Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ phẩm đỉnh phong Đan Dược...........Linh hồn cảnh thăng cấp, Yêu Dạ chấn kinh

Tiểu thuyết gốc · 5413 chữ

Ô Thản Thành…..

Ngoại ô của Tiêu Gia….

Thân ảnh hai người một nam, một nữ, nam anh tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp xuất chúng xuất hiện trong đám người, nữ nhân nắm tay nam nhân đi trên đường, bên ngoài nhìn trông giống một đôi tình nhân đang yêu nhau vậy.

Nam tử này bị một thiếu nữ kéo tay, đôi lúc lại đụng chạm một vài chỗ ôn nhuận mềm mại nào đó, cảm giác tuyệt vời, thật dễ làm cho người ta sinh ra chút cảm giác "tâm hươu ý vượn" gì đó.

Chuyển qua một con đường nhỏ, Huân Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng, vội bỏ tay Tiêu Sơn ra, ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn.

Đột nhiên mất đi cỗ cảm xúc tuyệt vời đó, Tiêu Sơn trong lòng chợt có chút buồn vô cớ, nhẹ thở dài một hơi, ánh mắt không chịu khống chế hướng tới thân hình thiếu nữ ở bên cạnh nhìn vài lần, bên dưới bộ lam y, bộ ngực nhỏ thoáng nhô lên, quả thật làm người khác không thể không chú ý.

Trong lúc nhất thời, không khí trở lên trầm mặc, trong bầu không khí như vậy, con đường nhỏ cũng không tính quá dài này, tựa hồ lại đi không tới cuối.

Đương nhiên, đi hoài thì cũng có giới hạn, sắp tới cuối đường, Tiêu Sơn ngượng ngùng bắt chuyện một tiếng, sau đó định rời đi.

Nhìn Tiêu Sơn định rời đi, Huân Nhi thoáng ngạc nhiên, bỗng cười khúc khích một tiếng, ánh mắt kiều mị nhìn hắn, nhẹ giọng kêu lên:

- Tiêu Sơn ca ca! Bây giờ có thể nói cho muội biết được chưa?

Dưới tán liễu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Nhi khẽ đỏ lên, hàm răng nhẹ cắn đôi môi đỏ mọng mê người, đôi mắt thu thuỷ khẽ đưa, mang theo một tia chờ đợi cùng một chút ý vị không hiểu được, nhìn Tiêu Sơn cách đó không xa.

Tiêu Sơn dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô gái đang đứng cười dưới tàng cây, tâm tình vốn đang bất an, bỗng nhảy lên vài cái.

Nữ tử một thân lục y, dưới tàng cây, lại có một phen thanh nhã động lòng người, gió nhẹ thổi qua, vạt áo màu tím của cô khẽ tung bay, càng thêm một phen anh tư bức người.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Trở về nhà, ta sẽ nói cho muội.

Tiêu Sơn mỉm cười nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn không xương của nàng, tiếp tục đưa nàng trở về nhà. Huân Nhi nhìn bóng lưng của Tiêu Sơn liền gật đầu nhẹ, sau đó mỉm cười theo hắn trở về. Sau khi trở về nhà, hắn liền kéo nàng ngồi lên giường, kể lại sơ lược quá trình từ khi hắn bắt đầu gia nhập vị diện khác đến khi hắn trở về cho Huân Nhi nghe. Huân Nhi thì ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe hắn kể lại.

Quá trình hắn kể hắn cũng chú ý đến cảm xúc của Huân Nhi cũng biến đổi thất thường theo tình tiết của câu chuyện. Lúc hắn kể về việc mấy lần suýt nữa bị ám sát thành công, Huân Nhi bất giác liền chảy nước mắt, sau đó thì những tên ám sát đó đều bị hắn toàn diệt thì nàng lại phá lên cười thích thú. Sau đó hắn lại khéo léo kể về những nữ nhân hắn cứu được và đồng hành cùng hắn thì thấy nàng hơi nhíu mày lại nên hắn vội vàng lảng sang chuyện khác ngay.

Thời gian cứ thế trôi đi khá lâu, đến khoảng chập tối, Tiêu Sơn chỉ mới kể sơ lược câu chuyện cho Huân Nhi.

Đương nhiên về chuyện hắn có hệ thống truyền tống vào vị diện đó và những lần trải qua phục thị hương diễm thì hắn giấu nhẹm đi và thay vào những tình tiết khác để tránh để nàng nghi ngờ.

Sau khi nàng xong liền ngẩn người ra một thoáng.

Những điều hắn nói với nàng thật sự quá khả năng tưởng tượng của nàng.

Nàng không ngờ rằng, chỉ với khoảng thời gian một năm trôi qua ở đây mà hắn trải qua nhiều sự kiện đến như vậy.

Đến ngay cả bản thân nàng nếu rơi vào tình huống của hắn thì cũng không thể sống nổi trong vị diện đó. Một tiểu thư của Cổ tộc mà bắt đầu sống sót trong một cuộc chiến sinh tồn như vậy rất khó khăn.

Chính vì vậy nàng cảm thấy lần trải nghiệm này của hắn thật sự đáng giá. Sau khi tiếp nhận lượng thông tin khổng lồ này từ hắn, nàng suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi nhẹ:

- Tiêu Sơn ca ca. Vậy tất cả các nữ nhân đồng hành cùng huynh đều là nữ nhân xinh đẹp đúng không? Các nàng có xinh hơn muội không?

Tiêu Sơn nghe nàng hỏi vậy thầm giật mình, tự nhiên nàng hỏi cái này làm gì ta? Rất nhanh, hắn liền nắm lấy tay nàng dịu dàng an ủi:

- Có thể các nàng xinh đẹp. Nhưng nếu để so sánh với Huân Nhi của ta thì còn kém xa lắm.

- Chán ghét. Chỉ biết hống người ta vui vẻ. Bảo sao rất nhiều nữ nhân bị huynh cướp mất trái tim a….

Tiêu Huân Nhi liền đánh vào ngực hắn một cái, sau đó hai tay không tự chủ liền đánh liên tục vào người hắn, tuy nhiên sức lực của nàng thì làm gì hao tổn được hắn.

Một Nhất tinh Đấu Giả đòi tấn công Cửu tinh Đấu Tông đỉnh phong, thực sự là quá hoang đường.

Huống hồ, nàng không hề vận dụng Đấu Khí…..

Tiêu Sơn không ngại nàng đánh liên tục nên thân thể hắn mà ôm chặt nàng vào lòng, mặc kệ nàng giãy dụa, hắn nắm lấy cằm nàng nâng lên, nhanh chóng cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ xinh của nàng.

Tiêu Sơn hé miệng để chiếc lưỡi nhanh chóng lùa vào bên trong miệng nàng, mặc dù ban đầu nàng còn ngậm chặt hàm răng không cho nó vào bên trong, thế nhưng với Tiêu Sơn là một lão làng trong nghề này thì rất nhanh Huân Nhi bị đánh tan phòng thủ.

Nàng chỉ bất cẩn hơi hé mở hàm răng một chút, Tiêu Sơn hắn thừa thế tấn công đẩy lưỡi vào sâu trong miệng nàng. Bất chợt, hàm răng của Huân Nhi khẽ khép lại, khiến Tiêu Sơn giật mình, suýt nữa theo bản năng vận dụng Đấu Khí hộ thân. Tiêu Sơn không hề nghĩ nàng sẽ cắn hắn. Bản năng của Đấu Tông không cho phép hắn bị trọng thương bởi một Đấu Giả nhỏ nhoi được. Nhưng hắn biết hắn không thể phản kháng, vì người làm ra điều đó chính là người đã chờ đợi hắn suốt một năm ròng rã. Rất nhanh hắn liền thả lỏng tinh thần, điều chỉnh trạng thái một chút. Ngay sau đó một mùi tanh nồng chảy trong miệng của cả hai người.

Hắn biết, thời gian một năm qua hắn không hề bế quan mà rời đi sang vị diện khác để làm nhiệm vụ, không hề nói với nàng một lời, để cho nàng phải chờ đợi hắn suốt thời gian đó. Hắn cũng biết là ngày nào căn phòng của hắn cũng được nàng đến và dọn dẹp ngăn nắp.

Do vậy......

Đó cũng là một sự trừng phạt chính thức của nàng giành cho hắn vì đã bỏ rơi nàng trong một năm qua! Và nàng làm không hề sai.

Tuy nhiên, cứ tưởng chừng hắn biết thế mà lui, nhưng không ngờ là cái lưỡi đó vẫn quấn quýt không rời.

Máu vẫn chảy trong miệng nàng và hắn, trong nội tâm nàng cảm thấy có hơi chút hối hận vì hành động này của nàng, nàng chỉ biết là trong một năm nay hắn đã bỏ rơi nàng đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, đây cũng xem như một lời cảnh cáo nhẹ với hắn.

Nhưng điều nàng không hiểu là khi hắn bị cắn cũng không hề có dấu hiện buông xuôi, do vậy nàng liền cảm động. Dần dần liền chấp nhận cái lưỡi đó luồn lách, ra vào trong miệng nàng.

Hai cái lưỡi vừa gặp mặt liền quấn quýt không rời.

Hai người cứ hôn nhau như vậy đến khi Huân Nhi cảm thấy khó thở liền đẩy hắn ra mới thôi.

Sau khi hai người rời môi, Huân Nhi liền đỏ mặt cúi đầu xuống, một hồi sau không thấy hắn có động tĩnh gì liền ngẩng đầu lên thì để ý mới thấy trên khoé miệng hắn vẫn còn vương chút máu.

Tiêu Sơn liền chăm chú nhìn nàng rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng thủ thỉ:

- Huân Nhi. Ta xin lỗi... Một năm này muội khổ cực rồi.

Huân Nhi lúc này nghe hắn nói xong cũng không kìm lòng được nữa liền bật khóc nức nở, liên tục đánh vào người hắn, thanh âm nghẹn ngào nói:

- Tiêu Sơn ca ca.... Muội biết trong một năm này huynh sống cũng không phải dễ dàng gì.....Nhưng đó cũng là một sự trừng phạt đối với huynh vì trong một năm bỏ rơi muội.

- Huynh nói huynh bế quan mà lại đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, trong khi đó, muội lại không hề hay biết chuyện gì, cũng như không thể giúp gì được. Tiêu Sơn ca ca huynh đáng ghét lắm!!!! HUHU....

Tiêu Sơn nghe nàng khóc lóc liền ôm nàng chặt hơn. Hắn không ngờ nàng là một cô gái mạnh mẽ nhưng ở bên cạnh hắn lại có một nội tâm yếu đuối như vậy. Nàng khóc lóc khiên hắn cực kỳ đau lòng. Nhưng thâm tâm của hắn không cho phép hắn được yếu đuối. Trải qua lần trải nghiệm ở vị diện kia đã rèn cho hắn một trái tim sắt đá.

Huân Nhi khóc được một lúc liền ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn ra bên ngoài thủ thỉ:

- Tiêu Sơn ca ca! Muội thích huynh!

Có lẽ nàng thực sự mệt mỏi nên vừa nói xong liền chìm vào giấc ngủ. Nhìn nàng cuộn tròn người lại ngủ yên trong lòng hắn, hắn cảm thấy mình đã tìm thấy một sự yên bình. Hắn nhìn nàng thì thào:

- Huân Nhi..... Ta cũng yêu muội nhiều lắm!!!!

Nhẹ nhàng phủ một lớp chăn lên người nàng, sau đó hắn điều chỉnh lại tâm thần một chút liền tiến vào trạng thái tu luyện. Bên ngoài một bóng đen đang nhìn chằm chằm vào căn phòng này, sau một hồi bóng đen này cũng chỉ biết thở dài rồi biến mất.

Một đêm cứ như vậy yên bình trôi qua....

Sau buổi tổ chức lễ trưởng thành, tiết tấu cuộc sống của Tiêu Sơn cũng buông lỏng đi một chút.

Trong mấy ngày tiếp theo, Tiêu Sơn cũng bỏ ra một chút thời gian để tu luyện, tuy nhiên, hắn liên tục gặp phải bình cảnh khi bắt đầu tấn cấp Đấu Tôn, ngược lại giúp cho hắn trong khoảng thời gian này có thể tận lực buông lỏng tâm cảnh một chút, tu luyện đã có phương hướng, đôi lúc được nghỉ ngơi mới là chính xác. Liều mạng tu luyện, có khi lại mang đến tác dụng ngược lại.

Có được cuộc sống dễ dàng theo ý thích thế này, nhưng thói quen trong cuộc sống ngày xưa của Tiêu Sơn lại là nếu nhàn nhã quá thì các khớp xương sẽ cứng lại, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày cùng Huân Nhi du ngoạn xung quanh, ngẫu nhiên cũng đi ra sau núi luyện chế một ít linh dịch cho Huân Nhi tu luyện. Sau đó hắn cũng tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với cô nàng này sau thời gian xa cách.

Ngoài ra, hắn cũng liên tục tới Mễ Đặc Nhĩ gặp mặt Nhã Phi cùng Đát Kỷ để tranh thủ trò chuyện thêm cũng như chỉ giáo Nhã Phi về việc tu luyện. Chỉ có Đát Kỷ mấy ngày gần đây bế quan lĩnh ngộ thể chất của nàng nên cũng không gặp được.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc đã qua hơn một tháng, Tiêu Sơn lúc này bước ra khỏi Tiêu Gia đại viện. Dưới ánh sáng mát mẻ của ngày hè quả thực làm cho mọi người vô cùng sảng khoái. Hắn hiện giờ muốn đến Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá lấy phần Dược Liệu mà hắn đã nhờ Nhã Phi sắp đặt sẵn.

Tiêu Sơn rảo bước trên đường. Có vẻ như việc hắn trẻ như vậy đã đạt đến thành tựu Cửu Tinh Đấu Tông khiến khí chất thay đổi hoàn toàn. Mái tóc đen dài phất phơ trong gió, cả người cao lớn giống một thư sinh, trên miệng hắn luôn nở ra một nụ cười tự tin. Các thiếu nữ cùng thiếu phụ xung quanh đều nhìn lén về phía hắn.

Tiêu Sơn một đường thẳng đi tới phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ. Thấy hình dáng quen thuộc của Tiêu Sơn, hai hộ vệ canh cổng vội vàng cúi đầu hành lễ. Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu, thân ảnh chậm rãi tiến vào phía bên trong.

Khi hắn vừa tiến vào, thị nữ vội vàng dẫn đường, được đưa đến một căn phòng khách khá là đẹp đẽ và sang trọng. Thị nữ sau đó ngay lập tức rời đi. Hắn trong phòng chờ đợi chỉ một lát đã có mấy tiếng bước chân vang lên. Dựa vào thính lực của Tiêu Sơn thì biết được đó là bước chân của bốn người tất cả.

Cánh cửa từ từ mở ra, một mùi hương mê người xộc vào làm cho Tiêu Sơn nhíu mày. Có tất cả ba người nữ nhân tất cả cùng với một trung niên nhân.

Người thứ nhất là Nhã Phi. Đi bên cạnh Nhã Phi là lão nhân tóc hoa râm. Cả người tỏa ra khí chất đĩnh đạc, hơn nữa con mắt ánh ra vẻ sáng ngời của một người sống lâu năm biết nhìn người.

Còn hai thiếu nữ khác một mặc màu trắng một mặc màu tím nhạt. Người mặc màu trắng tầm hai mươi, người mặc màu tím thì độ tuổi lại ngang với Tiêu Sơn, cả hai người mơ hồ lộ ra một tia khí chất cao quý, tại vòng eo nhỏ tinh tế buộc một dải đai màu tím, càng làm cho vòng eo thon nhỏ,lộ ra sự nhuần nhuyễn vô cùn. Hai người đều là cực phẩm mỹ nữ. Tiêu Sơn hơi nhíu mày nhìn về phía mấy người này đánh giá đồng thời họ đều nhìn về phía Tiêu Sơn mà đánh giá hắn.

Nhã Phi lúc này tiến tới nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười nói:

- Sư Phụ, đây là Đại Trưởng Lão của gia tộc ta Đặc Thước Nhĩ, Đằng Sơn…

- Tại hạ Đằng Sơn, Đại Trưởng Lão Đặc Thước Nhĩ ra mắt Tiền bối.

Lão nhân tiến tới hành lễ chào hỏi với Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cũng làm bộ gật gù chào hỏi. Nhã Phi sau đó tiếp tục giới thiệu hai vị thiếu nữ:

- Còn hai vị này là?

Nàng chưa kịp giới thiệu thì bạch y thiếu nữ nói:

- Tiền bối! Ta là Dạ Nguyệt công chúa ra mắt tiền bối. Lần này ta thay mặt Gia Mã hoàng thất đến đây.

Nàng mỉm cười sau đó đưa tay về tiểu thiếu nữ nói:

- Đây là muội muội của ta, Nguyệt Nhi.

Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía hai người sau đó khách khí chào hỏi. Tiêu Sơn cũng làm cho phải phép mà thôi. Nhã Phi vân vê chiếc miệng nhỏ cười híp mắt nhìn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn cảm giác được cả người run lên, đột nhiên âm thanh của bạch y thiếu nữ làm cho hắn giật mình. Bạch y thiếu nữ lên tiếng nói:

- Tiền bối, muội muội của ta là một Luyện Dược Sư, lại vô cùng hứng thú với Luyện Dược. Không biết có thể để tiền bối chỉ giáo một chút có được hay không? Ta được nghe Nhã Phi tiểu thư nói thủ pháp Luyện Dược của người vô cùng cao siêu! Nếu như người cảm thấy yêu cầu này của Dạ Nguyệt bất nhã xin người không cần quá để ý!

Tiêu Sơn nghe thấy thế liền nhíu mày. Chính Nhã Phi cũng hoàn toàn bất ngờ, chính nàng cũng không hiểu nàng tại sao lại muốn điều này. Sau khi Nhã Phi nghe xong thì ngay lập tức hiểu được, nàng muốn xác minh cấp bậc luyện dược của Tiêu Sơn. Hiển nhiên dùng cách hỏi trực tiếp là vô cùng bất nhã, có khi khiến cho đối phương phản cảm.

Không ngờ rằng Đại Công Chúa này lại dùng Nhã Phi ra làm bia đỡ đạn. Nếu như Nhã Phi phản bác lời này thì bất kính với sư phụ của mình mà im lặng chính là đồng ý.

Tiêu Sơn nghe thấy vậy nhíu mày một cái sau đó hắn gật đầu quay sang Nhã Phi hỏi:

- Phi Nhi ngươi đã chuẩn bị dược thảo cho ta hay chưa!?

- Nha....

Nhã Phi nghe thấy vậy giật mình. Nàng nhớ đến mấy thứ này sau đó mỉm cười nói:

- Sư phụ, mấy thứ đó ta đã chuẩn bị đầy đủ. Nếu Sư phụ cần có thể lấy ngay lúc này!

Tiêu Sơn gọi Nhã Phi lại nói nhỏ:

- Phi Nhi.... Chuẩn bị cho ta một căn phòng Luyện Dược, một Lô đỉnh cùng với số dược liệu Luyện chế Thanh Thần Đan được không?

Tiêu Sơn lúc này rất muốn thử xem mức độ linh hồn của mình đến nay là bao nhiêu, kết hợp với Dị hỏa liệu có hay không luyện thành công Lục Phẩm đỉnh phong Đan Dược Thanh Thần Đan. Lần trước hắn ăn may cũng luyện được một lô Đan Dược này nhưng lại để hiệu suất thành công chưa hoàn mỹ. Lần này hắn phải quyết tâm đạt được hoàn mỹ.

Nhã Phi nghe xong liền giật mình. Sư phụ định luyện chế Ngũ Phẩm đỉnh phong Đan Dược sao? Bất quá nàng cũng không có thắc mắc nhiều, rất nhanh khoé miệng hơi cong lên nhìn về phía hai tiểu công chúa. Nàng phất tay một cái, một tiểu thị nữ gật đầu nhanh chóng bước ra ngoài. Một lúc sau tiểu thị nữ quay lại với một chiếc giới chỉ trên tay. Nhã Phi cung kính đưa chiếc khay bạc phủ một tấm vải đó trên đó có một chiếc giới chỉ đưa về phía Tiêu Sơn:

- Sư Phụ! Dược liệu ta đã chuẩn bị đầy đủ!

Tiêu Sơn thỏa mãn gật đầu nhìn về phía Nhã Phi ra vẻ đạo mạo, hắn vuốt vuốt cằm lên tiếng nói:

- Được rồi chúng ta mau đến luyện đan thất đi!

Lão nhân nhìn về phía Tiêu Sơn trong con ngươi đều mang theo quang mang. Theo tin tức lão nhận được thì hình như Tiêu Sơn chính xác là sư phụ của Nhã Phi, tựa hồ cấp bậc còn không thấp. Trong lòng lão nhân thầm tính toán nếu như kéo được vị luyện dược sư thần bí này vào trong gia tộc thì đây là một việc vô cùng tốt. Nghĩ đến đây lão nhân liên tục vuốt vuốt râu của mình.

Mọi người ngay sau đó tập trung tại gian thạch thất. Lần này là luyện dược thật sự, chính Nhã Phi cũng biết không thể giống như thường ngày mà làm loạn. Hơn nữa Tiêu Sơn cũng dần dần có miễn dịch lực với nàng. Từ trong nhẫn trữ vật giới chỉ, hắn lấy ra một hắc đỉnh màu đen có ba chân, trên trạm khắc hình rồng phượng vô cùng đặc biệt.

Tiểu thiếu nữ mặc y phục màu tím nhìn về phía hắc đỉnh khẽ lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ là Thiên Đỉnh Bảng?

Lúc này, xung quanh Tiêu Sơn đang đứng, phía trước mặt mọi người xuất hiện một đống dược liệu. Lần này Tiêu Sơn muốn thị uy trước mặt mọi người để họ hiểu hắn không phải là quả hồng mềm dễ nắm. Họ muốn đánh chủ ý lên người mình cũng là phải suy nghĩ một chút. Nhưng không biết làm vậy có phải là phản tác dụng hay không chính Tiêu Sơn cũng không rõ.

Ngón tay của Tiêu Sơn chỉ thẳng về hướng chiếc đỉnh. Từ ngón tay của hắn một ngọn lửa màu trắng bạc bay về phía hắc đỉnh. Ngay lập tức không khí trong tòa thạch thất toàn bộ trở lên lạnh lẽo.

Tử y thiếu nữ run lên lẩm bẩm nói:

- Dị... Dị Hỏa!

Tiêu Sơn vừa xuất ra ngọn lửa ngay lập tức tiểu công chúa kinh hô nhìn về phía ngọn lửa. Cốc Ni đại sư nghe thấy Tiêu Sơn tiến hành luyện dược thì ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới quan sát hắn Luyện Dược.

Tiêu Sơn cười nói:

- Đúng vậy. Nó là Cốt Linh Lãnh Hoả.

Đột nhiên hắn hất tay lên một đống Dược Liệu bắn vào phía bên trong Dược Đỉnh.

Cốc Ni đứng ở xa quan sát Tiêu Sơn Luyện Dược thì có chút tò mò nhìn về phía hắn. Cốc Ni xoa xoa chòm râu của mình sau đó kinh ngạc nói:

- Thủ pháp thật là kỳ lạ! Thật là kỳ lạ!... Quả thực thủ pháp của tiền bối so khác hẳn so với ta từng được biết!

Đại Công Chúa nhìn về phía Tiểu Công Chúa. Tiểu Công Chúa thấy tỷ tỷ của mình nhìn về phía mình thì gật đầu một cái. Đại Công Chúa mặc dù không hiểu gì về Luyện Dược nhưng sau khi nhận được sự xác nhận của muội muội mình thì trong lòng càng nghi vấn Luyện Dược Sư này là ai a? Ở Ô Thản Thành nhỏ bé này không có lý gì lại có một Luyện Dược Sư như vậy.

Đại Trưởng Lão Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Tiêu Sơn, ánh mắt lóe lên tinh quang không biết tính toán gì. Tiêu Sơn nhìn về phía Nhã Phi, Nhã Phi chỉ mỉm cười đáp lại. Hắn lập tức mỉm cười gật đầu. Có vẻ như hai người họ đang trao đổi nhau bằng ánh mắt. Có trời mới biết họ định làm cái gì.

Bạch y tiểu Thiếu nữ chăm chú nhìn về chiếc đỉnh vô cùng kỳ lạ. Nàng chăm chú quan sát chiếc dược đỉnh này. Đối với nàng mà nói chiếc đỉnh này cho nàng cảm giác không tầm thường, đối với mỗi luyện dược sư mà nói họ luôn biết cách dược đỉnh nào là một dược đỉnh tốt. Thiếu nữ khẽ lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ là Thiên Đỉnh Bảng như Lão Sư nói!?

Tại Luyện Dược Vị diện, giống như Dị Hỏa Bảng thì Lô Đỉnh cũng đồng dạng là có một bộ Thiên Đỉnh Bảng. Danh như ý nghĩa, Thiên Đỉnh Bảng ghi lại đó là cực kỳ hoàn mỹ cùng với kiệt xuất dược đỉnh, Thiên Đỉnh Bảng tổng cộng có mười ba đỉnh. Trong đó mỗi một dược đỉnh, đều có để cho làm cho vô số Luyện Dược Sư bị hấp dẫn ma lực mà hiển nhiên dược đỉnh Tiêu Sơn đang luyện chế có lẽ thuộc loại trong đó chính nàng cũng không rõ.

Lúc này Tiêu Sơn không hề hay biết diễn biến bên ngoài mà hoàn toàn đầu nhập tâm thần vào trong việc Luyện Dược. Chỉ sau một chút thời gian ngắn ngủi, toàn bộ dược liệu bị hắn đốt chảy chảy ra dịch. Đám dịch chạy ra quyện với nhau tạo thành một đoàn dung dịch khá lớn màu đen. Dị Hoả bắt đầu đốt cháy đám dịch lỏng màu đen ấy.

- Tư, tư…

Âm thanh Dị Hoả nung nóng đoàn dịch thể màu đen bắt đầu phát ra. Đám dịch thể màu đen bắt đầu bốc thành khói đen bốc ra khỏi dược đỉnh. Qua hơn một canh giờ mọi người đều rõ ràng thấy màu đen đang mất dần nó chuyển thành màu trong suốt giống như dịch thể. Lúc này Tiêu Sơn đầu lấm tấm mồ hôi.

Nhã Phi nhẹ nhàng đến gần hắn, nàng dùng một chiếc khăn có mùi hương thơm nhàn nhạt trong ngực áo của nàng ra. Nhã Phi cầm trong tay chiếc khắn nhẹ nhàng chấm chấm lên mặt của hắn lau đi mồ hôi.

Tiêu Sơn cảm giác được mùi hương làm cho hắn có chút thanh thản. Hắn biết Nhã Phi đang vì mình mà lau mồ hôi hắn có chút cảm kích trong lòng. Tiêu Sơn lại toàn bộ tập trung tinh thần vào lò Luyện Dược. Hắn chăm chú không lúc nào nơi lỏng.

- Tư, tư…

Mọi người nhìn vào trong lò mà ánh mắt đều không rời đi. Rõ ràng lúc này Đan đã thành. Dung dịch lúc này từ màu trong suốt càng ngày càng chuyển sang màu xanh lam lẫn màu vàng. Dung dịch bắt đầu chia làm hai phần khác nhau, một phần màu xanh lam, một phần màu vàng. Sau đó, hai phần này chúng tiếp tục nhỏ lại nhỏ lại. Cuối cùng chúng dung hợp lại kết tạo thành một lô mười viên Đan Dược rắn chắc màu lam xen lẫn màu vàng.

Cốc Ni lúc này đứng như trời trồng sau đó khẽ lẩm bẩm:

- Thật không thể tin được.

- Ra!

Tiêu Sơn khẽ quát một tiếng, mười viên Đan Dược toàn bộ bắn ra. Chúng nhẹ nhàng rơi vào trong tay của hắn. Trên mỗi viên Đan Dược đều có một lớp gợn sóng màu lam giống như sóng biển.

Mọi người cảm giác được một mùi hương bốc ra làm cho tinh thần con người trở nên sảng khoái hơn.

Nhã Phi lúc này thấy hắn mồ hôi vẫn chưa hết nàng muốn vì hắn mà lau mồ hôi thì một bàn tay khẽ chạm lên bàn tay của nàng. Nhã Phi tinh thần run lên khi thấy được Tiêu Sơn nhìn về phía mình, bàn tay của hắn đang nắm lấy tay nàng. Hai má của Nhã Phi đỏ ửng lên, nàng nghe thấy hắn nói một lời:

- Phi Nhi. Cảm ơn nàng!

- Không…… Không có gì.

Nhã Phi cúi đầu, rụt tay lại.

Tiểu công chúa tò mò tiến tới nhìn về phía một viên Đan Dược. Tiêu Sơn đưa toàn bộ đan dược cho Cốc Ni. Cầm mười viên Đan Dược trong tay, nhìn những đường Đan Vân liền hiện lên trước mắt mọi người, Cốc Ni liền cầm lấy một chiếc kim châm nhẹ nhàng chọc vào viên Đan Dược sau đó nhìn kim châm phản ứng. Kim châm phát ra rung động mãnh liệt. Cốc Ni kinh ngạc hô lên:

- Trời ơi, Đan Vân…. Lại còn tam đường Đan Vân….. Tuyệt phẩm Đan Dược...... Thật sự là Ngũ Phẩm đỉnh phong Đan Dược!!!!

Tiểu Công Chúa lúc này nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt cực kỳ sùng bái. Nàng hướng mắt về phía viên Đan Dược tò mò hỏi:

- Tiền bối! Không biết Đan Dược mà tiền bối luyện ra là Đan Dược gì!?

Tiêu Sơn mỉm cười xoay xoay viên Đan Dược trong tay sau đó lên tiếng nói:

- Ngũ Phẩm đỉnh phong Đan Dược Thanh Thần Đan.

Cốc Ni nghe thấy thế ngẩn người, hắn chưa nghe thấy loại Đan Dược này là gì? Cốc Ni cung kính hỏi:

- Tiền bối, thứ cho Cốc Ni tầm nhìn hạn hẹp, không biết Đan Dược này có tác dụng gì vậy!?

Tiêu Sơn hít một hơi bình tĩnh nói:

- Tên như ý nghĩa, nó có tác dụng giữ vững tâm thần trong khi chiến đấu, trong khi luyện dược cùng với tu luyện đấu kỹ có tác dụng không nhẹ!

Hắn nhìn về phía mấy người sau đó nói:

- Mười viên này hãy để năm viên cho Đằng Sơn Đại Trưởng Lão, Đại Công Chúa, Tiểu Công Chúa, Nhã Phi cung Cốc Ni Đại Sư tất cả mọi người thử dùng đi! Số lượng đan dược còn lại thì để cho Nhã Phi đại diện cho Mễ Đặc Nhĩ làm quà gửi đến Mễ Đặc Nhĩ và Gia Mã Hoàng Thất. Điều này có vấn đề gì không hả Đại Trưởng Lão?

Nói xong hắn hơi ngước đầu lên ngạo nghễ, miệng hơi nhếch lên nói:

- Đương nhiên, nếu như các vị không sợ ta hạ độc trong Đan Dược mà nói thì có thể thôi.

- Ha ha….. Tiền bối nói đùa. Ta đương nhiên tin tưởng người mà.

Đằng Sơn nghe xong liền cười lớn. Hắn cầm lấy viên Đan Dược ngay lập tức bỏ tọt vào miệng. Cảm nhận được một cỗ khí mát lạnh xộc lên đầu, linh hồn có cảm giác thăng hoa vậy. Hắn cảm nhận linh hồn hắn bị kẹt ở Linh cảnh đỉnh phong quá lâu rồi rất có thể sẽ đột phá lên Thiên Cảnh sơ kỳ. Lúc này, hắn ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn Tiêu Sơn một hồi, sau đó hướng về Nhã Phi cười nói:

- Nếu tiền bối đã có ý để Nhã Phi đại diện cho Mễ Đặc Nhĩ gửi số Đan Dược này đến cho Gia Mã Hoàng Thất thì ta đương nhiên tán thành. Chỉ không biết Nhã Phi có nguyện ý hay không thôi?

Nhã Phi lúc này khoé môi liền cong lên một nụ cười cúi đầu hướng Đằng Sơn nói:

- Nếu Đại Trưởng Lão đã quyết định như vậy thì Nhã Phi xin nguyện ý.

Dứt lời liền hướng mắt về phía Tiêu Sơn, ánh mắt nàng lấp loé, không biết đang suy nghĩ gì. Tiêu Sơn cảm nhận được ánh mắt của Nhã Phi hướng vào mình liền có chút mất tự nhiên nên chủ động hướng Đại Công Chúa mỉm cười:

- Đại Công Chúa có thể thử chứ?

Ngay sau đó, Đại Công Chúa không chút do dự liền phục dụng Đan Dược. Ngay lập tức nàng liền cảm giác được một cỗ khí mát lạnh xộc thẳng lên đầu của nàng, linh hồn của nàng cũng trực tiếp tiến nhập Phàm cảnh trung kỳ. Con mắt của Đại Công Chúa lúc này cũng phải nhìn về phía hắn với một ánh mắt khác. Sau đó Cốc Ni cùng Nhã Phi cũng phục dụng Đan Dược, sau đó linh hồn của hai người cũng đột phá. Cốc Ni cũng tiến nhập vào Linh Cảnh sơ kỳ, Nhã Phi cũng tiến nhập vào Phàm Cảnh đỉnh phong.

Đại Công Chúa nhìn về phía hắc bào nhân trong lòng có chút tâm cơ, nhưng khi nàng nhìn về phía Nhã Phi ngay lập tức cười khổ lắc lắc đầu. Có vẻ như người ta nhanh chân hơn rất nhiều, người ta đã đi sớm một bước rồi đến bây giờ muốn mời chào người ta là một chuyện vô vọng.

Tiêu Sơn đem chiếc khăn trả lại cho Nhã Phi. Nhã Phi mỉm cười thu nó vào trong tay áo. Hơn nữa trước mặt hắn nàng xoay người chỉ để hắn nhìn thấy mà thôi. Nàng để chiếc khăn kẹp vào giữa bộ ngực của nàng. Hành động này thiếu chút nữa làm Tiêu Sơn phun ra máu mũi. Hắn bất đắc dĩ liên tục ho khan nhưng đáp lại lời ho khan của Tiêu Sơn lại là một nụ cười câu hôn nhiều phách của Nhã Phi.

Mọi người sau đó trở lại phòng cùng với nhau trò chuyện một hồi lâu. Tiêu Sơn cảm thấy cũng đến lúc phải rời đi liền lên tiếng:

- Được rồi. Sự việc cũng đã xong. Ta nghĩ cũng đến lúc phải rời đi rồi.

Tiêu Sơn vừa dứt lời thì Đằng Sơn liên tục ho khan về phía Nhã Phi nói:

- Nhã Phi mau đưa tiễn tiền bối!

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.