Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Hà rời đi.... Nhiệm vụ sử thi

Tiểu thuyết gốc · 7646 chữ

Mặt trăng lặn..... Mặt trời mọc..........

Tiêu Sơn tỉnh lại trong trạng thái tu luyện. Trải qua một đêm hắn sử dụng gần như cạn sạch Đấu khí, cứ gần hết lại dùng đan dược để hồi phục, vì vậy nên linh hồn hắn khá mệt mỏi. Ổn định lại tâm thế, Tiêu Sơn nhanh chóng thu thập đồ đạc rồi rời khỏi phòng. Hít thở không khí buổi sớm mai, hắn nhắm mắt lại cảm nhận từng tia ánh sáng chiếu lên mình cảm giác vô cùng thoải mái.

Một cảm giác ấm áp trên khắp cơ thể của hắn. Tiêu Sơn nhẹ nhàng di chuyển chân tay đánh ra những đường quyền trong Càn Khôn Đại Na Di. Trong lúc đánh ra quyền rõ ràng hắn cảm nhận được tốc độ hấp thụ thiên địa linh khí từ bên ngoài với tốc độ vô cùng nhanh. Hơn nữa cảm giác lại vô cùng thoải mái giống như hắn hòa mình vào thiên nhiên vậy.

- Tiêu Sơn biểu đệ........

Bất chợt có tiếng gọi làm cho hắn giật mình bừng tỉnh lại từ việc rèn luyện. Hắn nhíu mày hướng về phía thanh âm đang phát ra. Hắn nhìn ra một thiếu nữ mặc tử y đang đi sánh vai một bên với với một thiếu niên mặc lam y. Khi thấy Tiêu Sơn, lam y thiếu niên nắm lấy tay của thiếu nữ. Tuy nhiên, không để cho thiếu niên được toại nguyện, nàng nhanh chóng né được vượt lên phía trước đến bên Tiêu Sơn mỉm cười nói:

- Tiêu Sơn ca ca..... Huynh đang làm gì vậy?

Người đến là Tiêu Viêm cùng với Tiêu Huân Nhi. Tiêu Viêm đưa tay nhưng vồ vào khoảng không, trong lòng thầm bực bội, lại nhìn thấy cảnh Huân Nhi lại bỏ rơi mình đi quan tâm Tiêu Sơn khiến hắn liền nhíu mày, song quyền bất giác nắm chặt lại. Tuy nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên. Tất nhiên những cử chỉ nhỏ như vậy không qua nổi mắt của Tiêu Sơn. Hắn mặc kệ Tiêu Viêm đang ghen tị nhìn lấy mình, nhìn nàng hỏi:

- Muội mới sáng sớm đã kéo đến chỗ ta rồi, có việc gì sao?

Huân Nhi âm thầm bĩu môi, nhéo hông hắn:

- Thối ca ca. Huynh lúc nào cũng phải có việc mới đến sao? Thế bình thường muội không thể đến à?

Tiêu Sơn giật nảy người. Mặc dù nàng nhéo hắn nhưng không hề sử dụng Đấu Khí nên cũng không quá đau lắm, nhưng hắn muốn nàng vui nên mới phải giả vờ đau đến nỗi phải kêu cha gọi mẹ ra:

- Uida..... Đau ta..... Bình thường muội cũng đến được mà.....

- Hừ...... Hừ...... Lần sau huynh còn như vậy nữa thì liệu hồn với muội..

Huân Nhi tức giận trợn tròn mắt lên trừng hắn. Nhìn nàng bình thường manh manh đáng yêu nhưng khi tức lên thì lại như con hổ cái vậy, Tiêu Sơn trong long phì cười. Tiêu Viêm lúc này tiến lên đánh vỡ bầu không khí này:

- Tiêu Sơn... Chuyện ngày hôm trước ngươi còn tính không?

Tiêu Sơn nhìn hắn, thấy vẻ mặt như không cam tâm tình nguyện cho lắm nên hắn củng chỉ nhàn nhạt trả lời:

- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ta thấy dường như đang gượng ép ngươi thì phải. Nếu đã như vậy thì coi như Tiêu Sơn ta chưa nói gì cả.

Tiêu Viêm lúc này bắt đầu cuống:

- Không... Không phải vậy đâu.... Ta nguyện ý mà.....

- Được rồi... Ta đã biết.... Vào trong nhà rồi nói.

Tiêu Huân Nhi nhìn thấy cảnh này liền nghi ngờ:

- Tiêu Sơn ca ca... Hai người có chuyện gì sao?

Tiêu Sơn nhìn nàng cười nói:

- Hai ta có chút chuyện riêng, muội ở nơi này chờ ta một chút nhé. Ta sẽ giải thích với muội sau.

Nói rồi hắn dẫn Tiêu Viêm vào phòng. Huân Nhi biết hai người họ có chuyện riêng nên ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ đợi. Tiêu Sơn sau khi trở về phòng liền lấy chiếc nhẫn ra đưa cho Tiêu Viêm và nói:

- Đây là thứ sẽ giúp ngươi mạnh lên, ta đưa nó cho ngươi. Mặc dù ta biết giữa ngươi và ta có hiểu lầm nào đó nhưng ta không quan trọng. Ghi nhớ cho ta, ta đã giúp ngươi mạnh lên thì ngươi phải làm một người tốt, đừng để Tiêu Gia phải thất vọng.

Tiêu Viêm nhận lấy chiếc nhẫn, hai tay ôm quyền nói:

- Tiêu Sơn. Cảm ơn ngươi đã giúp ta. Ngày hôm nay Tiêu Viêm ta nợ ngươi một ân tình. Ngươi yên tâm, những lời của ngươi đã nói ta sẽ dốc hết sức để thực hiện.

- Được rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa ta cũng phải trở về tu luyện đây. Thời gian làm lễ trưởng thành cũng không còn dài nữa rồi.

Tiêu Viêm Nhìn hắn nói. Tiêu Sơn thấy vậy gật gật đầu. Hai người không hẹn mà cùng rời khỏi phòng. Huân Nhi bên ngoài thấy hai người rời khỏi phòng bộ muốn tiến lên hỏi nhưng lại thôi. Bởi vì nàng biết khi nào cần hỏi và khi nào không, nếu Tiêu Sơn ca ca muốn nói cho nàng thì hắn sẽ chủ động nói mà không cần nàng phải hỏi hắn nhiều. Hai người bất giác tiến lại chỗ của Huân Nhi, Tiêu Viêm chủ động nói trước:

- Huân Nhi.... Ta có chút chuyện nên phải về trước, muội ở lại đây với Tiêu Sơn nhé.

- Muội biết rồi. Nếu biểu ca bận rộn công việc gì thì cứ làm đi.

Huân Nhi nghe vậy nhàn nhạt nói. Tiêu Viêm dường như muốn nói thêm điều gì đó liền bị ánh mắt của Tiêu Sơn làm cho lời nói của hắn bị nuốt trong cổ họng. Dứt khoát hắn xoay người rời đi. Nhìn hình bóng của hắn rời đi, Huân Nhi nghĩ tới những ngày tháng lúc trước, trong lòng nhen nhóm lên một cỗ lửa giận. Thấy nàng nhìn về phía Tiêu Viêm rời đi, Tiêu Sơn cười nói:

- Sao hả? Thấy hắn đi muội không nỡ sao? Hay để ta gọi hắn lại cho muội nhá?

Huân Nhi nghe vậy trợn trắng mắt lên:

- Thối ca ca... Huynh dám ?

- Ha ha.... Ta đùa chút thôi....

Tiêu Sơn xoa đầu nàng cười nói. Huân Nhi bị hắn xoa đầu liền trừng mắt nhìn hắn, nhưng không có né ra. Tiêu Sơn thập phần vui vẻ. Hắn nhanh chóng truyền âm cho Điêu Thuyền và Hằng Nga đang ở phụ cận để thu thập một chút đồ đạc rồi chuẩn bị hộ tống Tiêu Hà rời đi. Huân Nhi thấy Tiêu Sơn đột nhiên đình chỉ động tác trong giây lát liền quơ quơ đôi tay trắng ngần trước mặt hắn hỏi:

- Tiêu Sơn ca ca..... Huynh làm sao vậy?

- Ah... Không có gì....

Tiêu Sơn giật mình nhìn nàng nói.

- Tiêu Sơn ca ca. Muội nghe nói ngày hôm này Tiêu Hà biểu muội sẽ trở về Trung Châu đúng không?

Huân Nhi nhìn hắn mỉm cười.

- Đúng vậy. Ngày hôm nay nàng sẽ rời đi. Muội có muốn cùng ta đi gặp nàng một chút không?

Tiêu Sơn hứng thú nhìn nàng mở miệng. Mặc dù hắn biết nàng và Hà Nhi không hợp nhau lắm nhưng vẫn muốn trưng cầu ý kiến của nàng. Huân Nhi nghe hắn hỏi vậy liền suy nghĩ một lát rồi trả lời:

- Tiêu Sơn ca ca. Huynh đi đâu muội sẽ theo đó.

- Vậy muội đợi ta một chút.

Nói xong Tiêu Sơn thu thập một chút đồ đạc rồi dẫn Huân Nhi cùng rời khỏi phòng của hắn.

Tiêu Gia........

Tiền viện........

Một cỗ xe ngựa đang dừng ở trước cửa Tiêu Gia. Xung quanh là Tộc Trưởng và các vị Trưởng lão. Ngày hôm qua Tiêu Hà đã đồng ý với Tiêu Chiến cho đến hôm nay khởi hành về Dương Gia. Tiêu Chiến biết nàng về lần này trong lòng cũng có đôi chút tiếc nuối. Hắn đã phân phó lần này hộ tống nàng trở về sẽ có Tiêu Phương Anh cùng hộ vệ của các vị Trưởng lão để đi cùng. Ngày hôm qua Tiêu Sơn cũng đã gặp hắn để giải thích về chuyện hộ tống nàng về Dương Gia.

Ban đầu Tiêu Chiến không tin tưởng lắm nhất quyết phải để các vị Trưởng lão đi cùng nàng về để bảo đảm an toàn nhưng Tiêu Sơn khuyên hắn chỉ cần một mình Tiêu Phương Anh về cùng nàng là đủ rồi. Tiêu Chiến nghĩ rằng như vậy quá nguy hiểm nên Tiêu Sơn bất đắc dĩ phải gọi Điêu Thuyền và Hằng Nga ra. Hai nàng vừa xuất hiện liền bùng nổ khí tức khiến Tiêu Chiến sợ xanh mặt. Sau khi biết hai nàng chính là cường giả Đấu Tông lúc trước đại chiến ngoài thành Gia Mã Đế Quốc thì hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Tiêu Sơn đã cử người có thực lực như vậy thì hắn cũng yên tâm đi phần nào nên cũng chỉ khuyên hắn lần này hành động cẩn trọng nên sẽ cho hai nàng đi theo đóng vai trò là nha hoàn mục đích để âm thầm bảo vệ khi có tình huống nguy cấp thì hai nàng sẽ ra tay, còn lại sẽ để cho nàng rèn luyện thêm để mở phong ấn. Tiêu Sơn nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

Trở lại câu chuyện.....

Lúc này, một thân ảnh thiếu niên liền xuất hiện. Nhìn qua khuôn mặt nhỏ của nàng thì khó ai có thể nhận được ra nàng. Hôm nay, nàng đang xuyên một bộ bạch sắc nam trang, có thể thấy vẻ anh tuấn cùng vẻ kiều mị hiện ra trên khuôn mặt nàng. Đi phía sau nàng là hai nha hoàn. Nhìn qua hai nàng tuy chỉ xuyên trang phục của nha hoàn nhưng không thể che dấu nổi vẻ mị hoặc phát ra khiến các vị trưởng lão đều sững sờ. Mọi người đang xì xào bàn tán về thân phận của các nàng thì Tiêu Chiến liền tằng hắng một tiếng. Hắn nhìn Tiêu Hà trìu mến nói:

- Hà Nhi, nam trang thực ra lại anh khí tuấn tú. Đáng tiếc ngươi không phải nam tử, nếu là nam tử các cô nương trên đường ngươi đi qua có lẽ sẽ phải xếp hàng chờ đến lượt mất. Lần này ngươi lên đường phải cẩn trọng. Ta đã cử Phương Anh trưởng lão hộ tống ngươi trở về. Trên đường trở về có thể có nhiều khó khăn, trắc trở nhưng ngươi hãy coi như chuyến đi này là một lần lịch luyện đi.

Tiêu Hà nhìn hắn liền mỉm cười. Biết Tiêu Chiến luôn quan tâm đến mình nên trong lòng nàng rất vui. Nàng tự tin đáp:

- Cảm ơn Tiêu Chiến thúc thúc. Ta sẽ cố gắng. Lần tới trở lại Tiêu Gia ta sẽ có một kinh hỉ cho mọi người...

- Được rồi. Phu xe..... Chuẩn bị khởi hành...

Nói xong nàng nhìn về phía cửa chính, vẫn không thấy hắn xuất hiện, trong lòng nàng liền cảm giác có chút mất mát. Khi nàng chuẩn bị xoay người rời đi thì bất ngờ nghe thấy thanh âm:

- Phu xe..... Chậm đã.....

Tiêu Hà thấy thân ảnh Tiêu Sơn vừa xuất hiện liền buông bỏ tất cả lao đến lồng ngực hắn khóc nức nở:

- Oa!!!! Muội tưởng huynh quên muội luôn rồi chứ? Hức hức....

- Muội muội ngốc. Làm sao huynh quên muội được chứ?

Tiêu Sơn vòng tay ôm nàng thật chặt, trong lòng như giằng xé. Lần này nàng đi khiến hắn buồn rất nhiều. Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài được. Hai người ôm nhau được một lúc thì có tiếng ho khan ở phía sau đưa hai người trở lại thực tại:

- Khụ khụ..... Tiêu Sơn..... Ngươi nên để nàng đi thôi. Nếu không sẽ muộn mất...

Đại Trưởng lão lúc này lên tiếng. Hai người nghe vậy liền buông ra, Tiêu Hà trên mặt liền đỏ chót. Nàng cúi đầu vì ngượng. Cảnh tượng này để Tiêu Huân Nhi nhìn thấy, nàng hai tay nắm chặt trợn mắt lên nhìn Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lúc này cảm giác lạnh hết cả sống lưng, xoay người qua chợt nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Huân Nhi liền vội vàng cầm lấy tay Tiêu Hà đưa cho nàng trữ vật giới chỉ và nói:

- Lần này muội trở về phải cẩn thận. Đây là tâm huyết của ta, muội cầm lấy để đi đường còn có thứ để dùng.

- Không được. Tâm ý của ca ca nhận. Nhưng cái này thật sự quá quý giá. Muội không thể nhận được.

Tiêu Hà vẫn kiên quyết từ chối. Tiêu Sơn mỉm cười khuyên bảo:

- Ta lớn lên cùng muội bao nhiêu năm những thứ như này muội còn phải khách khí sao. Muội cứ cầm lấy, trong này có ấn ký của ta, khi muội gặp nguy hiểm lúc đó ta sẽ có mặt để cứu muội.

Tiêu Hà nghe xong câu này thì không còn chút khách khí nào nữa nàng vội vàng đưa tay nhận lấy giới chỉ trong tay Tiêu Sơn cười nói:

- Cảm ơn ý tốt của Tiêu Sơn ca ca nếu trên đường đi nếu muội gặp nguy hiểm nhất định huynh phải có mặt để giúp muội đó.

Tiêu Chiến nhìn thấy cảnh này liền ho khan một cái:

- Cũng đến giờ rồi, Sơn Nhi, ngươi nên để nàng khởi hành đi thôi.

Tiêu Hà nghe xong liền cười khổ nói:

- Cũng đến lúc muội phải khởi hành rồi. Tiêu Sơn ca ca.......... Trong khoảng thời gian muội không có ở cạnh huynh, huynh nhớ phải biết tự chăm sóc bản thân, không để bị người khác bắt nạt đâu đấy.... Huynh hãy nhớ lời hứa của huynh với muội đó. Hức..... Hức.....

Nói xong câu này Tiêu Hà lại không kìm được nước mắt..... Tiêu Sơn thấy vậy liền ôm nàng vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán nàng và nói:

- Muội yên tâm. Không cần lo lắng cho ta. Trên đường đi muội hãy bảo trọng. Huynh sẽ chờ một ngày nào đó hai ta tương phùng, muội sẽ được chứng kiến huynh hơn cả mong đợi của muội.

- Được rồi. Hà Nhi... Chúng ta đi thôi.

Không đành lòng nhìn thấy cảnh này, Tiêu Phương Anh liền giục nàng:

- Vâng. Phương Anh tỷ...

Nói xong nàng ngậm ngùi gỡ tay của Tiêu Sơn ra.

- Tiêu Chiến thúc thúc.....Tiêu Sơn ca ca..... Tạm biệt....... Tạm biệt mọi người......

Tiêu Hà bước lên xe ngựa thúc phu xe khởi hành không ngừng vẫy tay tạm biệt Tiêu Gia tộc nhân. Sau khi cố xe ngựa rời đi, Tiêu Chiến cùng ba vị Trưởng lão cũng lần lượt kéo nhau trở về. Tiêu Sơn ngẩn người đứng nhìn cỗ xe ngựa đến khi khuất tầm nhìn mới xoay người để trở về. Khi hắn chuẩn bị rời đi thì phát hiện ánh mắt Huân Nhi đang u oán nhìn hắn. Dường như nhớ ra điều gì đó, hắn liền tiến lại gần nàng cười nói:

- Là kẻ nào khi dễ Huân Nhi muội vậy? Nói cho ta, ta sẽ thay muội trừng trị kẻ đó....

Huân Nhi nghe hắn nói vậy, nội tâm liền phì cười, tuy nhiên nàng vẫn lạnh nhạt đáp:

- Có nói ra huynh cũng chẳng làm gì được đâu.

- Ha ha.... Thôi được rồi. Bây giờ ta sẽ dẫn muội đến một nơi. Bảo đảm muội sẽ thích...

Nói xong hắn liền cầm lấy tay của Huân Nhi kéo đi, Huân Nhi bị bất ngờ liền đỏ ửng cả khuôn mặt, khi nhìn thấy hình bóng hắn cầm tay nàng dẫn đi bất giác nàng mỉm cười thật tươi, nhanh chóng rảo bước theo hắn. Đi một hồi thì phát hiện đã tới sườn núi ở ngay phía sau hậu viện.

- Muội đứng ở đây chờ ta một chút...

Dứt lời hắn liền để lại Huân Nhi một mình rồi chạy nhanh vào bên trong núi. Huân Nhi bị bỏ lại một mình thì âm thầm nghi hoặc:

" Không biết tên ngốc Tiêu Sơn ca ca này định làm gì?"

Sau một hồi đứng đợi thì cuối cùng Tiêu Sơn cũng quay lại. Trên đầu hắn dính vài cành cây khô, một bên tay cầm một con gà rừng, tay bên kia thì ôm một bó củi, hắn thấy nàng liền đánh tiếng:

- Huân Nhi...... Muội mau đến giúp ta đuổi đám ong này đi...

Khi nhìn lại trên đầu hắn có vài con ong đang bay qua lại thì nàng cười rất vui vẻ nói:

- Đáng đời huynh..

Tuy vậy nhưng nàng vẫn chạy nhanh đến kéo hắn chạy rời khỏi đám ong đó. Nhìn hai người chật vật chạy thoát khỏi lũ ong nhưng trong đó lại không thiếu đi những tràng cười xen lẫn, nhìn trông rất vui vẻ, mặc dù khi hai người bị ong rượt đuổi phải chạy bán sống bán chết.

Sau một hồi thì hai người cũng chạy thoát khỏi lũ ong. Khi nhìn lên thấy trên mặt của Tiêu Sơn đầy những vết sưng do bị ong đốt thì Huân Nhi che miệng cười khúc khích và nói:

- Đồ Tiêu Sơn ca ca ngốc. Đáng đời huynh.... Tự nhiên đi chọc vào tổ ong làm gì không biết?

Tiêu Sơn nghe vậy trong lòng buồn bực. Hắn liền giơ con gà và bó củi trên tay ra như để chứng minh rằng bản thân không có ngu ngốc như vậy.

- Ta vất vả lắm mới bắt được nó đó...

Nhìn cảnh này Tiêu Huân Nhi chỉ còn biết cười khổ nói:

- Vậy giờ huynh định làm gì đây?

- Đợi ta một chút.

Hắn lấy mấy hòn đá lớn đặt về phía đó. Sau đó bắt đầu đốt lửa lên. Hắn lấy ra một đồ đánh lửa đốt cỏ khô sau đó bắt đầu điên cuồng thổi thổi. Khói vào mắt hắn làm cho hắn kho sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm lem. Huân nhi không nhịn được hơi nhếch cái miệng nhỏ lên sau đó nàng mắng:

- Ca ca ngốc..... Huynh tránh ra...

Tiêu Sơn nghe thấy ngước đầu về phía Huân Nhi sau đó hắn lùi lại. Huân Nhi hai tay bắn ra một luồng đấu khí theo hỏa diễm bắn vào đám củi làm cho chúng nhanh chóng bốc cháy, Tiêu Sơn cười nói:

- Hắc hắc, khi nào cần muội đánh lửa thì mang theo Huân Nhi đại tiểu thư chắc chắn sẽ vô cùng tiện lợi a!

Nghe thấy thế Huân Nhi lườm hắn một cái. Hắn coi nàng là gì a? Hắn coi nàng là một thứ công cụ mang theo giúp hắn đánh ra lửa chắc. Huân Nhi mỗi lần đi cùng với hắn mà bị hắn chọc cho như vậy thì nàng cũng tức giận mà thôi...

Tiêu Sơn nhanh chóng chặt lấy mấy cảnh gỗ tươi thô to ở đó. Hắn đặt lên bếp lò sau đó nhanh chóng đặt mấy cục đất đen thui lên trên đó. Huân Nhi nhíu mày hỏi:

- Thứ mà khiến muội thích mà huynh nói chính là món này!?

Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói:

- Đương nhiên rồi. Có điều lát nữa muội sẽ được biết đến một trù sư chân chính!

Huân Nhi nghe vậy thầm bĩu môi. Sau đó nàng không để ý đến hắn nữa mà tập trung quan sát cục đất được nung trong lửa nóng. Tiêu Sơn thấy Huân Nhi không thèm để ý đến mình nữa chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắn bắt đầu cho thêm củi bắt đầu đốt nung cục đất đó lên. Nhìn ánh sáng đo đỏ lập lòe đang nướng cục đất đó, tâm trí hắn lại nhớ đến một chút cái gọi là tình thương. Hắn nhớ khi muội muội hắn còn nhỏ đã từng xem trên tivi có người làm món này. Hắn biết muội muội hắn thích ăn nên đã học làm món này.

Lúc đó muội muội hắn năn nỉ hắn tiếp tục nấu cho nàng ăn tiếp món này. Do vậy món này đã để lại sâu đậm cho hắn, món ăn mà chính hắn học được, làm cho muội muội hắn ăn, món gà ăn mày.

Hắn mỉm cười một nụ cười vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại mang chút chua xót... Nhín ánh sáng lập lòe Tiêu Sơn phát ra cảm khái từ tâm can. Không biết bao lâu Huân Nhi liền lên tiếng hỏi:

- Này..... huynh làm sao vậy!?

- Nga..........

Tiêu Sơn giật mình, hắn tỉnh dậy từ những ký ức hắn mỉm cười nói:

- Muội chờ chút đi, món này cũng sắp chín rồi!

Lửa lúc này đã khá tàn, Tiêu Sơn nhìn cục đất hắn mỉm cười, hắn biết nó đã chín. Món này là gà ăn mày kết hợp với thuốc bắc. Hắn chỉ có một số vị trong đây mà thôi. Ma thú thuộc họ gia cầm kết hợp với lá sen ủ trong bùn Tiêu Sơn cũng không biết vị nó ra sao. Cài này cũng tốt, dùng xú bà nương này làm chuột bạch đi. Hắn nhanh chóng khều mấy cục đất xuống. Huân Nhi nhíu mày nhìn cục đất. Lúc này cục đất bốc ra khói nghi ngút. Tiêu Sơn không biết từ đâu lấy ra mấy chiếc lá sen cỡ lớn cùng với một con dao và hòn đá rắn chắc. Hắn nhanh chóng dùng hòn cuội đập vỡ tảng đá ra.

Xuất hiện trước mặt hắn và Huân nhi là một lớp lá sen đã đổi màu. Tiêu Sơn cũng không quan tâm đến phản ứng của Huân Nhi, hắn nhanh chóng tách lớp lá sen ra. Ngay lập tức một hương thơm ngào ngạt bắt đầu tỏa ra. Thiếu nữ không nhịn được nhẹ nhàng liếm môi một cái. Tiêu Sơn rú lên một tiếng:

- Ha ha, thành công! Không tệ...

Hắn gãi gãi đầu. Sau đó lấy một lớp lá sen xé lấy một chiếc đùi đặt lên chiếc lá sen hướng về phía thiếu nữ đưa ra:

- Nào..... Muội nếm thử đi, yên tâm. Chắc là không chết đâu a!

Thiếu nữ nhìn về phía hắn, trong con mắt nàng có chút nghi ngờ. Tiêu Sơn gãi gãi đầu:

- Yên tâm đi. Chẳng lẽ muội sợ ta bỏ thuốc sao!? Vậy để ta ăn trước đi!

Hắn lấy một miếng đùi gà cắn vào miệng sau đó nhai vài cái rồi nuốt vào bụng, sau đó lại giơ miếng đùi còn lại đưa về phía thiếu nữ.

- Nào. Muội nếm thử đi.

Huân Nhi liền há miệng ra cho hắn đút cho nàng ăn. Há cái miệng nho nhỏ cắn lấy một miếng thịt gà. Tiêu Sơn chắm chú nhìn khuôn mặt của thiếu nữ. Hắn thấy nàng ăn miếng thịt phồng hết hai bên má lên rất thích thú. Hắn cười thầm trong lòng, nàng không biết được rằng hắn lấy nàng ra làm chuột bạch a. Hiển nhiên việc dùng loại cách nấu này tại đấu khí đại lục không biết có sinh ra độc gì không? Tất nhiên các nguyên liệu không có độc gì rồi nhưng ai biết khi kết hợp nấu nên sẽ có tác dụng gì thế nên hắn không muốn dùng một mình. Đây gọi là kéo người chết cùng a.

Huân Nhi thấy hắn cứ nhìn chằm chằm về phía mình thì có chút xấu hổ:

- Huynh nhìn cái gì vậy!?

- Nga......

Hắn hơi giật mình. Hắn gãi gãi đầu cười nói:

- Ha ha, ta nhìn muội ăn có chút đáng yêu. Chẳng lẽ muội lại không để cho ta được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này muội sao?

- Muội..... Không phải muội có ý đó. Chẳng qua huynh cứ nhìn muội ăn vậy muội có chút không quen a.

Huân Nhi nghe vậy trong lòng rất cao hứng, đã lâu rồi nàng mới được hắn quan tâm như vậy. Huân Nhi ngồi ở mỏm đá lên tiếng hỏi:

- Tiêu Sơn ca ca..... Món này tên là gì vậy!?

Tiêu Sơn lên tiếng trả lời:

- Món này sao được gọi là gà ăn mày!?

Thực sự Đấu khí Đại lục cũng có một đám khất cái. Thế nên hắn dùng cái tên này ứng với tên mà địa cầu trước kia hắn gặp. Huân Nhi nghe thấy thế nhíu mày nói:

- Tiêu Sơn ca ca.... Cái tên này nghe có vẻ không hay cho lắm!?

Tiêu Sơn khoanh tay chỉ về phía món gà ăn mày nói:

- Món này tên của nó liên quan tới sự tích.

Tiêu Sơn không nhớ lắm chỉ đại khái kể lại trước kia có một người vô cùng nghèo phải đi ăn mày. Một hôm hắn bắt được một con gà, ở đây Tiêu Sơn đổi thành tên một loại ma thú nhưng không có xoong nồi để nấu ăn. Chính vì thấy người đó mới dùng đất bọc lại con gà đem nó lên lửa nướng.

Không ngờ sau khi đập vỡ vục đất bóc lớp đất ra, lông gà dính lên miếng đất ấy, mùi thơm của gà được nướng chín trong cục đất không ngờ lại thơm đến ngào ngạt, ăn lại ngon như vậy. Sau khi một vị quan lại biết được đã tặng cho hắn vô cùng nhiều tiền. Nhiều người sau đó còn phát hiện có thể bọc gà được làm sạch sau đó bỏ trong lá sen bọc trong bùn làm cho gà ăn ngon hơn hẳn lại có vị thơm mùi lá sen...

Huân Nhi vẻ mặt sùng báb nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Tiêu Sơn ca ca......Không ngờ kiến thức của huynh lại cao như vậy?

- Bí mật luôn làm cho nam nhân có sức hấp dẫn.

Tiêu Sơn cười nói.

- Xùy. Huynh không có nói thì thôi. Làm người ta cần lắm ý?

Huân Nhi bĩu môi nói.

- Haha.....

Đúng lúc này thanh âm của hệ thống vang lên:

- KENG...... Phát động nhiệm vụ sử thi..... Chi tiết xem thông báo.

- What? nhiệm vụ sử thi? Cái này là sao hả Hân Nghiên?

Tiêu Sơn giật mình thắc mắc.

- Nhiệm vụ sử thi là một trong những nhiệm vụ rất khó để thực hiện, nhiệm vụ này đòi hỏi rất cao, nên tần suất xuất hiện khá thấp. Do vậy phần thưởng cũng rất phong phú đấy Thiếu gia.

Hân Nghiên chu mỏ nói.

- Vậy còn chờ gì nữa. Mau mở thông tin chi tiết ta xem.

Tiêu Sơn trong lòng thầm giục.

- Vâng..

Hân Nghiên gật gật đầu. Nàng nâng lên cây gậy hình ông sao nhỏ khẽ phất một cái, trong đầu Tiêu Sơn bỗng dưng hiện lên thông tin nhiệm vụ.

Chi tiết nhiệm vụ: Hắc Ám Giáng Lâm

- Trong Hệ thống thần Ma vị diện, Thần sẽ giáng tai kiếp xuống con người. Nhiệm vụ yêu cầu Ký chủ, tiến vào vị diện đó cứu vớt loài người, trở thành Vị diện chi chủ. Để trở thành Vị diện chi chủ điều kiện tiên quyết là phải được Giới Linh nhận làm chủ. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, ký chủ sẽ được hệ thống thiết lập truyền tống trận một chiều đến vị diện đó cho đến khi kết thúc nhiệm vụ. Hoàn thành nhiệm vụ nhận được:

Một lần Giới linh chúc phúc.

Thẻ kinh nghiệm tăng đẳng cấp lên một Đại cảnh giới.

Ba thẻ tăng cấp nhân vật chỉ định.

Năm loại Đấu Kỹ ngẫu nhiên.

Ba kiện Địa giai y phục tình lữ.

Thất bại: Ký chủ sẽ vĩnh viễn lưu lạc ở vị diện đó.

Tiêu Sơn nhìn phần thưởng của nhiệm vụ mà đôi mắt trở nên đỏ lòm. Thật không ngờ phần thưởng lần này lại phong phú như vậy, thế nhưng trừng phạt cũng thật kinh khủng. Huân Nhi thấy Tiêu Sơn đứng đơ người ra liền đánh tiếng:

- Tiêu Sơn ca ca...... Huynh đang suy nghĩ gì đó?

Thanh âm nhẹ nhàng đánh thức hắn khỏi giao diện hệ thống. Tiêu Sơn thở dài nhìn nàng đang vui vẻ ăn thịt gà nói:

- Huân Nhi..... Có lẽ thời gian tới ta không ở bên muội được.

- Lạch cạch....

Miếng thịt gà trên tay Huân Nhi bỗng rơi xuống đất. Nàng nghe xong hắn nói vậy trong lòng run lên, cảm giác thật sự sợ hãi như nàng sắp mất đi một điều gì đó. Lúc này trên con ngươi nàng bất giác chảy một giọt lệ lăn dài trên má. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thanh âm run rẩy:

- Tiêu Sơn ca ca... Huynh không cần Huân Nhi nữa sao?

Tiêu Sơn nhìn thấy vậy vội vàng ôm nàng vào lòng thủ thỉ:

- Không phải huynh không cần muội. Muội hiểu nhầm ý huynh rồi..

- Vậy.... Tại sao huynh lại nói như vậy?

Huân Nhi đẩy người hắn ra, con ngươi long lanh như thu thủy. Hắn nhìn nàng như vậy trong lòng hắn rất đau. Hắn sợ lần này đi sẽ khó có thể trở về, hắn rất lo lắng cho nàng và những người khác, thế nhưng hắn buộc phải nói dối nàng để cho nàng yên tâm hơn. Hắn nhìn nàng mỉm cười:

- Sắp tới, ta sẽ bế quan. Thời gian có lẽ là khá dài, không thể bồi tiếp với muội được. Do vậy, ta phải nói trước với muội một tiếng, để cho muội bớt lo lắng.

- Hả?? Huynh định bế quan? Bế quan trong bao lâu?

Huân Nhi nghe hắn nói vậy âm thầm thở ra một hơi. Cứ tưởng rằng huynh ấy sẽ bỏ rơi nàng nhưng không ngờ là huynh ấy.... muốn bế quan, để nâng cao thực lực. Bất giác Tiêu Sơn đã ngồi xuống bên cạnh Huân Nhi, kéo thân thể trơn trượt như không xương của Huân Nhi dựa vào vai hắn, vuốt nhẹ mái tóc của nàng cười khổ:

- Ta chưa biết, nhưng sẽ khá lâu. Bất quá muội yên tâm. Khi nào ta xuất quan người đầu tiên gặp sẽ là muội. Lúc đó, ta sẽ cho muội một kinh hỉ nha...

- Đáng ghét..... Tiêu Sơn ca ca thật hỗn đản.... Buông muội ra... Rối hết tóc của muội bây giờ.

Huân Nhi bị Tiêu Sơn vuốt tóc thì xù lông lên chu mỏ lên nói. Nàng ra sức giãy dụa để thoát khỏi hắn. Nhìn nàng bây giờ tức giận lên trông rất đáng yêu.

- Huân Nhi.... Ta muốn thời gian này cứ mãi dừng lại.

Huân Nhi đang bực bội vì bị hắn ôm nên mới ra sức giãy giụa, lại bị lời của hắn làm cho im lặng.

Nàng thăm thẳm thở dài, tựa đầu vào lòng nam nhân, môi đỏ thổ khí như lan:

- Muội.....

- Đừng nói gì cả.

Bất giác hai tay hắn kéo lấy nàng vào lòng. Hắn ôm nàng thật chặt, sau đó hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trên trán nàng. Nụ hôn mang bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu hy vọng của hắn dành cho nàng. Hắn biết có thể sẽ không còn cơ hội như vậy nữa. Huân Nhi cảm nhận được một bờ môi ấm áp chạm lên trên trán mình.

Lúc này tay chân nàng luống cuống, cả người run lên bần bật, thế nhưng, nàng vẫn im lặng để hắn hôn. Trên khuôn mặt nhỏ của nàng hiện lên một áng mây hồng. Nàng thật sự không ngờ rằng Tiêu Sơn ca ca hôm nay lại làm như vậy. Trong lòng nàng tràn ngập hạnh phúc.

Sau một khắc, hắn mới rời môi khỏi trán nàng mở miệng ôn nhu:

- Huân Nhi. Có lẽ chúng ta phải trở về rồi. Nếu ra ngoài quá lâu, Tiêu Chiến thúc thúc lại lo lắng.

Dứt lời, chưa kịp chờ nàng đáp lại, hắn đã nhanh chóng kéo nàng đứng dậy, thu dọn tàn cuộc. Huân Nhi nhìn Tiêu Sơn đang cặm cụi dọn dẹp bãi chiến trường của hai người, khóe môi bất giác nở nụ cười như trăm hoa đua nở, đầy kiêu ngạo nhìn lấy hắn rồi cùng hắn thu dọn tàn cuộc.

Tiêu Gia......

Trong phòng của Tiêu Sơn....

Lúc này Tiêu Sơn đang ngồi xếp bằng để củng cố lại Đấu khí của mình. Trước đó hắn đã luyện thêm một số loại đan dược để phòng cho chuyến đi lần này nên đã hao hụt Đấu khí rất nhiều. Nhờ đó mà hắn cũng tiếp cận được đến Tứ phẩm Luyện Dược Sư. Một Tứ phẩm Luyện Dược Sư trong khi tu vi mới chỉ có Ngũ tinh Đấu Giả, nếu chuyện này truyền ra ngoài có lẽ sẽ bị người khác cười chê?

Một Ngũ tinh Đấu Giả lại là Luyện Dược Sư Tứ phẩm? Ngươi đùa ta chắc?

Sau khi đã ổn định lại cảnh giới cùng làm xong mọi công tác chuẩn bị cho cuộc thám hiểm thì hắn nhìn Hân Nghiên mỉm cười nói:

- Hân Nghiên.... Ta còn một lần triệu hoán nữa đúng không?

- Đúng vậy. Thiếu gia muốn triệu hoán bây giờ sao?

Hân Nghiên phồng má đáp.

- Đúng vậy. Hệ thống... Sử dụng thẻ triệu hoán.

Tiêu Sơn gật đầu nói.

- KENG..... Bắt đầu triệu hoán.....

Triệu hoán hoàn tất. Chúc mừng ký chủ nhận được nhân vật.....

- CẢNH BÁO!!!! CẢNH BÁO!!!

- Nhân vật đang cố tình thoát khỏi trói buộc......

- KENG. Hệ thống gặp trục trặc......

- Đang tiến hành sửa chữa.......

- KENG. Sửa chữa hoàn tất. Đang tiến hành trói buộc.....

- Trói buộc thất bại......

- Nhân vật đã thoát khỏi trói buộc......

- KENG.. Hệ thống bị hư hại. Đang tiến hành sửa chữa....

- KENG. Phát hiện hư hỏng nặng. Đang phân tích lỗi......

- KENG. Phân tích thành công. Hệ thống đang thiết lập thời gian tiến hành sửa chữa. Thời gian sửa chữa là ba ngày, được tính từ khi ký chủ tiến vào vị diện mới. Trong thời gian này, hệ thống bù đắp cho ký chủ một trương thẻ thăng cấp chỉ định cho nhân vật triệu hoán.

- What đờ heo? Chuyện này là sao vậy Hân Nghiên?

Tiêu Sơn lúc này trong đầu toàn dấu hỏi chấm.

Hân Nghiên thấy vậy liền an ủi:

- Thiếu gia. Lần triệu hoán vừa rồi có một nhân vật đã thoát khỏi quyền khống chế của hệ thống, dẫn đến hệ thống bị hư hại nặng cần phải sửa chữa. Tuy nhiên, sau lần này sẽ không còn tình trạng như thế xảy ra nữa.

- Được rồi. Coi như là sơ suất đi. Hy vọng sẽ không có lần sau nữa.

Tiêu Sơn liền không quản nữa.

- Thiếu gia, ngươi được hệ thống bù cho một thẻ thăng cấp nhân vật chỉ định. Thiếu gia phải chăng sử dụng?

Hân Nghiên cười tít mắt nói.

- Sử dụng đi.

Tiêu Sơn gật đầu.

- Xin mời chọn nhân vật được triệu hoán.

Thanh âm lạnh lùng của hệ thống vang lên.

- Đát Kỷ đi. Tăng đến cực hạn thẻ thăng cấp.

Tiêu Sơn trong lòng chờ mong. Không biết khi mình gặp lại Đát Kỷ sẽ mạnh đến mức nào nhỉ?

- KENG..... Sử dụng thẻ thành công.

- KENG..... Chúc mừng thần thoại nhân vật Cửu Vỹ Hồ Tô Đát Kỷ đột phá Lục tinh Đấu Hoàng.

- KENG....... Chúc mừng thần thoại nhân vật Cửu Vỹ Hồ Tô Đát Kỷ đột phá Thất tinh Đấu Hoàng.

- KENG.....Chúc mừng thần thoại nhân vật Cửu Vỹ Hồ Tô Đát Kỷ đột phá Bát tinh Đấu Hoàng.

- KENG...... Chúc mừng thần thoại nhân vật Cửu Vỹ Hồ Tô Đát Kỷ đột phá Cửu tinh Đấu Hoàng.

- KENG....... Chúc mừng thần thoại nhân vật Cửu Vỹ Hồ Tô Đát Kỷ đột phá Nhất tinh Đấu Tông.

- KENG....... Chúc mừng thần thoại nhân vật Cửu Vỹ Hồ Tô Đát Kỷ đột phá Nhị tinh Đấu Tông.

- KENG....... Chúc mừng thần thoại nhân vật Cửu Vỹ Hồ Tô Đát Kỷ đột phá Tam tinh Đấu Tông.

- KENG...... Chúc mừng thần thoại nhân vật Cửu Vỹ Hồ Tô Đát Kỷ đột phá Tứ tinh Đấu Tông.

- KENG...... Chúc mừng thần thoại nhân vật Cửu Vỹ Hồ Tô Đát Kỷ đột phá Ngũ tinh Đấu Tông.

- KENG........ Đạt giới hạn thăng cấp. Thăng cấp hoàn tất.

Trong đầu Tiêu Sơn lúc này rất cao hứng. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới một thẻ thăng cấp của hắn có thể khiến Đát Kỷ tu vi bay vèo một cái đại cảnh giới. Trước khi hắn đi có thể làm được điều này với nàng thì hắn yên tâm được phần nào rồi.

- Được rồi. Hân Nghiên. Mở truyền tống trận đi.

Tiêu Sơn gật đầu nói.

- Vâng. Thiếu gia. Chúc ngươi hoàn thành tốt nhiệm vụ. Do hệ thống tiến hành sửa chữa nên ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông một thời gian. Do vậy không thể ở bên Thiếu gia để có thể giúp đỡ người được rồi.

Hân Nghiên xác nhận. Dứt lời thân ảnh nàng bắt đầu mờ dần rồi biến mất. Tiêu Sơn nghe vậy song quyền nắm thật chặt.

- KENG. Tiến hành mở truyền tống trận.

- KENG. Mở ra thành công.

Trước mặt Tiêu Sơn xuất hiện một hố đen. Tiêu Sơn không suy nghĩ nhiều liền bước qua đó. Thân ảnh hắn dần dần biến mất. Hố đen cũng theo đó mà biến mất không một chút vết tích.

ẦM ẦM ẦM.

Ngay trong khoảnh khắc Tiêu Sơn rời đi, vô tận mây đen đột ngột bao phủ trên bầu trời lãnh thổ Tiêu Gia. Bóng tối đột ngột giáng lâm, thỉnh thoảng là những khoảnh khắc lóe sáng mang theo từng tia lôi đình chi lực, vô tận uy áp trên thiên không truyền đến như thiên thần đang động chân nộ.

- Đây là tình huống gì? Thời tiết vừa rồi rõ ràng rất đẹp a.

- Trời chuẩn bị mưa sao?

- Tại sao ta lại có cảm giác có điều gì đó không may sắp xảy ra?

- Thật quỷ dị, ai có thể giải thích cho ta đây là tình huống nào?

Liên tục là âm thâm hốt hoảng của Tiêu Gia tộc nhân, bản thân là tộc nhân, ít nhất cũng từ Đấu Khí lục đoạn đến Đấu Giả, có một vài người là Đấu Sư, đối với cảm ứng thiên địa có khả năng nhất định, họ rõ ràng cảm giác như có ông trời đang tức giận Tiêu Gia bọn họ.

- Tất cả mọi người bình tĩnh. Các vị nguyên lão, xin các vị lập tức vận dụng đại tộc hộ trận.

Một âm thanh lạnh lùng uy nghiêm, tràn ngập quyết đoán của Tiêu Chiến vang lên.

Chỉ thấy ba thân ảnh bất ngờ hiện thân, bọn họ chia làm ba hướng lấy Tiêu Chiến làm trung tâm. Nhìn các vị nguyên lão mênh mông khí thế lan tỏa, như có thể di sơn đảo hải, đảo chuyển tinh di một cách dễ dàng. Bọn họ hầu hết đã đạt đến Đấu Linh cảnh giới, có một người là Đấu Vương cảnh giới, có thể Đấu khí hóa cánh.

- Là Tộc Trưởng và các vị nguyên lão.

Một tộc nhân kinh hỷ reo lên, mặc dù hắn chỉ là Ngũ đoạn Đấu Khí , nhưng không nghĩ tới Tiêu Gia cao tầng vẫn như mãnh hổ quá giang, các vị nguyên lão thường xuyên bế quan tu luyện, hoặc bí ẩn thi hành nhiệm vụ của gia tộc, gần như không bao giờ xuất hiện trước mặt các tộc nhân khác.

- Tộc Trưởng và các vị nguyên lão đồng thời xuất hiện, ông trời của ta.

- Nhanh, lập tức vận chuyển hộ tộc đại trận.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, sự xuất hiện của Tiêu Chiến cùng đám nguyên lão như một vị thuốc an thần cho toàn bộ tộc nhân Tiêu Gia, bọn họ lập tức mở ra hộ tộc đại trận.

- Tộc Trưởng, đây rốt cuộc là tình huống gì?

Một tên lão đầu hỏi Tiêu Chiến. Mọi người chỉ thấy hắn toàn thân áo choàng đen, sống lưng thẳng tắp, Đại Nguyên Lão của Tiêu Gia.

Chỉ là một Tộc Trưởng nhỏ nhoi ở Ô Thản Thành như hắn nên không thể nhận ra tình huống trước mắt là như thế nào.

Bên cạnh các vị Trưởng lão cũng nhìn về phía Tiêu Chiến, chờ xem suy đoán của hắn.

- Tiếp tục chờ xem đi.

Tiêu Chiến bên ngoài vẫn ung dung bình thản, chỉ là trong ánh mắt của hắn che giấu có một tia bất an.

ẦM ẦM.

Sấm chớp ngày một mãnh liệt, vô số cường giả ở Gia Mã đế quốc đều nhìn chằm chằm về phương hướng Tiêu Gia, hiển nhiên động tĩnh tại Tiêu Gia không hề nhỏ, gây nên sự chú ý của bọn hắn.

Đến khi bọn hắn nhìn thấy một tòa cự đại pháp trận sừng sững xuất hiện bao trọn lấy bầu trời lãnh thổ Tiêu Gia, sắc mặt cả đám đột ngột nghiêm nghị dị thường.

Tiêu Gia đến tột cùng xảy ra chuyện gì, thậm chí điều động cả hộ tộc đại trận?

Đây là câu hỏi của tất cả cường giả trên đại lục đang chứng kiến khoảnh khắc ấy.

- Bẩm Tộc Trưởng, hộ tộc đại trận đã mở.

Một vị nguyên lão có tu vi Đấu Linh hành lễ báo cáo.

Tiêu Chiến gật đầu. Mọi nhìn đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ. Không hổ là một anh minh Tộc Trưởng. Hắn nhận ra tầm nguy hiểm của sự việc lần này, quyết đoán lập tức vận dụng đại trận hộ tộc.

ẦM ẦM ẦM ẦM.

Vô số âm thanh lôi đình chấn động vang lên, như một điệu trống chào mừng chúa tể của chúng.

Giữa vô tận mây đen, một cái cực đại con mắt đột ngột mở ra.

Uy nghiêm, vô cảm, chí cao vô thượng.

Mà khi con mắt ấy vừa xuất hiện, gương mặt vốn bình tĩnh Tiêu Chiến đại biến, âm thanh chấn kinh từ miệng hắn vang lên, chấn động toàn bộ lãnh thổ:

- THIÊN ĐẠO CHI NHÃN?

Đặc Thước Nhĩ.......

Bên trong mật thất.

Thân ảnh nữ nhân đang ngồi xếp bằng tu luyện. Cảm nhận được khí tức của bản thân đột nhiên tăng vọt đến Ngũ tinh Đấu Tông mới có dấu hiệu dừng lai, Đát Kỷ nhanh chóng ổn định lại cảnh giới. Chợt hào quang lóe lên, nàng khoác lên mình áo bào lão giả nhanh chóng rời khỏi mật thất.

Gia Mã Hoàng thất ......

Một thân ảnh lão nhân đang tu luyện đột nhiên mở mắt. Hắn nhìn về phương hướng của Tiêu Gia, ánh mắt thật sự sợ hãi.

- Tại sao lại dẫn đến Thiên Đạo Chi Nhãn phải hiện thế?

Dứt lời, thân ảnh hắn biến mất khỏi hoàng tộc.

Vân Lam Tông Hậu Sơn......

Vân Sơn lúc này đột nhiên mở mắt, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Tiêu Gia. Một thân ảnh hắc y nhân đột nhiên nhìn hắn mở miệng cười khẩy:

- Ngươi tập trung ổn định lại cảnh giới đi. Đừng có lo những chuyện bao đồng. Ta cho ngươi cơ duyên để đột phá lên Ngũ tinh Đấu Tông mà ngươi cũng chỉ dừng lại ở Nhị tinh. Thật là phế vật mà.

Vân Sơn nghe xong thân thể đột nhiên run rẩy, song quyền liền nắm chặt. Tuy nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn nhanh chóng lại trở về trang thái tu luyện.

Bên Ngoài Vân Lam Tông, một thân ảnh nữ nhân đang nhìn về hướng Tiêu Gia. Nhớ đến thân ảnh nam tử trước đó, trong lòng của nàng lóe lên một gợn sóng. Tuy nhiên, nàng rất nhanh ổn định lại trạng thái. Đấu Khí hóa cánh, thân ảnh nàng biến mất trên trời cao.

Tháp Nhĩ Sa Mạc.....

Một nữ nhân thân mặc quần áo tím, trên đeo vương miện đang đứng trên tường thành nhìn về phía xa miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Thiên Đạo Chi Nhãn...... Đến rồi sao?

Tiêu Gia....

Tiêu Chiến bây giờ cảm giác rất bất an. Nhìn trên bầu trời dường như con mắt đó đang tìm kiếm thứ gì đó.

Bỗng dưng ngập trời mây đen và lôi đình bao phủ Tiêu Gia đột ngột tản đi trong thiên địa.

Thiên Đạo Chi Nhãn bỗng dưng khép mắt lại, quỷ dị biến mất.

Một đám cường giả đang ở phụ cận xung quanh khi thấy Thiên Đạo Chi Nhãn vừa biến mất thì bọn họ cũng biến mất theo. Cảm giác được khí tức của các cường giả đã tiêu tán, Đấu Vương Nguyên lão âm thầm ra hiệu cho Tiêu Chiến. Hắn nhanh chóng hạ lệnh thu hồi đại trận. Lần này phía Tiêu Gia cũng tổn thất không ít. Để bố trí được đại trận hộ pháp như vậy đòi hỏi phải tốn không ít sức lực và tài lực của các nguyên lão. Lần này họ sẽ bế quan thời gian sẽ khá dài. Dặn dò Tộc Trưởng một lúc, ba thân ảnh liền biến mất.

Tiêu Chiến nhìn về hướng tộc nhân của mình tuyên bố:

- Các tộc nhân ổn định. Ta nhất định sẽ ìm ra được kẻ nào tính kế Tiêu Gia. Tiêu Gia chính thức tuyên bố toàn tộc nhân sẽ bế quan trong vòng hai tháng.

Giọng điệu hùng hồn như tuyên bố cho ngoại thế biết vậy. Tiêu Tộc Trưởng này tính toán lần này cũng đủ sâu a.

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 25
Lượt đọc 997

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.