Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng Linh Hàn Tuyền tới tay

Tiểu thuyết gốc · 8492 chữ

Nhìn Phất Lan Khắc cùng Áo Thác vẻ mặt sợ hãi than, bên trong đại sảnh, yết hầu mọi người đều không tự chủ được nhẹ nhàng cuộn lên một chút, xem bộ dáng này của hai người thì Ngũ phẩm khảo hạch của Tiêu Sơn kia, rõ ràng... Thông qua khảo hạch…….

- Tên này thật sự là đáng sợ...

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều khẽ thở dài một tiếng, Ngũ phẩm Luyện Dược Sư mới mười sáu tuổi, cái này xem như là kỉ lục mới của Gia Mã đế quốc rồi chứ?

- Tên này... Dĩ nhiên thật sự thành công? Hắn mười sáu tuổi, đã đạt tới cấp bậc Đấu Vương? Điều này sao có thể????

Khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, Lâm Phỉ kinh ngạc nhẹ giọng lẩm bẩm nói.

Một bên, Tuyết Mỵ cũng là hơi hơi gật đầu, gia hỏa này, cũng không phải biến thái đến vậy chứ?

Nhìn vẻ mặt rung động của mọi người trong đại sảnh, Phất Lan Khắc cùng Áo Thác cũng chỉ biết thay nhau cười khổ một tiếng, đứng gần quan sát Tiêu Sơn luyện chế một lần đan dược, hai người thật sự là không thể không vì hắn biểu hiện ra ngoài thiên phú luyện đan mà cảm thấy sợ hãi.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Tiêu Sơn luyện chế phương thuốc khảo hạch, bất quá đối với lực khống chế hỏa hậu kiệt xuất cũng sẽ không có chỗ thua kém so với bất cứ một người Ngũ phẩm Luyện Dược Sư chính thức nào, hơn nữa khi luyện dược, đối với việc chiếc xuất tinh hoa các loại dược liệu bộ phận, cũng là đắn đo cực kì tinh chuẩn, nếu như đổi thành một Ngũ phẩm Luyện Dược Sư có kinh nghiệm luyện dược phong phú mà có thể có biểu hiện như vậy, Phất Lan Khắc cùng Áo Thác ngược lại sẽ không cảm thấy kinh dị, song tên này trước mặt lại mới vẻn vẹn mười sáu tuổi a...

Bọn họ năm đó lúc ở độ tuổi này, vẫn chỉ được đạo sư của mình dạy phân biệt sơ bộ dược liệu …

- Thật sự là một tên chỉ biết đả kích người khác... Hiện tại ta càng ngày càng tò mò, đến tột cùng là vị Đại Sư nào, dĩ nhiên có thể dạy ra kiệt xuất đệ tử như thế?

Phất Lan Khắc cười khổ nói.

- Ân, tuy nói hắn thiên phú luyện dược cực kì ưu tú, nhưng ngọc thô dù có đẹp mà chưa qua gọt dũa, cũng khó có thể thành châu báu... Vị đạo sư thần bí kia của hắn cũng rất tài giỏi, nếu như đổi thành hai ta đến dạy Tiêu Sơn, tuyệt đối không đạt tới loại hiệu quả này.

Áo Thác cảm so sánh nói. Phất Lan Khắc quay đầu đi. Nhìn trong phòng cười nói:

- Khà khà….Tiêu Sơn, ngươi đã thu thập xong???

Theo Phất Lan Khắc thanh âm vừa dứt, bóng dáng Tiêu Sơn cũng chậm rãi từ phòng trong đi ra. Vỗ nhẹ nhẹ một ít dược phấn còn dính trên quần áo bình thường, ánh mắt đảo qua trên gương mặt mọi người trong đại sảnh, hắn khẽ mỉm cười gật đầu.

Nhìn thấy Tiêu Sơn trông lại, các vị Luyện Dược Sư bên trong đại sảnh cũng hướng về hắn tươi cười thân thiện. Mặc dù thân phận địa vị bọn họ ở Hắc Nham thành này cơ hồ là đứng đầu, ngày thường ai thấy đều phải cung kính lên tiếng chào hỏi, song trước mặt vị Tiêu Sơn đã biểu hiện ra ngoài thiên phú luyện dược, lại làm cho bọn họ không dám có chút nào chậm trễ, dù sao không thể nói ngày sau, Tiêu Sơn này thành tựu còn muốn cao hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Tiêu Sơn đi tới, Phất Lan Khắc hướng đám thủ hạ phất phất tay, một người vội vã bước nhanh đi ra đại sảnh. Một lát sau, dùng ngọc bàn nâng một bộ trường bào màu đen tinh xảo tiến vào.

- Đây là trang phục đặc chế của Ngũ phẩm Luyện Dược Sư. Tài liệu của loại trường bảo này trước khi đem đi chế tạo sẽ được bỏ vào trong ao dược bồi dục của công hội để tiến hành xâm bào. Cho nên, người cũng đừng nên xem thường nó. Sau khi mặc vào, trong vải dược dịch đã được thấm vào, khi cùng không khí tiếp xúc sẽ từ từ tản mát ra mùi vị kì dị. Loại mùi vị này hiệu quả có thể khiến cho chủ nhân trong mọi thời khắc vẫn duy trì được trạng thái thanh tỉnh. Hơn nữa, ở dưới kích thích của loại mùi vị này, da thịt trên cơ thể sẽ trở nên có chút mẫn cảm. Đồng dạng, thì có thể khiến cho Luyện Dược Sư khi luyện chế đan dược, đối với việc khống chế hỏa hầu sẽ càng thêm dễ dàng hơn một chút.

Tiếp nhận ngọc bàn, Phất Lan Khắc có chút đắc ý đem công năng trường bào này kể lại rõ chi tiết:

- Đồng thời, nó còn sở hữu công năng miễn dịch với một ít độc tính. Còn có, trải qua đặc thù chế tạo của công hội. Loại trường bào Luyện Dược Sư này có lực phòng ngự có thể so với áo giáp bình thường còn muốn chắc chắn hơn rất nhiều. Nếu không phải bởi vì giá trị chế tạo quý hiếm, khó có khả năng chế tạo nhiều, nếu không đã sớm bị đế quốc đoạt lấy làm trang bị quân dụng rồi.

Nghe Phất Lan Khắc giới thiệu như vậy. Tiêu Sơn cũng có chút ngạc nhiên. Hắn cũng không nghĩ đến, một bộ y bào nhìn bề ngoài hoa lệ vậy mà vẫn có được đông đảo công năng như thế làm cho người ta trông mà thèm.

- Khó trách rất nhiều Luyện Dược Sư đều thích gia nhập Luyện Dược Sư công hội, loại đãi ngộ này, thật sự làm cho người ta rất động tâm a...

Tiếp nhận hắc sắc trường bào tinh xảo, Tiêu Sơn tại phía trên đảo qua, chỉ thấy vị trí nơi ngực có đính một chiếc huy chương Luyện Dược Sư, trên huy chương, mặt ngoài dược đỉnh phong cách cổ xưa, hai đạo hoa văn giống như thủy ngân, như một vật sống bình thường, không ngừng rung động.

Bàn tay mơn trớn trên hắc bào, luồng xúc cảm mềm mại tựa như da thịt mơn mởn của nữ tử bình thường, cực kì tuyệt vời.

- Khà khà... Luyện Dược Sư, không hổ là nghề nghiệp cao quý nhất Đấu Khí đại lục a, mới chỉ là cái trường bào này thôi, sợ rằng giá trị chế tạo đã không thấp hơn trăm vạn kim tệ.

Tiêu Sơn lật xem trên dưới hắc sắc trường bào, hắn liền mỉm cười thu nó vào trong không gian giới chỉ.

Nhìn thấy bộ dáng hài lòng của Tiêu Sơn, Phất Lan Khắc khẽ mỉm cười, Luyện Dược Sư thật sự có đủ khả năng tạo thành sức ảnh hưởng thật lớn, vì có thể đem năng lượng cường đại của nghề nghiệp cao quý này tụ tập cùng một chỗ, Luyện Dược Sư Công Hội, thật sự vì thế mà tốn không ít tâm tư..

- Tốt lắm, khảo hạch đã xong, mọi người cũng giải tán đi thôi.

Phất Lan Khắc hướng mọi người trong đại sảnh phất phất tay, sau đó xoay người đối với Tiêu Sơn cười nói:

- Tiêu Sơn tiên sinh, người có thời gian không? Ta nghĩ chúng ta có lẽ có thể tâm sự một chút chứ???

Nghe vậy. Tiêu Sơn cười gật đầu, mỉm cười nói:

- Cũng tốt, vừa lúc ta cũng có chuyện muốn nhờ Hội Trưởng giúp hỗ trợ.

Tuyết Mỵ, Lâm Phỉ, các ngươi cùng mấy tiểu tử thông qua khảo hạch đi lĩnh huy chương Nhất phẩm Luyện Dược Sư cùng y bào đi, chúng ta còn có chút việc, không thể cùng các ngươi đi được.

Mỉm cười với Tuyết Mị, Phất Lan Khắc cùng Áo Thác liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người dẫn đường đi tới bên ngoài đại sảnh.

Nhìn này loại đãi ngộ khác nhau hoàn toàn, Lâm Phỉ chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, sau đó bất mãn hướng về phía bóng lưng Phất Lan Khắc làm cái mặt quỷ, lầm bầm nói:

- Đúng là bất công!

- Đi thôi, đừng oán giận nữa, người ta có tư cách để sư phụ bất công, nếu không phục, ngươi cũng lập tức đi thi khảo hạch Ngũ phẩm Luyện Dược Sư đi.

Tuyết Mỵ đứng dậy đối với đại sảnh bước ra ngoài, khẽ cười nói.

- Hừ...

Lâm Phỉ khẽ hừ một tiếng, mặc dù cước bộ theo sau, bất quá trong giọng nói rõ ràng không có bao nhiêu sức lực.

- Khảo hạch Nhất phẩm Luyện Dược Sư đã có chút miễn cưỡng rồi, còn Ngũ phẩm... Nàng cũng không phải không biết tự lượng sức.

Trong thư phòng tĩnh lặng, Phất Lan Khắc cười híp mắt hướng Tiêu Sơn nói.

Tùy ý ngồi xuống ghế, Tiêu Sơn đi thẳng vào vấn đề cười nói:

- Hai vị Đại Sư, có chuyện cần hỏi sao, chỉ cần là không dính dáng đến vấn đề giới hạn của ta, ta hẳn là sẽ không giấu diếm.

Nói đến chỗ này, Tiêu Sơn trong mắt xẹt qua thoáng hiện một nét giảo hoạt, giới hạn này ở chỗ nào, đó là do hắn tùy tiện thiết trí.

- Ha ha….. Thật sự là một tên giảo hoạt mà.

Cười lắc đầu, sống mấy mươi năm, Phất Lan Khắc tự nhiên hiểu được ý tứ trong giọng nói Tiêu Sơn.

- Nếu hiện giờ người đã ở công hội đăng ký, chúng ta đây tự nhiên cũng muốn thực hiện một ít việc công…. Ừm... Người lúc trước tư liệu đăng ký, về phần đạo sư... hình như có điểm không đúng phải không? Tại trong trí nhớ của ta, trong Gia Mã đế quốc, tựa hồ cũng không có một luyện dược Đại Sư nào tên là Thiên Đế.

Trong tay giơ giơ lên tư liệu lúc trước Tiêu Sơn đăng ký, Phất Lan Khắc cười hỏi.

- Xin lỗi. Tại lúc đi ra, sư phụ của ta có nói qua, không thể bại lộ tin tức của ông ấy. Bất quá ông ấy cũng chưa từng có đăng kí tại công hội.

Giang tay choàng lên ghế, Tiêu Sơn ngồi chễm chệ nói.

Nghe vậy, Phất Lan Khắc cùng Áo Thác đều là bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra muốn từ trong miệng tiểu gia hỏa này tìm được tin tức về sư phụ hắn là không thể.

- Được rồi, nếu ngươi đã không muốn nói, chúng ta cũng không làm khó dễ ngươi, tại bên trong Gia Mã đế quốc, cũng đúng là có một ít ẩn sĩ cường giả, cũng không mong được người khác biết được.

Thở dài một hơi, Áo Thác trầm ngâm một chút, hỏi:

- Một vấn để cuối cùng, thật sự người muốn khảo hạch Thất phẩm Luyện Dược Sư??

- Đúng vậy. Không biết ý hai vị như thế nào?

Cười cười gật đầu, Tiêu Sơn nhìn hay người đầy thâm ý nói.

Nghe vậy, Phất Lan Khắc cùng Áo Thác đều là sửng sốt, bỗng nhiên chợt hiểu gật đầu:

- Khó trách... Đến Ngũ phẩm đan dược cũng luyện chế được. Như vậy thành tựu của người chắc hẳn phải đạt đến Lục phẩm đỉnh phong. Ta nói có đúng không, Tiêu Sơn tiên sinh?

- Hai người đoán xem…..

Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng nói. Phất Lan Khắc cười khổ, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, quên đi, người có chuyện gì muốn chúng ta giúp đỡ, hiện tại cứ nói ra, nếu là trong khả năng của ta sẽ cố gắng hết sức!!!

- Hắc hắc. Không biết hai vị có hứng thú làm một cuộc giao dịch?

- Giao dịch? Giao dịch gì?

Phất Lan Khắc giật mình hỏi. Nhếch miệng cười cười, Tiêu Sơn chép miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người, sau đó nhẹ giọng nói:

- Thứ nhất, ta sẽ trợ giúp cho các vị luyện một loại Đan dược Thất phẩm bất kỳ , nhưng nguyên liệu các vị phải tự chuẩn bị.

Tiêu Sơn nói đến đây liền dừng lại, mỉm cười chờ xem thái độ của Áo Thác và Phất Lan Khắc. Hai người này nghe xong liền giật mình không nhẹ, trong lòng thầm nghĩ: “Tên này tự tin vào khả năng Luyện dược như vậy, liệu có thể tin được không??”

Ngay sau đó, Áo Thác liền ra hiệu cho Phất Lan Khắc, hắn liền hiểu ý gật đầu nhìn Tiêu Sơn nói:

- Cái này hai chúng ta đều nhất trí. Tuy nhiên, không biết ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm Luyện được Thất phẩm Đan dược???

Phất Lan Khắc vừa dứt lời, Tiêu Sơn liền âm thầm gật đầu, trong lòng càng đánh giá cao hai người trước mắt này lên một bậc. Cũng phải thôi, bây giờ để luyện được Đan dược Thất phẩm đâu phải ai cũng có thể luyện được, điều này thực sự phải Thất phẩm Luyện Dược Sư thực thụ mới dám luyện ra Thất phẩm Đan dược. Thường thường thì một Luyện Dược Sư Thất phẩm nếu xét về tuổi tác, cũng không hề thấp. Đương nhiên, trong Đấu Khí Đại Lục này cũng có rất nhiều các yêu nghiệt hàng đầu, có trình độ vượt cấp Luyện Dược, nhưng về tuổi tác ít nhất cũng tầm trung tuổi. Thế nhưng để đạt đến trình độ yêu nghiệt như của Tiêu Sơn, mười sáu tuổi Ngũ phẩm Luyện Dược Sư, mọi người còn có thể nghe được. Nhưng để luyện chế Thất phẩm Đan dược, điều này khiến hai người bọn họ vô pháp tin được.

Suy nghĩ một lát, Tiêu Sơn cười nói:

- Chắc khoảng bảy đến tám thành.

Sau khi nghe xong Tiêu Sơn trả lời, hai người âm thầm thở phào một hơi. Kết quả này gần như mong đợi của bọn họ. Gì chứ, luyện chế Ngũ phâm Đan dược chắc chắn trăm phần trăm, mà luyện chế Thất phẩm Đan dược mà cũng như vậy thì quả thật hai người bọn họ sẽ nghi ngờ nhân sinh mất.

Tiêu Sơn thấy hai người trên gương mặt không ngừng biến ảo liền lên tiếng:

- Hai vị…. Ta cần một loại đồ vật, không biết hai vị Đại Sư có thể hỗ trợ điều tra trên các vị Luyện Dược Sư khác được hay không?

- Vật đó là gì?

- Băng Linh Hàn Tuyền.?

- Băng Linh Hàn Tuyền.?

Nghe danh xưng từ trong miệng của Tiêu Sơn, Phất Lan khắc cùng Áo Thác sửng sốt một hồi, sau đó nói:

- Băng Linh Hàn Tuyền cực kỳ thưa thớt, lại vô cùng quý giá, hơn nữa lấy thực lực bây giờ của người, căn bản không cần loại đồ vật này?

Tiêu Sơn cười nói:

- Ta xác định rất cần thứ này, hai vị Đại Sư, các người có biết tại Luyện Dược Sư Công Hội có ai có hay không? Nếu như có người có, ta có thể đưa ra điều kiện đủ để khiến hắn hài lòng.

- Tiêu Sơn, ngươi cần phải biết, Băng Linh Hàn Tuyền không phải chỉ dùng Kim tệ là mua được. Hơn nữa, nếu người khác có thứ này cũng khó có thể đưa ra trao đổi a

Phất Lan khắc lắc đầu nói.

- Ta tự nhiên biết, nhưng vẫn mời hai vị Đại Sư điều tra cho.

Tiêu Sơn gật đầu, có chút khách khí nói.

Thấy Tiêu Sơn kiên trì như vậy, Phất Lan Khắc nhìn phía Áo Thác một chút, gật đầu xác nhận.

- Người chờ một lát……

Áo Thác đứng dậy, nói với Tiêu Sơn một tiếng, sau đó xoay người đi vào thư phòng bên cạnh.

Lão gia hỏa này cũng là phó Hội Trưởng Luyện Dược Sư Nham Thành, mặc dù thường ngày không làm gì, ít quản lý đến sự vụ của Công Hội. Bất quá những vụ giao dịch khác, bình thường là do hắn chủ sự.

Phất Lan Khắc đưa mắt nhìn Áo Thác tiến vào thư phòng, nhìn Tiêu Sơn cười nói.

Mỉm cười gật đầu, bàn tay của Tiêu Sơn khoát lên tay ghế. Chậm rãi bưng chén trà nhấp một hớp, khuôn mặt Phất Lan Khắc tùy ý ngước lên, nhìn Tiêu Sơn bộ dáng trấn tĩnh, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc:

- Băng Linh Hàn Tuyền thật sự rất trọng yếu đối với hắn sao?

An tĩnh chờ đợi một hồi lâu, Áo Thác mới ôm một quyển sách cổ dày, từ trong phòng bước ra, em đặt ở trên mặt bàn, quay đầu nhìn Tiêu Sơn bất đắc dĩ nói:

- Xin lỗi, ta đi tìm các cuộc giao dịch mới nhất của Gia Mã đế quốc, cũng không phát hiện có ai có được Băng Linh Hàn Tuyền.

- Vật kia thật sự là rất thưa thớt, hơn nữa nó cần sự bảo tồn cự kì nghiêm khắc. Ta nhớ kỹ trước đây từng có một vị Tứ phẩm Luyện Dược Sư từng ở chỗ lạnh vô cùng, may mắn kiếm được một ít Băng Linh Hàn Tuyền. Bất quá bởi vì cất giữ không cẩn thận, liền bị hóa thành một đám sương trắng tiêu tán mất, thật đáng tiếc….. Hazzz…..

Áo Thác có chút tiếc nuối nói.

Nghe vậy, Tiêu Sơn nhẹ lắc đầu, hắn cười nói:

- Hazz. Nếu như thật sự không có, vậy thì thôi vậy. Thật là làm phiền hai vị.

Nhìn thấy Tiêu Sơn chuẩn bị rời đi, Phất lan Khắc trong lòng hơi khẩn trương, liền nghiêng đầu về phía Áo Thác nhẹ giọng hỏi:

- Thật sự không có?

Bàn tay vỗ vỗ vào quyển sách dày, Áo Thác lắc đầu:

- Không có là không có!

- Nếu như nơi này không có, vậy ngươi thử đi Đấu giá hội xem sao. Nói không chừng có thể có.

Phất Lan Khắc sợ Tiêu Sơn chán nản liền an ủi nói. Suy nghĩ một hồi, Tiêu Sơn lại tiếp tục mở miệng nói:

- Nếu thật sự không có Băng Linh Hàn Tuyền, hai vị không biết có nguyên liệu Luyện chế Hóa Hình Đan không?

Áo Thác trầm ngâm một hồi, sau đó liếc mắt sang Phất Lan Khắc, thấy hắn gật đầu liền mỉm cười nói:

- Mặc dù Băng Linh Hàn Tuyền chúng ta không có, nhưng nguyên liệu luyện chế Hóa Hình Đan chúng ta cần có Đan Phương mới biết được trong Công Hội thật sự có hay không?

Tiêu Sơn không khách khí ném luôn Đan phương cho hai lão già này. Áo Thác sau khi nhìn thấy Đan phương ánh mắt liền trở nên nóng rực, nhanh chóng giật nó từ Phất Lan Khắc để quan sát, Thất phẩm Đan Dược Hóa Hình Đan từ trước đến nay chỉ có trong truyền thuyết, lịch sử của Hắc Nham Thành chưa từng một Luyện Dược Sư nào có thể luyện chế được Đan Dược bực này. Phất Lan Khắc thấy Áo Thác có những hành vi xấu hổ như vậy liền ho khan một tiếng, sau đó nhìn Tiêu Sơn cười nói:

- Tiêu Sơn, nguyên liệu luyện chế Hóa Hình Đan cơ bản chúng ta có, ngoại trừ Hóa Hình Thảo có chút khó khăn, nhưng nếu người thực sự cần, chúng ta có thể để lại nó cho người. Tuy nhiên, hiện nay chúng ta chỉ có nguyên liệu đủ để người luyện chế một lần thôi, nếu muốn nhiều hơn, chúng ta phải báo cáo về tổng bộ.

Tiêu Sơn nghe vậy liền hiểu ra, nhẹ nhàng gật đầu:

- Tốt….. Vậy điều kiện cần trao đổi là gì? Phất Lan Khắc Đại Sư?

- Ha…. Ha…. Nói chuyện với người thông minh thật dễ dàng. Tuy nhiên, chúng ta không cần điều kiện gì để trao đổi, coi như là hai lão già này bán cho người một cái nhân tình là được rồi.

Tiêu Sơn nghe xong liền lấy ra hai viên Đan dược sau đó ném cho hai lão già này rồi nói:

- Được thôi. Đây là Ngũ phẩm Đan Dược Ngũ Văn Thanh Linh Đan, công dụng của nó vượt xa Đan Dược bình thường, có thể tăng lên một Đại cảnh giới đối với người có tu vi dưới Đấu Hoàng mà không phải chịu bất kỳ di chứng nào. Đương nhiên, hiệu quả của nó chỉ có thể một lần sử dụng. Nói như vậy hai vị hiểu ý ta rồi chứ?

Áo Thác cùng Phất Lan Khắc nghe xong liền chấn kinh, vội vàng kiểm tra Đan Dược. Nhìn hai viên Đan Dược óng ánh tỏa ra mùi hương thơm ngát, xung quanh hai viên Đan Dược lộ rõ ra ba đường vân, thân hình hai người liền triệt để hóa đá. Phất Lan Khắc tay cầm hai viên Đan Dược, giọng run run nói:

- Đây là….. Đây là Ngũ phẩm Đỉnh phong Đan Dược.

Áo Thác lúc này cũng gật đầu, trong nội tâm lại vô cùng hưng phấn nói:

- Đan vân….Lại có Tam vân…. Thật sự…. Cho chúng ta sao?

- Đúng vậy.

Tiêu Sơn cười tươi, chậm rãi nói. Phất Lan Khắc vừa nghe hắn dứt lời liền thu luôn hai viên Đan Dược vào giới chỉ, sau đó phân phó cho hạ nhân chuẩn bị nguyên liệu trước ánh mắt hậm hực của Áo Thác. Tiêu Sơn sau khi nhận được nguyên liệu mình cần, thiết nghĩ đã đến lúc phải rời đi liền chắp tay nói:

- Như vậy ta xin cáo từ.

Tiêu Sơn nói xong sau đó liền muốn xoay người bước đi.

Nhìn thân ảnh Tiêu Sơn chuẩn bị rời đi, Áo Thác trầm ngâm đột nhiên lên tiếng nói:

- Chờ một chút, Tiêu Sơn tiên sinh!!!!

- Ân?

Tiêu Sơn hơi sửng sốt, nghi hoặc xoay người nhìn Áo Thác đang trầm tư.

- Thật sự tiên sinh ngươi rất cần Băng Linh Hàn Tuyền?

Áo Thác mí mắt trực nhảy hỏi dò.

- Ân!

Tiêu Sơn gật đầu. Nhìn bộ dáng đang suy nghĩ của Áo Thác, trong lòng Tiêu Sơn khẽ nhúc nhích, thanh âm mang theo có chút ý mừng:

- Áo Thác Đại Sư, chẳng lẽ ngươi có Băng Linh Hàn Tuyền?

Một bên, Phất Lan Khắc cũng có chút kinh ngạc, chằm chằm nhìn Áo Thác, hiển nhiên hắn cũng không biết rõ tình hình.

- Haha…. Ta tự nhiên là không có vật kia.

Cười lắc đầu, Áo Thác nhìn khuôn mặt thất vọng của Tiêu Sơn, không khỏi cười nói:

- Bất quá, ta nhìn thấy vật này ở chỗ của một tên cổ quái.

- Nha? Có phải là Cổ Đặc?

Tiêu Sơn bất ngờ hỏi.

- Phải….. Phải….. Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở người một tiếng, muốn lấy vật đó từ trên tay tên kia, nếu như không có vật cho hắn thỏa mãn, chắc chắn là không được.

Áo Thác cười cười nói. Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, giật mình hỏi lại:

- Người…. Người…. Làm sao biết hắn tên Cổ Đặc??? Người có mối quan hệ gì với hắn?

- Ta trước đây có gặp qua Cổ Hà nên cũng biết sơ sơ. Cổ Đặc tính tình khá cổ quái. Nhưng hai vị yên tâm, dù là Cổ Đặc hay có là ai đi chăng nữa ta đều muốn giao dịch.

Tiêu Sơn nhẹ giọng giải thích.

- Lão già này … Người không nói đến tên hắn đã dị thường thì thôi,lại còn quý bảo như mạng phải không?

Phất Lan Khắc nghe xong đột nhiên kinh ngạc lên tiếng nói.

- Ân….. Chính là hắn…… Lần trước ta đến chỗ hắn, tựa hồ nghe hắn nhắc tới Băng Linh Hàn Tuyền. Bất quá, lão gia hỏa thật là nhỏ nhen, đến cả xem cũng không nỡ cho ta liếc mắt một cái..

Áo Thác híp mắt cười nói.

- Hắn chắc là ở Hắc Nham Thành?

Tiêu Sơn nghi hoặc.

- Ân, đúng vậy….

Cười gật đầu, Áo Thác liếc mắt về phía Tiêu Sơn cười nói:

- Người thật sự muốn đi tìm hắn?

Áo Thác quay đầu nói vói Phất Lan khắc:

- Như vậy để ta bồi tiếp Tiêu Sơn tiên sinh đi, chỉ sợ người không muốn gặp lão gia hỏa kia mà thôi.

- Đi thôi, đi thôi, nhìn thấy hắn thuận tiện mang theo câu nói. Tốt nhất hắn đừng đến Luyện Dược Sư Công Hội, nếu không cho dù hắn có Cổ Hà bảo vệ ta cũng sẽ tìm hắn phiền toái..

Phất Lan Khắc bĩu môi nói. Hiển nhiên hắn đối với tên đáng ghét kia có chút sợ hãi.

Có chút hả hê, Áo Thác nhìn Tiêu Sơn nói:

- Hắc hắc….. Đi thôi. Bất quá cuối cùng có thành hay không thành, thì phải dựa vào người vậy.

Nghe vậy, Tiêu Sơn gật đầu, sau đó theo Áo Thác ra khỏi Luyện Dược Sư Công Hội, đi theo dọc đường, không ngừng có người luôn miệng chào hỏi với Áo Thác đang lạnh nhạt.

Mà khi bọn Hắn nhìn về Tiêu Sơn đang theo sau phía sau Áo Thác, Tất cả đều sửng sốt, Ánh mắt đều dừng lại nơi huy chương biểu tượng Ngũ phẩm Luyện Dược Sư, cùng với trường bào đen kịt, mọi người có chút khiếp sợ nhìn Tiêu Sơn. Tuổi còn trẻ mà đã là Ngũ phẩm Luyện Dược Sư, trong lòng bọn họ quả thật kịch liệt rung động.

Không để ý đến ánh mắt nhòm ngó của mọi người, Tiêu Sơn đi theo Áo Thác đi trong Hắc Nham thành khoảng mười cái ngã tư đường, làm cho đầu óc có chút bực mình, mãi rồi mới gần chỗ hẻo lánh phía Nam thành, thì thấy trong góc có một tòa nhà cổ quái mới dừng lại.

Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cổ quái, Áo Thác thở phào một hơi, quay đầu nói với Tiêu Sơn:

- Nơi này là trú địa của tên Cổ Đặc, Ta đi vào trước, người ở đây chờ một chút, vạn vạn lần không nên đi lung tung!

Vẫy tay với Tiêu Sơn, Áo Thác tiến lên hai bước, đẩy cửa phòng, song người còn chưa đi vào, một cỗ kình khí hung mãnh mang theo bột phấn màu đen từ bên trong nhà hùng dũng phun ra.

Thình lình xảy ra biến cố, làm cho Tiêu Sơn có chút bất ngờ.

Bên trong gian phòng, bột phấn sắp phun ra phía ngoài gian phòng, Áo Thác bĩu môi, cánh tay vung lên, kình khí hùng mãnh hơn xuất hiện, sau đó đem tất cả bột phấn màu đen toàn bộ đẩy trở về.

Khi bột phấn màu đen từ từ tiêu tán, lúc này mới lộ ra căm phòng, Vỗ vỗ tay, Áo Thác ngiêng đầu đối với Tiêu Sơn cười nói:

- Lão gia hỏa này rất thích trêu chọc mọi người, bột phấn màu đen vừa rồi mặc dù không làm cho người ta trúng độc, bất quá nếu da dẻ dính vào thì sẽ bị ngứa ngáy rất khó chịu. Được rồi….. Vào thôi.

Áo Thác dẫn đầu đi vào căn phòng, Tiêu Sơn không chút do dự liền quyết định đi vào.

Bước vào căn phòng, một thanh âm vang dội của cánh cửa đóng lại, làm cho Tiêu Sơn lần nữa bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt lúc này liền đảo qua căn phòng. Đi theo Áo Thác sau khi mấy lần bị công kích, rốt cuộc cuối cùng cũng đi đến được thượng tầng của tòa nhà.

Đi hết cầu thang cuối cùng, Tiêu Sơn nhìn cuối cungc hành lang có một cái cửa gỗ, liền nghiêng đầu hỏi Áo Thác:

- Hẳn là nơi này chứ?

Áo Thác gật đầu, cúi đầu liếc mắt tại cầu thang bị một chất lỏng có tính chất ăn mòn, hòa tan ra, thành mấy cái lỗ, khóe miệng hơi co quắp, cắn răng nói:

- Này…... Lão hỗn đản, Luyện Dược nghiêm chỉnh thì không học, lại đi học mấy cái lưu manh này ….

Nghe thanh âm oán giận, Tiêu Sơn đứng một bên ánh mắt liền híp lại.

- Nghiêm chỉnh luyện dược cái rắm, Mấy cái này của lão tử cái nào không nghiêm chỉnh, Đừng tưởng rằng Ngươi là Phó hội trưởng Luyện Dược Sư Công Hội, lão tử cũng dám đuổi ngươi đi ra ngoài!

Trong căn phòng cuối hành lang, đột nhiên vang lên thanh âm già nua tức giận mắng.

- Ngươi mới là lão bát đản ấy!!!!!

Đảo cặp mắt trắng dã, Áo Thác hậm hực vẩy vẩy tay áo mang theo Tiêu Sơn đi tới căn phòng cuối hành lang hung hăng dũng chân đá thẳng vào cửa.

- ĐANG…..

Bàn chân đá thẳng vào cánh cửa, một tiếng vang thanh thúy của sắt thép vang lên. Tiêu Sơn thấy thế, khóe mắt hơi cong lên. Nhìn khuôn mặt già nua của Áo Thác đang vặn vẹo, hắn liền lùi ra sau mấy bước.

- Ha ha….. Ngươi cái lão già này, lần trước bị ngươi đá hư đi một cánh cửa, lão tử liền nhười đến thay bằng một cánh của thép tinh chế. Ha ha….. Ngươi thích không?

Bên trong căn phòng, một làn nữa lại vang lên thanh âm già nua, chỉ bất quá tiếng cười lần này mang theo một chút hả hê.

- Lão vương bát đản …

Khuôn mặt vặn vẹo liền hút một ngụm lương khí, sắc mặy Áo Thác từ đỏ chuyển thành xanh mét. Đấu Khí trong thân thể chận rãi bốc lên, cuối cùng đem Áo Thác vậy trong đó, giống như một người lửa.

- Đấu Khí thật mạnh. Thực lực của Lão ít nhất là cấp bậc Đấu Linh?

Nhìn thân thể Áo Thác bốc lên Đấu Khí, Tiêu Sơn thầm nghĩ.

Thân thể bị Đấu Khí bao vây, Áo Thác một lần nữa hung hăng đá cánh cử thép.

- Thình thịch!

Hành lang Mang theo một thanh âm nặng nề, cánh của thép bị đạo Đấu Khí trực tiếp đá căn phòng thẳng vào.

- A! lão hỗn đản, Ngươi thật sự dám???

Nhìn cánh của bị đá văng, Bên trong nhất thời truyền ra một tiếng khiển trách.

- Hừ…..

Sắc mặt xanh mét hừ lạnh một tiếng, hai chân Áo Thác có chút không phối hợp đi thẳng vào căn phòng, Ánh mắt nhất thời đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở phía phòng có một vị lão nhân cực kỳ lôi thôi, cười lạnh nói:

- Cổ Đặc, ngươi tin hay không tin, một ngày nào đó ta đưa thông tin tất cả những thứ trong Bảo tàng của ngươi công bố ra ngoài?

- Hắc hắc……Đừng.. Đừng.. Chỉ đùa một chút thôi mà…..

Nghe vậy, áo xám lão già lôi thôi vội vàng khoát tay áo, tiến lên cười làm lành nói.

- Hừ…..

Lắc lắc tay áo, Áo Thác quay đầu ra cửa nói:

- Tiêu Sơn tiên sinh, mời vào!

- Ách. Ngươi mang người khác tới? Ngươi muốn làm gì?

Nhìn thấy cử động của Áo Thác, Cổ Đặc trừng mắt cẩn thận hỏi.

Bĩu môi, Áo Thác mặc kệ Cổ Đặc đang hỏi.

Chậm rãi tiến vào trong phòng, Theo thói quen ánh mắt Tiêu Sơn đảo qua một vòng, trong gian phòng có thấy một ít vật đang trưng bày trên mặt bàn thủy tinh, Khuôn mặt thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

- Hỏa Tâm Thất Liên Hoa? Huyết Linh Thảo? Lam Nham Tâm Thạch?...

Nhìn một loạt những kỳ trân xem như khó gặp này, Tiêu Sơn không khỏi hít một hơi dài. Nơi này cất giấu quả thật hết sức là phong phú đi a…..

- Hắc..hắc.. Tiểu tử, ngươi xem cái gì đây chứ? Muốn đánh chủ ý lên bảo bối của ta sao?

Nhìn thần sắc của Tiêu Sơn. Cổ Đặc vội vàng nhảy lên, vẻ mặt hung ác căm tức nhìn Tiêu Sơn.

- Ách..

Tiêu Sơn xấu hổ thu hồi ánh mắt, Con mắt chằm chằm nhìn vào lão già lôi thôi trức mặt, Trong lòng rất khó tưởng tượng vị lão giả gầy yếu này chính thân ca ca củả người danh chấn Gia Mã đế quốc Đan Vương Cổ Hà.

- Haha….. Từ trước tới nay ta vẫn chưa gặp được nhiều bảo vật như vậy, nên có đôi chút thất thố. Xem ra có những thứ này, trong cả Gia Mã đế quốc không thể có người nào so được.

Tiêu Sơn mỉm cười nói.

- HAHA …Tiểu tử ngươi, miệng lưỡi rất ngọt, bất quá lời nói này tương đối là thật.

Nghe những lời vuốt mông ngựa của Tiêu Sơn, khuôn mặt già nua của Cổ Đặc lúc này mới nhu hòa một chút, không một chút khách khí đem những lời này nói tiếp.

- Đến chỗ này của ta rốt cuộc là có chuyện gì? Nói mau, công việc của ta rất là bề bộn.

Xoay người đi đến chỗ chất đầy đồ đạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.Cổ Đặc nhếc miệng hỏi.

- Chính là vị tiên sinh này có việc tìm ngươi.

Áo Thác đảo cặp mắt trắng dã, liếc mắt nhìn thấy chiếc ghế đầy bụi bẩn, đành bất đắc dĩ lắc đầu, đứng nói.

- Nga? Ta vừa lại không nhận ra hắn? Chẳng lẽ là ngươi có cái bảo bối gì muốn bán cho ta? Hắc Hắc…… Rất tốt!!!!! Chỉ cần có thứ làm cho ta hài lòng. Ta nhất định cũng sẽ cho ngươi cái giá hợp lý!

Hai mắt của Cổ Đặc hơi tỏa sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngón ta đang đeo giới chỉ của Tiêu Sơn cười nói.

- Không phải, Cổ Đặc, ta không phải tới bán bảo bối, ta nghĩ là muốn hỏi ngươi một chút …

Tiêu Sơn lắc đầu, ánh mắt híp lại tập trung nơi khuôn mặt của Cổ Đặc, nhẹ giọng nói:

- Ta nghĩ hỏi một chút, trong tay ngươi có phải có hay không Băng Linh Hàn Tuyền?

Nghe vậy, Cổ Đặc đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu giống như một cái cối xay gió:

- Không có….. Ta không có, ngươi tìm lầm người rồi, Ta không có vật ấy!

Nhìn bộ dáng vô lại của Cổ Đặc, Tiêu Sơn cười khổ lắc đầu. Lúc hắn nói đến Băng Linh Hàn Tuyền, Hắn rõ ràng thấy khuôn mặt của Cổ Đặc lóe lên mà lại có chút ngạc nhiên. Có lẽ Lão ngạc nhiên là vì sao mình lại biết lão có Băng Linh Hàn Tuyền.

- Lão già này, đừng đùa nữa! Lần trước ngươi không phải cho ta biết, ngươi từ trong tay người khác đổi được một bình nhỏ Băng Linh Hàn Tuyền, ta nhớ rất kỹ đấy!

Áo Thác cười nói.

- Biến…………. Ngươi cái lão hỗn đản, sau này đừng đến chỗ của ta.

Bị vạch trần nói dối, Cổ Đặc nhất thời thẹn quá hóa giận mắng.

Áo Thác phất tay, nhìn Tiêu Sơn nói:

- Ta đã mang ngươi đến gặp hắn, như thế nào mà làm cho hắn đem Băng Linh Hàn Tuyền trao đổi cho ngươi, thì chỉ có thể dựa vào ngươi thôi. Ta ở phía ngoài chờ ngươi.

Nói xong Áo Thác liền bước ra khỏi phòng, Đến của phòng, bàn tay vỗ vỗ trên vách tường mấy cái, nhất thời một cánh cửa gỗ chậm rãi dâng lên. Một lát sau liền che căn phòng lại.

Nhìn thấy Áo Thác đi ra, Tiêu Sơn gật đầu, bàn tay vung lên, Đấu khí huy động đem tro bụi trên ghế phủi đi, sau đó ngồi đối diện với Cổ Đặc.

Nhìn cửa phòng đã đóng chặt, Cổ Đặc liếc mắt nhìn Tiêu Sơn, lầm bầm nói:

- Tiểu tử, đừng nghĩ ta có khả năng đem Băng Linh Hàn Tuyền trao đổi với ngươi.

- Cổ Đặc, a tin rằng trên thế giới này không thể không có giao dịch nào thành công. Chỉ là bởi vì đối phương không đưa ra vật phẩm làm cho họ động tâm.

Tiêu Sơn nhìn thật sâu vào Cổ Đặc một thoáng sau đó mỉm cười nói.

- Nha? Nếu ngươi đã biết, vậy còn ở nơi này làm cái gì? Đừng nói với ta ngươi cần Băng Linh Hàn Tuyền để đem đi cứu mạng ai đó, ta cũng sẽ không quan tâm.

Lông mày đen kịt có chút cau lại, Cổ Đặc liếc nhìn Tiêu Sơn đáp. Không cảm giác được Đấu Khí dao động trên người của Tiêu Sơn nên hắn cũng không dám càn rỡ quá. Nhưng chính lão cũng không tin Tiêu Sơn có thể xuất ra vật phẩm gì mà có thể khiến cho lão động tâm.

Bàn tay Tiêu Sơn nhẹ nhàng vân vê cằm, trong lòng như có điều suy nghĩ.

- Tiểu tử, ngươi thật có chút ý tứ. Bất quá, đừng có đem Công Pháp, Đấu Kỹ lấy ra, mặc dù chúng nó cũng rất trân quý, Bất quá ta cũng không cảm thấy hứng thú, ta thích nhất ……. là mấy cái thiên tài dị bảo.

Nhìn Tiêu Sơn, Cổ Đặc cũng có chút hứng thú, ngón tay chỉ vào chỗ để “kỳ trân dị bảo” híp mắt cười nói.

- Ta tin chắc sau khi ngươi xem qua vật phẩm trong cái bình ngọc này chắc chắn sẽ giao ra Băng Linh Hàn Tuyền.

Tiêu Sơn nhìn hắn mỉm cười nói. Ngón tay Tiêu Sơn nhẹ nhàng để trên mặt bàn, trầm mặc một lát, một cái bình ngọc nhỏ xuất hiện tại lòng bàn tay.

Nhìn bình ngọc phỉ thúy trên tay Tiêu Sơn, Cổ Đặc nhíu mày, trong mắt mơ hồ lộ ra thần sắc tò mò.

Tiêu Sơn chậm rãi mở nắp bình, sau đó đặt lên mặt bàn, nhất thời một cỗ Đan Hương lượn lờ dâng lên, mà linh khí của căn phòng nhỏ, tựa hồ cũng tăng lên rất nhiều.

Cảm nhận được linh khí ngày càng dày đặc xung quanh căn phòng, lại nhìn chằm chằm vào Đan Dược trong bình ngọc. Nhãn thần của Cổ Đặc hơi co rút lại, cánh tay khẽ phất, một cái hộp bạch ngọc liền xuất hiện trước tầm mắt của hai người.

- Hít……. Ngũ Văn Thanh Linh Đan, Lục phẩm Đan Dược đỉnh phong à? Ngươi là Lục phẩm Luyện Dược Sư?

Tiêu Sơn chỉ duy trì mỉm cười không đáp. Ở một bên, nhìn thấy bình đựng Đan Dược trên tay của Tiêu Sơn, Cổ Đặc cẩn thận đánh giá lại lần nữa viên Đan Dược, khuôn mặt bỗng chốc trở nên cứng đờ, hít sâu nói:

- Không đúng. Là tuyệt phẩm Đan Dược.…..

Không để ý đến ánh mắt cổ quái của Cổ Đặc, Tiêu Sơn tinh tế đánh giá cái hộp ngọc nhỏ không ngừng tản ra hàn khí lạnh như băng trên tay, cẩn thận mở nắp bình, lộ ra bên trong một dung dịch màu trắng nhũ chiếm khoảng nửa cái bình, phía trên mặt mơ hồ có thể thấy một ít băng đông cứng, khẽ hít nhẹ một hơi hàn khí trong đó, nhất thời trong cơ thể Đấu Khí cấp tốc vận chuyển, đem băng hàn chi khí toàn bộ bức ra.

Tiêu Sơn đưa tay vuốt vuốt tóc, ngạc nhiên phát hiện mặt trên dĩ nhiên đã bị một tầng băng mỏng bao trùm. Băng Linh Hàn Tuyền này không hổ là dị bảo khó gặp, khó trách khi thôn phệ Dị Hỏa phải có thứ này tương trợ. Mà nhờ vậy, Tiêu Sơn mới biết được uy lực của Dị Hỏa đến tột cùng có bao nhiêu kinh khủng, để đến nỗi phải dùng vài loại kì vật phối hợp mới có thể gia tăng xác suất thành công…

Cẩn thận đánh giá Băng Linh Hàn Tuyền trong chốc lát, xác nhận là thật lúc này mới đem bỏ vào trong cái hộp bạch ngọc.

- Đồ vật này đã lấy được, không có việc gì thì cũng nhanh đi đi…

Đau lòng nhìn Băng Linh Hàn Tuyền bị Tiêu Sơn cất vào trong nạp giới, Cổ Đặc ngoài mặt nhếch lên, trực tiếp phất tay đuổi người.

Lấy được cái cần lấy, Tiêu Sơn trong lòng thở phào một hơi, đối với Cổ Đặc chắp tay cười nói:

- Đa tạ Đại Sư thành toàn. Ngày sau nếu có cơ hội nhất định sẽ trở lại tìm ngươi giao dịch.

Bĩu môi, Cổ Đặc không khách khí nói:

- Biết thế đã! Nếu không có thì tốt nhất đừng tới làm phiền ta!

- Tất nhiên rồi!!! Nếu không có thứ gì đặc sắc, ta cũng sẽ không đến quấy rầy ngươi.

Cười híp mắt gật đầu, Tiêu Sơn nhìn mọi nơi trong phòng, thuận miệng hỏi:

- Quên mất một chuyện, Cổ Đặc!!!! Ngươi có Lục giai Ma Hạch không?

- Lục giai Ma Hạch ta không có, bất quá Ngũ giai Ma Hạch thật ra có một cái. Thế nào? Muốn không?

Đến đây, Cổ Đặc không tự chủ cười nói:

- Hắc hắc chỉ cần ngươi xuất được thêm một viên nữa, ta sẽ đổi cho ngươi!

Chà xát tay, Cổ Đặc vẻ mặt xem thường vội thu liễm, bộ dáng y như một lão hồ li gian trá.

- Cổ Đặc Đại Sư thật thích nói đùa.

Cười cười lắc đầu, Tiêu Sơn không phải là đứa ngốc. Ngũ giai ma hạch cũng đồng dạng trân quý, nhưng chỉ cần có thực lực là sẽ có được, còn Ngũ Văn Thanh Linh Đan thì nguyên liệu luyện chế đã rất khó tìm, mà quá trình Luyện Dược đòi hỏi quá cao, không phải là ai muốn cũng có được.

- Được rồi. Đồ vật cũng trao đổi xong. Ta nghĩ cũng nên rời đi thôi.

Hướng về phía Cổ Đặc chào một tiếng, sau đó Tiêu Sơn híp mắt lại, chậm rãi xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.

Cổ Đặc đặt mông ngồi trên ghế, lông mày có chút mịt mờ:

- Tiêu Sơn? Tên này có vẻ quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi. Ở đâu nhỉ?

Nghe tiếng bước chân truyền tới, Áo Thác quay mình lại, nhìn Tiêu Sơn đang đi tới không khỏi có chút ngạc nhiên nói:

- Thế nào tiên sinh? Lấy được rồi chứ?

Mỉm cười gật đầu, Tiêu Sơn nhìn Áo Thác chắp tay cảm tạ nói:

- Hôm nay nếu không phải Áo Thác Đại Sư hỗ trợ, chỉ sợ không biết đi nơi nào để tìm kiếm Băng Linh Hàn Tuyền mất.

- Việc nhỏ thôi mà. Bảo bối đó đặt trong tay lão gia hỏa đó chỉ tổ làm phí bảo vật, có thể khiến nó hữu dụng cũng là một chuyện mà ta nên làm.

Áo Thác cười lắc đầu, ánh mắt đảo qua thanh niên trước mắt có chút sợ hãi. Nhiều năm quen biết Cổ Đặc, hắn vốn cũng không có mấy hi vọng, dù sao cũng chả mấy ai tin người thanh niên Ngũ phẩm Luyện Dược Sư này có thể xuất ra loại kì vật gì…

Song người thanh niên mỉm cười trước mặt này, chính miệng hắn lại nói đồ vật đó đã tới tay, thật sự làm cho Áo Thác có chút tò mò, tò mò hắn đến tột cùng đã dùng vật gì để đổi lấy Băng Linh Hàn Tuyền trong tay lão già keo kiệt đó.

Bất quá trong lòng mặc dù có chút hiếu kì, nhưng Áo Thác cũng không có hỏi đến, làm một lão đầu sống đến từng này tuổi, tự nhiên biết đến một ít kiêng kị khi giao dịch, cho dù trong lòng hiếu kì vô cùng nhưng hắn cũng vẫn sáng suốt tránh vấn đề này để hỏi.

Áo Thác không hỏi, tất nhiên Tiêu Sơn sẽ không nhàn rỗi đi làm một chuyện vô vị như vậy. Hai người đều biết rõ lòng nhau liền nổ một tràng cười rồi đi ra khỏi tòa nhà cổ quái này.

- Tiên sinh còn cần một miếng Lục giai Ma Hạch phải không?

Đi ra khỏi căn phòng, nghe được Tiêu Sơn trong lúc vô ý tiết lộ nói, Áo Thác cười hỏi.

- Đúng vậy.

Tiêu Sơn nhẹ giọng nói:

- Hôm nay ta sẽ rời khỏi Hắc Nham thành, đi đến biên cảnh phía đông của đế quốc một chuyến, bởi vậy ta muốn chuẩn bị kỹ một chút.

- Đi biên cảnh đế quốc?

Nghe vậy Áo Thác sững người, chợt gật đầu cười, thoáng trầm ngâm nói:

- Như vậy đi, ngươi trước hết theo ta về Luyện Dược Sư Công Hội chờ đã, về phần Lục giai Ma Hạch ta sẽ trực tiếp phái người đi tới phòng đấu giá giúp ngươi tìm quản sự mua lấy một miếng, như vậy có thể giảm bớt thời gian đi đấu gí của ngươi.

Nghe được lời này, Tiêu Sơn cũng không khách sáo, cười gật đầu nói:

- Như vậy thì phiền toái tới Áo Thác Đại Sư rồi.

- Ha ha…, người đăng kí ở Luyện Dược Sư Công Hội Hắc Nham thành, tự nhiên cũng có thể xem như người một nhà. Điểm công việc ấy, chẳng đáng là bao…

Áo Thác lắc đầu cười nói.

Trong lời nói của Áo Thác mơ hồ có chút chủ động thiện ý, đối với cái này, Tiêu Sơn chỉ một thoáng chần chừ, sau đó là gật đầu. Ở Gia Mã đế quốc này, Luyện Dược Sư Công Hội không nghi ngờ gì là một quái vật không hề thua kém Vân Lam Tông. Cùng bọn họ quan hệ, chính mình cũng không có hại gì, mà ngày sau Luyện Dược nếu gặp tài liệu khó tìm thì cũng có thể thông qua bọn họ giao dịch mua lấy. Đối với chuyện tốt này, Tiêu Sơn cũng không có tránh né.

Đương nhiên, điều làm Tiêu Sơn không quá do dự liền đáp ứng là Luyện Dược Sư Công Hội, tổ chức này không quá ước thúc, trong những chuyện ngày thường, cũng không quấy rầy nhau, chỉ có thình thoảng Công Hội cần đến Luyện Dược Sư, sẽ phát thiếp mời một số dược sư đến tương trợ, hơn nữa sự tương trợ này cũng không miễn phí, mà có khoản bồi dưỡng rất rõ ràng.

Hai người vừa trở lại Luyện Dược Sư Công Hội, Áo Thác liền sai người đi mua sắm tam giai ma hạch, sau đó liền mời Tiêu Sơn vào trong phòng khách, tĩnh tâm chờ đợi.

Phòng khách rộng mở, Áo Thác đem một li trà bưng đến trước mặt Tiêu Sơn, trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên hỏi:

- Tiêu Sơn, ngươi lần này đi biên cảnh, đại khái sẽ đi bao lâu?

- Có lẽ là hai tháng.

- Hai tháng sao…

Ngón tay gõ nhẹ nhàng trên bàn, Áo Thác cười nói:

- Hai tháng sau tiên sinh người có đi Gia Mã Đế Quốc đô thành không?

- Đô thành?

Nghe vậy, Tiêu Sơn sửng sốt, hơi gật đầu, trong lòng cười lạnh nhủ thầm:

- Đương nhiên sẽ đi. Vân Lam Tông ở ngay ngoài đô thành, sao có thể không đi chứ.

- Ah….

Nghe nói thế, khuôn mặt Áo Thác lộ rõ ý cười hơn vài phần, ánh mắt nhìn Tiêu Sơn cũng thêm vài phần nhu hòa.

- Áo Thác Đại Sư, có việc gì thế?

Nhìn bóng dáng Áo Thác, Tiêu Sơn có chút kì quái hỏi.

- Đúng là có chút việc.

Cười gật đầu, Áo Thác nhẹ giọng nói:

- Hai tháng sau, Luyện Dược Sư đại hội sẽ cử hành tại đô thành, ta nghĩ lúc đó nếu ngươi rảnh rỗi có thể đến tham gia một chút, cái này đối với ngươi rất có lợi.

- Luyện Dược Sư đại hội sao??

Tiêu Sơn vân vê cằm, trong đầu bắt đầu tính toán.

- Luyện Dược Sư đại hội, không chỉ tụ tập đông đảo Luyện Dược Sư của Gia Mã đế quốc mà ngay cả một ít Luyện Dược Sư của các đế quốc lân cận cũng đến tham dự, đây chính là dịp trọng đại của Gia Mã đế quốc, bỏ qua thì có chút đáng tiếc a.

- Nếu như ngươi chuẩn bị đến đó tham dự, có thể đến Luyện Dược Sư tổng hội tìm Phất Lan Khắc, đến lúc đó chúng ta đều đã ở đấy.

Nhìn Tiêu Sơn sắc mặt dao động một chút, Áo Thác mỉm cười nói.

- Tốt thôi! Nếu như lúc đó ta rảnh rỗi, nhất định sẽ đến nhìn một chút.

Cười gật đầu, Tiêu Sơn đáp.

Nhìn thấy Tiêu Sơn đáp ứng, Áo Thác mới mỉm cười gật đầu, cùng hắn nói một ít chuyện về các vấn đề cần chú ý của đại hội.

Lúc hai người đang trò chuyện, người nhận nhiệm vụ đi mua Lục giai Ma Hạch cũng đã trở về, cung kính đem đến tay Tiêu Sơn.

Miếng Lục giai Ma Hạch này giá trị cũng không dưới năm ngàn vạn kim tệ, Tiêu Sơn đưa tấm Tử Kim Tạp cho Áo Thác bất quá bị hắn lắc đầu cự tuyệt. Lấy tài lực của Luyện Dược Sư Công Hội mà nói, số tiền đó cũng khá là đắt đỏ, khiến hắn cũng khá là đau lòng. Thế nhưng để duy trì mối quan hệ hữu hảo với Tiêu Sơn, một chút lòng thành này có đáng là bao.

Đối với miếng Lục giai Ma Hạch miễn phí này, Tiêu Sơn vui vẻ nhận lấy. Sau đó, hắn nhẹ phất tay một cái, hai bình Đấu Linh Đan liền xuất hiện ở trước mắt Áo Thác. Áo Thác lúc này thầm giật mình, đánh giá viên Đan Dược trong bình ngọc.

Sau khi cẩn thận đánh giá, khuôn mặt Áo Thác trở nên cứng đờ, vội vàng trả lại cho Tiêu Sơn nhưng hắn kiên quyết từ chối, nói đây là công sức của cả hai vị Đại Sư, do đó Áo Thác nên nhận lấy. Cuối cùng Áo Thác bất đắc dĩ phải nhận. Nhìn Áo Thác thu hai bình ngọc này, khóe môi Tiêu Sơn có chút giương lên.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, sau đó rốt cuộc Tiêu Sơn cũng cáo từ. Hôm nay hắn muốn lên đường rời khỏi Hắc Nham thành.

Cười tiễn Tiêu Sơn đi khỏi Luyện Dược Sư Công Hội, nhìn bóng dáng đang dần biến mất, Áo Thác mỉm cười nhẹ giọng nói:

- Tiêu Sơn, ta tại Luyện Dược Sư đại hội chờ ngươi, hi vọng ngươi có thể tỏa sáng ở nơi đó…

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.