Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xung đột

Tiểu thuyết gốc · 5985 chữ

Tiêu Sơn lúc này đã mặc quần áo bước ra, nhếch miệng cười nói:

- Nếu ta không hỗn đản liệu có câu được Huân Nhi sao?

Đáp lại lời của hắn là ánh mắt lườm nguýt của Huân Nhi. Tiêu Sơn hai tay giang ra nhún nhún vai bất đắc dĩ.

Hái má của Huân Nhi lúc này đỏ bừng, khuôn mặt cúi xuống. Nàng tranh thủ lúc Tiêu Sơn không để ý thì lén liếc mắt về phía dưới hạ thể của hắn thầm nghĩ:

- Sao thứ lại to đến thế cơ chứ? Nếu như bị huynh ấy làm chắc mình chết mất…

Thiếu nữ đột nhiên không hiểu sao mình lại nghĩ như vậy thì liên tục lắc lắc đầu tự mắng mình:

- Phi, phi… sao ta lại có ý nghĩ này!?

Hai người lúc này đi dạo quanh Tiêu gia. Lúc này Tiêu gia làm khá sang trong, trên cửa treo đèn lồng cũng với các loại giấy trang trí cực kỳ lộng lẫy. Tiêu Sơn nhìn thấy Tiêu Gia tất bật như vậy vì Huân Nhi thì Tiêu Sơn càng cảm thấy phấn khởi hơn.

Thiếu nữ Huân Nhi lúc này túm lấy tay của Tiêu Sơn , nàng kéo tay của hắn đi vòng vòng khắp nơi.

- Hừ....

Âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ khoé miệng của Huân Nhi. Thiếu nữ lúc này chu cái miệng nhỏ lên nhìn về phía trước. Thì ra trước mặt của nàng là đôi thiếu nữ Tiêu Mị và Tiêu Viêm. Hai người đi với nhau chuyện trò rất vui vẻ.

Tiêu Sơn ngạo nghễ nhìn về phía Tiêu Mị. Tiêu Mị cảm giác được có ánh mắt đang nhìn về phía mình liền quay đầu lại, đúng lúc hai đôi mắt chạm vào nhau. Nàng thấy đó là một đôi mắt cao ngạo, cằm của hắn đang hếch lên nhìn về phía nàng, thái độ giống như coi thường nàng vậy. Tiêu Mị bất giác nhíu mày lại.

Huân Nhi thấy vậy ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Sơn sau đó chà sát cánh tay của hắn lên cánh tay của mình. Nàng mỉm cười nói:

- Tiêu Viêm biểu ca, Tiêu Mị biểu muội!

Tiêu Sơn chỉ nhè nhẹ gật đầu với hai người.

Tiêu Viêm ngay lập tức lên tiếng nói:

- Tiêu Sơn biểu ca, Huân Nhi biểu muội.

Không khí lúc này rơi vào im lặng. Tiêu Viêm dùng ngón tay chỉ vào phía mấy cái lồng đèn nói:

- Ngày mai là sinh nhật của Mị Nhi nên hôm nay ta muốn dẫn cô ấy đi dạo phường thị…

Huân Nhi cười típ mắt lại nói:

- Chúng ta cũng vậy! Muội cùng với Tiêu Sơn ca ca đang đi đến phường thị hi vọng sẽ mua được vài món đồ dành cho buổi sinh nhật!

Sau đó nàng nhìn về phía hai người nói:

- Hai người không ngại nếu chúng ta cùng đi chứ!?

Không đợi Tiêu Mị kịp trả lời thì Tiêu Viêm cười đáp lại:

- Không ngại!

Tiêu Sơn bất đắc dĩ cùng với Tiêu Viêm ra khỏi Tiêu Gia thẳng hướng Tiêu Gia phường thị mà đi. Tiêu Sơn cùng với Huân Nhi có chút quỷ dị nhìn nhau. Tiêu Sơn chỉ bất giác nhún nhún vai cũng không tỏ thái độ gì nhiều. Huân Nhi lúc này lại không biết bất cứ xấu hổ gì bám vào Tiêu Sơn khiến hắn chỉ biết cười khổ. Hắn cùng với Huân Nhi, Tiêu Mị cùng với Tiêu Viêm đi qua, mấy thanh thiếu niên đều nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt hình viên đạn.

Tiêu Mị lúc này mặc một bộ y phục màu lam, cả người được bọc trong lớp vải vô cùng mềm mại, thân thể thon thả, cả người hương thơm nhè nhẹ lan ra làm cho lòng người trở nên mê đãng. Thiếu nữ đi một chiếc giày nhỏ màu hoa trông vô cùng đang yêu. Thiếu nữ thấy Huân Nhi lúc này cứ ríu rít như con chim nhỏ bên cạnh Tiêu Sơn, hơn nữa nàng còn dùng bộ ngực đang trong giai đoạn phát dục vì hắn mà cọ sát cánh tay. Đã là như vậy thì thôi nhưng Tiêu Sơn vẻ mặt thì lại bộc lộ ra của một tên sắc lang chính cống, giống như đang cực độ hưởng thụ khiến nàng thầm gắt lên:

- Vô sỉ, không biết xấu hổ!?

Nghe thấy câu nói này của Tiêu Mị, Huân Nhi hai mày khe khẽ cau lại. Nàng nhíu mày nhìn về phía Tiêu Mị. Sau đó thiếu nữ đột nhiên cười khanh khách nói:

- Tiêu Mị biểu muội, muội ghen sao?

Nhưng đáp lại Huân Nhi bằng một lời hừ lạnh của Tiêu Mị. Huân Nhi cười khanh khách nói:

- Đừng quên ở đây còn có Tiêu Viêm biểu ca nữa đó nha!

Nói xong nàng đánh ánh mắt về phía Tiêu Viêm.

Tiêu Sơn cảm giác được không khí đang trở nên trầm trọng. Bởi vì những lời nói của Huân Nhi làm cho không khí cực độ căng thẳng. Đầu của Tiêu Sơn to như cái đấu. Vừa rồi hắn nhìn qua ánh mắt của Tiêu Viêm thì trong đó loáng thoáng vẻ tức giận, đố kị cùng với ghen ghét. Mà ánh mắt của Tiêu Viêm dành cho không ai khác là Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cười khổ trong lòng:

- Cô nàng này cũng hơi chút quá đáng đi! Hazz...

Thấy Tiêu Sơn mải bước về phía trước không thèm để ý đến mình, Huân Nhi có chút khó chịu chu cái mỏ lên biểu hiện ra vẻ khó chịu. Tiêu Sơn nhẹ nhàng hướng về phía nàng sau đó mỉm cười.

Hắn nhè nhẹ bóp mũi của mình sau đó lên tiếng hỏi:

- Mùi hương hoa ở đâu thật là thơm a!? Oa! Huân Nhi muội thật là thơm....

Hắn liên tục giả vờ đánh hơi sau đó quay về phía gần Huân Nhi làm cho thiếu nữ hai má đỏ bừng.

Huân Nhi thấy vậy cười nói:

-Tiêu Sơn ca ca huynh làm gì vậy? Thật giống cẩu quá đi!? Hihii

Tiêu Sơn khóe miệng hơi nhếch lên nói:

- Haha, thì ra là hương thơm từ người Huân Nhi. Thế mà ta cứ tưởng là hương thơm của vị thiếu nữ xinh đẹp nào cơ!?

Tiêu Sơn miệng kéo lên, hắn để một nụ cười cực kỳ mê người nhìn về phía thiếu nữ. Mấy thiếu nữ ở bên ngoài cũng vì nụ cười này của hắn có chút hơi ngẩn người. Huân Nhi lúc này hai tay vân vê vạt áo, đầu cúi xuống, hai má dâng lên rặng mây đỏ ửng.

Tiêu Mị thấy vậy liền trợn trắng mắt lên, sau đó ngay lập tức túm lấy cánh tay của Tiêu Viêm, mỉm cười nhìn về phía hắn rồi đưa ngón tay chỉ về phía trước cười nói:

- Tiêu Viêm ca ca, chúng ta mau đi đến chỗ đó a!

Tiêu Viêm khuôn mặt hơi có chút nhợt nhạt nhưng sau đó mỉm cười nói:

- Được thôi!

Hai người cầm tay nhau tiến về phía trước. Huân Nhi lúc này cũng làm hệt giống như Tiêu Mị, nàng túm chặt cánh tay của Tiêu Sơn, hơn nữa còn ép sát cánh tay của hắn về phía ngực của mình trông vô cùng thân mật.

Tiêu Mị liền chỉ về phía một chiếc dây chuyền màu lam nhạt trên đó còn gắn một viên ma hạch màu xanh lá cây xuýt xoa:

- Tiêu Viêm ca ca! Thứ này thật đẹp a....

Tiêu Viêm mỉm cười nói:

- Lão bản thứ này bao nhiêu!?

Trung niên của quán sạp hàng cười với hai người nói:

- Vị tiểu thư này thật là tinh mắt đây là ma tinh của Mộc Thiết Thử Nhất Giai ma thú. Vì săn giết con này mà đội của chúng ta phải tiêu tốn sức lực không nhỏ a. Hơn nữa số lượng của ma tinh này cũng rất hãn hữu, mười con trở lên mới có được một viên, nếu như vị tiểu thư này thích dây chuyền này như vậy ta để 500 kim tệ a!

Tiêu Viêm không chần chờ một chút nào, ngay lập tức lấy ra kim tệ cười nhìn về phía chủ hàng nói:

- Lão bản đây là 500 kim tệ!

Huân Nhi bĩu môi nhìn về phía hai người sau đó nói:

- Xuỳ....Có gì ghê gớm chứ!?

Huân Nhi ngay lập tức kéo Tiêu Sơn về phía một cửa hàng khác. Không thể không nói các cửa hàng của Tiêu Gia vô cùng phong phú đủ các thể loại. Từ gian hàng bán ma tinh, đến gian hàng bán vật liệu vô cùng nhiều các loại nếu như người bình thường chưa đến nơi này bao giờ hẳn cũng có chút kinh ngạc.

Đặc biệt các gian hàng thì cũng có khá nhiều đồ phục vụ các nữ nhân. Dù sao Đấu Khí Đại Lục là nơi cường giả vi tôn, đặc biệt có tính chất nam quyền nhưng không có nghĩa đồ đạc cũng chỉ có xu hướng phục vụ nam nhân. Ở bất cứ đâu thì việc làm ăn hầu như đều phục vụ vào nữ nhân bởi vì nữ nhân là nơi dễ đạt được tiền nhất.

Huân Nhi cầm lấy một chiếc dây chuyền ma hạch khá là xinh đẹp màu lam sắc được tạo thành bởi ma tinh hệ thủy. Tiêu Mị cầm trong tay viên ma tinh càng vui đùa càng ưa thích. Lão bản ngay lập tức mở miệng phô hàng:

- Huân Nhi tiểu thư thật là tinh mắt a. Đó là thủy hệ ma tinh Thanh Xà Nhất Giai ma thú. Viên ma tinh này không những có vẻ đẹp vô song, mà khi mang nó theo sẽ làm cho cả người mát mẻ dễ chịu… Nếu như tiểu thư thích ta có thể để 500 kim tệ.

Một thiếu nữ mặc một bộ áo bào màu đỏ đang rảo bước trên đường, đi theo bên cạnh là một thiếu niên tầm hai mươi hai hai mươi ba, cả người phát ra khí thế mạnh mẽ. Mọi người quan sát hắn, hắn chỉ nhếch miệng cười có chút chế giễu. Nếu tiến lại gần thì có thể nghe thấy hắn nói:

- Một đám ngu ngốc......

Thiếu nữ rõ ràng đang tỏ ra không vui, trên mặt của nàng hiện lên vẻ khó chịu, rõ ràng hiện ra trên mặt bất cứ ai cũng có thể nhìn được. Nhưng khác với thiếu nữ thì thanh niên kia lại không để ý chút nào, hắn nhếch miệng cười nói:

- Nhã Phi lão bà a, ngươi thích gì hôm nay ta nhất định sẽ mua cho ngươi dù cho ngươi có muốn mua toàn bộ nơi này, ta không ngần ngại mua hết.

- Mộc Đại Thiếu gia, đa tạ tấm lòng của ngươi rồi…nhưng chỉ là tính tình của ngươi, Nhã Phi ta thật sự là vô phúc tiêu thụ, hy vọng ngươi ngày sau, không nên nói những lời tổn hại thanh danh Nhã Phi, ta chưa bao giờ đáp ứng cái gì hôn ước, từ khi nào lại thành nữ nhân của ngươi?

Nhã Phi liếc mắt người này một cái, cười lạnh nói.

Mộc Chiến hiển nhiên trong mắt lóe lên khó chịu, hắn cười nói:

- Không phải hai Đại Gia Tộc chúng ta đã có hôn ước rồi sao?

Nhã Phi lúc này nhìn thấy bóng hình quen thuộc, khóe miệng của nàng nhếch lên.

Trung niên lão nhân lùi lại, cánh tay run run lên rõ ràng vừa rồi giao phong với Tiêu Chiến, hắn ăn thiệt thòi không nhỏ. Cánh tay của hắn dấu vào trong tay áo, khuôn mặt không đổi nhìn về phía Tiêu Chiến nói:

- Ngươi là Tiêu Chiến Tộc Trưởng của Tiêu Gia, một trong ba đại gia tộc tại Ô Thản Thành đúng không?

Nghe giọng nói của trung niên lão nhân này thì Tiêu Chiến cau mày một cái, trong lời nói của người này hoàn toàn không để Tiêu gia vào trong mắt. Tiêu Chiến trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng bình thản lên tiếng nói:

- Đúng vậy, ta chính là Tiêu Tộc Trưởng, không biết các hạ là ai?

Trung niên lão nhân cao ngạo, lãnh đạm nói:

- Mộc Ân, Đại Quản Gia của Mộc Gia!

Nghe những lời này của trung niên lão nhân, Tiêu Chiến khẽ giật mình. Mộc Gia là ai hiển nhiên là một trong những đại gia tộc lớn tại Gia Mã Thánh Thành, đế đô của Gia Mã đế quốc. Một trong những gia tộc có cường giả Đấu Hoàng tọa trấn, so với các Đại Gia Tộc khác như Nạp Lan Gia cùng với Đặc Thước Nhĩ Gia Tộc không kém chút nào. Hiển nhiên so về thực lực cùng tài chính thì Tiêu Gia có chút yếu thế hơn Mộc Gia quá nhiều.

Tiêu Chiến thấy vậy khuôn mặt chỉ thoáng qua đổi một chút sau đó hắn bình thản nói, trong giọng điều không mang xu nịnh, không mang sợ hãi:

- Tiên sinh thì ra là Đại Quản Gia của Mộc Gia. Hân hạnh, hân hạnh…

Tiêu Chiến biết rằng thực lực của đối phương kém mình nhưng dù sao thì hắn cũng là một Đại Đấu Sư. Tiêu Chiến hướng về phía Tiêu Sơn quan sát một chút sau đó lên tiếng hỏi:

- Không biết Tiên sinh tại sao lại ra tay với một vãn bối!?

Trung niên lão nhân cười lạnh nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Còn hỏi tại sao à? Hắn đả thương tới Thiếu gia của ta. Nếu như hôm nay Gia tộc các ngươi không cho ta một cái công đạo. Hừ, hừ… Mộc Gia của chúng ta không phải dễ trêu vào đâu!?

Những lời này nói ra hoàn toàn khiến cho Tiêu Chiến biến sắc. Đây vốn hoàn toàn là trắng trợn uy hiếp, Tiêu Chiến cắn hai hàm răng sau đó lên tiếng nói:

- Cho Mộc Gia các vị một cái công đạo?

Hắn nhìn về phía trung niên lão nhân sau đó lên tiếng hỏi:

- Vậy ta xin hỏi chuyện vừa rồi xảy ra đến tột cùng là chuyện gì? Ai có thể nói cho ta hay không?

Trung niên lão nhân lên tiếng nói:

- Tất nhiên là người của Gia Tộc của ngươi tự tiện đả thương thiếu gia của chúng ta rồi!

Nói xong hắn quét mắt về phía những người bên lìa đường. Đám người bên lìa đường bị trung niên lão nhân quét qua thì run lên đều theo bản năng rụt lùi lại.

Huân Nhi đột nhiên lên tiếng nói:

- Tiêu Chiến thúc thúc là bọn họ gây sự trước…

Nói đến đây Huân Nhi đem toàn bộ chuyện này ra kể. Tiêu Chiến nghe thấy vậy xong cũng biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng bên này không nói lý trước.

Trung niên lão nhân chỉ lạnh nhạt đáp:

- Người của Tiêu Gia các vị không thể tin tưởng được!

Lời này của lão rõ ràng các ngươi là người nhà hiển nhiên bênh vực người nhà. Lời của người nhà hiển nhiên không thể tin tưởng được.

- Lời của vị muội muội này hoàn toàn là sự thật. Ta có thể làm chứng!

Lời này vừa ra làm tất cả mọi người đều giật mình. Mọi người quay đầu lại nhìn thì lời này không ngờ lại phát ra từ một thiếu nữ. mà thiếu nữ này không ai khác cực kỳ quen thuộc Nhã Phi thủ tịch của phòng đấu giã Đặc Thước Nhĩ.

Nghe thấy thế sắc mặt của trung niên nhân trở nên ảm đạm thất sắc, hắn không ngờ Nhã Phi lại vì một tiểu tử hoàn toàn không quen biết mà trở mặt với hắn cùng với Thiếu gia nhà hắn. Trung niên lão nhân cắn răng lên tiếng nói:

- Nhã Phi tiểu thư xin cô hãy suy nghĩ thật kỹ. Lời này không thể nói loạn a? Lời này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Đặc Thước Nhĩ Gia Tộc và Mộc Gia, hy vọng Nhã Phi tiểu thư suy nghĩ thật kỹ!?

Trung niên lão nhân lần này lấy những lời này ra hoàn toàn muốn dồn ép Nhã Phi. Nhã Phi hừ lạnh một tiếng, bình thản lên tiếng nói:

- Lời này của Nhã Phi hoàn toàn là sự thật. Đại Quản Gia, việc của Nhã Phi ngươi không cần quan tâm. Việc làm của ta, ta sẽ tự chịu trách nhiệm. Hơn nữa Mộc Ân Đại Quản Gia hình như so sánh quá cao thì phải. Ngươi có thể đại diện cho Mộc Gia hay sao?

Trung niên lão nhân giật mình ngẩn ngơ nói:

- Cái này!?

Tiêu Sơn thoáng giật mình, hắn cũng không ngờ Nhã Phi lại có thể vì mình mà ra mặt. Nếu so sánh hai bên không quen biết gì thì vì lợi ích cách tốt nhất Nhã Phi phải để mặc không quan tâm mới đúng. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nhìn về phía trung niên lão nhân cười lớn nói:

- Haha.....

Thấy Tiêu Sơn cười thì tất cả mọi người đều ngẩn ngơ ra. Tiêu Sơn ngạo nghễ trong giọng nói có chút khinh thường nói:

- Ta nói này đại quản gia, thiếu gia của ông năm nay bao nhiêu tuổi phải có hai mươi hai, hai mươi ba đi. Ta năm nay sao? Chỉ có mới mười lăm tuổi, ân là mười lăm tuổi sáu tháng. Ông không cảm thấy một người hơn hẳn về tuổi tác và tu vi như vậy bắt nạt ta mà lại bênh vực cho hắn, trong khi đó ta lại không được phản kháng. Lý nào lại như thế?

Thấy lời nói của Tiêu Sơn thì sắc mặt của trung niên lão nhân lúc xanh lúc đỏ. Tiêu Sơn lại tiếp tục lên tiếng nói:

- Ta không ngờ các Đại Gia Tộc như các vị da mặt lại dày như vậy a!? Nếu như ta là hắn đã chạy nhanh đi mua một miếng đậu hũ đập đầu vào tự sát cho xong….

Trung niên lão nhân nghe thấy thế khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, hắn quát lớn:

- Ngươi......Tiểu tử ngươi quá càn rỡ!

Nhã Phi lúc này khuôn mặt cũng lúc trắng lúc xanh, sau đó nàng lên tiếng nói:

- Mộc Ân Đại Quản Gia, ta thấy việc quan trọng bây giờ là trị thương cho thiếu gia của các ngươi đi!

Trung niên lão nhân nhìn về phía sau. Hắn biết tình cảnh này của mình cực kỳ không tốt dù có tiếp tục ở đây cũng không chiếm được tiện nghi gì. Trung niên lão nhân vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó phất tay xoay người:

- Tiểu tử ngươi chờ đó cho ta!

Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói:

- Tùy thời phụng bồi!

Trung niên lão nhân xoay người dẫn theo đội ngũ rời đi. Nhưng Nhã Phi lúc này đứng đó nhìn về phía hắn, vẻ mặt của nàng có chút thất thần. Mọi người không ai biết Nhã Phi lúc này đang nghĩ gì.

Tiêu Sơn lúc này nhận được âm thanh thông báo của hệ thống liền vui vẻ đi đến nhìn về phía Nhã Phi cười nói:

- Cảm ơn Nhã Phi tiểu thư đã ra tay tương trợ!

Dứt lời hắn lúc này liền tiến lên về phía nàng, nhưng không hiểu vô tình hay cố ý hắn bước chệch chân liền vấp ngã. Cả người hắn đổ ầm về phía Nhã Phi. Nhã Phi vội vàng hô lên:

- Cẩn thận!

Nhã Phi giang hai tay ôm lấy hắn.

Tiêu Sơn ngã vào một thứ ấm áp, ôn hương, một mùi hương thơm ngát làm cho hắn tâm ma ý loạn. Đặc biệt bàn tay của hắn không ngờ lại sờ vào cái gì đó mềm mại, bàn tay của hắn nhè nhẹ nắn bóp.

- Ưm...

Hắn nghe được tiếng rên rất nhỏ. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy được hai má của Nhã Phi đỏ ửng vì xấu hổ.

Mấy người xung quanh, đặc biệt là nam nhân đều nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt bốc lửa. Trong lòng bọn họ thầm mắng tên này là tiểu quỷ, rõ ràng ở đây là cố ý, chắc chắn là cố ý. Họ lúc này rất muốn xem biểu hiện tức giận của Nhã Phi với hắn sẽ ra sao. Nhưng người tính không bằng trời tính, điều xảy ra tiếp theo hoàn toàn không như họ mong muốn.

Nhã Phi lúc này còn biểu hiện ra cực kỳ xấu hổ. Nhã Phi nói:

- Sư phụ..... Người còn không buông ta ra!

Nhã Phi thanh âm phát ra run rẩy còn mang theo xấu hổ.

Hai má của Nhã Phi xuất hiện hai rặng mây đỏ ửng, Tiêu Sơn nhìn về phía nàng có chút ngây ngẩn. Tiêu Sơn cười khổ nói:

- Xin lỗi! Ta không có cố ý.

Nhưng trong đầu hắn thì không hề có ý đó. Huân Nhi lúc này thấy vậy có chút tức giận nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Tiêu Sơn. Nàng nhanh chóng gạt hai người ra khỏi nhau. Nàng nhìn về phía Nhã Phi với ánh mắt đề phòng sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt biểu hiện ra sự bất mãn.

Cả người của Tiêu Sơn lúc này đầy mồ hôi, Huân Nhi thấy vậy ngay lập tức lấy ra một chiếc khăn tay vì hắn mà lau đi mồ hôi. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Huân Nhi lên tiếng nói:

- Cảm ơn muội!

Huân Nhi mỉm cười nói:

- Không có gì!

Nhã Phi lúc này quan sát về phía chiếc khăn tay, cảm giác được thứ này hình như vô cùng quen thuộc. Nhã Phi nghiến răng, hừ lạnh trong lòng nói:

- Đây không phải là khăn tay lão nương tặng ngươi sao, ngươi lại dám tặng cho người khác! Hừ, để xem lão nương trị ngươi thế nào!

Nhưng Nhã Phi lại thể hiện ra một bộ mặt vui vẻ, nàng cười, nụ cười vô cùng mê người nhìn về phía Huân Nhi nói:

- Muội muội khăn tay của muội thật là đẹp a! Không biết muội muội mua nó ở đâu a!? Ta rất muốn mua một cái giống như vậy!?

Tiêu Sơn cả người toát ra mồ hôi, hắn nhìn về phía chiếc khăn tay. Khăn tay này không phải là Nhã Phi tặng cho hắn sao? Sau đó hắn đem thứ này bị bất đắc dĩ tặng cho Huân Nhi. Tiêu Sơn trong lòng hốt hoảng giống như gặp ma quỷ vậy:

- Xong, xong rồi! Toang thật rồi bu em ạ!

Huân Nhi mỉm cười nói:

- Có phải là rất đẹp đi? Là Tiêu Sơn ca ca tặng cho Huân Nhi đó!

Nhã Phi thấy vậy thầm mắng trong lòng:

- Tên hỗn đản, tên đáng chết… ngươi quả thực đem khăn ta tặng ngươi tặng cho người khác…

Nhã Phi thầm mắng hắn đến trăm ngàn lần. Nhưng khuôn mặt của Nhã phi lại tỏ ra vui vẻ dị thường, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng hỏi:

- Không biết Tiêu Sơn biểu đệ nhưng mua thứ này ở đâu a? Nhã Phi rất muốn biết!

Tiêu Sơn đầu đầy mồ hôi, Huân Nhi thấy vậy lo lắng hỏi:

- Tiêu Sơn ca ca, tại sao người huynh ra nhiều mồ hôi như vậy!?

Tiêu Sơn không để ý đến thứ này chỉ qua loa đáp lại:

- Ah... ha.... Thứ này sao? Là ta mua trong thành!?

- Khanh khách, vậy sao?

Nhã Phi lấy tay che miệng của mình. Nàng cười duyên nói:

- Nhưng theo ta biết tấm khăn tay này hình như làm được từ một loại vải tên là Tuyết Tằm Ti chỉ bán ở Đế Đô cùng với một số thành thị lớn khác ở Ô Thản Thành nhưng không có bán a. Ta không biết khi nào thì Ô Thản Thành cũng bán thứ này a!?

Tiêu Sơn đầu to như cái đấu sau đó vội vàng nói ra:

- Ah... ha.... lúc đó sao? Đúng rồi là ta mua của một trung niên lão nhân. Lão nhân kia đi ngang qua đây bán cho ta. Ta thấy đẹp mua thứ này a!

Huân Nhi nghe thấy vậy nhíu mày lên tiếng hỏi:

- Tiêu Sơn ca ca, không phải huynh nói huynh mua thứ này từ một bà chủ sao? Hơn nữa đó còn là một bà chủ phóng đãng a. Nếu không phải huynh mua thứ này cho ta, ta cũng không thèm nhận đây!

Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngẩn người trong lòng hô to:

- Khi nào ta nói bà chủ phóng đãng a!

Nhã Phi lúc này khuôn mặt trở nên xanh trắng, trong lòng vô cùng tức giận:

- Tên hỗn đản thì ra ta trong lòng ngươi là như vậy a…

- Khụ, khụ… Được rồi...

Đúng lúc này, một tiếng ho khan đánh vỡ cuộc nói chuyện của ba người. Ba người ngoảnh đầu lại thì thấy Tiêu Chiến đang ho khan. Tiêu Chiến nói:

- Lần này đa tạ Nhã Phi tiểu thư đã tương trợ. Nếu không ngại Tiêu Gia ta bất cứ khi nào cũng sẵn sàng tiếp đón tiểu thư.

Sau đó hắn trừng mắt nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Mấy vãn bối này vẫn là để ta dẫn chúng về đi!

Hiển nhiên Tiêu Chiến không muốn để mấy tiểu hài tử này ở đây để tiếp tục gây ra họa gì. Hắn nhưng khẳng định lần này Mộc gia không dễ dàng gì bỏ qua chuyện này.

Nhã Phi mỉm cười nói:

- Vậy ta cũng không làm phiền Tiêu Tộc Trưởng!

Nàng nói xong liền giao lưu cùng với Tiêu Chiến qua lại vài câu sau đó rời đi. Nhã Phi khi đi không quên trừng mắt về phía Tiêu Sơn một cái. Tiêu Sơn cảm giác được ánh mắt của nàng nhìn về phía hắn có chút u oán nhưng cũng có chút lưu luyến. Tiêu Sơn trái tim giật thót, cả người của hắn khe khẽ run lên.

Đi được một đoạn đường Nhã Phi khe khẽ lẩm bẩm gì đó mà không ai nghe được. Tiêu Sơn cảm giác được thứ gì đó. Hắn đột ngột liên tục hắt xì.

Nhã Phi miệng kéo lên:

- Đáng kiếp cho nhà ngươi.

Không thể không nói, những người trưởng thành thì đều có một đức tính đó là uy lực khi răn dạy tiểu thí hài của họ vô cùng lớn.

Hài tử xuất sắc bất cứ bậc bề trên nào đều hy vọng, đều mong mỏi nhưng hài tử quá xuất sắc lại trở thành nỗi lo của mọi bậc bề trên. Tiêu Chiến lúc này lên tiếng nói:

- Tiêu Sơn..... Làm người nên biết thu liễm. Mặc dù ngươi có thực lực quá kinh khủng nhưng cũng không nên dễ dàng bộc lộ như vậy không những không để ngươi đạt được lợi ích gì mà còn mang họa sát thân!

Tiêu Sơn cười khổ gật đầu nói:

- Tiêu thúc thúc, ta đã biết!

Tiêu Chiến cười khổ lắc lắc đầu. Bầu không khí lúc có chút im lặng.

Tiêu Sơn đối phó với Tiêu Chiến vài câu sau đó gật đầu hành lễ cáo lui. Hắn lúc này vừa bước ra khỏi phòng thì hồng y thiếu nữ vội vàng nhào vào người hắn. Nàng dùng bộ ngực áp tay của hắn vào ngực của mình, bàn tay của nàng túm lấy tay của Tiêu Sơn liên tục lắc lắc:

- Tiêu Sơn ca ca, huynh không có sao chứ!?

Tiêu Sơn cười khổ, hắn lúc này tinh thần có chút căng thẳng. Hắn cảm giác được mùi thơm từ người thiếu nữ, đầu của hắn ong ong, tâm ma ý loạn. Hắn nhìn chăm chú về đôi môi của thiếu nữ. Đó là đôi môi đỏ mọng, căng tròn kết hợp với khuôn mặt thiếu nữ của nàng quả là hấp dẫn mê người. Đôi môi ấy còn liên tục động đậy khe khẽ mở ra lại mím lại.

Thấy Tiêu Sơn nhìn chằm chắm về phía mình thì hai má của thiếu nữ xuất hiện một màu đỏ. Thiếu nữ xấu hổ lắc lắc tay của Tiêu Sơn sau đó hỏi:

- Tiêu Sơn ca ca, huynh nhìn gì vậy!?

Nhưng hắn không có đáp lại lời của thiếu nữ. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng nâng lên, hắn nhẹ nhàng túm lấy cằm của thiếu nữ. Thiếu nữ có chút kinh ngạc, con mắt mở to nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn nhẹ nhàng áp môi của mình dần dần tới môi của thiếu nữ.

- Khụ, khụ…

Một âm thanh đánh vỡ không khí. Người này không ai khác thì là Tiêu Chiến. Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hai tiểu thí hài. Hồng y thiếu nữ vừa rồi đã xấu hổ bây giờ càng xấu hổ hơn. Hai bàn tay nàng đan chéo vào nhau liên tục vân vê tà áo. Ánh mắt cũng không rảnh rỗi mà liếc nhìn Tiêu Sơn một cái, trong ánh mắt của nàng mang theo vẻ trách cứ dường như muốn nói:

- Đều tại huynh a? Tất cả là tại huynh, chọn chỗ nào không chọn lại chọn chỗ này!

Tiêu Sơn cười khổ lên tiếng nói:

- Tiêu Chiến thúc thúc.

- Hai ngươi tuổi còn nhỏ nên biết kiềm chế lại.

Tiêu Chiến lên tiếng sau đó xoay người bước đi. Hắn cũng biết rõ để không khí riêng tư cho đám trẻ tuổi. Tiêu Sơn bất đắc dĩ gãi gãi mùi nhìn về phía hắn rời đi. Bất chợt Tiêu Sơn khẽ rên lên:

- Ui chao…

- Tiêu Sơn ca ca thật chán ghét....

Hồng y thiếu nữ dùng cùi chỏ huých vào eo của hắn làm cho hắn mếu máo khuôn mặt. Tiêu Sơn nhăn nhó nói:

- Huân Nhi a, không phải lúc đó muội cũng đồng ý rồi sao?

- Còn dám nói! Còn dám nói! Là tại huynh, là tại huynh!

Thiếu nữ liên tục đánh thùm thụp vào người của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn cười khổ trong lòng:

- Nữ nhân a, không bao giờ nói lý!

Lúc này Tiêu Sơn bất kể Huân Nhi đánh mình. Linh hồn lực mạnh mẽ toả ra xung quanh. Cảm nhận trong bán kính trăm mét không có bất cứ ai, bàn tay hắn mạnh mẽ kéo thiếu nữ vào ngực. Huân Nhi bị Tiêu Sơn tập kích bất ngờ khẽ rên lên:

- Ah!!!!

Nàng cảm nhận được cánh tay của hắn kéo sát nàng vào ngực, đặc biệt bộ mặt của hắn đang sát mặt của nàng. Hắn vô lại mở miệng:

- Hiện giờ không có ai chúng ta có thể rồi chứ!?

Huân Nhi lúc này lên tiếng nói:

- Ah... Không được… Ưhm… Ngô.....

Nàng chưa nói hết câu đã bị cánh tay của Tiêu Sơn kéo vào, một bờ môi ấm áp của hắn đã đè lên đôi môi của nàng. Chiếc lưỡi của hắn giống như du long nhẹ nhàng cạy ra bờ môi của nàng, cùng với hàng răng trắng tiến vào bên trong. Nó mạnh mẽ nhưng cũng hết sức nhuần nhuyễn tiến vào bên trong. Nó cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng.

Một cảm giác tê dại từ đầu lưỡi của nàng chuyền khắp cơ thể. Cả người nàng sức lực dường như bắt đầu hư thoát. Chiếc lưỡi của hắn giống như có ma lực bắt đầu điên cuồng tác oai tác quái trong miệng nàng. Huân Nhi cảm giác được mê ly bắt đầu mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

- ƯM…

Huân Nhi khẽ rên lên. Bởi vì nàng cảm giác được một bàn tay to lớn đang chui vào trong ngực của nàng. Hắn dùng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn bộ ngực của nàng. Đặc biệt cái đầu đỏ màu nhỏ trước ngực của nàng đang bị hai ngón tay của hắn kẹp lấy cùng mơn trớn. Từ bộ ngực của nàng một cảm giác tê giống như điện giật lan tràn khắp toàn thân. Thiếu nữ muốn đẩy hắn ra nhưng cánh tay của hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng.

Hai người hôn nhau một hồi mới rời môi nhau, giữa môi hai người hình thành một tuyến nước dãi cực kỳ dâm mỹ. Tiêu Sơn nhìn thấy hai má của Huân Nhi đỏ hồng. Hơn nữa miệng của nàng bắt đầu rên rỉ ra những tiếng vô cùng tiêu hồn:

- Ah… Ưm… ƯM… Tiêu Sơn ca ca dừng lại… ƯM…

Huân Nhi lúc này vô cùng xấu hổ. Nàng cảm giác hình như dưới hạ thể của mình hình như bắt đầu ướt ướt. Dưới đó nóng nóng, ươn ướt hơn nữa còn có cảm giác ngứa ngáy trống rỗng. Nàng lúc này rất muốn được đút thứ gì đó về phía hạ thể của mình. Chính nàng cũng không hiểu tại sao mình có ý nghĩ này. Bất giác nàng lại liên tưởng tới cái vật thô to của Tiêu Sơn.

Huân Nhi dùng hết sức lực của mình đẩy ra Tiêu Sơn. Nàng thở ra hồng hộc nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Tiêu Sơn ca ca dừng lại đi!

Tiêu Sơn lúc này cũng cảm giác được một cỗ lửa nóng dưới hạ thể. Thứ quan trọng nhất của đàn ông đã bắt đầu chào cờ. hắn cũng biết nếu như làm thêm hắn nhất định sẽ lấn tới. Việc tiếp theo hiển nhiên hắn sẽ bế Huân Nhi vào trong phòng sau đó trên người nàng bắt đầu tiến hành cái gọi là thiên kinh địa ngĩa duy trì nòi giống.

Tiêu Sơn cười khổ, hắn điều động Đấu Khí xua đi nguồn lửa nóng dưới hạ thể. Hắn nhìn về phía Huân Nhi nói:

- Thế nào Huân Nhi, cảm giác không tệ đi!

Huân Nhi liếc về hắn, ánh mắt của nàng hiển nhiên là tức giận. Nhưng hiển nhiên trên ánh mắt của nàng đang mang theo một chút ướt át trông vô cùng mê người.

Nàng hừ lạnh một tiếng:

- Tiêu Sơn ca ca hỗn đản, sắc phôi, đáng ghét…

Nói xong thiếu nữ xoay người rời đi.

Tiêu Sơn trong lòng hốt hoảng, nhìn thấy Huân Nhi định rời đi thì Tiêu Sơn vội vàng đưa tay với tới hỏi:

- Huân Nhi muội đi đâu vậy?

Huân Nhi hiển nhiên là không thèm trả lời hắn, nàng chỉ hừ nhẹ tiếp tục rời đi. Huân Nhi vừa đi, hai má đỏ ửng trong lòng suy ngẫm:

- Chẳng lẽ ta phải nói với ngươi vì ngươi mà quần ta ướt đẫm cần phải trở về thay quần áo sao?

Hiển nhiên nàng không thể nói ra lý do này được rồi.

Tiêu Sơn bất đắc dĩ nhún nhún vai ra vẻ mặt mình vô can. Hắn sau khi chờ đợi tại phòng Huân Nhi. Sau khi Huân Nhi thay đồ ra là một bộ đồ màu xanh nhạt vô cùng bắt mắt. Tiêu Sơn nhìn có chút ngây người, so với bộ y phục màu hồng thì thêm phần quyến rũ thì bộ màu xanh nhạt lại thêm vẻ thanh thuần đáng yêu. Huân Nhi hừ lạnh chẳng thèm cho hắn một thái độ tốt đẹp, liền đóng cửa lại. Hắn có chút rõ ràng tại sao Huân Nhi lại thay quần áo.

Tiêu Sơn bất đắc dĩ nhún nhún vai trong lòng thầm nghĩ:

- Nàng cũng quá nhạy cảm đi! Đúng rồi không biết vị thứ đó của Huân Nhi so với Nhã Phi thì như thế nào nhỉ? … Di… sao ta ngày một giống một tên biến thái thích yêu râu xanh thế nhỉ!?

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.