vẻn vẹn nửa ngày thời gian, Tiêu Sơn có thể rõ ràng cảm giác được, trong cơ thể Đấu Khí lưu hành, so với ngày trước rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Tiêu Sơn lần nữa đầu đầy mồ hôi bước đi gần nửa giờ, ngay lúc hắn chuẩn bị dừng lại tạm nghỉ một lúc, lông mày đột nhiên nhíu lại, quay đầu đi, nhìn trên cồn cát cách đó không xa. Nơi đó, một dạo nhân ảnh cực kì nhếch nhác đang chạy trốn, tại dưới chân cồn cát. Một lúc không ổn, liền trực tiếp theo tường cát lăn xuống dưới.

Khẽ cau mày nhìn người kia lăn xuống dưới. Cuối cùng lăn tới trước mình một khoảng không xa. Tiêu Sơn bất đắc dĩ lắc đầu. Đi ra phía trước, từ trong giới chỉ lấy ra một túi nước sạch. Sau đó vẫy vẫy lên khuôn mặt nam tử.

Được nguồn nước kích thích, nam tử từ trong hôn mê mở mắt ra. Nhìn thân ảnh Tiêu Sơn xuất hiện trước mặt, điều đầu tiên là hắn cả kinh. Nhưng phát hiện hắn không hề có ý xấu, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn nam tử một cái, Tiêu Sơn tùy ý lấy từ trong giới chỉ ra hai ba bình nước sạch sau đó đưa cho nam tử bên cạnh, rồi xoay người bước đi.

Tiêu Sơn sâu trong đáy lòng mình. Chưa từng cho rằng mình là người tốt có tâm địa bồ tát. Ở trong sa mạc mà gặp người bị thương xa lạ, có thể cho hắn một ít nguồn nước đã là giới hạn lớn nhất. Nếu muốn hắn động thân đem người đó che chở, bảo vệ cho đến khi ra khỏi sa mạc, như vậy chỉ có thể nói lời xin lỗi…

- Tiểu huynh đệ …

Nhìn Tiêu Sơn xoay người đi không chút do dự, nam tử thoáng ngẩn ra, vội vàng nói:

- Tiểu huynh đệ, xin dừng bước. Chúng ta chính là đội ngũ lính đánh thuê bị xà nhân tập kích. Hiện tại đang lâm vào sống chết trước mắt. Vẫn thỉnh tiểu huynh đệ có thể đi Thạch Mạc Thành hỗ trợ cầu một chút cứu binh!

- Xin lỗi. Ta không có thời gian.

Tiêu Sơn giơ tay lên, không có quay đầu lại thản nhiên nói. Việc này không thể trách hắn lạnh nhạt được, trên thế giới này mỗi ngày đều có vô số người đang chết đi, chẳng lẽ người nào mình cũng phải hỗ trợ tìm cứu viện sao? Nếu tại Tháp Qua Nhĩ sa mạc làm lính đánh thuê, như vậy tự nhiên tất có loại cảnh ngộ này.

- Tiểu huynh đệ!

Nhìn Tiêu Sơn từ từ đi xa, nam tử cắn răng nhúc nhích thân thể một chút, cạn kiệt toàn lực hô lớn:

- Tiểu huynh đệ, xin hỗ trợ ta. Nếu có thể cứu được tiểu đội, chúng ta Mạc Thiết Dong Binh Đoàn nhất định sẽ hậu tạ một món tiền lớn tạ ơn.!

Nam tử tiếng la hét vừa dứt, Tiêu Sơn đang muốn biến mất sau cơn bão cát đột nhiên đình chỉ động tác, trong nháy mắt sau đó, xoay người trở lại, đi tới bên cạnh nam tử dưới ánh mắt mừng như điên của hắn hỏi:

- Mạc Thiết Dong Binh Đoàn?

Tiêu Sơn mở to hai mắt, lộ ra chút ngạc nhiên, không nghĩ rằng sự việc lại trùng hợp đến như thế?

- Đúng vậy…Tiểu huynh đệ đã nghe qua Dong Binh Đoàn chúng ta?

Thấy thế, nam tử có chút không biết được Tiêu Sơn đối với Mạc Thiết Dong Binh Đoàn là có ý xấu hay ý tốt, bất quá dưới loại tình huống này, hắn cũng đành kiên trì nói đến cùng.

- Đoàn trưởng của các ngươi tên gì?

- Tiêu Đỉnh…Tiêu Lệ…

Nam tử liếm liếm đôi môi khô héo, cẩn thận nói.

- Nha… Có chút thú vị.....

Khẽ gật đầu, Trên khuôn mặt Tiêu Sơn có ý cười nhu hòa đi rất nhiều, ngón tay lật qua xem thương thế trên đùi nam tử một chút, sau đó cho hắn một viên dược hoàn:

- Ăn đi. Trước tiên đem xà độc giải đi.

- Đa tạ tiểu huynh đệ.

Vội vã tiếp nhận dược hoàn, nam tử cảm kích nói, đem dược hoàn nuốt vào trong bụng.

- Đây là chữa thương dược, với vết thương đó, hẳn là không có đại sự gì, sau khi đắp xong, mang ta đi đến nơi tiểu đội lính đánh thuê của ngươi đi.

Tiêu Sơn từ trong giới chỉ lấy ra một bình rất nhỏ chữa thương dược, lần nữa cấp cho nam tử, sau đó đứng dậy cười nói.

- Ách? Đi vào trong đó?

Nghe vậy, nam tử cả kinh, vội vàng nói:

- Tiểu huynh đệ, như vậy không thể được, vây công tiểu đội chúng ta là tám gã xà nhân, hơn nữa trong đó tám người đều là Cửu Tinh Đấu Giả a! Ngươi hay là nhanh đến Thạch Mạc Thành giúp ta thông báo một tiếng với Dong Binh Đoàn Đoàn Trưởng đi. Họ sẽ lập tức chạy tới, nơi này khoảng cách không xa lắm!

Nam tử đau khổ khuyên bảo nói.

- Đừng nhiều lời, nhanh bó thuốc đi, sau đó dẫn đường. Ta có thể làm như vậy, tự nhiên là có điểm nắm chắc, nếu không chờ bọn hắn dẫn người lại đây, người của ngươi sẽ chết hết.

Đá một cước nhẹ vào người nam tử, Tiêu Sơn thúc giục nói.

Nghe Tiêu Sơn nói lời này, nam tử nửa tin nửa ngờ đánh giá lại người trước mặt một phen. Nhưng nhìn một hồi nam tử nhìn không ra rốt cuộc là thiếu niên này có thực lực gì mà có thể tự tin đến như vậy.

Cười khổ một tiếng, nam tử đem chữa thương dược đắp lên bắp đùi, sau đó thân thể có chút run rẩy đứng lên, ngón tay chỉ hướng cồn cát sau đó nói:

- Ngay bên cách nơi đó không xa.

Ánh mắt liếc cồn cát, Tiêu Sơn hơi gật đầu, một phát bắt được cánh tay nam tử, bàn chân đột nhiên một bước trên mặt cát, theo một tiếng nổ nặng nề vang lên trên mặt cát, Tiêu Sơn cùng nam tử thân ảnh liền biến mất.

Nhẹ nhàng đặt chân lên phía trên cồn cát, Tiêu Sơn một lần nữa như tia chớp phóng đi, cuối cùng dừng lại tại trên một chỗ cao nhất trên mặt cát, cầm trong tay nam tử đang trợn mắt há hốc mồm, rảo bước tiến lên liền phát hiện thấy một đám người lớn giữa sa mạc.

Tại sa mạc phía dưới, hơn mười người dong binh tay đang cầm vũ khí đang quay lưng lại với nhau, chung quanh bọn họ, là tám gã sinh vật có hình dáng kì dị đang vậy họ vào giữa, sinh vật này có đầu người thân người, bất quá tại chỗ hai chân, dĩ nhiên lại là một cái đuôi rắn thật lớn, đuôi rắn trong lúc vung vẫy. Phát ra tiếng vang xích xích, làm cho trong lòng người thoáng có chút lạnh.

- Đây chính là xà nhân Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc sao?

Ánh mắt đảo qua tám gã nam tính xà nhân, Tiêu Sơn có chút cảm khái, đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại sinh vật này.

- Đại.... Đại nhân, bọn họ chính là một chi tiểu đội của Mạc Thiết Dong Binh Đoàn chúng ta, vốn chúng ta là chuẩn bị diệt sát ma thú, cũng không nghĩ đến bị bọn người kia đánh lén.

Ánh mắt kính sợ nhìn qua bóng lưng Tiêu Sơn, với tốc độ hắn thể hiện ra lúc trước. Đã làm cho tên nam tử này biết, thiếu niên trước mặt tuổi tác mặc dù không lớn, nhưng lại là một cường giả thâm tàng bất lộ.

- Ân.

Hơi hơi gật đầu, Tiêu Sơn ánh mắt lần nữa đảo qua mười tên dong binh, mười tên dong binh, bát nam nhị nữ, tầm mắt nhìn trong đó, cuối cùng dừng lại trên người một bóng hình yểu điệu xinh đẹp.

Nữ tử này thoạt nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, gương mặt có chút nhan sắc. Bất quá, lông mày hơi nhếch lên, lại mơ hồ ẩn hiện một nét thoáng qua như một con dã thú giữa sa mạc, nhìn khí chất như vậy có thể tưởng tượng ra, mặc dù đóa hoa ở sa mạc này rất đẹp, nhưng trên thân mình đều là gai nhọn.

Nàng đây ăn mặc có chút lớn mật. Thân hình nóng bỏng, quần áo ngắn ngủi vẻn vẹn chỉ che được bộ ngực cùng với cái váy che đi vùng kín, kết hợp với màu nâu gợi cảm nơi eo thon nhỏ, lồ lộ trước tầm mắt mọi người. Đồng dạng, phía dưới cái váy da ngắn ngủi, lộ ra một đoạn bắp đùi thon dài gợi cảm, Tiêu Sơn đứng ở phái trên có thể phát hiện ra, trong xà nhân, có vài ánh mắt dâm tà, không ngừng đảo qua vòng eo mảnh khảnh thon nhỏ và bắp đùi của vị nữ tử nọ.

- Giết bọn họ, lưu lại nữ nhân!

Một đầu lĩnh xà nhân, đồng tử hình tam giác trong mắt đảo qua trên người nữ tử, thanh âm khàn khàn nói, mà lộ ra vài phần dâm tà, xà tính vốn dâm, bọn họ đối với nữ nhân, cơ hồ như bản tính trời sinh tham lam thèm thuồng.

Nghe được thủ lĩnh hạ lệnh, khuôn mặt vài tên xà nhân xung quanh hiện lên huyết ý, miệng khẽ nhếch, phun ra xà tính đỏ tươi.

- Mọi người cẩn thận một chút, Đán Tử đã trở về cầu cứu rồi, chỉ cần kiên trì một hồi, là chúng ta có thể được cứu rồi.

Nhìn thấy cử động của xà nhân, nữ tử gợi cảm kia mín chặt môi hồng, thanh âm lạnh lùng quát.

Nghe vậy, dong binh xung quanh có điểm phấn chấn, bất quá bàn tay vẫn nắm chặt vũ khí, nhưng vẫn như cũ tràn đầy mồ hôi, bọn họ bên này cấp bậc cao nhất cũng chỉ mới Thất Tinh Đấu Giả, nhưng đối phương lại có vài tên Cửu Tinh Đấu Giả a, loại chênh lệch này …Không biết có thể chống đỡ được cho tới khi viện binh tới?

- Giết!!!!!

Xà nhân đầu lĩnh cười lạnh một tiếng, vung tay lên, xà nhân chung quanh như hổ rình mồi, nhất thời vẻ mặt dữ tợn nhìn đội dong binh ở giữa hét lên.

Ngay lúc xà nhân bắt đầu tiến công, một đạo âm thanh bén nhọn xé gió vang lên, một đạo bóng đen đột nhiên xẹt qua phía chân trời, cuối cùng giống như một tia chớp màu đen, oanh đích một tiếng, nặng nề rơi xuống cách xà nhân và dong binh một khoảng.

Cát vàng từ từ bay đi, một thân ảnh thiếu niên chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Thiếu niên đột nhiên xuất hiện làm cho song phương thoáng kinh ngạc. Nhưng chỉ một lát sau, đám dong binh này đã bình tĩnh trở lại, người xuất hiện là nhân loại thì bọn họ tin rằng, ít nhất hắn cũng sẽ không giúp đỡ cho Xà nhân.

Mà đám Xà nhân kia, nhìn thấy Tiêu Sơn, vị khách không mời mà đến này xuất hiện, trong lòng cũng rất tức giận. Con mắt âm độc hình tam giác nhìn qua Tiêu Sơn, không thèm nói một lời nào, sau đó vung tay lên, hai gã thực lực Ngũ Tinh Đấu Giả đang đứng hai bên Xà nhân vung vẩy cái đuôi, nhìn một cách hung dữ và nhắm về phía Tiêu Sơn phóng đến.

Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Tiêu Sơn hơi nhíu mày, thần sắc lộ rõ vẻ khinh thường.

Bàn tay khẽ phất nhẹ, không gian hơi rung động một chút. Mọi người chỉ thấy thân hình hai tên xà nhân đang nhanh như tia chớp tiến đến bỗng dưng bị đình chỉ động tác.

- Thình thịch, thình thịch!

Thân ảnh của Tiêu Sơn vừa bước qua, lại dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm giữa trán của hai tên xà nhân này. Rất nhanh, hai tên xà nhân này giống như bị trúng đòn cực kỳ nghiêm trọng, thân hình run rẩy dữ dội, rồi máu tươi từ trong miệng điên cuồng phun ra, thân thể không tự chủ ngã xuống.

Nhìn Tiêu Sơn thể hiện thực lực, cả đám dong binh há to miệng, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi nhìn chằm chằm vào sau lưng thiếu niên. Bọn họ không thể tin tưởng được, thiếu niên này niên kỷ của quá trẻ như thế lại ẩn giấu một lực lượng đáng sợ đến như vậy.

Khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn hạ gục hai tên xà nhân nhẹ tựa lông hồng, một tên giống như phụ nữ thất thanh kêu lên:

- Hắc hắc..... Tuyết Lam, ngươi không có làm sao chứ?

Từ trên cồn cát, một tên nam tử, thần sắc hưng phấn chạy xuống, rất cẩn thận khi đi ngang qua đám xà nhân, chạy về phía đám dong binh, hướng nữ tử cười nói.

- Đán Tử... Ngươi không phải quay về Thạch Mạc Thành tìm cứu binh đến hay sao? Như thế nào vẫn còn ở nơi này?

Nhìn thân ảnh nam tử có vóc dáng giống con gái, được gọi là Tuyết Lam, lông mày hơi nhếch lên quát lớn.

Bị nữ tử quát mắng, Đán Tử chỉ dám cười khổ một tiếng, tay chỉ vào sau lưng Tiêu Sơn nói

- Nha đầu..... Đây không phải cứu binh hay sao?

- Hắn ta ư?

Nghe vậy, Tuyết Lam khá sửng sốt. Quay đầu nhìn lại Tiêu Sơn, cau mày cẩn thận đánh giá:

- Hắn không phải là người của Mạc Thiết Dong Binh Đoàn chúng ta? Ngươi như thế nào mà mời được người ta? Hắn có điều kiện gì kèm theo không?

- Ta cũng không quen biết hắn. Lúc trước vô tình gặp hắn, vốn là ta muốn nhờ hắn đi Thạch Mạc thành hỗ trợ thông báo một tiếng...

Nói tới đây. Đán Tử khuôn mặt thoáng có chút xấu hổ:

- Đầu tiên hắn không thèm để ý tới ta. Đến khi ta nói ra ta là người của Mạc Thiết Dong Binh Đoàn, hắn đột nhiên nhiệt tình đứng lên, lại còn cho ta giải độc hoàn để chữa thương.

- Chẳng lẽ hắn cùng với Mạc Thiết Dong Binh Đoàn chúng ta có quen biết?

Tuyết Lam đưa cánh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán. Cử chỉ trong lúc lơ đãng lại mang theo vẻ phong tình, làm cho ánh mắt dâm tà của một xà nhân đúng gần đó sang lên.

- Thực sự là ngươi chưa từng nghe đoàn trưởng bọn họ nói qua là bọn họ có quen biết cường giả trẻ tuổi như vậy à? Nhìn thực lực hắn lúc nãy ra tay rất mạnh. Sợ rằng ít nhất hắn cũng là một cường giả Đấu Hoàng trở lên.

Tuyết Lam cau lại mày lại, nghi hoặc nói.

- Ta....Ta cũng không biết.

Đán Tử cười khổ lắc đầu nói:

- Bất quá, ta nghĩ hắn hẳn là không có ý gì đâu. Nếu không, hắn cần gì phải mạo hiểm tới cứu chúng ta chứ?

- Ai... Có cứu được hay không thì cho đến lúc rời đi mới là một vấn đề. Lần này ở trong khu vực của xà nhân, bên trong có rất nhiều cường giả cảnh giới có thể cao hơn hắn. Cho đến cuối cùng, sợ rằng hắn cũng không thể cứu được mọi người đâu.

- Hazzz... Đáng lẽ ra hắn cũng không nên tiến vào.

Tuyết Lam lắc đầu, có chút lo lắng nói.

Nghe vậy, Đán Tử sửng sốt, ngượng ngùng cười nói:

- Theo ta nghĩ hắn hẳn là có thể ứng phó được. Dù sao ta cũng đã nói qua với hắn về thực lực chân chính của xà nhân địa phương, hắn nếu là không có nắm chắc cục diện nói, làm sao còn có thể đến đây?

- Ngươi chẳng lẽ muốn nói với ta? Hắn là một tên Đấu Hoàng?

Tuyết Lam lắc lắc mái tóc dài mà xinh đẹp của mình, có chút bất đắc dĩ nói.

- Ừm... Có thể cao hơn.....

Đán Tử mấp máy miệng, nhưng cũng không nói ra lời được, mặc dù trong lòng hắn có chút xem trọng thực lực của Tiêu Sơn, nhưng không có khả năng là một Đấu Hoàng cường giả... Tuổi của hắn bất quá chỉ khoảng trên dưới hai mươi? Chưa đến hai mươi tuổi.. Mà đã là một Đấu Hoàng ư? Điều này làm sao có thể a.

- Ai. Chỉ hy vọng hắn nắm chắc toàn cục...

Đán Tử lắc đầu cười khổ, đành phải tự an ủi nói.

Tuyết Lam cau mày, trầm ngâm một hồi. Cuối cùng, cũng chỉ đành sa sút tinh thần lắc đầu, dưới tình huống này, đành phải trông chờ vào thiếu niên có biểu hiện không theo dự tính mà thôi.

Nhìn thấy Tiêu Sơn dễ dàng đánh giết hai gã thủ hạ của mình, con mắt tam giác của tên đầu lĩnh xà nhân co rụt lại, hồng quang lấp loé, trầm giọng nói:

- Các hạ, tại sa mạc Tháp Qua Nhĩ này, đắc tội với xà nhân chúng ta, đó không phải là sự lựa chọn sáng suốt! Xin các hạ suy nghĩ lại!

Tiêu Sơn nhận lấy thông báo từ hệ thống, thản nhiên cười cười, cũng không thèm đáp lại.

Nếu là thức thời, ta khuyên ngươi hiện tại rời đi, ta có thể không so đo, tính toán với ngươi sai lầm vừa rồi!

Từ mắt Đầu lĩnh xà nhân loé ra một phiến âm hàn, bất quá trong lời nói lại lộ ra một phần kiêng kị và có chút âm độc. Hiển nhiên, biểu hiện lúc trước của Tiêu Sơn, đã làm cho hắn không dám khinh thường.

- Không thể được.....

Tiêu Sơn khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, hơi lắc đầu, chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng là ngữ khí kiên quyết, không cần bàn bạc.

- Muốn chết!

Bị Tiêu Sơn cự tuyệt, trên mặt đầu lĩnh xà nhân thoáng hiện sát khí, bàn tay vung lên, âm lãnh nói:

- Cùng tiến lên, giết hắn! Nữ nhân thì bắt sống, đem về thật tốt hưởng thụ!

- Hí!

Nghe thủ lĩnh hạ lệnh, xà nhân chung quanh thoáng do dự một lúc, sau đó phun xà tín, cầm xà mâu bén nhọn trong tay, bao vây Tiêu Sơn, bắt đầu công kích.

- Người bị thương ở lại phía sau, những người khác theo ta xông lên!

Nhìn đám xà nhân chuẩn bị tấn công, Tuyết Lam phía sau lông mày dựng thẳng, vung tay,nói lớn.

- Không cần, cứ đứng đợi ở đó đi, đỡ cho vướng chân vướng tay ta.

Nghe được động tĩnh phía sau, Tiêu Sơn nhíu mày.

- Ngươi...

Nghe vậy, vừa muốn cầm trong tay vũ khí lao tới, cước bộ Tuyết Lam nhất thời dừng lại, gương mặt vô cùng tức giận. Đây là lần đầu tiên nàng bị người ta xem thường, vừa muốn la mắng, lại đột nhiên nhớ tới người trước mặt lại là cứu binh duy nhất của bọn họ, đành phải dậm chân, hung hăng liếc Tiêu Sơn một cái, hai tay khoanh ở trước ngực, lui ra phía sau một bước, lạnh lung quan sát. Trong lòng lẩm bẩm:

- Đồ ngạo mạn..... Tức chết ta.....

Song, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của Tuyết Lam cũng không có duy trì được bao lâu, sau đó bị một cỗ khiếp sợ chậm rãi bao trùm lên. Đương nhiên, tất cả lính đánh thuê phía sau cũng vô cùng sợ hãi.

- RĂNG RẮC...... BÙM....

Mọi người chỉ thấy Tiêu Sơn đột ngột xuất hiện trước mặt một tên xà nhân Cửu Tinh Đấu Giả, ngón tay điểm nhẹ, một tiếng nổ rất nhỏ vang lên. Đôi mắt xà nhân mở to, sau đó máu tươi phun cùng với nội tạng bị nghiền nát phun ra. Đồng thời, thân thể theo đó mà hóa thành một màn mưa máu rải trên bầu trời.

Trong nháy mắt, đánh chết một tên xà nhân Cửu Tinh Đấu Giả, thân ảnh Tiêu Sơn lại thoáng chốc biến mất, xoay người tới chỗ mặt khác vài tên xà nhân thực lực khoảng bốn đến năm tinh đấu giả, trọng xích trong tay lúc này, cơ hồ như lưỡi hái của thần chết, đem toàn bộ xà nhân hoảng sợ vô cùng, muốn chạy trốn cũng không được, tất cả thân xác của bọn chúng đều hóa thành một làn mưa máu pháo hoa, trong cực kỳ thích mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, Tuyết Lam cùng đám dong binh đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn nhau, liếc mắt một cái. Mọi người cũng chỉ đành thở dài lắc đầu, thực lực người này, tựa hồ còn mạnh hơn rất nhiều.

Sau khi đã hạ gục đám xà nhân, Tiêu Sơn chậm rãi đi về hướng đám dong binh đang kinh ngạc như hoá đá.

- Này, các ngươi không có việc gì chứ?

Đi đến gần, đứng trước mặt nữ nhân gợi cảm, Tiêu Sơn tủm tỉm hỏi.

- Không... Không có việc gì.

Đôi mắt đẹp nhìn qua Tiêu Sơn, vẻ mặt Tuyết Lam vẫn không có vẻ thẹn thùng gì, ở trong sa mạc này, nữ tử tương đối phóng khoáng. Hơn nữa, nàng lại thường xuyên trà trộn trong đám dong binh, tự nhiên không có vẻ dịu dàng, e thẹn của các tiểu thư bình thường.

- Ngươi...

Tuyết Lam ánh mắt mở lớn một chút, sau đó nhìn Tiêu Sơn khẽ cười nói:

- Mặc kệ mục đích ngươi là cái gì, bất quá ta vẫn muốn nói tiếng cám ơn ngươi, nói cách khác, chúng ta đã đạt mục đích......

- Ta gọi là Tuyết Lam, là Tiểu Đội Trưởng, đồng thời cũng là Tiểu Đội thuộc Mạc Thiết Dong Binh Đoàn.

- Ta tên Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn gật đầu nói.

- Tiêu Sơn? Tựa hồ có điểm quen thuộc? Đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?

Nghe cái tên này, Tuyết lam hơi nhíu mày, tại trong lòng suy nghĩ một hồi, nhưng lại vẫn không nghĩ ra, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sơn cười nói:

- Tiếp theo ngươi định tính toán thế nào? Hay là, ta mời ngươi đi một chuyến đến Thạch Mạc Thành, Mạc Thiết Dong Binh Đoàn chúng ta ân oán rõ ràng, ngươi giúp chúng ta, ân tình này. Có cơ hội chúng ta sẽ báo đáp!

- Thạch Mạc Thành cách nơi này cũng không xa, khoảng nửa giờ lộ trình, hẳn là có thể tới nơi, cũng không mất nhiều thời gian của ngươi.

Tựa hồ là sợ Tiêu Sơn cự tuyệt, Tuyết Lam vội vàng nói.

Nghe vậy, Tiêu Sơn gật đầu trong lòng thầm nghĩ:

"Nếu đi tới Thạch Mạc Thành, tự nhiên là muốn cùng hai vị Đoàn Trưởng gặp mặt một chút."

Tuyết Lam nghiêng đầu nhìn Tiêu Sơn đột nhiên trầm mặc, không khỏi có chút ngạc nhiên, một lát sau mới khẽ chạm vào hắn:

- Này? Ngươi không sao chớ?

- A? Nha........ Không có việc gì.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, chợt bị đánh thức, Tiêu Sơn không khỏi sửng sốt.

- Nếu như không thành vấn đề chúng ta lên đường quay về Thạch Mạc thành ngay có được không?

Tuyết Lam nghiêng đầu nhìn Tiêu Sơn dò hỏi.

- Tốt thôi.

Tiêu Sơn gật đầu cười.

- Phí Cao, đem xe ngựa đến đây.

Nhận thấy Tiêu Sơn đã đồng ý, Tuyết Lam xoay người phất tay, phân phó cho một dong binh.

- Rõ.

Tên dong binh tên Phí Cao này gật đầu cười, sau đó nhanh chóng tiến vào nơi cồn cát không xa, từ đó lôi ra một xe ngựa. Xe ngựa được kéo lại, Tiêu Sơn lúc này mới phát hiện, tại phía sau xe ngựa, có hai đầu thi thể nhất giai ma thú, nhìn này phía trên máu tươi vẫn chưa khô hẳn, chắc đó là tác phẩm của bọn Tuyết Lam.

Loại xe ngựa này trong sa mạc thể tích cũng không lớn, hơn nữa bởi vì bên trong hiện tại đã chứa thi thể ma thú, cho nên muốn cần nó để chuyên chở,rõ ràng là không có khả năng.

- Ngươi mang trước đồ vật này quay về Thạch Mạc Thành, báo cáo cho Đoàn Trưởng mọi chuyện ở đây.

Hướng về gã dong binh đang điều khiển xe ngựa, Tuyết Lam phất tay ra lệnh.

- Hắc hắc, tốt, ta tin tưởng Đoàn Trưởng rất cao hứng khi gặp vị bằng hữu mới này.

Phí Cao hướng Tiêu Sơn cười thân thiện, sau đó bàn chân đá mạnh vào mông ngựa, mang theo con mồi, rất nhanh nhằm hướng Thạch Mạc Thành chạy đi.

Nhìn xe ngựa rất nhanh biến mất trong tầm mắt, Tiêu Sơn tùy ý bước nhanh về phương hướng xe ngựa biến mất.

Nhìn thấy Tiêu Sơn động thân, Tuyết Lam cũng vội vã thúc giục mọi người rời đi.

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.